Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh mắt ấy làm Lư Mễ thấy khó hiểu, cảm thấy Đồ Minh rất kỳ lạ. Cô nhìn lại anh lần nữa, thấy anh đang yên lặng ngồi đó, không bấm điện thoại, chỉ nhìn mọi người đang vui chơi náo nhiệt, thỉnh thoảng nói chuyện với người khác. Thì ra ánh mắt kia cũng chẳng có gì đặc biệt, anh đều nhìn mọi người như vậy.
Lư Mễ uống một hớp rượu, tiếp tục nói chuyện với Đường Ngũ Nghĩa, nghiêm túc khoe con dế của mình.
Khi buổi tiệc sắp tàn, Đường Ngũ Nghĩa chợt hỏi cô: “Sao chị không hỏi em còn độc thân không?”
“? Liên quan rắm gì đến chị!”
“Vậy để em tự hỏi tự trả lời: Còn độc thân không? Còn nha! Thế chị thì sao?” Đường Ngũ Nghĩa hỏi Lư Mễ, thấy Lư Mễ trợn mắt, cậu nhỏ giọng giải thích: “Em không muốn ngủ với chị, chỉ muốn hỏi cho rõ ràng thôi.”
“…”
Lư Mễ nhìn Đường Ngũ Nghĩa nói vớ vẩn mà còn ra vẻ chững chạc đàng hoàng thế này, như thể cô đã nhìn thấy chính mình ở một phiên bản khác. Cô vỗ vai Đường Ngũ Nghĩa: “Được rồi, chị biết rồi, cậu có hứng thú với chị đây chứ gì.”
“Em còn bé mà!” Đường Ngũ Nghĩa cố tình trêu cô, hai người cụng ly, cảm thấy mình đã tìm được một người bạn thân thiết.
Tiểu Đường khá lắm, tốt hơn khúc gỗ mắt mù Tiểu Đồ kia nhiều. Lư Mễ thầm khen ngợi Đường Ngũ Nghĩa.
Khi ra khỏi nhà hàng, Lư Mễ vừa uống rượu xong lại phải hứng gió, chân cô mềm nhũn ngã vào cánh tay của Đường Ngũ Nghĩa. Cậu gắng sức đỡ cô, nói đùa: “Chị hùng hổ thế này làm em trai sợ đấy.”
Lư Mễ đá cậu một cái.
Hai người cười giỡn qua lại, thân thiết hơn những đồng nghiệp khác. Lúc đến đây là Lư Mễ đưa Đường Ngũ Nghĩa đến, đương nhiên lúc về cô cũng sẽ đưa cậu theo cùng. Khi người lái thay đến, hai người chui vào hàng ghế sau dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Đường Ngũ Nghĩa vẫy tay chào tạm biệt mọi người, mấy người ngoài xe có biểu cảm rất kỳ quái, cứ như đang chứng kiến chuyện thông gian nào đó. Cậu nhận ra được điều này, kéo kính xe lên rồi đột nhiên hỏi Lư Mễ: “Lúc nào Will cũng nghiêm túc như vậy hả?”
“Sao thế?”
“Trông anh ta không vui lắm.”
“Lão cán bộ ấy mà, đừng để ý, chắc là đang giận ai đó! Dù ổng không vui thì cũng sẽ không giận cá chém thớt với người khác đâu, người này hiểu lý lẽ lắm.” Lư Mễ nói, không hề có ý định liếc nhìn ra ngoài.
Lư Mễ tổng kết về thái độ của mình, đó là tự trọng. Dù thích một người nhưng không thể cứ đơn phương mãi được. Cô có thể nhẫn nại, cũng có thể buông bỏ. Từ ngày cô quyết định đổi người là cô không còn nói bất cứ điều gì ngoài công việc với Đồ Minh nữa.
Không còn những lời chúc ngủ ngon mỗi tối, không còn chơi tennis vào cuối tuần, cũng không còn những lần trêu chọc. Hoàn toàn trả lại sự yên tĩnh cho Đồ Minh.
Đến tối, hiếm hoi lắm mới thấy Đồ Minh nhắn tin cho cô: [Công ty không cho phép yêu đương trong nội bộ.]
Lư Mễ nghĩ một lát rồi trả lời anh: [Được thôi, nếu thật sự có chuyện gì thì tôi sẽ nghỉ việc. Dù sao tiền thuê nhà cũng đủ để tôi sống thoải mái rồi, sếp không cần phải thấy khó xử.]
