Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
  3. Chương 56: Thích không? Thích
Trước /110 Sau

Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc

Chương 56: Thích không? Thích

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảm giác tim đập nhanh như thế lại đến với Lư Mễ vào ngày Chủ nhật tuần đó.

Khi cô kéo vali bước vào nhà, sắp xếp đồ đạc xong xuôi và chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhận được cuộc gọi từ Đồ Minh: “Ra cửa sổ đi.”

Hả? Lư Mễ cầm điện thoại chạy tới cửa sổ, nhìn thấy phía dưới có một người ông đang tựa vào xe mô tô, ngẩng đầu lên nhìn cô. Người đàn ông thối đó còn cười nữa, tim Lư Mễ lại đập thình thịch.

“Xuống đây, anh đưa em đi hóng gió.” Đồ Minh nói.

Lư Mễ kêu lên một tiếng rồi vội vàng cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm lao xuống tầng, nhìn thấy Đồ Minh mặc đồ bảo hộ, trông đẹp trai đến phát ngất, cô nhào vào lòng anh: “Sao anh lại học lái mô tô vậy? Chuyện khi nào? Anh tập xong chưa? Tập lúc nào?”

Cô nói liên hồi, xong còn thơm một cái vào má Đồ Minh: “Sao em lại thích anh thế này!”

Ông Hai từ cửa sổ thò đầu ra: “Nhỏ Lư Mễ kia, mày làm gì đó!”

Lư Mễ cười khà khà vui vẻ, nói với ông: “Ông Hai bớt lo chuyện bao đồng đi!” Rồi lại quay sang hôn môi Đồ Minh. Đồ Minh không quen thân mật giữa ban ngày ban mặt, anh nhấn đầu cô xuống, hôn phớt lên môi cô rồi thả ra: “Nhìn xe mô tô của anh đi.”

“Tánh kỳ! Còn ngại ngùng nữa à?” Lư Mễ cười hí hửng, cô nhìn chiếc mô tô của Đồ Minh: “Chà chà, 190 phân khối, ông anh này bảo thủ ghê ha?”

“Nghe người ta khuyên là phải khôn ngoan, lính mới lên đường thế này là đủ rồi. Xin mời cô chủ Ducati cao quý lên xe.”

“OK, em cũng đâu thể tham phú phụ bần được!”

Có khá nhiều người mua chiếc mô tô này của Đồ Minh về chạy giao hàng. Nhưng vì khí chất của anh mà chiếc xe này nhìn xịn hơn nhiều. Lư Mễ ngồi lên ghế sau, tay vòng qua eo anh, sờ soạng linh tinh: “Sờ chỗ này được không?”

“Chỗ này thì sao?”

“Hay là mình lên nhà trước đi? Em thấy anh mặc bộ này nhìn quyến rũ quá.”

Mặt Đồ Minh hơi đỏ lên, nói với cô: “Ngồi cho ngay ngắn, đừng lộn xộn.”

“Ờ.” Lư Mễ ngồi ngoan ngoãn, Đồ Minh bắt đầu chạy xe. Anh chạy chậm, vào số còn chưa quen, nhưng rõ ràng là đã từng tập luyện, Lư Mễ cảm thấy xúc động khó tả. Dường như mới hôm qua thôi anh còn gửi cho cô mấy bức ảnh và video đầy máu me về tai nạn xe mô tô, vậy mà hôm nay anh lại làm liều với cô rồi.

Phong cảnh khi cô ngồi sau xe anh không giống ngày thường. Vẫn là những hàng cây đó, nhưng có vẻ xanh hơn thường ngày, biển báo vẫn là những biển báo ấy, nhưng màu sắc trông tươi mới hơn, những tòa nhà cũ vẫn là những tòa nhà cũ, nhưng lại có sức sống hơn trước nhiều.

Đồ Minh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Lư Mễ đội mũ bảo hiểm ngó ngang ngó dọc như thể chưa từng thấy những cảnh vật này bao giờ. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác ấm áp mãnh liệt, giữa dòng người đông đúc trên phố, tình ý hòa quyện vào nhau.

