Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Chứ còn ai nữa! Mày nói một câu là biết thôi mà.” Cô gái kia dỗ Lư Mễ nói chuyện: “Nói thử xem.”
Đồ Minh nghe Lư Mễ cười hì hì một tiếng, ngay sau đó nói với anh: “Sếp, tôi gọi sếp thì sếp đáp nại một tiếng xem lào.” Uống say rồi thì bắt đầu nói ngọng, nhưng lại có chút hưng phấn không dằn được: “Tôi thật nòng chảm ơn sếp, thao không lói chuyện thế? Người giả à?”
“Giả sao được mà giả!” Cô gái kia cầm điện thoại nói với Đồ Minh: “Anh mau nói câu gì đi, chúng tôi không khiêng nó nổi đâu! Nó ăn vạ ở đây này!”
Đồ Minh “ừ” một tiếng, trong loa lại truyền tới tiếng cười của Lư Mễ: “Sếp tao đánh nộn cừ nắm.”
“Cô say rồi à?”
“Ể ể ể! Sếp của tao thật lày!” Lư Mễ nói với người bên cạnh rồi chuyển hướng về điện thoại: “Chảm ơn sếp… Không ngờ núc bình hường trông sếp như một trái cà héo, hế mà núc ánh nhau thì trâu bò thật ấy. Sau này sếp thẽ nà anh em của tôi! Anh Đồ vô địch…”
“Thời đại nào rồi còn tùy tiện xưng anh em với người ta?” Đồ Minh đang cố gắng đi dạy dỗ một người say, nhưng cuối cùng người đó lại ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Đã nà chân tình thật nòng thì thời đại nào cũng không nỗi thời! Tóm nại…”
“Sếp nà anh em chí cốt của tôi!”
Cúp điện thoại.
Từ lúc ý thức được mọi chuyện cho đến bây giờ chưa từng có ai xưng anh em với Đồ Minh. Anh cảm thấy cái gọi là “nghĩa khí giang hồ” kỳ lạ khó tả này nghe rất buồn cười, không ngờ đời này mình lại có thể gặp phải chuyện như vậy.
Anh gọi lại cho Lư Mễ, bên kia có người đang hét ôi ôi ôi gì đó, người kia nói: “Có chuyện gì vậy ân nhân Lư Mễ?”
“Các cô đưa cô ấy về nhà à?”
“Thì là chúng tôi chứ còn ai nữa!”
“Cô tên gì?”
“… Đệt. Anh không tin chúng tôi? Đợi lát!” Cô gái kia cúp điện thoại, một lát sau mới gửi tới mấy dãy số: [Gọi từng số đi, đều là số thật. Tôi tên Trương Hiểu, bạn thân nó.]
Đồ Minh gọi cho một trong những số đó, là một người khác nghe máy, hoàn cảnh vẫn rất náo nhiệt, Đồ Minh cúp điện thoại.
Lần đầu tiên anh thấy con gái mà uống say đến mức đó. Người cấp dưới này của anh đúng là hiếm có khó tìm. Cô như thế mà không xảy ra chuyện mới là lạ.
[Sau khi đưa cô ấy về đến nhà thì gửi tin nhắn cho tôi biết, nếu như trong vòng một tiếng không đến nơi, tôi sẽ báo cảnh sát.] Đồ Minh hù dọa người tỉnh táo nhất trong đám – Trương Hiểu: [Trong vòng một tiếng.]
“Trời má!” Trương Hiểu cầm điện thoại mắng, nói với người khác: “Đừng có ồn nữa! Mau đưa Lư Mễ về nhà! Ân nhân cứu mạng của nó nói trong vòng một tiếng không đến nơi thì sẽ báo cảnh sát! Nhanh lên chút coi!” Say rồi thì đầu óc mụ mị, không có trí tuệ để suy nghĩ xem lời uy hiếp của Đồ Minh có hợp lý hay không.
Hoang mang vật vã một hồi mới kéo được Lư Mễ về đến nhà, thêm WeChat Đồ Minh, gửi ảnh cho anh: [Đã về rồi!]
[Ảnh thì không được. Cô quay video đi, phải nói là: Lumi ơi, sau này đừng uống rượu nữa, xấu xí lắm, trông giống như chó chạy rông ấy.]
…
Trương Hiểu và mấy người khác liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được: “Quay không tụi bây?”
“Quay! Quay xong là tụi mình đi được rồi!”
