Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ban ngày Đồ Minh có nghe nói Lư Mễ đã tố cáo Grace, anh cũng đoán được tâm trạng của cô lúc này, bèn gọi video cho cô.
Lư Mễ bắt máy, thấy khuôn mặt Đồ Minh hơi đỏ: “Uống rượu hả?”
“Uống chút thôi.”
“Vô Tích có lạnh không?”
“Không lạnh. Em có muốn đến chơi không? Khách sạn chỗ anh khá đẹp, ngày kia chắc anh không về được, ở lại đây chờ em, chúng ta cùng tận hưởng ngày cuối tuần.”
“Thế thì em phải đến chứ! Giờ em mua vé, ngày mốt 5 giờ từ công ty đi luôn!” Lư Mễ lại thấy vui hơn: “Em có nhiều chuyện muốn gặp anh để nói lắm! Mấy ngày nay toàn dồn lại thôi!”
“Vậy em đến nhanh nhé.”
Lư Mễ mua vé ngay, cô muốn đến Vô Tích ngắm hoa.
“Hoa ở Đảo Đầu Rùa nở chưa?”
“Nghe nói nở rồi. Đợi em đến rồi ngày kia chúng ta cùng đi ngắm.”
“OK!”
Vì lời đề nghị bất ngờ của Đồ Minh, hôm sau cô đi làm mà mặt mày tươi tắn hẳn lên. Thậm chí khi gặp Grace với vẻ mặt không vui, cô còn chào hỏi cô ta: “Chào Grace.”
Grace nhếch môi cười miễn cưỡng, đi lướt qua cô.
Lư Mễ đi đến chỗ làm hỏi Đường Ngũ Nghĩa: “Bắt đầu rồi à?”
Đường Ngũ Nghĩa chỉ vào máy tính.
Lư Mễ mở ra xem, thấy email của công ty thông báo tạm dừng dự án mà Grace đang phụ trách, không hề nhắc đến việc điều tra.
Lư Mễ gập máy tính lại, vừa hát vừa đi vào phòng trà, gặp phải Grace.
“Cô muốn gì hả Lumi?” Grace hỏi cô.
“Tôi muốn vui vẻ.” Lư Mễ trả lời Grace: “Con người của tôi từ trước tới nay luôn là: Người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng cô liên tục làm khó Thượng Chi Đào, lại còn định gài bẫy tôi, đương nhiên tôi không thể để yên rồi.”
“Cô có thể bảo đảm là tất cả mọi chuyện cô làm đều đứng đắn trong sạch không?”
“Nếu không thì sao?”
“Cô chắc chứ?” Grace mỉm cười: “Lumi, quen biết bao năm rồi, chắc cô cũng hiểu tôi. Nếu tôi không có gì trong tay thì tôi sẽ không leo lên được tới vị trí này. Dù tôi có đi đến đâu, tôi cũng sẽ đấu với cô đến cùng.”
“Vậy thì tốt quá. Tôi cũng đang định nói với cô đây, cô đi đến đâu thì tôi sẽ đấu với cô đến đó, đấu với cô đến già.”
Lư Mễ rất giỏi chọc giận người khác, cô huýt sáo rồi quay lưng đi. Cô tự tin như vậy là vì cô chưa bao giờ nhận tiền của nhà cung cấp, không sợ ai bắt được điểm yếu của mình. Tâm trạng cô rất tốt, gặp Luke cô còn nở nụ cười. Luke vẫn bày ra bộ dạng đáng ghét ấy, giống như người mù, nhưng Lư Mễ chẳng bận tâm mấy.
Dịch vụ sửa chữa gọi điện thoại đến cho Đồ Minh để kiểm tra đường ống nước trong nhà ở Di Hòa Viên, anh nhờ Lư Mễ giúp anh đến kiểm tra và phối hợp với bên dịch vụ sửa chữa, cô lái xe đến đó.
Dịch vụ sửa chữa ở khu nhà Đồ Minh đã đứng chờ sẵn ở cửa. Lư Mễ nhập mật mã rồi dẫn họ vào nhà, để cửa mở.
“Kiểm tra mất bao lâu?”
“Khoảng mười phút thôi.”
