Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Đồ Minh về đến nhà, Lư Mễ đang ngâm chân, thấy anh vào thì bèn giơ tay chu môi: “Ôm ôm!”
Dạo này tâm trạng của Lư Mễ không tốt, đã lâu rồi không làm nũng đòi Đồ Minh ôm.
“Chờ chút, lạnh.” Đồ Minh cởi áo khoác đi rửa tay, thay đồ ngủ rồi mới ngồi cạnh Lư Mễ, nhẹ nhàng chạm trán cô: “Tuyết ở Cố Cung đẹp không?”
“Em nghĩ là toàn bộ Bắc Kinh thì tuyết ở Cố Cung là đẹp nhất.” Lư Mễ lấy điện thoại ra cho anh xem, mái nhà phủ tuyết trắng, lại có tường đỏ phản chiếu: “Có đẹp không? Nếu hôm nay anh cũng ở đó thì tốt quá, em sẽ dẫn anh đi xem.”
“Hôm nay anh không đi Cố Cung, nhưng anh đã xem chỗ khác.”
Đồ Minh lấy điện thoại ra cho Lư Mễ xem, một khu dân cư có môi trường cực kỳ tốt và cây xanh rất nhiều, anh chụp vài bức ảnh, xem xong thì hỏi: “Ngày mai em đi xem với anh nhé?”
“Được.”
Đồ Minh dẫn Lư Mễ đi xem nhà, lái chiếc xe màu đỏ đầy phong cách của cô.
Lư Mễ khoác tay Đồ Minh, ra dáng một mỹ nhân cao gầy quyến rũ. Nhân viên tư vấn biệt thự cảm thấy hôm qua mình đối xử hơi lạnh nhạt với Đồ Minh. Khách hàng này không hề tỏ ra mình có cái gì, nhưng thực ra rất có thực lực, chiếc xe hôm qua rõ ràng không tương xứng với khí chất của anh.
“Muốn xem nhà thật sao?” Lư Mễ hỏi Đồ Minh: “Chúng ta có nhiều nhà rồi mà!”
“Mua thêm một căn cũng được.”
Đồ Minh thấy có một số điều không cần phải giải thích rõ ràng với Lư Mễ, ví dụ như tại sao anh nhất định phải mua nhà, có lẽ là vì gia đình Lư Mễ rất chiều chuộng cô, họ sẽ không muốn cô lấy một người ở nhà của ba mẹ. Không phải ba mẹ cô vô lý, chỉ không muốn con gái mình chịu thiệt thòi mà thôi. Anh hiểu điều đó.
Hai người bước trên tuyết theo nhân viên bất động sản bước vào một cánh cửa, bên hông căn biệt thự liền kề có sân riêng ở trước và sau. Do lâu rồi không có người ở, trong sân có tuyết đọng lại.
Cấu trúc bên trong cũng rất khoa học, không gian được cải tạo rất rộng rãi, Đồ Minh thích nhất là điểm này: “Anh đã từng nghĩ đến việc mua nó rồi, dù sao cũng không vội ở. Tự thiết kế tự cải tạo, cũng như đang chơi một trò chơi. Chắc chắc sẽ rất thú vị.”
“Thế là anh bỏ ra nhiều tiền chỉ vì một món đồ chơi thôi hả?” Lư Mễ cười: “Anh có nhiều tiền như thế cho em tiêu thì tốt hơn… Cứ nhất định phải mua nhà mới chịu cơ. Đương nhiên là mua nhà cũng tốt, em hy vọng ở đây sẽ có phòng thay đồ riêng của em.” Lư Mễ đùa.
“Chuyện này có khó gì đâu, em muốn gì nữa không?”
“Bồn tắm ngâm mình.” Lư Mễ đưa tay ra dấu: “Cỡ như này.”
“Còn yêu cầu nào khác không?”