Quay xong rồi gửi cho Đồ Minh.
Đồ Minh mở ra xem, nói tiếp: [Cô tên Trương Hiểu phải không? Cô ở lại chăm sóc cô ấy, cách mỗi tiếng phải báo bình an với tôi một lần.]
[Anh nói gì? Anh bị điên à?] Trương Hiểu nổi nóng, ông nội này ở đâu ra vậy? Sao mà láo toét thế!
[Cô ấy uống rượu với các cô, nếu hôm nay cô ấy có chuyện gì thì mấy người phải gánh chịu trách nhiệm trước pháp luật. Có nên ở lại chăm sóc hay không thì các cô tự tính đi.] Đồ Minh gõ chữ không nhanh không chậm, anh đoán chừng mấy người bạn ngu xuẩn kia của Lư Mễ sẽ không có can đảm bỏ lại cô mà đi, anh cũng phải cho họ biết tiềm ẩn nguy hiểm của việc uống rượu là rất lớn.
[Điều mấy trong bộ luật nói vậy?]
[Tự mình kiểm tra xem.]
Đồ Minh bỏ điện thoại xuống, thốt ra một câu hiếm thấy: “Đần độn”. Năm đó Đồ Minh cũng lấy chiêu này ra xử lý đám học trò nửa đêm ra ngoài uống rượu, làm đám học trò rất lâu không dám ra ngoài.
Trương Hiểu bị Đồ Minh bắt báo bình an cả đêm, đến hừng đông không chịu nổi mà nằm ở trên giường Lư Mễ ngủ quên mất. Khi cô ấy mở mắt ra nhìn thấy Lư Mễ vẫn còn khỏe mạnh nằm đó, suýt nữa khóc lên: “Bà nội của tao ơi, ân nhân cứu mạng của mày không phải người, sau này nếu như mày uống say rồi còn tìm anh ta nữa, bọn tao không nhậu với mày nữa đâu…”
“? Nói gì đấy?” Lư Mễ kêu oan thay Đồ Minh: “Mày nói gì mà người ta không phải người? Người ta cao hơn một mét tám, là một người siêu tốt bụng! Có tinh thần nghĩa hiệp! Võ công cao cường!”
…
Trương Hiểu cãi không lại, chỉ ném điện thoại cho cô: “Tự mày xem đi!”
Lư Mễ cầm điện thoại của Trương Hiểu, dựa vào đầu giường xem cuộc trò chuyện của Trương Hiểu và Đồ Minh, xem đến video đầu tiên đã cười ra tiếng, gì mà uống nhiều rồi sẽ giống như chó chạy rông, như ruồi nhặng, như chuột qua đường, như con gián hôi, cả đêm Đồ Minh đổi đủ kiểu để Trương Hiểu quay video bình an gửi cho anh, anh thật là có tâm! Đang giáo dục các cô cai rượu đấy chứ gì!
Lư Mễ cười chảy cả nước mắt, bụng cũng đau, vừa lau nước mắt vừa nói: “Buồn cười chết đi được ấy… Ông Đồ buồn cười quá… Sao ổng lắm trò thế…”
Trương Hiểu bị Lư Mễ chọc tức, cô ấy chỉ tay vào trán cô: “Ân nhân cứu mạng của mày không phải dạng vừa! Mối quan hệ bạn nhậu của chúng ta đến đây kết thúc, sau này có gặp nhau thì uống trà đi!” Nói rồi mở cửa đi về.
Lư Mễ cười xong mới nhớ lại, Đồ Minh theo dõi người ta báo bình an, vậy tất nhiên là anh cũng ngủ không ngon. Trước giờ anh luôn khoe rằng mình có lối sống lành mạnh, ngủ nghỉ đúng giờ, vì một nhân viên mỗi ngày làm anh chướng mắt mà phí mất cả đêm. Nghĩ tới đây lại thấy hơi cảm động. Lư Mễ suy nghĩ lại, nhận thấy lòng cảm kích của mình đối với Đồ Minh đã lên một tầm cao mới, trở nên vô cùng kính trọng nhân cách của anh.
Từ nhỏ Lư Mễ đã là người không thích giả vờ, nếu như cô có gì phiền não thì nhất định phải vui chơi náo loạn một trận cho đã, âm thầm tiêu hóa mọi chuyện vốn không phải là tính cách của cô. Việc cô và Trương Kình đánh nhau khiến cô không vui, cô với hội bạn kéo nhau đi uống rượu giải sầu, nếu vẫn cảm thấy không vui thì giải tán. Chỉ là tối qua không biết giữ chừng mực, uống hơi nhiều.
