Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
  3. Chương 103: Tại sao Lư Mễ không phải là bạn gái của tôi?
Trước /110 Sau

Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc

Chương 103: Tại sao Lư Mễ không phải là bạn gái của tôi?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đến giờ tan làm, Daisy vì dự án của công ty Vương Kết Tư mà phải tăng ca đến rất muộn. Khi vào phòng trà để lấy nước, cô ta tình cờ gặp Đồ Minh đang lấy túi trà.

Daisy thuận miệng nói với Đồ Minh: “Chúc mừng nhé Will.”

“Gì cơ?”

“Hôm nay Lumi nói sếp với bạn thân của cô ấy sắp kết hôn, bắt đầu đi mua đồ nội thất rồi.”

“Tôi với bạn thân của cô ấy?”

Daisy gật đầu, kể cho Đồ Minh nghe về việc hôm qua cô ta thấy họ ở cửa hàng nội thất. Giờ cũng đã muộn rồi nên trong văn phòng không còn ai, nhưng Daisy cố ý nói nhỏ, không biết sao lại thấy hơi chột dạ.

Đồ Minh nghiêm túc nghe cô ta nói, đợi cô ta nói xong, anh gật đầu rồi hỏi: “Daisy, có bao giờ cô nghĩ rằng có thể bạn gái của tôi không phải là bạn thân của Lumi, mà chính là Lumi không?”

“Cái gì?” Mắt Daisy mở to hết cỡ, trong lòng cô ta đang gào thét. Mấy câu than phiền về sếp mà cô ta hay xả với Lư Mễ bỗng chốc ùa về trong đầu. Ôi mẹ ơi!

Đồ Minh mỉm cười với cô ta rồi quay đi.

Daisy nghỉ ngơi trong phòng trà một lát, cô ta xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trước đó: “Má nó! Mình thật là ngu mà!”

Cô ta tự mắng mình một câu, bây giờ lại thấy hơi căng thẳng. Cuối năm rồi, cô ta đã xin thăng chức, lại sắp nhận tiền thưởng. Tại sao cô ta lại đi hỏi mấy chuyện này chứ! Giờ thì hay rồi! Bắt được điểm yếu của sếp rồi.

Chờ đã, bắt được điểm yếu của sếp!

Daisy đi ra khỏi phòng trà, chặn Đồ Minh ngay trước cửa văn phòng khi anh đang chuẩn bị tan làm: “Will, nói chuyện chút nhé?”

“Nói chuyện gì? Ngày mai được không?”

“Hôm nay thôi.”

Đồ Minh cười: “Tôi đoán được chuyện mà cô sắp nói rồi, tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ rồi ngày mai hãy đến gặp tôi. Và nhớ là phải thảo luận một cách lý trí, đừng dùng thủ đoạn khác. Cô có làm được không?”

Lúc này lý trí của Daisy đã quay trở lại. Ý của Đồ Minh cô ta hiểu ngay: Đừng đe dọa tôi, tôi không quan tâm. Nếu cô muốn thăng chức và nhận tiền thưởng cuối năm thì cứ giống như trước đây, nói cho tôi biết lý do.

Lư Mễ vừa mới ra khỏi spa đã nhận được tin nhắn từ Daisy, cô ta gửi ba dấu chấm than: [!!! Lumi!]

[Gì vậy trời!]

[Người đang hẹn hò với Will chính là cô! Vậy mà bấy lâu nay cô lừa tôi!]

Lư Mễ cười haha, nghĩ thầm cái đồ ngốc nghếch Daisy này cuối cùng cũng đã nhận ra. Cô cười xong rồi mới chợt nhớ ra, không ổn, sao Daisy lại phản ứng nhanh như vậy?

[Cô nghĩ như nào mà biết vậy?] Lư Mễ hỏi cô ta.