“Ừm.” Lư Mễ đi theo sau họ nhìn, nghe tiếng leng keng lách cách.
“Cô là gì của thầy Đồ vậy?”
“Còn là gì nữa? Bạn gái đó.”
Dịch vụ sửa chữa ngước nhìn cô: “Cô gái xinh đẹp quá, thầy Đồ có mắt nhìn thật.”
“Thầy Đồ đúng là may mắn.” Lư Mễ đứng đó thuận theo lời bọn họ mà nói đùa. Mấy người nói vài câu hài hước với nhau, khi kiểm tra xong, cô tiễn họ ra ngoài. Đúng lúc thấy Dịch Vãn Thu đang đứng ở cửa.
“Chào giáo sư Dịch ạ, sao bác lại đến đây?” Lư Mễ chào hỏi bà.
“Đây là nhà của bác mà.” Dịch Vãn Thu cười với cô: “Cháu đến đây giúp Đồ Minh theo dõi chuyện kiểm tra sửa chữa à? Đồ Minh chẳng biết điều gì cả, mấy chuyện thế này để bác đến là được rồi, sao lại làm phiền cháu.”
“Cháu không biết nữa. Chắc là anh ấy sợ bác vất vả. Kiểm tra xong rồi, không có vấn đề gì đâu ạ.”
“Bác nghe họ nói rồi.” Dịch Vãn Thu vào bếp lấy chổi quét những mảnh vụn quanh ống nước, còn Lư Mễ đứng đó nhìn bà: “Căn nhà này lúc nào cũng sạch sẽ, được dọn dẹp kỹ lưỡng lắm.”
Câu nói của Dịch Vãn Thu mang nhiều hàm ý, như đang nhắc về người cũ, có vẻ cũng trách Lư Mễ vừa rồi không chịu quét dọn. Nhưng theo lễ nghi của nhà họ Lư, khi có khách đến nhà thì phải tiễn khách đi trước rồi mới quét dọn, không ai vừa có người ở đó vừa quét dọn cả. Chẳng lẽ muốn đuổi người ta?
Lư Mễ không nói gì. Thực ra cô cũng định đáp lại vài câu, nhưng nghĩ đến Đồ Minh thì cô lại thấy mấy câu quái gở của Dịch Vãn Thu chẳng là gì so với sự tốt đẹp của Đồ Minh. Dù sao mình cũng không gặp bà ấy hàng ngày.
“Có lúc thói quen sống thực sự rất quan trọng, cháu nhìn những bông hoa kia xem, nó được chăm sóc rất tốt.” Dịch Vãn Thu chỉ vào những chậu hoa trên ban công. Lư Mễ biết Hình Vân thích chăm hoa và viết chữ. Đây là lần thứ ba rồi, Lư Mễ không nhịn được nữa.
“Tiếc thật, một người tốt như vậy, nếu không ngoại tình thì đã có thể sống hạnh phúc lâu dài với Đồ Minh rồi.” Lư Mễ buông một câu nhẹ nhàng, vẻ mặt vẫn cà lơ phất phơ như thế, cô thấy sắc mặt của Dịch Vãn Thu thoáng thay đổi, không rõ là giận hay là đau lòng: “Giáo sư Dịch, cháu phải về công ty có việc gấp. Giờ bác đã đến rồi, cháu xin phép đi đây ạ.”
Cô quay người bỏ đi.
Bình thường Lư Mễ không phải là người chịu nhún nhường vì những chuyện thế này, nhưng hôm nay mấy câu của Dịch Vãn Thu thực sự làm cô tức giận. Vừa lái xe cô vừa nghĩ, chẳng qua bác là mẹ của Đồ Minh, nếu không thì tôi đã nói thẳng ra luôn rồi! Đừng nói là nhịn bác hai câu, đến câu đầu tiên cũng không được!
Bác nghĩ vợ cũ của Đồ Minh tốt vậy, thế sao bác không sống với cô ta đi? Đã ly hôn rồi thì còn nhắc tới làm gì nữa? Còn nói nhà sạch sẽ, thì sao chứ? Định đón cô ta về sống chung nữa hả? Mấy câu không mềm không cứng ấy là nói cho ai nghe vậy!