“Nếu có thể thì tốt nhất nên làm thêm một phòng trà. Anh đọc sách, em uống trà chơi với dế…”
“Ừm, tất cả đều có thể đáp ứng.”
Ban đầu Lư Mễ chỉ đùa thôi, nhưng giờ mới biết Đồ Minh đang nói thật. Sau khi xem nhà xong, Lư Mễ hỏi Đồ Minh: “Chuẩn bị thanh toán thế nào?”
“Anh có thể thanh toán 70%, phần còn lại vay ngân hàng. Mỗi tháng trả nợ, tuy có chút áp lực, nhưng đến năm sau thì một phần cổ phiếu của anh ở Lăng Mỹ sẽ được bỏ lệnh cấm, đến lúc đó thì vấn đề sẽ được giải quyết thôi.”
Thấy Lư Mễ đang suy nghĩ, anh nói: “Có thể anh phải nhờ em nuôi đó.”
“À, chỉ thêm một cái miệng ăn thôi mà.”
Trước đó Lư Mễ nghe người khác nói chuyện về việc vay ngân hàng mua nhà trả nợ hàng tháng, nghe có vẻ phức tạp. Cô chưa bao giờ trải qua việc này, hôm nay nghe Đồ Minh nói mới thấy khó. Người bình thường cả đời có thể tiết kiệm được một, hai triệu đã rất giỏi rồi, Lư Mễ là làm được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, tiêu hết lương thì vẫn còn tiền thuê nhà, dù sao cô cũng không nghĩ đến việc tiết kiệm.
Còn Đồ Minh thì tiết kiệm được nhiều tiền như vậy, có lẽ là do may mắn và trí tuệ. Tóm lại là rất giỏi.
Đồ Minh nhận ra sự dao động trong lòng Lư Mễ, anh nói với cô: “Không vội, mua nhà phải theo quy trình, tự sửa chữa trang trí, có thể đến hai năm sau mới xong. Em không cần lo lắng việc anh mua nhà là để gây áp lực cho em, không phải đâu.”
“Em chỉ cảm thấy không cần thiết thôi, nếu chỉ muốn có một căn nhà riêng của mình thì mua căn nhỏ tượng trưng là được rồi, anh cũng đỡ áp lực hơn.”
Đồ Minh nhìn cô một lúc rồi nói: “Đi thôi.”
Khi lái xe quay về, Đồ Minh nói với Lư Mễ: “Thật ra trước đó ba mẹ anh từng nói muốn hẹn gặp em ăn cơm, nhưng anh đã từ chối rồi.”
“Từ chối là đúng rồi!” Lư Mễ bật ngón cái với Đồ Minh: “Em sợ giáo viên từ lúc đi học cho đến bây giờ luôn đó, lỡ như trước mặt ba mẹ anh em không kiềm chế được mà nói điều gì vớ vẩn, thế thì anh lại khổ mất.”
“Nhưng em thấy gặp thì cũng được. Bác trai bác gái chắc cũng muốn biết chuyện thế này: Con trai cưng của mình sống chung với ai thế nhỉ? Đừng bảo đó là yêu quái hút hết máu của nó rồi làm hại nó đấy nhé!”
“Hoặc là: Cô gái đó có phải người đàng hoàng không nhỉ?”
Lư Mễ đoán tâm trạng của ba mẹ Đồ Minh rất chuẩn, gần như không lệch chút nào. Đồ Minh bị cô chọc cười, hai người lái xe chầm chậm trong tuyết.
Lư Mễ vừa đạp ga vừa đạp phanh, lái xe đến mệt lả. Về đến nhà, cô nằm bẹp trên sofa: “Em không làm gì nổi nữa, em sắp chết rồi. Giờ em chỉ nằm như này thôi! Anh giúp em xoa bóp một chút được không?”
Đồ Minh không nói gì, kéo chân Lư Mễ lên đùi rồi từ từ xoa bóp cho cô. Lư Mễ nhìn gương mặt của Đồ Minh, trong lòng tự nhủ: Hay là cứ kết hôn đi, người này tốt quá, sạch sẽ, chính trực và lương thiện. Quan trọng nhất đó còn là người mà mình thích nữa.