[Will tự nói chứ gì! Anh ta vừa hỏi tôi: Có bao giờ cô nghĩ rằng người yêu của tôi là Lumi không… Mẹ ơi! Chuyện gì thế này? Cô lừa tôi ác quá rồi đấy! Sao cô không nói sớm với tôi chứ? Lúc tôi đoán già đoán non về cô và Luke thì cô đã bắt đầu hẹn hò với Will rồi phải không?]

[Cô tò mò quá vậy Daisy.] Lư Mễ nói.

[Cô không tò mò sao? Chẳng phải mỗi ngày hai đứa mình nói xàm về mấy chuyện linh tinh đó đều là vì tò mò à?]

[Nói xàm thôi chứ có phải thật đâu!]

“…”

[Tôi…]

[Không sao đâu Daisy, nói cho cả công ty biết cũng được.]

[Cô nghĩ tôi bị khùng hả? Nói vớ vẩn thì tôi nói, tôi biết chuyện nào nên nói chuyện nào không!] Daisy lại gửi tới một câu: [Cô ngầm giúp tôi không ít lần.]

[Cô nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ không muốn cô chết thảm thôi.]

Lư Mễ vừa nhắn tin trả lời Daisy vừa bước vào nhà, Đồ Minh đã về, anh đang thay đồ chuẩn bị đi tắm.

“Anh làm Daisy sợ chết khiếp. Sao lại nói với cô ấy chuyện đó chứ? Lỡ ngày mai cả công ty đều biết thì sao?”

“Anh cá là Daisy sẽ không nói với ai.”

“Sao thế? Anh đe dọa cô ấy à? Không được dọa người ta vì chuyện này, vốn dĩ chúng ta lén lút trước mà.”

“Không. Anh cá là mặc dù Daisy hóng hớt bà tám nhưng nhân cách không tệ.”

“Thực ra, anh mong bây giờ Daisy không kiềm chế được mà kể cho cả công ty nghe luôn.”

Đồ Minh nói xong rồi cầm khăn đi vào phòng tắm, Lư Mễ theo sau nhưng bị anh đẩy ra.

“Kể cho cả công ty thì đâu có lợi gì cho chúng ta! Trước đây em đã phân tích với anh rồi mà.”

“Có chứ, lợi là trưa nay khi anh muốn ăn trưa cùng em, anh không cần phải kiếm cớ kéo theo người khác nữa. Tiết kiệm tiền.”

Lư Mễ đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc cả công ty đều biết chuyện và thậm chí còn chuẩn bị sẵn lời thoại để đối phó. Nhưng đến ngày hôm sau, công ty vẫn bình yên như thường, không ai bàn tán gì, cũng không có ai tỏ vẻ gì khác lạ.

Daisy kéo Lư Mễ vào nhà vệ sinh, nhìn cô chằm chằm.

“Nhìn gì thế? Có hỏi gì thì hỏi đi.”

Radar “bà tám” của Daisy lại bật lên, cô nàng nhỏ giọng hỏi: “Tôi nhớ lần trước Serena và chúng ta bàn về… ông Đồ… Will ấy, cái chuyện đó… được không?” Chuyện này thì Lư Mễ hiểu, trước khi cô ngủ với Đồ Minh, cô cũng tò mò không biết có được hay không.

“Được hay không thì tự thử sẽ biết ngay thôi mà?”

“Chẳng phải trước kia cô nói nếu ngủ được thì sẽ viết báo cáo đánh giá sao?”

“Tôi nói gì cô cũng tin à?”

“Ừ thì thôi vậy.” Daisy nói với Lư Mễ: “Cô yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu.”

“Nói đi!”

“Không. Dù cô hay cà khịa tôi, nhưng tôi biết cô tốt với tôi.”

Lư Mễ nhướng mày: “Cũng còn có chút lương tâm đấy.”

Nói rồi đi mất.

Mãi cho đến cuối năm, chuyện của Lư Mễ và Đồ Minh vẫn không bị ai phát hiện. Hiếm hoi lắm Daisy mới giữ kín miệng mình, coi như là một lần nhỏ nhoi bảo vệ tình bạn mong manh giữa cô ta và Lư Mễ.