Đồ Minh đi học lái mô tô sau Tết. Thời tiết lạnh lẽo, học lái xe mô tô không dễ chịu chút nào. Người học cùng anh có đủ kiểu người, bất kể là học để chạy giao hàng hay để đi du lịch bằng mô tô, tất cả đều phải chịu đựng cái rét như nhau. Lúc đó, anh đã tự hỏi rằng sao mình lại trở nên điên cuồng như thế này?

Thỉnh thoảng nổi loạn cũng vui thật.

Khi kết thúc chuyến hóng gió, Đồ Minh nói với Lư Mễ: “Chúng ta cùng làm một thỏa thuận được không?”

“Thỏa thuận gì cơ?”

“Từ nay em không được chạy mô tô một mình nữa, nếu em muốn thì nhất định phải có anh đi cùng.”

Thỏa thuận này được đấy, Lư Mễ thích, nó còn dễ chấp nhận hơn những bức ảnh tai nạn máu me kia. Cô cười: “Anh không sợ nguy hiểm à?”

“Chạy chậm thôi, không uống rượu khi lái xe, không lái kiểu hơn thua, tuân thủ luật giao thông, anh sẽ ở gần em. Nếu có chuyện không hay xảy ra thì đó là ý trời.”

“Vậy là giao em cho ý trời luôn rồi hả?”

Lư Mễ thấy Đồ Minh đúng là đồ ngốc, ngốc đến mức làm người ta không thể nào buông bỏ.

Tối hôm đó, cả hai người đều có phần mất kiểm soát. Có lẽ vì cảm xúc tích lũy từ trước đã đạt đến đỉnh điểm, hoặc cũng có thể do việc Đồ Minh lái mô tô đã nghiền nát ý chí của Lư Mễ. Tóm lại, cả hai người đều bất chấp không bận tâm đến điều gì cả.

Lư Mễ ôm chặt anh, nâng mặt anh lên mà hôn anh không ngừng. Vào thời điểm nồng nhiệt nhất, Đồ Minh hỏi cô: “Thích không?”

Lư Mễ ôm anh chặt hơn: “Thích, em thích lắm, ừm ~”

Đồ Minh càng trở nên mạnh bạo hơn, Lư Mễ hoàn toàn sụp đổ, cô tựa đầu vào mép giường, mái tóc dài buông xuống rối tung, chiếc cổ thon dài thấm đẫm mồ hôi ấm nóng của Đồ Minh. Lòng bàn tay anh đặt lên cổ cô, đôi môi lại áp xuống, đầu lưỡi liếm qua cổ cô, rồi anh ghì chặt lấy cô, khiến cô không thể trốn thoát.

Cả hai như phát điên vậy.

Chạng vạng tối thứ Sáu, Đồ Minh bất chợt hỏi Lư Mễ: [Có muốn ở bên nhau hưởng thụ ngày cuối tuần không?]

[Anh nói ở bên nhau hưởng thụ ngày cuối tuần tức là: Chúng ta không về nhà ai hết, cũng không hẹn bạn bè khác, chỉ đơn giản là em với anh ở bên nhau hai ngày.]

[Nghe có vẻ vui đấy! Vậy mình sẽ làm gì nào?] Lư Mễ hỏi.

[Mình có thể đi Bắc Đới Hà. Ở đó vừa mở nhiều homestay mới, phong cảnh rất đẹp. Ba mẹ anh và đồng nghiệp cũng thường xuyên thuê nhà ở đó, thỉnh thoảng họ đến ở nên anh cũng khá quen thuộc với nơi này.]

[Trời vẫn chưa nóng lắm mà đi ngắm biển có khi nào bị lạnh đến đần độn luôn không?] Lư Mễ vừa nói xong thì cảm thấy mình mới chính là đồ đần độn, cô muốn rút lại lời vừa nói. Thấy Đồ Minh chỉ đáp lại cô: [Ừ.]

Rồi chẳng nói gì thêm.

