Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lư Mễ quyết định giao việc thiết kế phòng triển lãm cho Ô Mông, vì thế cô dẫn Ô Mông đi một chuyến đến Tây Bắc.
Khi khảo sát tại hiện trường, Lư Mễ lạnh đến nỗi sắp hóa cún luôn rồi. Thượng Chi Đào mang đến một chiếc áo lót bông dày quân đội khoác lên người cô, vừa lo lắng vừa càm ràm cô: “Chẳng phải em đã bảo chị mặc nhiều vào rồi sao?”
“Dự báo thời tiết đâu có nói lạnh thế này.”
“Thời tiết ở đây thay đổi xoành xoạch ấy!”
“Thôi được rồi, đúng là do chị sơ ý. Erin, cô có lạnh không?”
“Có chút.” Ô Mông hơi ngại ngùng, Thượng Chi Đào cũng đã gửi cho cô ta những mục cần chuẩn bị cho chuyến công tác xa, nhưng cô ta không để ý đến.
“Lạnh mà không nói! Muốn chết rét à!” Lư Mễ quấn chặt áo khoác rồi nói với nhà cung cấp: “Lấy thêm cái áo nữa đi, có thế mà cũng không biết hả?”
Nhà cung cấp vâng lời, một lát sau mang đến một cái áo khoác nữa.
Chẳng mấy chốc tuyết bắt đầu rơi, hiện trường chưa có cửa sổ, gió thổi đến ào ào. Lư Mễ hoàn toàn bị đóng băng.
Cô hắt hơi liên tục, cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc xong việc, cô không muốn đi ăn tối, theo Thượng Chi Đào về chỗ cô ấy thuê. Lư Mễ làm mình làm mẩy nhất quyết đòi ở chung với cô ấy, đánh chết cũng không chịu ở khách sạn. Căn nhà không lớn lắm, hai người phải chen chúc trên một chiếc giường, nhưng Lư Mễ thấy rất vui.
Cô mở miệng chọc Thượng Chi Đào: “Tối nay chúng ta không được mặc áo dài tay nhé, anh em tốt là phải nhìn nhau khỏa thân.”
Thượng Chi Đào cười khà khà, kéo cô lên ghế sofa, đắp kín chăn cho cô rồi quay vào bếp nấu mì tôm. Ngoài món này ra thì cô ấy cũng không biết nấu gì khác, nhưng ăn mì tôm thì cũng tạm được, hai người mỗi người một bát, ngồi trên ghế sofa vừa ăn vừa xem phim.
“Em thấy chị không nên đến đây.” Thượng Chi Đào thấy có lỗi: “Mấy năm qua mỗi lần chị nhảy vào nước sôi lửa bỏng với em thì đều bị ốm một trận. Chị còn nhớ vụ chị đưa em đến buổi quảng cáo đầu tiên không? Trong núi sâu mà chị bị viêm dạ dày cấp tính, vừa nôn mửa vừa tiêu chảy. Em lo chết đi được ấy. Hôm nay chị lại bị cảm, em thật sự thấy mình tội ác tày trời lắm. Suy cho cùng nếu không phải vì em ở đây thì chắc chắn chị sẽ không đến.”
“Nói bậy bạ! Chị yêu công việc thế này thì tất nhiên phải đến rồi.” Lư Mễ hút một đũa mì tôm: “Ngày mai mày mời chị ăn một bữa ngon là được chứ gì? Hôm nay trách chị yếu nhớt quá thôi, nhưng ngày mai thì có thể tốt hơn rồi.”
“Được được, em sẽ mời Lư đại tiểu thư của em đi ăn thật nhiều món ngon, ăn hết cả thị trấn luôn.”
“Thế thì còn gì bằng!”
Lư Mễ ăn mì tôm và uống thuốc xong, rửa mặt sơ qua rồi nằm xuống giường với Thượng Chi Đào. Cô kể cho Thượng Chi Đào nghe về Đồ Minh, giữa bạn bè thì chỉ tồn tại những lời thật lòng.