Lư Mễ xin nghỉ hai ngày phép năm, một ngày trước Tết và một ngày sau Tết để kéo dài kỳ nghỉ của mình. Cả gia đình rầm rộ kéo nhau đi Côn Minh. Nguyên nhân là vì bà nội chê mùa đông ở Bắc Kinh khô cằn trơ trụi, bà muốn đi ngắm hoa.

Bà đã lên tiếng rồi thì cả nhà đi thôi!

Côn Minh – nơi bốn mùa như xuân, khiến Lư Mễ nhớ đến câu trong sách giáo khoa: Bước chân vào Côn Minh, lòng người cũng say theo.

Họ tìm một nơi yên tĩnh ở ven thành phố và thuê một căn hộ lớn. Cả nhà náo nhiệt chia phòng. Tạm thời Lư Mễ ở chung phòng với Lư Tình, đợi Diêu Lộ An đến rồi cô ấy sẽ ra khách sạn với Diêu Lộ An.

Lư Mễ chụp cổng sân đầy hoa gửi cho Đồ Minh xem, kèm theo bức ảnh bà nội đang cài hoa uống trà: [Đẹp chưa này!]

Lúc đó Đồ Minh đang chải tóc cho bà ngoại. Tóc bà đã thưa dần, nhưng bà vẫn thích sạch sẽ. Đồ Minh dùng lược thấm tinh dầu để chải tóc cho bà, từng sợi tóc bóng mượt vào nếp.

Bà ngoại mắt lim dim, miệng lẩm bẩm: “Dễ chịu quá.” Rồi bà lại hỏi: “Xú Xú, Lư Mễ đâu rồi? Sao không thấy đến thăm bà ngoại?”

“Lư Mễ đi Côn Minh với gia đình rồi ạ. Bà nội cô ấy muốn ngắm hoa, thế là cả nhà kéo nhau đi Côn Minh.”

“Tốt quá.” Mắt bà ngoại chợt đỏ hoe: “Nếu bà không yếu như thế này thì các cháu cũng có thể đi nơi khác nghỉ Tết rồi.”

“Bà đừng nói vậy, năm sau sức khỏe bà tốt hơn, cháu sẽ dẫn bà đi.” Đồ Minh chải tóc cho bà xong, anh ngồi xổm trước mặt bà, ngắm nhìn thật kỹ: “Bà có muốn đi đâu không? Năm sau cháu sẽ đưa bà đi.”

“Bà muốn đi Bồng Lai.”

“Vì sao ạ?”

“Vì Bồng Lai có thần tiên mà…” Nói xong, bà nắm tay Đồ Minh: “Cô gái cừu bọ cạp năm nay nghỉ Tết ở đâu?”

“Bà ngoại, là Côn Minh ạ.”

“À đúng rồi, là Côn Minh. Côn Minh đẹp lắm, bốn mùa như xuân, khắp nơi đều là hoa. Cháu đi Côn Minh ăn Tết đi, đừng phí thời gian với bà nữa.”

“Cháu sẽ ở lại ăn sủi cảo đón giao thừa với bà.”

Đồ Minh từng phân vân giữa việc đi Côn Minh với Lư Mễ hay ở lại Bắc Kinh đón giao thừa, cuối cùng anh đã lựa chọn ở lại. Vì sức khỏe của bà ngoại ngày càng yếu, nếu cứ đi như thế thì Đồ Minh cũng cảm thấy không yên lòng. Anh quyết định ở lại đón giao thừa với bà, sau đó sang nhà bà nội ngồi một lát, rồi sáng mồng 1 sẽ đi cùng chuyến bay với Diêu Lộ An đến Côn Minh.

Sau khi dìu bà về giường, đeo mặt nạ hô hấp cho bà, lúc này mới lấy điện thoại ra và thấy mấy bức ảnh hoa ở Côn Minh mà Lư Mễ gửi đến.