Lư Mễ ngẫm nghĩ một lát, hỏi anh: [Hay là hôm nay mình đi luôn nhé? Đến đó rồi mình đi ăn khuya ở quán hải sản cũng được.] Cô muốn cứu vãn tình hình, không muốn lãng phí ý tốt của Đồ Minh.

[Vừa rồi không tính, anh còn một kế hoạch khác nữa.] Đồ Minh nói.

[Hả?]

[Mình cùng chơi LEGO.] Đồ Minh gửi kèm một bức ảnh, anh vừa mua một bộ LEGO có độ khó cao, cần rất nhiều thời gian để lắp ráp.

Mắt Lư Mễ bỗng sáng rực, lòng thầm vui mừng nhảy nhót: [Vậy tụi mình đi siêu thị mua thật nhiều đồ ăn nhé? Cuối tuần mình chỉ ở nhà chơi LEGO không đi đâu hết có được không! Chỉ nghĩ tới thôi là đã thấy thích rồi.]

Đồ Minh cười.

[Ừm, anh sẽ cố gắng xong việc sớm để đi siêu thị với em.]

[Vậy em về nhà đợi anh trước nha.] Lư Mễ tiện tay nhắn tin, sau khi gửi đi cô mới chợt nhận ra, về nhà sao? Mình nói câu đó nghe mượt thật đấy nhỉ.

Thực ra, Lư Mễ chưa từng có kinh nghiệm sống chung dưới một mái nhà với người đàn ông nào trong thời gian dài. Trước đây khi hẹn hò, cô cũng ít khi dẫn bạn trai về nhà. Người mà cô hẹn hò lâu nhất là Trương Kình, thỉnh thoảng có dẫn về nhà qua đêm một lần. Nếu cuối tuần này cô ở với Đồ Minh thì thời gian mà họ ở chung sẽ vượt quá bảy ngày, mà Đồ Minh còn chưa từng thả phân ở nhà cô, mỗi lần đi tắm vẫn còn ngại ngùng không cho cô nhìn.

Lư Mễ tự thấy mình thật sự đã tiến bộ, có thể ở bên một người lâu như vậy.

Tối hôm đó, hai người cùng đi siêu thị.

Gần khu nhà của Lư Mễ chỉ có một siêu thị lớn, hai người đẩy một chiếc xe đẩy. Lư Mễ khoác tay Đồ Minh, chỉ vào chiếc xe đẩy: “Nếu không phải tại em to xác như này thì em đã ngồi vào đây cho anh đẩy em rồi.”

“Vậy mình có thể mua một chiếc xe dã ngoại, lần sau đi cắm trại anh sẽ đẩy em.” Đồ Minh nói xong lấy điện thoại ra, cho Lư Mễ xem những kiểu xe dã ngoại mà anh đã nghiên cứu trước đó.

“Ồ! Không ngờ anh cũng đi cắm trại cơ đấy! Vậy anh phải kể cho em nghe xem anh đi hồi nào? Đi với ai? Đi làm gì thế?” Cô liếc anh, vờ như sắp tra khảo anh.

“Đi với Diêu Lộ An.”

“Ờ! Thôi khỏi kể nữa, chán chết. Em chỉ muốn nghe chuyện tình ái thôi.”

Đồ Minh mỉm cười.

Hai người rẽ vào khu vực đồ ăn vặt, thấy một cặp nam nữ đẩy xe về phía họ. Người phụ nữ nhìn thấy Đồ Minh thì ngẩn ra. Lư Mễ thường không nhớ rõ mặt ai, nhưng cô lại nhớ người phụ nữ này. Lần đó tại quán ăn cũ, cô ta ngồi đối diện Đồ Minh, nói về chuyện nhà cửa với anh.

Hình Vân nhìn thấy Đồ Minh, cùng với Lư Mễ đang khoác tay anh, rõ ràng cô ta hơi sững sờ một lúc, rồi mỉm cười bước tới trước mặt họ.

