Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lư Mễ đã từng xem ảnh chụp về nhà của Đồ Minh.
Nhưng khi cô chính thức đứng ở đây, cô vẫn không khỏi kinh ngạc vì nhà anh quá sạch sẽ. Sao mà nhà của một người đàn ông lại có thể sạch sẽ đến vậy nhỉ? Nhà của Trương Kình có dì giúp việc đến dọn dẹp hàng ngày mà vẫn giống hệt như chuồng lợn.
Nhà của Đồ Minh thì gọn gàng ngăn nắp, đứng từ bên ngoài nhìn vào trong chẳng thấy có chỗ nào bừa bộn.
“Không vào à?” Đồ Minh hỏi cô.
“Vào chứ.”
Lư Mễ đi theo sau anh, Đồ Minh lấy từ tủ giày ra một đôi dép nữ đưa cho cô: “Mua lần trước khi mấy người Daisy đến, em mang tạm đi.”
Lư Mễ đi loanh quanh trong phòng khách, đến trước cửa sổ nhìn ra ban công lớn rồi cảm thán: “Wow, nhà anh rộng thật ấy! Bao nhiêu mét vuông vậy?”
“Hơn 150 mét vuông. Muốn tham quan không?” Đồ Minh có vẻ hơi căng thẳng và thận trọng, như thể anh mới là người đi tham quan nhà người khác.
“Được thôi.”
Đồ Minh dẫn Lư Mễ đi tham quan, nhưng hình như cô không có hứng thú lắm, chỉ gật đầu khen rằng rất tốt, không tệ, đại loại vậy. Chỉ đến khi vào phòng ngủ cô mới chủ động bước vào vài bước đi tới bên giường, thấy chiếc máy CD mà cô đã tặng anh được anh đặt ở trên đầu giường.
Bỗng dưng Lư Mễ cảm thấy như đang nếm mật, cô đeo tai nghe vào, nghe một lát rồi mới tháo ra, hỏi Đồ Minh đang đứng ở cửa: “Anh nghe thường lắm hả?”
“Chỉ cần anh có ở nhà là ngày nào cũng nghe.”
“Sao anh không vào? Đây không phải nhà anh à? Trông anh còn sượng hơn cả em nữa.”
“Em muốn làm gì với anh ở đây à?” Đồ Minh hỏi cô.
Lư Mễ nghiêm túc nghĩ một hồi, rồi gật đầu: “Em muốn ôm anh. Hôm nay em chưa ôm anh mà!”
Đồ Minh bước tới kéo cô vào lòng, Lư Mễ ôm eo anh, tóc cô cọ vào cằm anh, nhưng cả hai đều không làm gì thêm. Thật sự chỉ ôm nhau thôi.
Đồ Minh xoa đầu Lư Mễ rồi quay người vào phòng thay đồ lấy quần áo. Lư Mễ đi theo sau nhắc nhở anh: “Nhớ mang cả đồ ngủ nha. Đỡ phải lần nào cũng bảo em nhắm mắt… Em đâu phải robot mà anh bảo nhắm mắt là phải nhắm.”
“Hay là anh mang thêm vài bộ quần áo nữa đi. Để lúc đến nhà em thì anh khỏi cần quay lại lấy đồ nữa.”
“Trời ạ, quần áo của anh nhiều ghê, lại còn toàn là đồ đẹp.”
Lư Mễ nói không ngừng làm Đồ Minh buồn cười. Anh mang theo vài bộ quần áo như cô nói. Lúc vào thang máy, Đồ Minh hỏi cô: “Cuối tuần đến nhà anh chơi nhé?”
“Thôi đi, em chỉ tò mò nhà anh như thế nào thôi, đến một lần cho biết là được, không cần phải phiền phức thêm nữa.” Lư Mễ nói tiếp: “Nhà anh không có dấu vết của phụ nữ gì cả.”
“Tại sao nhà anh phải có dấu vết của phụ nữ?” Đồ Minh hỏi lại: “Anh nên đưa phụ nữ về nhà sao?”
“Nếu anh đưa phụ nữ về nhà hoặc nhà anh có dấu vết của phụ nữ, vậy em là gì?” Đồ Minh hỏi cô tiếp.
…
Trong một ngày mà Lư Mễ bị Đồ Minh tỏ thái độ hung dữ đến hai lần, mà bản thân cô cũng thấy mới lạ. Cô quay đầu đi ngược trở lại, Đồ Minh theo sau: “Đi đâu vậy?”
“Đến nhà anh.”
“Rồi sao nữa?”