Uống say rồi bắt đầu ồn ào, tuyên bố mình có một người anh em tốt, người anh em tốt này là sếp của cô, mặc dù là sếp nhưng lại không chút ngần ngại giúp cấp dưới đánh nhau, là đàn ông đích thực. Mọi người không tin, Lư Mễ quyết định phải cho họ nghiệm chứng.
Mở điện thoại lên muốn tìm số của Đồ Minh, bỗng dưng hoa mắt không thấy rõ, cô đưa điện thoại qua cho Trương Hiểu. Đám bạn của Lư Mễ lúc hóng chuyện thì lỗ tai sẽ tự động dài ra, đương nhiên Trương Hiểu cũng có cái thói này, lấy số chuyển qua điện thoại của mình, bấm gọi.
Cuối cùng lại diễn ra một trò khôi hài như thế.
Lư Mễ rửa mặt sạch sẽ, thấy hơi ngột ngạt nên uống một bình trà Cao Mạt, mùi rượu trên người tiêu tan, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, sau đó mới gửi tin nhắn cho Đồ Minh: [Sếp, hôm qua xin lỗi sếp. Là do tôi không khống chế nổi mà uống say mất, sếp đừng chấp nhặt với tôi nhé. Tôi không uống thường đâu, tôi ít khi say lắm, hiếm khi mới có một lần để sếp phải chê cười rồi.]
Đồ Minh không trả lời. Lý do là vì Đồ Minh cũng hơi hiểu Lư Mễ, nếu như anh trả lời, cô sẽ giống như cây súng máy bắn tằng tằng đến hết đạn mới chịu. Đồ Minh nghĩ đến dáng vẻ lắm mồm của cô thì thấy hơi nhức đầu.
Giả vờ không thấy cho xong chuyện.
Lư Mễ đợi hồi lâu cũng không thấy Đồ Minh nhắn lại, nghĩ thầm lần này mình xong đời rồi, khoảng cách bị sa thải chỉ thiếu một bước nữa thôi.
Lúc gặp lại Đồ Minh, cô như biến thành người khác, lúc nào cũng giữ lễ độ và hết sức kính trọng anh.
Đồ Minh giáo huấn cô thì cô lắng nghe, anh giáo huấn xong rồi cô còn hỏi: “Chỉ có nhiêu đó thôi sao? Không còn gì nữa ạ? Sếp nói nữa đi, nói nhiều lên, tôi nhất định sẽ chú ý.”
Có lúc còn nói: “Sếp à sếp nói đúng lắm, tôi sẽ thay hồn đổi xác làm người lại lần nữa. Cố gắng học hỏi, làm việc chăm chỉ.”
“Sếp ơi tôi biết sếp nói thế là vì muốn tốt cho tôi, tôi sẽ khắc ghi trong lòng, tôi cũng ghi hết vào sổ rồi. Nhắc nhở mình mỗi giây mỗi phút phải là một người tốt oai vệ hơn người.”
Mỗi khi như vậy, Đồ Minh sẽ cảm thấy nhức đầu, có một ngày khi họp xong, anh hỏi Luke: “Ban đầu anh lãnh đạo phòng tiếp thị, Lumi của bộ phận chúng tôi vẫn luôn như vậy sao?”
“Thế nào?” Luke hỏi anh.
“Lắm mồm, hành vi kỳ quái, tác phong giang hồ, giống như…” Đồ Minh không tìm ra từ gì để hình dung về Lư Mễ, anh không am hiểu dùng nghĩa xấu để hình dung về người khác.
Anh không hiểu nhưng Luke thì hiểu, anh ta thấy Đồ Minh dừng lại, bèn nối lời: “Giống như bị chập mạch đúng không?”
Đồ Minh cảm thấy rất đúng, gật đầu.
“Cô ấy lúc nào chả điên điên khùng khùng, đừng để ý đến cổ.” Luke hiểu Lư Mễ rất rõ, miệng và đầu óc của cô đều không chịu sự quản thúc của cơ thể, có làm ra chuyện gì đó thì cũng không có gì kỳ lạ: “Cô ấy gây phiền phức cho cậu à?” Luke hỏi: “Lúc trước giúp cô ấy đánh nhau phải không?”
“Cô ấy bị bạn trai cũ quấy rối.”