“Đã lâu không gặp.” Ánh mắt cô ta dừng trên cánh tay Đồ Minh, nơi có một bàn tay thon dài nhỏ nhắn, móng tay đính đá lấp lánh, người đó mặc một chiếc áo khoác mỏng, bên trong là áo thun đen cổ chữ V ôm sát, phối với quần bò. Giữa áo và quần có một đường hở nhỏ để lộ làn da trắng mịn. Dưới mái tóc dài gợn sóng hiện ra vài sợi màu xanh lam, trông rất rực rỡ và quyến rũ.

Trước đây Hình Vân không hề biết Đồ Minh lại thích kiểu con gái như thế này.

“Lâu rồi không gặp, trùng hợp thật.” Đồ Minh chào Hình Vân, nhận ra Lư Mễ đang dùng lực bóp chặt tay mình, anh không kìm được mà phì cười, nghiêng đầu nhìn cô, rồi quay lại nói với Hình Vân: “Lư Mễ, bạn gái tôi.”

Trong lòng Lư Mễ đã thấy dễ chịu hơn, nhưng lại nghe Hình Vân nói: “Chào cô, tôi là Hình Vân, vợ cũ của Đồ Minh.”

… Câu “vợ cũ” nghe như đang cố ý gây hoài nghi, Lư Mễ cảm nhận được điều đó.

Tinh thần chiến đấu của cô đột nhiên trỗi dậy, cô nhoẻn miệng cười: “Tôi có nghe Đồ Minh nhắc về cô, tôi cũng biết chuyện của hai người rồi. Giờ ai cũng có bạn mới, thế là tốt mà.”

“Phải không anh?” Cô lại nhéo tay Đồ Minh.

“Phải.” Đồ Minh đáp, rồi gật đầu với Vương Tùng và Hình Vân: “Chúng tôi còn phải mua vài thứ nữa, tạm biệt.”

Đẩy xe đi tiếp.

Lư Mễ quay đầu nhìn vợ cũ của Đồ Minh, rõ là một người đẹp cổ điển, như thể được ngâm trong tranh thư pháp vậy, khiến cho cô chợt cảm thấy thực ra họ rất xứng đôi.

Sự nhận thức này làm Lư Mễ không vui lắm, khi bỏ đồ ăn vặt vào xe cũng mạnh tay hơn hẳn. Bản thân cô cũng không phát hiện ra mình lại để ý đến vợ cũ của Đồ Minh đến vậy.

Để ý đến vợ cũ của anh làm gì chứ? Chuyện đó đều là quá khứ rồi.

Khi cô bỏ thêm một túi chân gà ngâm tiêu vào xe, Đồ Minh nắm cổ tay cô, kéo cô đến trước mặt: “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi anh, đừng trút giận lên mấy thứ này.”

“Em hỏi làm gì? Ai mà chẳng có quá khứ? Hỏi chuyện này chẳng phải là tự chuốc lấy buồn bực sao?”

“Em đã bực rồi kìa.” Đồ Minh bóp nhẹ má cô: “Không thấy nụ cười đâu nữa.”

“Hừ!” Lư Mễ hừ một tiếng trong khoang mũi, vì Đồ Minh dỗ dành như thế làm cô bỗng vui vẻ trở lại.

“Lát nữa em còn phải đến khu hải sản mua tôm hùm đất, cua và ốc móng tay, tất cả là anh trả đấy nhé.”

“… Nếu không thì sao? Ở đậu nhà em mà bắt em trả tiền à? Làm gì có chuyện đó.”

“Em không thích anh nói vậy đâu nha, cái gì mà ‘ở đậu’? Nghe như kiểu em làm khó dễ anh lắm vậy!”

Lư Mễ không rõ tại sao, nhưng trong lòng cứ cảm thấy nuốt không trôi cục tức này. Cảm giác đó cứ nghẹn ở ngực, không lên mà cũng chẳng xuống được, khiến cô hơi khó chịu.

Đồ Minh đi bên cạnh, không nói gì nữa..

Cả hai im lặng mua rất nhiều đồ rồi mang lên xe, vẫn tiếp tục im lặng cho đến khi về tới nhà.