“Anh ấy kỳ lạ thật, rõ ràng là không thích chị, nhưng lại đối xử với chị rất tốt. Sau này chị mới biết anh ấy đối xử với ai cũng vậy, không có ngoại lệ.”
“Mặc dù vậy nhưng chị vẫn rất tin tưởng anh ấy. Chị cảm thấy anh ấy đáng tin cậy.”
“Hôm đó Ô Mông kể với chị, có một thời gian nhà thuê của cô ấy gặp vấn đề nên không có chỗ ở, Đồ Minh và vợ cũ của anh ấy đã cho cô ấy ở nhờ trong căn nhà trống của họ.”
“Cô ấy còn kể có một đồng nghiệp nam không đủ tiền đặt cọc phẫu thuật, thế là anh ấy liền giúp người ta trả tiền đặt cọc.”
“Anh ấy là người tốt, em biết không? Người tốt không thích chị. Thái độ của anh ấy rất rõ ràng, chỉ muốn làm bạn với chị. Còn chị đây, thái độ chẳng đứng đắn gì cả, chỉ muốn có quan hệ xác thịt thôi.”
Thượng Chi Đào nghe cô lảm nhảm, cô ấy đưa tay sờ trán cô, cô bị sốt rồi. Cô ấy ngồi dậy tìm thuốc, đun nước, nhìn cô uống thuốc. Lúc Lư Mễ ốm thì trông giống như một đứa trẻ vậy, vẫn cứ lắm lời, nhưng tốc độ nói sẽ chậm hơn lúc bình thường. Thượng Chi Đào biết, hai người ở bên nhau trong suốt những năm qua, cô ấy hiểu Lư Mễ nhất. Lư Mễ tin tưởng ai thì sẽ dốc hết lòng với người đó, không màng đến mình có bị tổn thương hay không. Hoặc nếu có bị tổn thương thì cô cũng sẽ không quan tâm, chỉ cần vết thương lành lại là có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Bên kia, Ô Mông báo cáo công việc với Đồ Minh, cô ta nhắc đến chuyện Lư Mễ bị cảm: “Lumi bị nhiễm lạnh, hắt hơi rất nhiều, em lo chị ấy sẽ trở nặng.”
“Ừm, tôi biết rồi. Nghỉ ngơi sớm đi.”
Ô Mông mới nói nửa câu nhưng Đồ Minh hiểu ý của cô ta. Việc cho đồng nghiệp bị bệnh quay về là hợp tình hợp lý, hơn nữa đây cũng là cơ hội dành cho Ô Mông, nhưng Đồ Minh cảm thấy cô ta hành động quá vội vàng, anh nói: “Lư Mễ là người hướng dẫn của cô, công việc thiết kế và theo dõi quá trình là cô ấy chủ động chia cho cô, đây là phần quan trọng của dự án và cũng là ý tốt của cô ấy. Tôi hy vọng cô hiểu điều này.”
“Vâng, em biết rồi sếp.”
“Cố lên.”
Nói chuyện công việc với Ô Mông xong, Đồ Minh gọi cho Lư Mễ, nhưng cô không nghe máy, cô ngủ rồi.
Vừa ngủ đã ra rất nhiều mồ hôi, sáng hôm sau tỉnh dậy Lư Mễ đã thấy đỡ hơn chút. Thấy cuộc gọi nhỡ của Đồ Minh, cô nhắn tin cho anh: [Sao vậy sếp? Mới một ngày không gặp mà đã nhớ tôi rồi hả?]
[Nếu biết đi công tác mà có thể khiến sếp chủ động liên lạc với tôi như vậy thì ngày nào tôi cũng đi công tác rồi!] Lư Mễ nói câu được câu chăng trêu chọc Đồ Minh, nếu anh nói bạn bè không nên nói chuyện kiểu này thì cô sẽ chụp màn hình tin nhắn của Vương Kết Tư gửi cho anh, để cho anh thấy bạn bè nói chuyện với nhau thế nào.
Nhưng Đồ Minh chỉ hỏi cô: [Khá hơn chưa?] Anh tự động phớt lờ mấy lời trêu chọc của cô.