“Là cái tên xăm mình tóc dây thừng kia đấy à?”
“Anh biết?”
“Gặp một lần rồi.” Luke nói với anh: “Cậu không ra tay thì với sức chiến đấu của Lư Mễ, một đánh hai cũng không khó đâu.”
?
Đồ Minh không biết đây là ý gì, Luke cười: “Nhìn quen rồi cậu sẽ hiểu thôi, cậu nhúng tay vào sẽ làm hạn chế khả năng phát huy của cô ấy.”
Luke từng thấy Lư Mễ đánh người, ở nơi làm việc ra mặt vì bạn thân của mình, một tay túm tóc cô gái kia đập trên bàn làm việc, cũng đã bắt gặp cô xách gậy đi tới trước cửa đám môi giới bất hợp pháp, muốn đập cửa của người môi giới. Người phụ nữ này đánh nhau hăng máu lắm, cô sẽ không chịu thua thiệt.
“Được rồi.” Đồ Minh cười khổ một tiếng, lại hỏi Luke: “Anh có yêu cầu cao đối với nhân viên, sao lại không đánh giá hiệu suất làm việc thấp cho cô ấy?” Đồ Minh đã xem qua đánh giá hiệu suất của Lư Mễ, không có A+, nhưng cũng không tệ.
“Cô ấy nhìn thì không đáng tin, nhưng làm việc thì rất tốt.”
“Cái này thì tôi đồng ý.”
Chẳng qua là Đồ Minh cảm thấy ở trong xã hội này, người như Lư Mễ rất khó được đối xử công bằng. Anh tự xưng là người công bằng với mọi người, nhưng ấn tượng đối với Lư Mễ cũng đang dao động giữa tốt và xấu, là thật sự dao động. Lư Mễ làm việc rất tốt, nhưng cứ há mồm là gây chuyện thị phi. Hành động lại không giống người thường, là một người tràn đầy năng lượng không biết sợ là gì.
Xưa nay mọi người thường hay ca tụng đàn bà phụ nữ thì phải biết giúp chồng dạy con, hiền lành có tài có đức, khác người như Lư Mễ không biết sẽ bị bao nhiêu người chê trách. Nhưng bạn ngẫm nghĩ lại xem, cô ấy ở trong thế giới của mình, sống theo cách của mình, cô ấy ngại gì lời người khác nói thế nào?
“Nếu cậu cảm thấy cô ấy có vấn đề thì cứ dạy dỗ thẳng. Dù sao da mặt cổ dày lắm, không thù dai.” Luke chỉ chiêu cho Đồ Minh: “Nếu cô ấy đối nghịch với cậu, cậu cũng không cần để trong lòng, cô ấy không biết dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì đâu. Thậm chí có lúc còn hơi ngu xuẩn.”
“Anh lãnh đạo đội ngũ giỏi như thế, sao anh không rèn luyện cô ấy thành một nhân viên tốt với thái độ tốt?” Đồ Minh chợt hỏi một câu thế này.
…
Luke hừ một tiếng, không trả lời. Có lẽ là mỗi người đều có sự uy hiếp khác nhau. Nhưng anh ta cũng vui vẻ khi nhìn thấy Lư Mễ nếm đắng cay, ngày nào cũng giống hệt như con ngựa hoang, nếu như có người có thể thu phục được cô thì đúng là một chuyện tốt.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Lư Mễ ôm laptop gõ cửa vào phòng làm việc của Đồ Minh: “Sếp ơi, bên phía HR bảo chúng ta hỗ trợ điều phối thời gian và chương trình học của giáo viên.”
“Gặp trực tiếp đi. Mấy ngày nay cậu ta ở Bắc Kinh, tôi gọi cho cậu ta hẹn thời gian, cùng nhau đi.”
“Bây giờ sao?”
“Ừm.”
“Được được được.” Lư Mễ nghe nói sắp đi gặp người đàn ông “hoang dã” kia thì không che giấu được sự phấn khích của mình. Ra khỏi phòng làm việc của Đồ Minh rồi gửi tin nhắn cho Thượng Chi Đào: [Chị thay bé đi xem mắt đây này.]