[Ngủ ngon.] Lư Mễ chủ động kết thúc cuộc trò chuyện, mới uống rượu xong nhìn vào điện thoại chỉ thấy chóng mặt, cô vứt điện thoại sang một bên, không bận tâm lời mình vừa nói liệu có hợp lý hay không, cũng không tranh cãi với Đồ Minh rằng anh lấy quyền gì mà chụp mũ mình yêu đương trong công ty.
Đưa Đường Ngũ Nghĩa về, sau đó bảo tài xế đưa cô về nhà. Cô sờ tay vào áo, trời đậu, hồ lô của mình đâu mất tiêu rồi!
Cô lập tức vào nhóm chat hỏi đồng nghiệp: [Có ai nhìn thấy hồ lô của tôi không? Thằng dế của tôi hôm nay chưa ăn uống gì mà!]
[Có khi nào quên ở nhà hàng không?]
[Trên xe cô có không?]
[Mọi người đang ở trên đường hết rồi hả?]
Mọi người nói chuyện rôm rả, giúp Lư Mễ nhớ lại xem bình hồ lô đang ở đâu, nhưng vẫn không một ai nhớ nổi.
Mãi một lúc sau, Đồ Minh nói: [Ở chỗ tôi. Ngày mai trước khi đi công tác tôi sẽ ghé qua công ty đưa cho cô.]
[Ồ, vậy con dế của tôi đói thì sao?]
Đồ Minh không đáp lời cô, vừa về đến nhà con dế của cô đã gáy liên tục, gáy đến mức làm anh đau hết cả đầu. Lúc này Đồ Minh ngồi trước bàn làm việc, nghe tiếng dế gáy vang dội trong bình hồ lô. Anh mở nắp hồ lô, đặt nó nằm nghiêng, đợi lát nữa con dế sẽ tự bò ra ngoài. Nó bò đến miệng hồ lô rồi ló đầu ra nhìn, hai chân trước chạm vào nhau, giống như đang chắp tay vậy.
Đồ Minh cũng không biết nên làm gì với nó, đành phải hỏi Lư Mễ: [Cho ăn thế nào?]
Thái độ của Lư Mễ bỗng trở nên rất tốt, thậm chí còn gọi video cho anh. Đồ Minh chưa bao giờ gọi video cho ai, anh hơi do dự nhưng vẫn ấn nút nhận. Nhìn thấy Lư Mễ đang vùi mình trên ghế sofa nhà cô, gương mặt hơi ửng đỏ vì uống rượu: “Cảm ơn sếp đã chăm sóc nó nhé. Cho nó ít nước, tìm lá cải thảo hay cà rốt cũng được, cơ mà có sâu bột là tốt nhất. Nhà sếp có không?”
“Không có.”
“Vậy thì nước với lá cải thảo đi.”
“Chờ lát.”
Đồ Minh làm theo lời Lư Mễ, chuẩn bị nước và lá cải thảo đặt lên bàn làm việc. Con dế nhìn thấy có thức ăn và nước uống thì nhanh chóng bò tới. Nó dùng chân trước nhấc một mẩu lá cải lên miệng, trông rất đáng yêu. Đồ Minh không nhịn được mà chạm đầu ngón tay vào cái đầu nhỏ của nó, con dế nghiêng đầu qua một bên.
“Ê ê ê! Mày đừng có mà nhõng nhẽo với người ta!” Lư Mễ thấy con dế của mình làm nũng với Đồ Minh thì không vui, ồn ào từ đầu bên kia.
Đồ Minh bật cười vì sự trẻ con của cô, Lư Mễ nghe thấy tiếng cười của anh qua điện thoại.
“Có ăn có uống là tốt rồi, cảm ơn sếp cứu mạng. À, sếp nhặt được nó ở đâu vậy?”
Lư Mễ khoe con dế của mình với Đường Ngũ Nghĩa, lúc tàn cuộc nó vẫn ở ngay bên tay cô, cô không để ý mà đứng dậy đi ra ngoài. Đồ Minh là người cuối cùng rời đi, nhìn thấy bình hồ lô đó, anh tiện tay nhét vào túi định đưa lại cho cô, nhưng lúc thấy cô ngã vào lòng Đường Ngũ Nghĩa thì lại quên mất. Anh không trả lời câu hỏi đó của Lư Mễ, chỉ im lặng nhìn con dế ăn uống.
“Được rồi, vậy sếp ngủ sớm đi, gặp lại sau!” Lư Mễ quả quyết cúp máy. Cô lại có thêm một nguyên tắc nữa: Tôi hỏi anh mà anh không trả lời thì thôi khỏi hỏi nữa, tôi chào tạm biệt anh luôn!