Lư Mễ thấy câu “Khá hơn chưa” còn chán hơn cả câu “Uống nhiều nước ấm” nữa, cô vứt điện thoại sang một bên, không thèm để ý tới anh nữa.
Cô nằm thêm một lúc, mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn cố dậy, đi ra ngoài ăn mì với Thượng Chi Đào rồi mới đến hiện trường, thấy Ô Mông đã đến từ sớm.
“Lumi, nếu chị thấy khó chịu thì quay về nghỉ trước đi, việc ở đây để em thay chị theo dõi cho.” Ô Mông có vẻ lo lắng cho cô.
Lư Mễ nhìn cô ta một lát rồi cười: “Vậy cô theo dõi nhé, ngày mai tôi về Bắc Kinh.”
Lư Mễ rất thông minh, cô hiểu người mới muốn nhanh chóng khẳng định mình, muốn tham gia sâu vào dự án. Nếu cô muốn theo dõi thì cứ theo dõi đi, tôi không quan tâm.
“Không phải đâu Lumi, chị về thì em không biết phải làm sao. Ý em là chị cứ nghỉ ngơi cho khỏe, em giúp chị làm chân chạy việc.” Ô Mông giải thích với Lư Mễ.
“Được rồi. Vậy cảm ơn cô.” Lư Mễ nói xong rồi tìm một chỗ ấm áp để ngồi nghỉ ngơi. Lư Mễ không muốn tranh giành, cho đến lúc này Ô Mông có đạt được điều gì là do cô chủ động cho phép, chẳng có gì to tát cả.
Cô ngồi đó nhìn Ô Mông, thấy cô ta cầm bản vẽ so sánh với sân bãi một cách tỉ mỉ, có khi còn tự mình cầm thước đo đạc, Lư Mễ bất chợt thấy hình ảnh của Thượng Chi Đào trong cô ta, cả hai đều rất chăm chỉ. Nhưng cũng có điểm khác, đó là Thượng Chi Đào chưa bao giờ chạy theo lợi ích trước mắt, còn Ô Mông thì có chút tính toán riêng. Nhưng Lư Mễ không ghét sự tính toán đó. Theo cô, người chăm chỉ đều xứng đáng được tôn trọng, Ô Mông cũng vậy.
[Cậu làm gì đó? Chủ nhật ra ngoài ngồi chơi không?] Vương Kết Tư hẹn cô.
[Không đi.]
[Cậu phải cho người ta cơ hội thì họ mới tận dụng được chứ.]
[Mắc gì tôi phải cho cậu cơ hội? Lăn đi.] Lư Mễ mắng Vương Kết Tư: [Say rồi à?]
[Tôi nói chuyện nghiêm túc đấy, đi với tôi tới hẻm nhỏ coi nhà đi.]
[Ý gì đây?]
[Tôi muốn lấy lại nhà để mở nhà hàng.]
[Được thôi.]
Lúc gặp lại Vương Kết Tư, Lư Mễ vẫn chưa khỏi bệnh hẳn, cánh mũi thì đỏ, giọng thì khàn. Vương Kết Tư nhìn dáng vẻ này thì cười nhạo cô: “Sao thế? Không ngủ được với người ta nên sốt ruột đến mức đổ bệnh luôn hả?”
“Liên quan gì tới cậu.” Lư Mễ đá anh ta một cái: “Mở nhà hàng làm gì? Không có chỗ tiêu tiền à?”
Vương Kết Tư cười hề hề, đặt tay lên vai cô, nói: “Bé Lư Mễ, cô chú của tôi biết người cậu thích là người đã ly hôn chưa?”
Vương Kết Tư vẫn tiếp tục cười đùa: “Biết anh ta ly hôn rồi ra đi tay trắng, không có nhà cửa gì không?”
“Cậu biết khi ly hôn mà giải quyết như vậy nghĩa là gì chứ? Là do bên anh ta có lỗi, nếu không phải anh ta có lỗi thì chứng tỏ anh ta vẫn còn tình cảm với vợ cũ.”
“Cậu thấy có người đàn ông nào ly hôn mà lại hào phóng như vậy chưa? Chẳng phải xã hội bây giờ chỉ biết đánh nhau đến đầu rơi máu chảy à?”
