Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lư Mễ thích nhất là những khoảng thời gian ở bên bạn tốt của mình.
Mùa xuân, cô lại đi một chuyến đến Băng Thành để thăm Thượng Chi Đào.
Cô rất tùy hứng, muốn đi thì liền mua vé máy bay, chỉ nói một câu “bye bye” với Đồ Minh rồi đi ngay. Đồ Minh cũng không ngăn cản, chỉ dặn cô cẩn thận, uống ít rượu và nhất định phải đi chơi vui vẻ, như một ông bố già vậy.
Cuối tuần Lư Mễ ở nhà Thượng Chi Đào, cả hai cùng mở một cuốn album áo cưới ra xem.
“Chị muốn kết hôn hả?” Thượng Chi Đào hỏi cô.
“Còn xa lắm! Cái này là Lư Tình đưa cho chị, bảo chị xem thử.” Hai người ngồi sát lại cùng lật xem. Khi lật đến một chiếc váy cưới đính hoa được may thủ công, mắt Thượng Chi Đào sáng lên.
“Này Thượng Chi Đào, em yêu ai rồi à?” Lư Mễ hỏi: “Sao em không đưa bạn trai đến gặp chị?”
“Em có rảnh đâu.” Thượng Chi Đào đáp, “Khởi nghiệp mệt quá, khó khăn lắm mới có thời gian, em chỉ muốn ngủ thôi. Cũng có đi xem mắt này nọ, nhưng chẳng ai phù hợp cả.”
“Không thích mấy gã phàm phu tục tử đó đúng không?”
“Không, họ chê em thì đúng hơn.”
“Dựa vào đâu?”
“Em từ Bắc Kinh về, mang theo một khoản tiền lớn, mua nhà, mở quán ăn, rồi lại mở công ty. Công ty em làm về tổ chức sự kiện nên có nhiều lời đồn không hay.”
“Kệ mẹ lũ đó đi!” Lư Mễ nghe mà bực mình: “Bọn khốn đó thì biết gì chứ? Mắt chó coi thường người khác!”
Thượng Chi Đào vội khuyên cô: “Bình thường thôi chị, người với người luôn mang theo thành kiến. Mà em cũng đâu có thích họ!”
Lư Mễ càng nghĩ càng tức: “Không được, em bị bắt nạt rồi phải không? Nếu bị bắt nạt thì phải nói cho chị biết! Chị sẽ thay em cho bọn nó một trận!”
“Bạn Lư Mễ, nếu mình không nhầm thì đây là Băng Thành, quê mình mà. Mình tự xử lý họ được.”
“Rồi bạn xử chưa?”
“Không đáng đâu nhỉ?” Thượng Chi Đào ôm vai Lư Mễ: “Bớt giận đi, khó khăn lắm mới gặp nhau. Mấy chuyện đó không làm em bận lòng mà ngược lại còn làm chị khó chịu nữa. Biết thế em đã không kể rồi.” Nói xong, cô ấy cầm cuốn album lên hỏi: “Chị thích cái nào?”
“Chẳng thích cái nào cả. Bảo thủ quá.” Lư Mễ đứng dậy, tay làm dấu hai đường chữ V lớn: “Cổ áo phải như thế này, lưng áo phải thế này mới hợp với dáng chị.”
“Will điên luôn đó.”
“Ban ngày không điên, ban đêm sẽ điên.” Lư Mễ nháy mắt với Thượng Chi Đào: “Will không còn là Will mà em từng gặp nữa, giờ đã biến thành cầm thú rồi.”
“Lại nói bậy nữa!”
“Thật đó! Nhưng chị thích!” Lư Mễ ôm Thượng Chi Đào: “Đời này cứ như vậy trước đã, thôi thì hai đứa tạm chấp nhận nhau đi!”
“Không đổi người khác sao?”
“Khi nào chán thì đổi.”