Lư Mễ không nói gì, đi đến nhà Đồ Minh. Đến khi vào nhà rồi mà vẫn im lặng, cô thò tay vào trong áo, cởi khuy áo ngực, kéo dây áo xuống cởi áo ngực ra, rồi mặc áo lại. Cô cầm áo ngực đi vào phòng ngủ của Đồ Minh, ném nó lên giường anh. Tất cả những động tác này trơn tru thuần thục như nước chảy mây trôi, cô nhướng mày nhìn anh đầy khiêu khích.
“Bây giờ có dấu vết của phụ nữ rồi. Của bạn gái anh đấy.” Lư Mễ cười đắc ý, kéo tay Đồ Minh: “Đi thôi!”
Từ đầu đến cuối Đồ Minh đều không nói gì, chỉ nhìn chiếc áo ngực trên giường, rồi cùng Lư Mễ rời đi.
“Em có muốn để thêm ít đồ ở nhà anh không?”
“Được thôi. Từ phòng ngủ đến phòng khách, cả nhà vệ sinh, chỗ nào em cũng muốn để đồ!”
“Chi bằng em tra hỏi anh thường xuyên đi.” Đồ Minh trêu cô.
“Đừng đừng đừng.” Lư Mễ xua tay lắc đầu: “Em không tra hỏi đâu, chúng ta đừng ai tra hỏi ai hết. Mấy kiểu tra hỏi này chán lắm. Chỉ cần trong lòng chúng ta đều có một cái cân, lúc yêu nhau đừng làm chuyện gì có lỗi với nhau, đừng đội nón xanh cho nhau. Nếu một ngày nào đó cảm thấy chán rồi thì chúng ta cứ việc nói thẳng ra. Nói chung là đừng bao giờ sỉ nhục đối phương. Nguyên tắc này tuyệt đối không thể phá, anh thấy đúng không?”
Lư Mễ có hệ giá trị riêng của mình. Trong nhận thức của cô, mối quan hệ tình yêu cũng giống như một khế ước vô hình, phải tuân thủ, không được phá vỡ, không được làm mấy chuyện ghê tởm như Trương Kình.
“Em đang hỏi anh đó, anh thấy đúng không?”
“Đúng.” Lư Mễ nói chẳng sai, nhưng không hiểu sao Đồ Minh lại cảm thấy có chút gì đó không ổn trong lời nói của cô.
Trên đường về, Lư Mễ cũng cảm thấy không ổn, không nhịn được chửi thầm một câu. Xuống xe, cô cúi đầu chạy về nhà, Đồ Minh đậu xe xong thấy Lư Mễ chạy ở phía trước, anh vội đuổi theo: “Sao đấy?”
“Phiền chết mất, băng huyết rồi.” Cô nói hơi quá, thực ra chỉ là đến kỳ kinh nguyệt thôi. Về đến nhà, cô thay quần lót, còn mừng thầm vì lúc nãy không để cả quần lót ở nhà Đồ Minh.
Lư Mễ nằm trên giường rên rẩm, thực ra cũng không khó chịu lắm, nhưng cô lại thích yếu đuối như thế. Không chỉ rên rẩm mà còn chỉ huy Đồ Minh chạy vòng vòng. Lúc thì anh đun nước giúp em được không? Lúc thì anh lấy cho em cục kẹo được không?Lòng em đắng nghét rồi đây này! Lúc thì anh xoa bụng cho em nhé? Anh hát cho em nghe được không?
Trẻ con cực kỳ.
Lúc đầu Đồ Minh còn làm theo, nhưng đến đoạn hát thì anh khó xử, bóp mặt cô, hỏi: “Em có ngủ không?”
Lư Mễ vỗ vào mu bàn tay anh: “Con người anh sao mà thực dụng thế? Thấy hôm nay em không làm gì được là dữ với em phải không? Nhưng mấy hôm trước em cũng chăm sóc anh tốt lắm mà! Chẳng phải chỉ là một bài hát thôi sao!”
“Anh nhỏ mọn quá, có một bài hát thôi mà cũng ki bo.” Mắt Lư Mễ đỏ lên, như muốn giả vờ khóc. Đồ Minh bị cô quấy rầy đến mức không chịu nổi, đành hỏi: “Em muốn nghe bài gì?”
Lư Mễ gác chân ngang hông anh, bàn chân trắng trẻo, sơn móng màu nổi bật khẽ đung đưa, nom rất sảng khoái: “Anh biết hát bài gì?”
“Nhạc thiếu nhi.”
“…”
Lư Mễ suy nghĩ một lát rồi hỏi anh: “Anh có biết hát bài Tận Trung Báo Quốc không?”
“Biết chút chút.”
“OK, hát bài này đi.”