[Anh vừa mới ngồi nói chuyện với bà. Hoa nở đẹp nhỉ, nhìn thích thật.]

[Bà có nhớ em không?] Thỉnh thoảng cách một hai tuần Lư Mễ sẽ cùng với Đồ Minh đến thăm bà ngoại, ngồi nói chuyện với bà. Bà rất thích cô, lần nào cô đến bà cũng không muốn cho cô về.

[Có, bà ngoại hỏi mấy lần rồi. Còn kêu anh đi tìm em liền đi.]

[Thôi đừng.] Lư Mễ từ chối ngay: [Ở lại đón Tết với bà ngoại đi, chúng ta còn nhiều thời gian mà!]

[Ừm.]

Lư Mễ lại gửi thêm một tấm ảnh, cô đứng giữa chợ hoa, được bao quanh bởi vô số hoa tươi. Trông cô thật xinh đẹp tươi tắn, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

[Chợ hoa đông nghẹt, bà nội vui đến nỗi không muốn về, còn đòi mua hoa tươi để tối nay tắm với cánh hoa đấy! Bà nội cũng biết hưởng thụ phết!]

[Mua cho bà nội đi, để bà tắm thư giãn.]

[Đúng vậy, em mua rồi. Em còn nói với bà là Đồ Minh mời bà tắm đấy. Kết quả là bị bà nội đánh cho một trận.]

Đồ Minh không nói với Lư Mễ chuyện anh sẽ đến gặp cô vào sáng mồng 1, mà còn bảo Diêu Lộ An giữ bí mật. Anh chỉ muốn thỉnh thoảng phải có chút lãng mạn để tạo một niềm vui bất ngờ cho Lư Mễ. Nếu không, cô sẽ lại phàn nàn: “Nhìn xem Diêu Lộ An kìa, Lư Tình mở tiệm hoa mà, có thiếu hoa không? Không hề thiếu! Vậy mà Diêu Lộ An vẫn tặng hoa cho chị ấy.”

Cô luôn ngưỡng mộ Lư Tình có hoa, còn cô thì chỉ có sofa và lược mà anh tự làm.

“Ừm, anh sẽ học hỏi Diêu Lộ An.” Đồ Minh khiêm tốn tiếp thu, rồi quay sang trách móc Diêu Lộ An: “Lư Tình mở tiệm hoa mà cậu còn đi mua hoa ở tiệm khác tặng cho cô ấy, cậu thấy hoa ở tiệm của Lư Tình không đẹp phải không?”

“Hầu hết phụ nữ đều thích hoa tươi, dù cho họ có cả một vườn hoa thì họ vẫn thích được tặng hoa. Cậu không hiểu đâu, học thêm đi.”

Đồ Minh nghe thấy câu “cậu không hiểu” thì không chịu được. Với anh, “không hiểu” phải biến thành “hiểu”. Thế là anh bắt đầu nghiên cứu về hoa.

Anh mua vài cuốn sách, tìm hiểu tài liệu, mang theo cả khi đi công tác. Mỗi khi xong việc là anh sẽ đọc, chuẩn bị sau Tết sẽ dùng “chiến lược hoa tươi” để tấn công Lư Mễ, giúp cô chiến thắng trong cuộc so tài lãng mạn này.

Ngày 29 Tết, Đồ Minh lái xe đưa ba mẹ đi chợ sáng như thường lệ.

Cả nhà ba người ngồi trên xe, không còn trò chuyện nhiều như trước đây, chỉ còn vài câu cần thiết: Lái chậm thôi, chú ý an toàn, đừng gấp.

Cái gai trong lòng Đồ Minh vẫn mắc kẹt ở đó, theo thời gian dần trở nên chai sạn, không còn giống như trước nữa.

“Mồng 1 đi thắp hương, con có đi không?” Dịch Vãn Thu hỏi Đồ Minh.