Lư Mễ ở lại chỗ Thượng Chi Đào chẳng muốn về, còn Đồ Minh đang bận rộn với việc sửa nhà, mệt chết đi được. Luke nhìn thấy sự mệt mỏi trên mặt anh thì hỏi: “Bị ép khô rồi sao?”
“… Tôi đang sửa nhà, hơi mệt.”
“Lư Mễ liệt rồi à?”
“Cô ấy đi Băng Thành chơi với bạn.”
Đồ Minh thấy ánh mắt của Luke thoáng u tối, trong lòng anh lại có chút hả hê. Con người mà, ai cũng nỗi khổ tâm không thể nói với người khác. Tóm lại một câu là, đáng đời.
Việc sửa nhà rất mệt, nhưng chủ nghĩa hoàn hảo của anh cứ thôi thúc nhất định phải làm ra một ngôi nhà thật thoải mái để họ sống với nhau. Anh cũng mong rằng khi sống ở đó Lư Mễ có thể tự do và vui vẻ.
Khi về nhà ăn cơm, Dịch Vãn Thu thấy anh mệt mỏi, bà nói: “Không ổn thì thuê người giám sát đi.”
“Gần xong rồi ạ.”
“Xong nhà thì định làm gì tiếp?”
“Dọn vào ở, rồi kết hôn.”
“Ba mẹ còn chút tiền dư, con lấy mà dùng để lo việc kết hôn.”
“Không cần đâu, thật đấy ạ. Con còn đủ.”
Lúc từ nhà ba mẹ đi ra, anh gặp Phương Đế.
Cô ấy đứng đó chào anh: “Thầy Đồ, lâu rồi không gặp. Thầy khỏe không?”
“Tôi khỏe.”
“Nghe giáo sư Dịch nói thầy sắp kết hôn, chúc mừng thầy nhé.”
“Cảm ơn.”
Trước khi anh và Lư Mễ yêu nhau, Dịch Vãn Thu thường xuyên nhắc đến Phương Đế trước mặt Đồ Minh, nhưng anh luôn cố tình né tránh. Hôm nay cũng vậy, chào hỏi qua loa rồi đi ngay, như thể nói thêm một câu nữa thì sẽ có lỗi với Lư Mễ. Nhưng rõ ràng Lư Mễ không hề bận tâm việc anh nói chuyện với ai.
Như Diêu Lộ An đã nói về anh: Cậu ta đang kiểm soát bản thân rất nghiêm ngặt.
Đến mùa thu năm nay, biệt thự của Đồ Minh hoàn thành việc sửa chữa, chất formaldehyde đã được khử gần hết, cuối cùng họ đã có thể chuyển vào ở.
Chậm hơn dự kiến hơn một tháng vì Đồ Minh rất cẩn thận, lo formaldehyde có hại.
Hai người bắt đầu dọn dẹp đồ đạc ở nhà Lư Mễ, chuẩn bị chuyển vào biệt thự, đồng thời sửa nhà cho Lư Mễ.
“Anh có mệt không?” Lư Mễ hỏi: “Người ta bảo sửa một căn nhà đã mệt lắm rồi, anh còn làm liên tiếp hai căn. Anh không sợ mệt chết sao?”
“… Nếu không thì sao? Em giúp anh đi.”
“Anh thấy em có giúp nổi không?” Lư Mễ thật sự muốn giúp, nhưng cô lắm trò quái quỷ, thường là càng giúp càng thêm rắc rối.
“Em… thôi bỏ đi, đừng làm mình mệt.”
Lư Mễ giữ lại rất nhiều đồ hồi nhỏ, trước đây khi dọn chỗ cho Đồ Minh đã lọc bớt một lần, nhưng vẫn còn sót lại chút đồ, đó là những món cô không nỡ vứt.
“Mấy thứ này mang theo được không? Biệt thự to thế này chắc không đến mức không chứa nổi mấy món em thích chứ?”
“Mang theo đi.”
“Mấy thứ này đều mang được sao?”
“Được hết. Đồ của anh không nhiều, chỗ đều để cho em.”