Lư Mễ nhắm mắt đợi nghe Đồ Minh hát, anh làm công tác chuẩn bị một hồi mới cất giọng, hát không lệch nhịp nhưng cũng chẳng phải là hay. Lư Mễ vừa nghe vừa cười: “Buồn cười quá, em cười chết mất.”
Đồ Minh cũng bị cô chọc cười, hai người đùa giỡn một lúc, tới khi Lư Mễ đã thấm mệt, cô ôm chặt anh: “Chúc ngủ ngon, Will.”
“Ngủ ngon, Lư Mễ.”
Lòng bàn tay của Đồ Minh đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa, bàn tay ấm áp khiến Lư Mễ cảm thấy vô cùng thoải mái. Khi cô sắp ngủ, cô mơ màng hỏi anh: “Ngày mai anh đến nữa được không?”
“Được.”
“Ngày kia cũng đến được không?”
“Được.”
“Em không thích nhà anh.”
“Anh biết.”
Đồ Minh rất thông minh, quý cô Lư Mễ lắm mồm khi đến nhà anh, đứng ở cửa thật lâu mà không chịu bước vào. Anh dẫn cô đi tham quan, cô chỉ đứng đó nhìn, không hỏi gì thêm về nhà anh dù chỉ là một câu.
Đó không phải là cô, nhưng cũng chính là cô.
Hai người chỉ vừa mới bắt đầu, vẫn chỉ hơi quen thuộc hơn người khác một chút thôi. Cảm giác này Đồ Minh hiểu.
Sáng hôm sau khi thức dậy, con dế của Lư Mễ không còn kêu nữa. Cô vừa đánh răng vừa đi tới xem, nó đã chết rồi. Thêm một năm nữa trôi qua, lại thêm một con dế nữa chết đi. Cô mặc đại một bộ đồ vào rồi cầm bình hồ lô ra ngoài, Đồ Minh theo sau hỏi cô: “Em đi đâu vậy?”
“Chôn dế.”
Đồ Minh đi xuống tầng với cô, thấy cô ngồi xổm dưới gốc cây già, tìm một cái que gỗ để đào hố, anh cũng ngồi xuống đào cùng với cô. Đào xong, Lư Mễ đặt con dế vào, phủ đất và lá lên, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Đồ Minh không nỡ làm phiền cô, chỉ đứng đó nhìn vẻ trẻ con ấy của cô.
“Cuộc đời em dài lắm cũng chỉ được một trăm năm. Bắt đầu từ năm em mười sáu tuổi, mùa đông năm nào em cũng sẽ nuôi một con dế, cả đời cũng chỉ nuôi được bảy, tám chục con. Nuôi xong hết dế rồi thì em cũng đi bán muối luôn. Đây là cách đánh dấu thời gian bằng dế của riêng em đó.”
Triết lý kiểu Lư Mễ.
Đến trưa hôm sau, khi Đồ Minh vừa ăn xong bữa trưa, anh nhận được tin nhắn của Dịch Vãn Thu, bà nói: [Hôm nay mẹ mang đồ qua cho con, thấy trên giường con có một cái áo ngực.]
Cái áo ngực đó không phải kiểu thông thường, là kiểu ren siêu mỏng, thêu hoa chìm. Bà có thể tưởng tượng ra được phong cách của chủ nhân cái áo.
[Không sao đâu, mẹ cứ để đó đi.]
[Con hẹn hò rồi à?] Dịch Vãn Thu hỏi anh.
Đồ Minh nghĩ một hồi rồi trả lời: [Vâng. Là cô gái mà con rất thích.]
[Con thích là được rồi, hôm nào dẫn về nhà ăn cơm nhé?]
[Thế thì nhanh quá, chờ thêm một thời gian nữa đi ạ.]
[Vậy cũng được.]
Dịch Vãn Thu không rõ cảm xúc của mình thế nào. Lẽ ra bà nên vui mừng khi Đồ Minh có bạn gái, nhưng bà lại thấy có chút lo lắng mơ hồ, có cảm giác bạn gái của anh không giống những cô gái bình thường. Mặc dù vậy bà vẫn giữ nguyên tắc không hỏi, không can thiệp và không nói gì nhiều. Chỉ là khi nói chuyện với Đồ Yến Lương, bà thở dài: “Thật tiếc cho Hình Vân.”
“Có gì mà tiếc?” Đồ Yến Lương tháo kính ra: “Có đôi khi tôi không hiểu nổi suy nghĩ của bà. Tôi với bà chỉ biết tụi nó ly hôn vì tính cách không hợp, nhưng lý do cụ thể là gì thì bà có biết không? Chưa thấy toàn cảnh thì không nên phê phán, đó mới là sáng suốt.”