Diêu Lộ An rất kỳ lạ, rõ ràng là người Bắc Kinh, cũng có nhà, nhưng quanh năm lại đặt phòng khách sạn, lý do là: Không cần phải tự dọn dẹp, ăn cơm cũng tiện hơn. Lần đầu khi gặp người đàn ông này, Lư Mễ cảm nhận được Diêu Lộ An là người có tính cách phóng khoáng hoang dã, cô nhìn căn phòng bày biện đống máy ảnh và máy quay phim của anh ấy, đúng là người biết tận hưởng cuộc sống, thỏa thích theo đuổi thú vui của mình.
Lúc Đồ Minh và Diêu Lộ An nói chuyện, cô đứng ở đó nghiên cứu kính thiên văn Celestron của Diêu Lộ An, cô ít thấy ai đặt thứ này trong khách sạn lắm.
“Trạm kế tiếp đi đâu? Khi nào thì đi?” Đồ Minh hỏi Diêu Lộ An.
“Nam Phi. Yên tâm, hoàn thành các buổi chia sẻ cho mấy cậu rồi mới đi.” Diêu Lộ An ngồi trên tay vịn ghế sofa, phong thái ngang ngạnh hoàn toàn trái ngược với Đồ Minh nghiêm túc.
“Vậy thì cảm ơn.” Đồ Minh hỏi đồng nghiệp Lucy bên phòng nhân sự: “Bây giờ xem qua chương trình học được không?”
“Được chứ.”
Diêu Lộ An gửi bản thảo của anh ấy vào nhóm: “Xem trước rồi chỉnh lại sau nhé?” Mắt đảo qua Lư Mễ đang ngồi xếp bằng trên nền nhà nghiên cứu máy chụp hình: “Lumi cũng thích thứ này à?”
Đồ Minh lắc đầu: “Tôi không hiểu nhiều về sở thích cá nhân của nhân viên, không thân lắm.”
“Lãnh đạo đội ngũ mà cũng hờ hững thế sao?” Diêu Lộ An trêu anh, đi tới trước mặt Lư Mễ, ngồi xuống: “Thế nào? Vừa mắt không?”
“Tốt lắm.” Lư Mễ giơ máy chụp hình lên quay về phía Diêu Lộ An, trưng cầu ý kiến của anh ấy: “Chụp một tấm nhỉ?”
Diêu Lộ An nhướng mày: “OK.”
Lư Mễ chụp một tấm, sau đó đưa cho Diêu Lộ An xem: “Thế nào thế nào? Có ổn không?”
Diêu Lộ An đến gần xem thử, bố cục, ánh sáng đều rất tốt, khiếu thẩm mỹ cũng vô cùng tốt, anh ấy hỏi cô: “Cô từng học mỹ thuật hả?”
“Có chút chút.”
“Còn học gì nữa không?”
Lư Mễ đưa tay ra, tường thuật lại động tác gẩy đàn: “Đàn tranh. Bị ba mẹ bắt học, họ nói không có chút tài nghệ là không đi chúc tết được.”
Diêu Lộ An nghe vậy thì cười, quay đầu nói với Đồ Minh: “Khó lắm à?” Ý là hiểu rõ sở trường của nhân viên rất khó sao? Có lúc Diêu Lộ An không nghĩ ra với tính cách này của Đồ Minh thì làm sao mà dẫn dắt đội ngũ, có lẽ mãi mãi anh cũng sẽ không thổ lộ cảm xúc với nhân viên, bởi vì anh không quan tâm.
Lucy bên phòng nhân sự xem xong nội dung sơ lược, bắt đầu thảo luận với Diêu Lộ An. Lư Mễ ngồi ở một bên vừa nghe vừa lén lút nhắn tin cho Thượng Chi Đào: [Người đàn ông này không tồi, đợi chị đánh anh ta ngất xỉu rồi kéo lên giường em.]
[Đừng, phải kéo đến cho chị Lư Tình trước cơ!]
[Cũng được.]
Cô không chuyên tâm, Đồ Minh thấy rất rõ ràng, anh ném một que diêm vào đầu cô, động tác hệt như giáo viên chủ nhiệm cấp hai đứng trên bục giảng ném phấn vào đầu mình, cô lập tức ngồi thẳng lưng lên nghe thảo luận. Không chỉ chăm chú lắng nghe mà còn làm màu giơ tay xin bổ sung vấn đề: “Có thể bổ sung tiêu chuẩn đánh giá của lúc đó vào đây không? Chỉ có hiểu rõ tiêu chuẩn thì mới có phương hướng.”
“Tốt nhỉ, có thể thêm.” Diêu Lộ An khen cô.