Vương Kết Tư và Lư Mễ cùng nhau lớn lên, hai người đánh nhau cãi nhau suốt nhiều năm, không giấu nhau bất cứ điều gì. Anh ta thừa nhận danh tiếng ở trong giới của Đồ Minh khá tốt, nhưng chuyện ly hôn của anh có nhiều điều đáng ngờ, Vương Kết Tư không muốn thấy Lư Mễ vì một phút nông nổi mà lao vào mớ rắc rối của Đồ Minh.
Lư Mễ nghe anh ta nói mà thấy khó chịu, cô đẩy tay anh ta ra khỏi vai mình: “Cậu mà còn động tay động chân với tôi nữa là tôi giết cậu đấy!”
“Tôi bảo này cậu làm sao thế? Cậu có biết cách sống không vậy? Người ta ly hôn thì liên quan gì đến cậu? Cậu nhiệt tình vậy sao không đi làm ở ủy ban khu phố đi? Làm tổng giám đốc công ty mà cũng quan tâm đến mấy chuyện như này, không thấy mệt à?” Lư Mễ đáp trả từng câu, dù sao thì cô cũng không thể thua được.
“Tôi quan tâm đến anh ấy là chuyện của tôi, anh ấy quan tâm đến vợ cũ là chuyện của anh ấy, hai chuyện này có mâu thuẫn gì đâu…” Lư Mễ ngồi xuống bậc cửa, duỗi chân ra: “Cũng không phải cậu muốn rủ tôi đi coi nhà, cậu học ai cái tật xấu này thế? Nếu muốn nói mấy câu vừa rồi thì cứ gọi điện thoại nói là được rồi.”
“Gặp nhau nói sẽ tốt hơn.” Vương Kết Tư ngồi xuống bên cạnh cô, hai người chặn kín cánh cửa gỗ đã bị tróc sơn. Vương Kết Tư vỗ vai Lư Mễ: “Nào, anh đây cho cậu xem cách tạo dấu hickey.”
Ngón trỏ và ngón giữa của anh ta véo một mảng da trên cổ phát ra tiếng “bộp”, dọa Lư Mễ suýt nữa đã nhảy dựng lên: “Cậu bị khùng hả!”
Vương Kết Tư mặc kệ đến cô, véo thêm vài cái nữa: “Đỏ chưa? Tím chưa?”
“Có hơi hơi.”
“Ngày mai tôi chụp ảnh gửi cho cậu xem. Cạo gió cũng giống vậy, vài ngày nữa nó sẽ nhạt dần như dấu hickey thôi. Nói thật nhé, tôi thấy cậu có thành kiến với tôi đấy.” Vương Kết Tư huých khuỷu tay vào Lư Mễ: “Cậu đừng dây dưa với tên Will đã ly hôn kia nữa, cậu liếc mắt nhìn tôi một lần đi được không?”
Lư Mễ nghiêm túc nhìn anh ta rồi lắc đầu: “Cậu không được.”
“Tại sao?”
“Tôi không có cảm giác gì với cậu hết, anh bạn à. Chúng ta quá quen thuộc rồi, hồi nhỏ tôi còn thấy cậu cởi truồng nữa, ba tôi còn nựng con chim nhỏ của cậu nữa mà!” Lư Mễ chuẩn bị kể rõ từng lý do vì sao Vương Kết Tư không phù hợp.
“Thôi không nói chuyện đó nữa, hồi cấp hai tôi có giúp cậu đưa thư tình cho bạn cùng lớp của chúng tôi đúng không? Lúc tôi hẹn hò với mối tình đầu cấp ba, cậu có đứng canh gác không? Khi đứng gác có nghe được chúng tôi làm gì không? Hôn nhau nhiệt tình như vậy mà cậu không thấy chướng à?”
“Còn nữa, mẹ cậu nói muốn ba năm ôm hai đứa cháu nội, tôi không làm được. Tôi còn ham chơi lắm.”
“Còn gì nữa không?” Vương Kết Tư hỏi.
“Bấy nhiêu chưa đủ à? Để tôi nghĩ thêm.”