Thượng Chi Đào nói cô đang thuần hóa người mình yêu, còn Trương Hiểu thì nói cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt. Không ai tin cô chịu buông tay thật. Cô quyết tâm chứng minh mình có thể, thế nên thái độ đối với Đồ Minh rất cứng rắn.
Cô cũng cố tình không nói cho Đồ Minh biết, nếu cảm thấy tiếng gáy quá ồn thì anh có thể đặt nó gần cửa sổ, mở hé cửa. Cho nó lạnh một chút là nó sẽ không gáy nữa.
Đồ Minh tưởng rằng con dế nào cũng sẽ gáy không ngừng như vậy, anh còn khâm phục cả Lư Mễ, một người tính nóng như kem mà lại có thể chịu đựng tiếng dế gáy quấy rầy đến giấc ngủ của mình.
Con dế ăn uống no say, thỉnh thoảng lại gáy lên một tràng, không có vẻ gì là mệt mỏi, dù cách một phòng khách hai bức tường thì tiếng gáy đó vẫn truyền đến tai Đồ Minh rõ mồn một. Anh trùm chăn kín đầu, nhưng cũng không có tác dụng.
Một người đàn ông cao to khỏe mạnh, thế mà lại bị một con dế nhỏ chế ngự.
Ngày hôm sau ở dưới tầng công ty, Lư Mễ lấy lại bình hồ lô từ tay Đồ Minh, hồ lô nằm trong lồng ngực của anh được ủ nóng hầm hập. Cô suy tư một lát, nghĩ xem có phải bởi vì nhiệt độ cơ thể anh cao quá không? Nhìn vào đôi mắt hơi đỏ của anh, cô cố tình hỏi: “Sếp ngủ không ngon à? Dế của tôi làm phiền sếp hả? Quên nói với sếp là để nó ở chỗ lạnh với tối thì nó sẽ không gáy nữa.”
“Cảm ơn nhé!” Nói xong cô quay đầu bước đi.
Ý đồ chơi xấu của cô rõ như ban ngày, Đồ Minh nhìn thấy hết. Là cô cố tình chơi anh.
Trên chuyến bay đi Thanh Đảo, Ô Mông ngồi bên cạnh Đồ Minh, thấy mắt anh còn đỏ, cô ta khuyên anh: “Ngủ một chút đi ạ. Ngủ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
“Không sao.” Đồ Minh đang xem tài liệu cho buổi họp ngày mai, đáp lại.
“Lần trước tụ tập với đồng nghiệp, sếp nói mình rất ít khi bị mất ngủ.”
“Tình cờ thôi, tối qua có việc.” Bận phải chăm sóc một con dế đần độn.
“Vậy khi đến nơi sếp cứ nghỉ ngơi một chút nhé? Chiều em tự đi, em làm được mà.”
“Ừm, tôi tin cô.”
Ô Mông nhìn gò má của Đồ Minh, cảm thấy thật dễ chịu và ấm áp, làm cho cô ta cảm thấy vô cùng yên lòng. Hai người ngồi gần nhau, chỉ cần anh ngồi thẳng lưng là quần áo của họ sẽ chạm vào nhau, khiến Ô Mông rung động không thôi.
Trong công ty, Daisy tám chuyện với Lư Mễ: “Erin với Will rất thân thiết, tôi còn nghe được vài lời đồn về cô ta nữa.”
“Đồn gì cơ?”
“Will ly hôn là vì cô ta.”
“Đồn gì mà đáng sợ thế…” Hiếm khi Lư Mễ nghiêm túc nhìn Daisy: “Cô nghĩ nhân phẩm của Erin không đáng tin hay nhân phẩm của Will không đáng tin? Tôi không tin mấy lời đồn đó.”
Đương nhiên Lư Mễ không tin, cô ve vãn anh lâu thế kia mà anh còn không động lòng, Ô Mông thuộc kiểu uyển chuyển hàm súc như vậy mà lại có thể quyến rũ được anh hả? Nói vớ vẩn!
“Tôi khuyên cô đừng nói với người khác như thế, tính Will khó ngửi lắm, để anh ta nghe thấy cô truyền tin đồn nhảm là cô sẽ bị sa thải đấy. Chẳng phải gần đây cô còn nói muốn nhờ anh ta làm người đề cử thăng chức cho cô sao? Tém tém lại đi!” Lư Mễ dọa Daisy một trận rồi quay về chỗ ngồi.