Cô hơi đắc ý nhíu mày với Đồ Minh. Đồ Minh làm như không thấy chút khôn vặt này của cô, sợ cái đuôi của cô vểnh lên tới trời.
“…”
Lư Mễ gặp một cô gái tại một sự kiện.
Cô gái kia khá trẻ, mặc đồ vest, trông rất nghiêm túc giỏi giang. Nhìn thấy thẻ tên thì hỏi cô: “Chị làm ở Lăng Mỹ sao?”
“Hở? Sao thế?”
“Công ty của chị có một quản lý cấp cao mới đến tên là Đồ Minh phải không?”
Lư Mễ vốn đang mất tập trung, nghe được hai chữ “Đồ Minh” thì lỗ tai dựng đứng lên: “Đúng vậy, cô quen à?”
“Là sếp cũ của em.” Cô gái nói xong rồi cười với Lư Mễ: “Em cũng làm bên tiếp thị.”
Hứng thú của Lư Mễ đến rồi, vỗ cái ghế bên cạnh: “Ngồi đi, sự kiện còn lâu mới kết thúc, nói chuyện chút nào.”
“Được.” Cô gái ngồi ở bên cạnh cô, liếc nhìn bảng tên của cô: “Chị tên Lumi hả?”
“Ừm. Còn cô?”
“Em tên Ô Mông, Will là sếp cũ của em. Lãnh đạo em hơn ba năm.”
“Thế cũng trùng hợp nhỉ, lúc Will ở công ty cũ có kiểm tra chấm công không?” Nhắc tới Đồ Minh, điều đầu tiên mà Lư Mễ nghĩ đến chính là hai chữ “chấm công”, giống như anh cũng chỉ biết có thế thôi chứ không biết gì khác nữa.
“Kiểm tra chấm công á?”
“Đúng đúng, chú ý nhân viên mấy giờ đi làm mấy giờ tan làm ấy.”
“À không… Will rất tốt với cấp dưới, tất cả mọi người đều nói đi theo Will sẽ có cháo húp.”
?
Đầu Lư Mễ chứa đầy dấu chấm hỏi, mấy ngày trước mới vừa thay đổi cách nhìn về Đồ Minh. Nhớ tới anh khẩu phật tâm xà nói với cô cái gì mà từ từ hòa hợp, hóa giải hiểu lầm, giúp cô đánh nhau, muốn cô làm người cho tốt, thì ra anh chỉ kiểm tra việc chấm công của mỗi mình cô thôi!
“Không kiểm tra chấm công thật sao? Lại còn đối xử tốt với cấp dưới?”
“Đúng vậy. Will ở Lăng Mỹ thế nào? Có khỏe không?”
“Rất tốt. Thuận buồm xuôi gió, đối xử với cấp dưới cũng khá tốt.”
Hai người câu được câu chăng nói chuyện phiếm, chủ đề đều là công việc của Đồ Minh. Cho tới cuối cùng Ô Mông kết bạn WeChat với Lư Mễ, nói với cô: “Bọn em đều cảm thấy người như Will thì sẽ có gia đình rất hạnh phúc, nhưng bất chợt có một ngày nghe đồng nghiệp nói anh ấy ly hôn rồi.”
Ly hôn?
Chà chà.
Lúc gặp lại Đồ Minh, cô cảm thấy sự già dặn chín chắn kia rõ ràng là vẻ ngoài của người đàn ông đáng thương đã ly hôn. Cô cứ nhìn anh chăm chú như thế, bị Đồ Minh đang nghe báo cáo bắt được. Anh thấy ánh mắt của Lư Mễ rất quái dị, giống như đang nhìn một con chó chết chủ, lại còn mang theo chút đồng cảm.
Thế này hơi lạ rồi đấy.
Lúc mắt chạm nhau, Lư Mễ cũng không né tránh, cười với anh.
Đồ Minh hơi khó hiểu. Anh cũng được xem là người từng trải, xưa nay chưa từng thấy người phụ nữ nào quái dị khó lường giống như Lư Mễ vậy.
Anh nhắn tin hỏi cô: [Có chuyện gì à?]
[Không có gì.]
[Nhìn chằm chằm một người như vậy hơi bất lịch sự nhỉ?]
[Sếp không nhìn tôi thì sao mà biết tôi nhìn sếp?]
Đồ Minh không biết nên trả lời thế nào, suy nghĩ một lát rồi mới gõ chữ: [Có chuyện gì mời nói thẳng, hành vi của cô rất kỳ quái.]