“Nếu không thì còn lý do nào khác nữa chứ? Tính cách có thể từ từ dung hòa được mà.”
Đồ Yến Lương cắt ngang: “Bà suy nghĩ đơn giản quá!”
“Còn nữa, về chuyện Đồ Minh yêu đương, bà đừng can thiệp nhiều quá. Cô gái ấy làm nghề gì, gia thế ra sao, bối cảnh thế nào thì bà cũng đừng quản thúc, nó là người trưởng thành, nó tự biết mình phải làm gì. Bà can thiệp nhiều quá khéo nó lại nổi máu phản nghịch.”
“Sao hôm nay ông phiền quá vậy? Tôi chỉ nói một câu thôi mà ông nói lại mấy chục câu. Đúng là làm tôi tức chết.”
Đồ Minh không biết ba mẹ đang cãi nhau về chuyện của mình, anh chỉ không muốn nói dối. Yêu đương không có gì phải che giấu, hơn nữa bạn gái của anh lại là một cô gái tốt như vậy.
Lúc này, cô gái tốt đang ở bên ngoài nói chuyện về công việc với người khác, cô không đồng ý với quan điểm của người kia, cô phất tay: “Không được.” Đồ Minh đoán có lẽ cô lại bác bỏ yêu cầu ngân sách của người khác. Một lúc sau, Josh gọi điện: “Giúp tôi xem xét ngân sách đó nhé? Lumi ở phòng ban của các cậu đã từ chối hai lần. Tôi xem rồi, có thể dùng các khoản chi khác để bù đắp, nó vẫn nằm trong phạm vi quy định.”
“Vẫn nên nghe theo Lumi đi.” Đồ Minh nói: “Thời gian cô ấy làm việc ở công ty lâu hơn cả tôi và cậu, có thể hiểu rõ cái lợi cái hại trong chuyện này hơn, tôi tin cô ấy không sai. Cứ điều chỉnh theo hướng của cô ấy là được.” Đồ Minh không đồng ý bật đèn xanh.
“Ừm. Lần sau tạo điều kiện thuận lợi chút, chúng ta cứ làm việc trước đi, đừng để vướng vào vấn đề ngân sách.”
“Tiền là chuyện lớn. Nếu có vấn đề liên quan đến tiền bạc, cả hai chúng ta đều không thể chạy thoát.”
“Được rồi, cậu là Bao Thanh Thiên mà.” Josh cười rồi cúp máy.
Đồ Minh đã nhận được nhiều cuộc gọi như thế này. Lư Mễ quản lý ngân sách rất chặt chẽ, các phòng ban khác than phiền không ngớt. Họ phàn nàn công khai lẫn kín đáo về cô, nhưng quan điểm của Đồ Minh luôn là: “Nghe theo Lumi đi.”
Luke thường trêu chọc anh: “Bị Lumi điều khiển rồi phải không?”
Đương nhiên Đồ Minh phản đối: “Không có, chúng tôi đều phân rõ phải trái.”
“Phân rõ phải trái? Thế thì cậu nói xem, tại sao đến cả những khoản đặc biệt do lãnh đạo cấp cao của công ty phê duyệt mà qua tay Lumi vẫn có thể bị trả trở về?”
“Vậy thì bảo Lumi cho thông qua nhỉ?” Đồ Minh nói: “Thế thì nguyên tắc của chúng ta vứt đi đâu mất rồi?”
Luke chỉ đùa vui thôi, ngoài mặt châm chọc Lư Mễ, nhưng khi trao đổi với Tracy thì nói là: “Giữ Lumi lại cho tôi, nhìn cô ấy có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng vào thời khắc quan trọng thì làm việc có hiệu quả hơn người khác nhiều.”
“Chẳng phải ngày nào cậu cũng châm chọc cô ấy à?”
Luke nhếch môi: “Việc nào ra việc đó.”
“Việc đó là việc gì? Cô ấy chọc tức gì cậu?”
“Chọc tức tôi hơi bị nhiều đấy. Miệng lưỡi gợi đòn.”
“Miệng lưỡi của cậu thì tốt hơn được bao nhiêu?”
Tracy cũng không phải dạng vừa, thường xuyên đấu võ mồm với Luke. Nhưng về cơ bản thì chị ấy đồng ý với Luke, Lư Mễ là một nhân viên đặc biệt, có cô thì tình hình sẽ cân bằng được phần nào.
Tuy nhiên, chị ấy cũng biết, Lư Mễ sẽ không thuận buồm xuôi gió mãi được, người như cô sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày gặp bất lợi ở chốn công sở này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");