“Nếu ngài nói vậy thì tôi không khách sáo đâu nhé!”
Lư Mễ không hề có cảm giác như tu hú chiếm tổ, cứ tự nhiên chạy đi chạy lại, chuyển đồ về nhà Đồ Minh một cách rất tự nhiên.
Đồ Minh đã làm cho cô một tủ quần áo dạng phòng thay đồ, túi xách, giày dép, quần áo của Lư Mễ đều có thể cất hết vào đó, chỉ chừa cho anh một phần năm không gian. Cô còn hỏi: “Anh để đồ đủ không? Không đủ thì em giúp cho nhé?”
“Miễn cưỡng thì cũng đủ.”
“Thế thì được. Đàn ông cần gì nhiều quần áo…”
“Em vừa đòi đàn ông phải đẹp trai, vừa không cho đàn ông mua quần áo, em đúng là người phụ nữ kỳ lạ thật đấy.” Đồ Minh đùa, anh chỉ trêu cô thôi. Mỗi quý Lư Mễ đều thay một loạt quần áo cho anh, những món từ năm trước thì xem xét để loại bỏ bớt. Quần áo của anh mặc vào luôn mới, luôn đẹp.
“Anh không mặc gì là đẹp nhất.” Lư Mễ đặt lòng bàn tay lên ngực anh, lướt xuống dần. Đồ Minh bình thản nhìn cô, trong mắt thoáng hiện lên một ngọn lửa, nhưng điện thoại reo lên, lửa tắt ngay.
Anh đi tới một bên nghe điện thoại, vai rộng, gương mặt sáng sủa và sạch sẽ. Lư Mễ lờ mờ nghe thấy có giọng phụ nữ ở đầu dây bên kia.
Nói thêm vài câu nữa, anh liếc nhìn Lư Mễ rồi đi ra sân nhỏ trước nhà, đóng cửa lại.
?
Ơ, tránh mình ư?
Thái độ này quá rõ ràng, không biết có chuyện gì giấu mình không nhỉ? Lư Mễ không nghĩ Đồ Minh sẽ làm chuyện gì quá giới hạn, nhưng cô vẫn cảm thấy tò mò. Trước kia anh chưa từng tránh né cô lúc nghe điện thoại.
Cuộc gọi kéo dài rất lâu, khi Đồ Minh cúp máy, Lư Mễ đẩy cửa ra, nói: “Này ông anh, sao ông anh nghe điện thoại mà lại phải tránh tôi? Nói cho tôi biết xem có gì mà tôi không thể nghe được?”
“Thật sự không thể cho em nghe, cũng không thể cho em biết.”
“? Này! Anh nói vậy không đúng đâu nhé!”
Đồ Minh mỉm cười với cô, đẩy cô vào trong nhà: “Nhanh dọn dẹp đi, dọn xong rồi đi tới gần đây ăn tối. Anh thấy gần đây có một quán ăn Mexico mới mở, đi thử xem sao nhé?”
“Được đấy.” Lư Mễ tiến lại gần anh: “Anh đang giấu em chuyện gì sao?”
“Săn đầu người.”
“Săn đầu người tìm anh làm gì? Anh muốn đổi việc hả?”
“Xem thị trường thế nào.”
Lư Mễ bán tín bán nghi, sau đó đi báo cho Luke: [Hình như Will muốn đổi việc.]
[?]
[Anh không biết à? Giờ thì anh biết rồi đấy. Đi đi! Cố giữ chân anh ấy lại.]
[Tại sao không phải là khuyên cậu ta đi nhanh lên?]
[Anh rảnh lắm à?]
[Đúng vậy.]
Lúc ăn cơm, Lư Mễ hỏi Đồ Minh: “Sao anh lại muốn đổi việc thế? Công việc đang ổn mà. Anh không muốn làm chung công ty với em sao? Nếu vậy thì em sẽ đổi việc luôn. Trước đây Vương Kết Tư tìm em mấy lần rồi, em thấy sang công ty cậu ta làm nhân viên quèn cũng được.”