Lư Mễ chưa bao giờ thích ai như thích Đồ Minh.
Trước đây khi cô hẹn hò, có những lúc vui chơi quá mức với bạn trai, cũng có những lúc điên cuồng, cũng có khi vướng vào những chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng lúc đó cô giống như người không có trái tim, chẳng để tâm đến điều gì cả.
Với Đồ Minh thì rất để tâm, cực kỳ để tâm.
*
Khi gặp lại Luke, trong lòng Lư Mễ kìm nén một cơn giận. Không biết vì sao, cô luôn có cảm giác muốn giết chết anh ta.
Hai người tình cờ gặp nhau trong thang máy, Lư Mễ bưng cốc cà phê, còn Luke thì mặt lạnh như tiền.
“Chào buổi sáng Luke, sếp thấy cái túi của tôi thế nào?” Lư Mễ giơ chiếc túi mà Thượng Chi Đào bán cho cô với nửa giá, lắc lắc trước mặt Luke: “Thấy sao? Flora, ồ không đúng, giờ cô ấy nghỉ việc rồi, gọi tên tiếng Trung là được. Thượng Chi Đào bán nửa giá cho tôi đấy.”
“Thượng Chi Đào không hề phô trương, có cả bộ sưu tập túi xách với tổng giá trị lên đến hàng triệu. Sếp nói xem có khi nào cô ấy có chỗ dựa lên tới hàng trăm triệu mà chúng ta không biết không nhỉ?”
“Nghe nói phòng kế hoạch lại tuyển người rồi, lần này sếp nhất định phải tuyển một người có khả năng sáng tạo mạnh vào nhé. Đừng để đến phút chót rồi cho người ta một đánh giá kém. Đó không phải là việc của con người làm đâu.”
Ánh mắt Luke rơi trên chiếc túi của cô, hiếm hoi lắm anh ta mới để yên cho Lư Mễ mỉa mai mà không nói lời nào.
Thang máy mở, Lư Mễ vênh vang đắc ý bước ra ngoài. Cô thấy Grace và Yilia – hai đời chuyên gia của Lăng Mỹ đang cùng đi vào phòng trà. Lư Mễ lườm họ, lòng thầm mắng: Đồ ngu.
Về đến chỗ ngồi, cô thấy Đường Ngũ Nghĩa đang thu dọn đồ đạc. Cậu chính thức chuyển sang chỗ của Thượng Chi Đào. Cô hỏi: “Cần chị giúp không?”
“Em không có đồ gì nhiều, dọn xong rồi.” Đường Ngũ Nghĩa chỉ vào mấy cuốn sách cũ, hai mô hình Anime và một cái cốc, hết rồi.
“Chị nhìn đồ dùng văn phòng của mày sao mà giống mấy gã đàn ông tệ bạc sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào thế nhỉ?” Lư Mễ cầm một mô hình của Đường Ngũ Nghĩa, ngắm nghía rồi đặt lại: “Có phải không?”
Đường Ngũ Nghĩa cười: “Thật ra em cũng không định ở lâu một chỗ, nhưng giờ thì chưa đi đâu. Đợi em chán rồi mới tính tới chuyện đến nơi khác.”
“Được thôi. Nhưng giờ đừng có đi, chị vừa tiễn Flora xong, đừng để chị phải tiễn thêm mày nữa, chị tiễn không nổi đâu.”
“Không đi đâu mà.” Đường Ngũ Nghĩa nói với cô: “À, Tết này em đi Malaysia với gia đình, em sẽ gửi sầu riêng đông lạnh cho chị.”