Sau khi bước vào cửa, điện thoại của Đồ Minh reo lên, anh mở ra xem, là tin nhắn của Hình Vân: [Hai người ở bên nhau bao lâu rồi? Nhìn không giống như mới yêu.]

[Không liên quan đến cô.] Đồ Minh nhắn lại, rồi nói với Lư Mễ: “Anh xuống lấy bộ LEGO, sẽ lên ngay.”

Đồ Minh xuống tầng lấy bộ LEGO thì gặp ông Hai đang dắt chim đi dạo. Thời tiết dạo này đã ấm lên, ông Hai suốt ngày dắt chim đi dạo dưới tầng. Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu ông thấy Đồ Minh rồi.

Cuối cùng hôm nay ông cũng chào hỏi: “Này cậu là bạn trai của nhỏ Lư Mễ à?”

Đồ Minh đứng lại: “Vâng. Trước đây đã gặp ông ở chợ sáng, cũng gặp mấy lần dưới tầng. Cháu nên xưng hô thế nào với ông ạ?”

“Cứ gọi ông là ông Hai.” Ông Hai có ý muốn dò hỏi thêm về Đồ Minh thay cho Lư Quốc Khánh, thế là chuẩn bị làm ra vẻ trò chuyện lâu: “Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Làm việc ở đâu? Người ở đâu thế?”

Nghe thấy ông Hai hỏi, Đồ Minh nghiêm túc trả lời: “Cháu ba mươi hai tuổi, làm chung công ty với Lư Mễ, người Bắc Kinh ạ.”

“Ồ, ồ, ba mẹ cháu làm gì?”

“Ba mẹ cháu đều đi dạy ở trường Đại học.”

“Thế thì tốt quá rồi.” Ông Hai vỗ vào ghế bên cạnh: “Ngồi xuống đây nói chuyện tí nào?”

Lư Mễ đứng trước cửa sổ, thấy ông Hai có ý định thẩm vấn Đồ Minh, cô bèn mở cửa sổ gọi to: “Đồ Minh! Em sắp chết đói rồi!”

Đồ Minh cười nói xin lỗi với ông Hai: “Cô ấy chưa ăn tối, hẹn ông khi khác nhé ạ.”

Sau khi lấy bộ LEGO lên, Đồ Minh thấy Lư Mễ đã nhanh chóng cho hải sản vào nồi hấp. Anh đặt LEGO xuống và xắn tay áo chuẩn bị giúp cô.

Thấy anh muốn làm việc, Lư Mễ lập tức đưa tạp dề cho anh: “Mời ngài mời ngài.” Rồi định chuồn đi.

Khi cô đang đi ra ngoài thì bị Đồ Minh kéo lại, anh lẳng lặng nhìn cô.

Lư Mễ bị Đồ Minh nhìn đến nỗi không biết trốn đi đâu, cô đành vùi mặt vào lồng ngực anh: “Anh nhìn gì? Trên mặt em có dát vàng hay sao mà nhìn dữ vậy!”

“Anh nhìn xem em muốn giận đến bao giờ.”

“Em hết giận lâu rồi.”

“Còn giận là chó.” Đồ Minh bắt chước giọng điệu của cô.

Lư Mễ phụt cười: “Sao lúc nào anh cũng bắt chước em thế!”

“Chắc do em nói chuyện buồn cười quá thôi. Tối nay uống chút rượu nhé?” Đồ Minh hỏi cô.

“Uống thì uống.”

Đồ Minh nhận ra Lư Mễ vẫn còn để tâm đến điều đó, thế nên trong bữa ăn anh định kể cho cô nghe về chuyện giữa anh và Hình Vân, nhưng Lư Mễ phất tay: “Em không muốn nghe chuyện này, em chỉ hỏi anh ba câu thôi, anh phải trả lời nghiêm túc.”

“Ừm, em hỏi đi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /110 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ami, Cậu Bé Của Các Vì Sao!

Copyright © 2022 - MTruyện.net