[Sếp, muốn xem mắt không? Tôi có một người chị gái, năm nay ba mươi tuổi, mới vừa ly hôn. Xinh đẹp, có công ăn việc làm ổn định.]
Đồ Minh: [?]
[Chẳng phải sếp ly hôn rồi à?]
Cuối cùng Đồ Minh cũng biết vì sao Lư Mễ lại dùng ánh mắt ấy nhìn mình.
[Không cần, cảm ơn.]
[Không cần thật?]
[Không cần.]
[Thế thôi vậy.]
Đồ Minh biết vòng tròn này rất nhỏ, lời nói bóng nói gió truyền đi tất nhanh. Nhưng chuyện anh ly hôn vẫn khá là kín đáo, cũng tự nhận mình ly hôn công khai không che giấu, không có gì phải mất mặt. Đặt điện thoại qua một bên tiếp tục cuộc họp, lại bắt gặp ánh mắt của Lư Mễ sáng rực như một con sói đói phát hiện ra đồ ăn ngon, thậm chí còn lóe ra ánh sáng tham lam muốn giật đồ ăn của người ta.
“Chú ý ánh mắt của cô đi.” Kết thúc cuộc thảo luận, Luke thấy ánh mắt suồng sã của Lư Mễ thì nhắc nhở cô: “Đừng gây sự.”
“Tôi chỉ muốn hòa hợp với sếp tôi thôi mà.”
“Cô chỉ muốn kiểm tra sức quyến rũ hoàn toàn không có của mình thôi.” Luke cười nhạo cô: “Cái đuôi vểnh càng cao, lúc sợ hãi sẽ càng kẹp chặt lại. Đừng khiến mình mất mặt.”
“Tôi sợ gì?”
Luke bĩu môi, nhướng mày với cô. Lư Mễ nhất định không biết, Will cũng là một người nhẫn tâm. Sự nhẫn tâm của Will không nằm ở việc anh cau mày hung tợn với bạn, mà nó nằm ở diễn xuất của anh. Hầu như Luke chưa từng gặp người nào đứng đắn như thế. Người đứng đắn làm người ta kính nể, cũng làm người ta thấy sợ hãi.
Lư Mễ khịt mũi. Cô chỉ hơi tức thôi, nếu như xưa nay Đồ Minh không theo dõi nhân viên chấm công, thế tại sao bây giờ anh cứ theo dõi cô mãi vậy? Hôm đó hai người nói chuyện, anh chân thành biết mấy, làm cô cảm động suýt chút nữa muốn kết nghĩa anh em với anh. Hóa ra đó chỉ là thủ đoạn để anh lấy lòng nhân viên mà thôi.
Đồ Minh biết Lư Mễ lại bắt đầu có hứng thú với chuyện của anh rồi.
Cô nhân viên này không giống người khác, cô không quan tâm chuyện gì cả, chỉ muốn làm theo ý của mình.
Anh cảm thấy cô rất buồn cười, lúc tan họp đi ra ngoài, Lư Mễ đi bên cạnh Đồ Minh, nhỏ giọng nói: “Chị của tôi đẹp lắm.”
“Không cần, cảm ơn.”
Mấy đồng nghiệp quay đầu lại nhìn hai người họ, cảm thấy hai người này hơi kỳ lạ, đặc biệt là Lư Mễ, cứ như là đang nắm giữ nhược điểm gì của Đồ Minh vậy.
Daisy hỏi Lư Mễ: “Có tin vỉa hè gì hả?”
“Không có.” Lư Mễ biết điểm dừng, không thể lấy chỗ đau của người ta để làm tin hóng hớt được. Nhưng lại lén nói với Thượng Chi Đào: “Anh ta ly hôn, thật không ngờ nha, thế mà nhìn bình tĩnh thật ấy! Nhưng nghiêm túc nghĩ lại thì người đàn ông này thật sự không tồi.”
“Hồi sáng lúc bị bắt chấm công chị nói anh ta là đồ khốn nạn.”
“… Chị thuận miệng nói mà mày cũng tin.”
“Trêu chị đó. Đừng nói là chị có ý đồ xấu gì đó nhé?” Mắt của Lư Mễ lóe sáng.
“Chị nghĩ rồi, đánh không lại thì mình xin gia nhập thôi.”
“Gia nhập gì cơ?”
“Gặp ở trên giường!”
Lại nói bậy nữa!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");