“Ở Bắc Kinh không mua được hay sao? Nghỉ đi. Gửi tấm bưu thiếp là được rồi.” Lư Mễ mở máy tính lên, thấy Grace và Yilia từ phòng trà đi ra, trông rất thân thiết. Grace, cái đồ ngu ngốc này tự nhận mình là bạn tốt của Thượng Chi Đào, thế mà Thượng Chi Đào nghỉ việc lại chẳng thấy cô ta buồn tí nào.
Lư Mễ nghĩ thoáng qua, đột nhiên cảm thấy việc Thượng Chi Đào không được thăng chức có lẽ là có nguyên nhân khác. Cô lập tức nhắn tin cho Tracy: [Bao giờ công khai nhận xét và điểm số thăng chức chuyên gia thế sếp? Năm nay hơi chậm nhỉ.]
[Hôm nay. Sao vậy?]
[Không có gì, em chỉ muốn nghiên cứu kỹ để chuẩn bị cho việc thăng chức chuyên gia của mình sau này thôi.]
[… Sao đó giờ không làm đi?] Tracy nghĩ thầm, mỗi ngày em đều đứng bên bờ vực bị đào thải, thế mà còn tính thăng chức lên chuyên gia!
[Em chỉ muốn xem thôi.] Lư Mễ lại nói.
[Xem rồi sao nữa?]
[Chưa nghĩ ra.]
Tracy thấy câu “chưa nghĩ ra” của Lư Mễ thì nói: [Khoảng ba giờ chiều qua phòng làm việc của chị một chút, chị có một số câu hỏi muốn khảo sát em.]
[OK.]
Vào ba giờ chiều, Lư Mễ bưng hai cốc cà phê bước vào phòng làm việc của Tracy. Ở công ty Lăng Mỹ cô không sợ ai cả, Tracy được xem là một ngoại lệ. Bởi vì Tracy là người công bằng và ngay thẳng. Mặc dù là quản lý nhân sự thì ai cũng khéo léo nhạy bén, nhưng Tracy sẽ không hại người.
Sắp đến Tết, có vẻ Tracy cũng không còn nhiều việc nữa, những tập hồ sơ dày cộm trên bàn trước đây đã được dọn đi. Trên bàn của chị ấy có một bộ đồ chơi giáo dục dành cho trẻ em. Chị ấy còn khoe với Lư Mễ: “Thấy sao? Chị chuẩn bị về nhà dạy con chơi.”
Lư Mễ nhớ mang máng lần trước ăn cơm, Tracy từng thẳng thắn nói mình đã ly hôn và hiện đang nuôi con. Cô bước tới nhìn: “Chẳng phải cái này là để cho mấy đứa ngốc chơi hả?”
“… Em nghĩ trẻ con thì thông minh được bao nhiêu? Ai cũng phải trải qua giai đoạn này, em không hiểu đâu.”
“Thế hả. Sếp tìm em có việc gì vậy?”
“Chị muốn hỏi vài chuyện liên quan đến công việc. Nếu em thấy tiện thì trả lời, không tiện thì thôi, chị không ép.”
“Sếp hỏi đi, không có gì là không thể nói.”
Tracy mở máy tính, tìm tệp tài liệu rồi cho Lư Mễ xem: “Đây là kết quả đánh giá thăng chức sẽ công bố sắp tới. Em xem kỹ rồi chỉ ra những điểm mà em thấy không hợp lý đi.”
“Chắc là sẽ mất khá nhiều thời gian, em cứ từ từ xem, chị nghiên cứu tiếp bộ đồ chơi này đã.”
Lư Mễ không chỉ thấy đánh giá của Thượng Chi Đào mà còn thấy của nhiều người khác.
Cô ngồi đó lặng lẽ nghiên cứu những đánh giá nặc danh, lông mày càng lúc càng nhíu lại, tâm trạng tồi tệ bắt đầu lộ rõ.
Tracy vừa chơi đồ chơi vừa nhìn cô, đợi cô gập laptop lại rồi mới hỏi: “Thế nào? Có ý kiến gì không?”