“Em ở Lăng Mỹ làm bạn với Tracy đi. Đi làm ở công ty Vương Kết Tư thì em sẽ không có bạn bè nào cả. Hơn nữa anh chỉ nhận một cuộc điện thoại từ công ty săn đầu người thôi, chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà em.” Đồ Minh cảm thấy có lỗi, anh không hay nói thế này, mà mỗi lần nói thì trong lòng lại thấy lo lắng, sợ rằng sẽ lỡ lời để lộ điều gì.
Lư Mễ cảm nhận được Đồ Minh có gì đó không ổn, rất bí ẩn.
Không chỉ bí ẩn, anh còn sắp xếp cho cô những dự án cần phải đi công tác, chẳng hạn như tới Băng Thành.
“Chẳng phải em thích đi Băng Thành sao? Đi đi. Khảo sát địa điểm, tiện thể thăm bạn bè của em. Không cần về vội, chơi trượt tuyết rồi hẵng về cũng được.”
“?? Anh đang khuyến khích em đi công tác về muộn hả?”
“Ừm, cứ làm những gì mà em thích đi. Anh ủng hộ em.”
Lư Mễ đến Băng Thành, làm ổ ở nhà của Thượng Chi Đào.
Mùa đông ở Băng Thành đến sớm, tháng Mười một đã có tuyết rơi. Lư Mễ ngồi trên sofa nhà Thượng Chi Đào gặm quả lê đông lạnh, quả lê rất nhiều nước, chua ngọt vừa phải, Lư Mễ thích vô cùng. Cô vừa ăn vừa nói: “Tuy rầng ông Đồ không thể làm ra những chuyện đó, nhưng sao lại hành xử lạ thế? Chắc không có vấn đề gì đâu đúng không!”
“Ví dụ như vấn đề gì?”
“Ví dụ như ổng bị ai đó bám lấy thì sao?” Lư Mễ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không đúng, ổng thông minh thế kia thì không thể mắc phải mấy cái bẫy ngớ ngẩn như vậy được.”
Một lát sau cô lại nói: “Luke cũng thật kỳ lạ. Lúc chị nói Will muốn đổi việc, anh ta cứ như không nghe thấy gì vậy ấy. Chẳng lẽ Luke già rồi nên đầu óc lú lẫn à?"”
Nói xong, Lư Mễ thấy Thượng Chi Đào nhìn mình, cô vẫn giữ nụ cười trên môi: “Nói về Luke, cháu trai đó hài hước lắm, trước đây còn bảo Will sắp xếp người đến Băng Thành khảo sát, nói là Băng Thành thích hợp để mở chi nhánh.”
“Anh ấy luôn có cái nhìn sắc bén, đã đưa ra đề xuất như vậy thì chắc chắn có lý do của riêng mình.”
“Ờ, đúng rồi, lý do của anh ta là mở chi nhánh ở Băng Thành để tiện cho việc trượt tuyết.” Lư Mễ cắt lời: “Cái thân già nua của anh ta bây giờ không nên để bị gãy xương đâu. Lớn tuổi rồi gãy xương không dễ hồi phục, nhìn ba chị kìa, hồi trước ngã một cái mà giờ thỉnh thoảng vẫn còn đau!”
Thượng Chi Đào bị cô chọc cười haha, ôm gối ngồi bên cạnh cô: “Chị đi gặp Đường Ngũ Nghĩa chưa?”
“Chưa, năm nay bận quá, chị chưa thu xếp được thời gian. Mùa hè năm sau sẽ đi gặp nó.”
“Em cũng đi.”
“Vậy thì tốt quá, tam kiếm khách Lăng Mỹ tái ngộ, nghĩ đến thôi cũng thấy vui.”
Hai người trò chuyện về các đồng nghiệp mà họ quen biết, Thượng Chi Đào ít khi hỏi về người khác, nhưng khi nhắc đến Tracy thì lại rất quan tâm: “Tracy dạo này thế nào hả chị? Tình trạng ổn không? Vẫn độc thân chứ?”