“Con không đi được. Sáng mồng 1 con sẽ đi cùng Diêu Lộ An đến Côn Minh.”

Dịch Vãn Thu gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đồ Yến Lương nói với Đồ Minh: “Nhớ thay ba mẹ gửi lời chào tới gia đình của Lư Mễ. Khi nào các con về, nhà chúng ta sẽ mang quà đến nhà ba mẹ Lư Mễ ngồi chơi một lát.”

“Vâng.”

Trước đó, Đồ Yến Lương nói với Đồ Minh rằng, một khi con đã quyết định ở bên Lư Mễ thì hai bên gia đình không thể cứ mãi không qua lại với nhau. Vào những dịp lễ Tết, Đồ Yến Lương và Dịch Vãn Thu sẽ đến thăm nhà Lư Mễ. Không cần nói những điều không nên nói, chỉ cần ngồi lại với nhau coi như là một phép lịch sự.

Lư Mễ không có ý kiến gì về chuyện này, họ có đến hay không cô cũng không để tâm. Như Lư Tình từng khuyên cô: “Cứ coi như ba mẹ của Đồ Minh đã mất, nếu gặp mặt thì như thỉnh thoảng gặp hồn ma thôi.” Lúc hai chị em nói chuyện riêng thường chẳng kiêng dè gì, nhưng thực tế đúng là như vậy, Lư Mễ đồng tình. Cô chỉ quan tâm đến việc cuộc sống với Đồ Minh có hạnh phúc hay không, còn ba mẹ anh ra sao, cô không bận tâm.

Sau khi Đồ Minh đỗ xe xong, anh bất ngờ nhận được tin nhắn chuyển khoản từ Lư Mễ, anh gửi lại một dấu chấm hỏi.

Lư Mễ đáp lại: [Cừu bọ cạp, xương bò, quà Tết của em tặng cho bà ngoại.]

Đồ Minh nhận và nhắn lại: [Anh sẽ cho bà xem, cảm ơn tấm lòng của em.]

[Đừng khách sáo! Lần trước bà ngoại còn cho em một trăm tệ nữa mà!]

Lư Mễ cảm thấy bà ngoại của Đồ Minh giống hệt như bà nội của cô, luôn lo lắng con cháu không có tiền tiêu. Dưới gối của bà luôn để sẵn mấy tờ tiền mặt chẳng biết đã rút ra từ lúc nào, hễ lo lắng cho ai thì khi gặp sẽ lén nhét vào tay của người đó.

Một hai trăm tệ thật sự không nhiều, nhưng tấm lòng thì vô cùng quý giá.

Lư Mễ nghĩ Đồ Minh thừa hưởng sự dịu dàng và bao dung từ bà ngoại, cô rất thích bà, mỗi lần đến thăm bà đều là do cô tự nguyện, cô rất thích nói chuyện với bà. Cô hy vọng bà ngoại của Đồ Minh sống lâu trăm tuổi.

Tết Nguyên Đán ở Côn Minh như chìm đắm trong sắc hoa.

Người dân địa phương ở đây yêu hoa đến mức không thể diễn tả bằng lời. Bà nội của Lư Mễ cũng rất vui, bà đi chợ hoa, dạo cửa hàng hoa, dạo xong rồi còn muốn ra công viên ngồi chơi.

Lư Mễ và Lư Tình một trái một phải ngồi bên cạnh bà.

“Lư Mễ à, bà nội hỏi cháu nhé, cháu đi với bà đến Côn Minh ăn Tết, thế có nhớ Đồ Minh không?”

“Nhớ ổng làm gì ạ? Ngày nào cũng gặp, chán bỏ xừ!”

“Mạnh miệng hả?”

“Hehe.”

Ngắm hoa một lúc, Lư Mễ nhắn tin cho Đồ Minh: [Em muốn thực hiện điều ước sinh nhật thứ ba.]

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /110 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cô Gái Mang Trái Tim Đá

Copyright © 2022 - MTruyện.net