“Ở đây có hai phiếu đánh giá bất thường, cmn rõ ràng là có thành kiến!” Lư Mễ tức giận: “Toàn nói những lời trái với lương tâm, có gì đó không ổn lắm.”
Tracy nhíu mày: “Chị hỏi thế này nhé, Thượng Chi Đào có đắc tội với ai trong công ty không? Ví dụ như những giám khảo đánh giá thăng chức lần này.”
“Cô ấy có thể làm phật lòng ai chứ? Mỗi ngày cô ấy chỉ cúi đầu làm việc, không kén chọn công việc, hợp tác với ai cũng rất phối hợp. Nói năng thì nhẹ nhàng, tính cách ngay thẳng tốt bụng. Chắc gì cô ấy đắc tội với con người? Nói không chừng là với súc vật đấy!”
Tracy buồn cười vì lời cô nói: “Chị biết mối quan hệ của em với Thượng Chi Đào rất tốt, thế nên khi thấy kết quả này em mới có phản ứng như vậy. Còn người khác thì sao?”
“Người có lương tâm đều có phản ứng như vậy. Những kẻ muốn thăng tiến đều biết suy bụng ta ra bụng người, hôm nay có người được đặc cách đưa vào danh sách đề cử với 250 triệu, ngày mai sẽ có người khác được bổ nhiệm thẳng với 500 triệu. Những người không có hậu thuẫn sẽ trở thành bàn đạp, chỉ làm nền thôi. Chẳng ai ngu ngốc cả, bởi vì chuyện này liên quan trực tiếp đến lợi ích của mỗi người.” Lư Mễ chỉ ra ngoài: “Em không sợ làm mất lòng ai. Khi Grace mang thai, có biết bao nhiêu dự án là Thượng Chi Đào giúp cô ta gánh vác, bao nhiêu khách hàng cũng là Thượng Chi Đào giữ chân cho. Giờ Thượng Chi Đào đi rồi, Grace không khóc một giây nào, con mẹ nó thậm chí cô ta còn chẳng thèm giả vờ.”
“Người như vậy mà làm chuyên gia, em không phục. Trước hết ngay cả việc làm người mà cô ta còn không làm cho ra hồn.”
“Còn Yilia, ngoài 250 triệu và cái gọi là tài năng thì còn gì nữa? Cô ta đã giúp được ai chưa? Thời gian làm việc đã đủ chưa? Số lượng dự án đã đủ chưa? Cô ta thắng mà không thấy hổ thẹn sao?”
“Hai điểm số cao ngất ngưởng kia của cô ta là nhắm mắt mà chấm à?
“Chết tiệt! Cmn môi trường làm việc này thật ghê tởm!”
Tracy nghe Lư Mễ nói xong rồi chị mới nói: “Lư Mễ, em cũng được coi như là người mà chị đã tuyển vào. Em còn nhớ khi tuyển em vào chị đã nói gì không?”
“Nhớ chứ, hãy là chính mình, đừng cố làm vừa lòng người khác.”
“Đúng vậy, em đã làm rất tốt.”
Lư Mễ có lẽ đã hiểu ý của Tracy, cô cũng nhận ra vấn đề nằm ở đâu và sẽ không để nó trôi qua. Có thái độ của Tracy, trong lòng Lư Mễ cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào, cô nói với Tracy: “Chúng ta cùng cố gắng, nếu sếp cần em hỗ trợ điều gì thì cứ việc nói.”
“Được.”
Lư Mễ tự nhắc mình: Chuyện gì cũng để sau Tết rồi hãy nói. Gần Tết rồi, nhiều việc phải ngưng lại thôi, không thể gấp gáp được.
Nhưng trong ngày làm việc cuối cùng của năm, Yilia đi ngang qua ở phía đối diện tự mãn mà nhìn cô, lúc đó Lư Mễ thật sự cảm thấy mình không thể nhịn được nữa.
Chia sẻ:
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");