“Tracy à, còn đẹp hơn trước nữa. Em còn nhớ chị ấy hồi trước không? Xuân hạ thu đông đều mặc đồ công sở màu tối, tóc búi cẩn thận tỉ mỉ, nhìn là biết kiểu nữ cường nhân chốn công sở. Giờ thì khác rồi, hôm nọ chị thấy chị ấy mặc một chiếc váy hoa nhí, tóc xõa xuống, xinh cực kỳ luôn. Đúng là mỹ nhân!” Lư Mễ đứng dậy bắt chước Tracy, hất cằm, đi rất nhanh: “Luke, tôi đề nghị cậu xem lại phương án tuyển dụng đó.”
“Will, tôi cần trao đổi với cậu về kết quả đánh giá phòng ban lần này của cậu.”
“Đúng rồi, chính là Tracy đó! Chị bắt chước giống thật!” Thượng Chi Đào vỗ tay cho Lư Mễ: “Em thấy hơi nhớ chị ấy.”
“Đừng nói là em, ngay cả Đường Ngũ Nghĩa sau khi nghỉ việc cũng nói nhớ Tracy. Nó còn nói nếu không có Tracy thì Lăng Mỹ chẳng đáng nhắc đến.”
Tracy là người mà ai yêu thì yêu đến mê mệt, ai ghét thì ghét cay ghét đắng. Lư Mễ là người yêu chị ấy nhất.
Chị em chí cốt đã lâu không gặp, hai người ở bên nhau có rất nhiều chuyện để nói, trò chuyện mãi đến tận hôm sau, Lư Mễ lại nhớ đến vẻ kỳ lạ của Đồ Minh.
“Không được, chị phải về sớm.”
“Về làm gì vậy?” Thượng Chi Đào hỏi.
“Xem thử Đồ Minh đang làm trò khỉ gì.” Lư Mễ vừa thu dọn hành lý vừa nói với Thượng Chi Đào, nhìn dáng vẻ như sắp đi bắt gian.
Trước khi đi, cô hỏi Thượng Chi Đào: “Nếu, chị nói nếu thôi nhé, nếu chị kết hôn, chị mời em làm phù dâu của chị, em có đồng ý không?”
“Nếu đám cưới của chị không mời các sếp ở Lăng Mỹ thì em sẽ đồng ý.”
“Chỉ mời Tracy thôi, những người khác không xứng.”
Thượng Chi Đào cười gật đầu: “Được, nhớ chuẩn bị cho em một chiếc váy phù dâu hở lưng thật đẹp nhé.”
“OK!”
Về đến nhà, Lư Mễ quăng chuyện bắt gian ra sau đầu, nói không ngừng nghỉ với Đồ Minh về chuyến đi của mình.
Thực ra, Đồ Minh đúng là đang làm một việc lớn.
Việc này sẽ tốn rất nhiều thời gian, đến khi căn nhà của Lư Mễ sửa xong anh cũng chưa chắc đã hoàn thành. Anh nhờ Diêu Lộ An tìm một người làm thầy tạm thời của mình, dạy cho anh một số thứ. Cuộc gọi hôm ấy chính là của người thầy đó gọi đến.
Diêu Lộ An khen anh thông minh: “Biết cậu gần ba mươi năm rồi, lần đầu tiên thấy hòn đá này thông suốt.”
“Tôi chỉ thích tìm kiếm niềm vui trong quá trình làm việc thôi.”
“Chúc cậu vui chạm nóc luôn nhé.”
Khi còn mười mấy tuổi, Đồ Minh chưa từng có những rung động mạnh mẽ như thế này, cũng chưa từng có sự nhiệt huyết cháy bỏng của thời niên thiếu. Giờ đây tấm lòng của anh thường gắn bó với căn phòng bí mật của mình, nơi anh có thể chìm đắm hàng giờ liền.
Mặc dù vất vả, nhưng nữ hoàng của anh xứng đáng với điều đó.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");