Đường Ngũ Nghĩa đang xem tài liệu quy trình công ty, thấy cô ngồi xuống bắt đầu trang điểm, cậu hỏi: “Có hẹn hả? Hay là dẫn em theo cùng với?”
“Dẫn cậu theo?” Lư Mễ nhìn vóc dáng ổn áp của Đường Ngũ Nghĩa, cười hì hì: “Được, tan làm cùng đi.”
“Có hoạt động gì vậy?”
“Ăn cơm!”
“OK.”
Đường Ngũ Nghĩa vừa về nước, cậu không có nhiều bạn bè ở thành phố này, hơn nữa cậu lại khá hợp với Lư Mễ, vậy nên cậu quyết định làm cái đuôi của Lư Mễ.
Trương Hiểu thấy Đường Ngũ Nghĩa thì tròn mắt nhìn, nhỏ giọng hỏi Lư Mễ: “Tóm lại là không phải mày chơi trò lạt mềm buộc chặt mà là muốn đổi người thật á?”
“Em trai này thế nào?” Lư Mễ hỏi Trương Hiểu: “Tao hỏi rồi, còn độc thân, nếu thích thì tự mình nỗ lực đi.”
“Thế còn mày?” Trương Hiểu hỏi cô.
“Tao không muốn nỗ lực, tại sao tiên nữ phải nỗ lực? Tiên nữ thì phải chờ đàn ông chủ động tìm tới cửa chứ!” Lư Mễ nói cứ như thật, Đường Ngũ Nghĩa vừa hay nghe thấy câu này, bèn nhướng mày nhìn cô: “Em đồng ý! Chị tuyệt đối đừng theo đuổi ai, không đáng đâu. Chờ người ta theo đuổi chị đi.”
“Ôi nhìn xem cái miệng này đi, như có bôi mật lên vậy!”
Mọi người trên bàn tiệc đều rất vui vẻ, đến lúc giải tán thì Đường Ngũ Nghĩa đưa Lư Mễ về nhà. Tới dưới tầng nhà cô, hai người nhìn nhau rồi bật cười ha hả, Lư Mễ đá cậu: “Cút đi!”
Mới quen nhau hai ngày mà như đã chơi thân từ lâu rồi, Lư Mễ không có ý định đưa cậu về nhà, cô đoán Đường Ngũ Nghĩa cũng không có ý định đó. Nhưng cảm giác này thật sự không tệ.
Thế là ở công ty Lư Mễ đã có thêm bạn mới ngoài Thượng Chi Đào, chỉ có điều người bạn này trùng hợp lại là nam.
Trong công ty hai người cứ dính lấy nhau, Daisy nói: “Ngoài việc không cùng đi vệ sinh được thì làm cái gì cũng có nhau. Không biết Jack là học trò của tôi hay là của cô nữa.”
“Học trò của ai cũng được, cô không muốn kèm thì để tôi kèm cho.”
“Cô đừng kèm, một mình cô đã đủ khiến cho sếp đau đầu rồi, thêm một người nữa là sếp chết tâm thật đấy.”
“Tôi làm sao? Tôi báo hại đội ngũ hả?”
“Được rồi được rồi, cô không có vấn đề gì hết, tôi có vấn đề được chưa?” Daisy nói không lại cô, đành chịu thua.
Đồ Minh đi công tác về, phát hiện phong cách của bộ phận đã thay đổi. Trước đó Lư Mễ đi đâu cũng chỉ có một mình, không ai đi cùng cô, bây giờ thì khác, cậu Jack kia ngày nào cũng đi theo sau cô, sáng cùng tới công ty, cùng vào phòng họp, trưa thì hẹn nhau cùng đi ăn cơm, chiều thì cùng đi mua cà phê, tan làm thì cùng đi về.
Bang hội của Lư Mễ đã mở rộng quy mô, trông hai người như đang cấu kết với nhau làm chuyện xấu.
Daisy chủ động nhắc nhở Đường Ngũ Nghĩa: “Cậu mới đến thôi, đừng tiếp xúc với Lumi nhiều quá. Will không hài lòng về Lumi, cậu phải khôn ngoan một chút.”
“Thế là Will không biết thưởng thức rồi.” Đường Ngũ Nghĩa không chút quan tâm: “Làm việc mà, vui vẻ là trên hết! Không làm ảnh hưởng đến công việc thì không cần phải phức tạp hóa vấn đề.”
Cậu quay đầu đi, rõ là đã bị Lư Mễ nhập rồi!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");