Lư Mễ nói nghĩ là nghĩ. Cô đứng dậy đi dạo tới lui ở trước cửa, cái bóng lúc thì che phủ Vương Kết Tư, lúc thì lại rời đi, Vương Kết Tư thấy cô vẫn giống hệt như hồi nhỏ, ngoài việc tóc dài hơn thì con người vẫn ngang bướng như cũ. Vốn dĩ anh ta định đợi cô chia tay rồi mới tính tiếp, anh ta không vội, kết quả là cô lại đi thích người khác, thế thì không thể đợi thêm nữa.
“Nghĩ xong chưa?” Vương Kết Tư hỏi.
“Hết rồi. Chốt vậy đi, tóm lại là không được.” Lư Mễ lấy khăn giấy ra lau mũi, giọng ồm ồm: “Chúng ta làm bạn đã tốt lắm rồi mà? Cậu đừng nghĩ bậy bạ nữa, dù tôi không ngủ với Will thì cũng sẽ không ngủ với cậu. Thỏ không ăn cỏ gần hang đâu!”
“Tôi nói vậy cậu có buồn không? Để tôi đổi cách nói khác, tôi có thể nhất thời nổi hứng muốn làm gì với ai đó, nhưng với cậu thì không.”
“Dù cho có chuyện gì xảy ra thì cậu vẫn chọn tôi phải không?”
“Chọn mà.” Có thể xảy ra chuyện gì được? Hôm nay cậu uống nhầm thuốc à? Lư Mễ lẩm bẩm một câu, kỳ cục!
“Được thôi.” Vương Kết Tư phủi mông đứng dậy: “Đi ăn phá lấu không? Vẫn là quán cũ đó.”
“Ăn chứ!”
Hai người nhất trí đi dạo quanh mấy con hẻm nhỏ trước. Mấy con hẻm này bây giờ đã khác hồi xưa rồi, hai năm qua thành phố đã được cải tạo, sạch sẽ hơn nhiều. Hai người dạo bước trong hẻm như quay lại thời thơ ấu chưa trải sự đời, mỗi ngày chỉ biết vui chơi. Vương Kết Tư đột nhiên nghiêm túc hỏi cô: “Chúng ta quen nhau hai mươi sáu năm rồi à?”
“Cũng gần như thế. Đừng nói nữa, nói nữa là tôi nghỉ chơi với cậu đấy.” Lư Mễ hừ một tiếng: “Ăn xong chầu phá lấu này chúng ta block nhau đi, đợi cậu kết hôn rồi hẵng kết bạn lại.”
“Cậu bị bệnh à? Cậu block hết mấy người thích cậu sao?”
“Liên quan gì đến cậu? Chỉ block mình cậu thôi đấy!”
Hai người vừa tranh cãi vừa đi đến quán phá lấu cũ, Lư Mễ gọi một phần đầy đủ, cho nhiều tỏi. Vương Kết Tư nhìn cô ăn uống thả phanh, chẳng có chút thanh lịch nào, anh ta nói khích cô: “Will không thích ăn phá lấu đâu.”
“Vậy anh ấy thích ăn gì nào?”
“Chắc là bò bít tết với cà phê. Thế nên tôi mới nói cậu với anh ta không đi tiểu chung một bồn được, lời này tuy thô mà thật.”
“Không thích ăn phá lấu à? Không thích thì sau này cũng phải ăn thôi. Tội nghiệp quá.” Lư Mễ nói một câu không mặn không nhạt khiến Vương Kết Tư bật cười.
Lư Mễ nói thế thôi, thực ra chuyện ăn uống không quan trọng lắm, mấy ngày nay cô bị bệnh chẳng có tinh thần gì, ngoài báo cáo công việc trong nhóm thì cũng không nói riêng gì với Đồ Minh. Hôm nay đã khá hơn nhiều rồi, cô cảm thấy ý chí chiến đấu của mình đã trở lại.
Thế là cô hỏi Đồ Minh: [Đang làm gì vậy sếp ơi? Ra ngoài ăn phá lấu không?]
[Xin lỗi, tôi có hẹn rồi.]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");