Trong đầu Lư Mễ liên tục tự nhủ cả trăm lần, không ngờ một câu nói nhẹ nhàng của cô lại làm Dịch Vãn Thu suy nghĩ nhiều. Dịch Vãn Thu không ngờ lại gặp phải một người miệng lưỡi sắc bén đến thế, chỉ một câu nói thôi mà đã chạm trúng chỗ đau của đối phương. Hơn nữa, lúc Lư Mễ nói chuyện với người bên dịch vụ sửa chữa kia, nghe như thể cô và Đồ Minh ở bên nhau là do Đồ Minh thấy người sang bắt quàng làm họ, điều này khiến Dịch Vãn Thu thấy rất khó chịu.
Chẳng ai muốn con trai của mình bị coi thường, đặc biệt là Dịch Vãn Thu.
Bà không nói gì, bà không cần phải nói gì cả, vì Lư Mễ sẽ tự đi nói với Đồ Minh thôi.
Nhưng Mễ không nói, cô tự mình chịu đựng. Đối đầu với một quý bà thì được gì, thích nói thì cứ nói, cô coi như chưa nghe thấy là được.
Tối hôm đó cô đến thẩm mỹ viện chăm sóc da mặt và massage toàn thân, thư giãn thoải mái, mọi bực tức trong lòng đều tan biến. Cô vui vẻ về nhà ngâm chân, ôm iPad lên giường xem phim.
“Em về nhà rồi à?” Đồ Minh hỏi.
“Về rồi, đang xem phim.”
“Chẳng phải đã nói là về nhà thì báo anh biết sao?”
“Quên mất.”
“Hôm nay kiểm tra ống nước thế nào?”
“Ổn lắm, kiểm tra xong hết rồi.”
“Mẹ anh nói bà cũng qua đó, em có gặp không?” Cuối cùng Đồ Minh cũng hỏi đến chuyện chính, đợi Lư Mễ trả lời.
“Có gặp nói vài câu.”
Đồ Minh hiểu Lư Mễ rất rõ. Nếu gặp nhau vui vẻ thì giờ cô đã thao thao bất tuyệt kể cho anh nghe rồi, nhưng bây giờ chỉ nói vài câu ngắn gọn, anh biết hai người không hòa hợp được.
“Nói chuyện gì vậy?”
“Giáo sư Dịch nói căn nhà được gìn giữ rất tốt, hoa cũng được chăm sóc tốt. À, còn nói nhà là của bác ấy.”
“Em thì sao?”
“Em nói là, tiếc quá, nếu Hình Vân không ngoại tình thì có thể tiếp tục chăm sóc mấy chậu hoa kia rồi.”
Lư Mễ không giấu giếm gì cả, cô không làm sai thì sao phải giấu? Mẹ anh đã nói như vậy thật mà.
Đồ Minh im lặng một lúc rồi hỏi cô: “Em để tâm đến chuyện mấy chậu hoa à?”
“Em chẳng để tâm đâu. Người ta chăm sóc tốt thế thì em để tâm làm gì? Không biết chừng giờ người ta vẫn thường xuyên quay về đấy cũng nên, mẹ chồng con dâu tưới hoa rồi nói chuyện vui vẻ, hay quá còn gì. Em không ghen, em có kết hôn với anh đâu, giáo sư Dịch không cần phải thế.”
“Còn nữa, em nghĩ có lẽ giáo sư Dịch vẫn thấy tiếc nuối về chuyện ly hôn của hai người, anh nên an ủi bác ấy đi. Nếu bác ấy có thể chấp nhận con trai mình từng bị cắm sừng mà muốn hai người hàn gắn thì anh cứ đi đi. Nhân lúc hai ta bây giờ còn chưa đi tới mức không thể sống thiếu nhau.”
Lư Mễ nói mình đã hết giận, nhưng lúc này cô lại thấy uất ức, từng câu từng chữ như bắn thẳng vào Đồ Minh: “Em với anh chẳng làm gì sai trái, nếu bà ấy chịu làm mặt ngoài thân thiện xã giao thì em vẫn ổn. Nhưng bà ấy lại cứ đá xoáy em vài câu, thế thì không cần phải bắt đầu nữa.”
Những lời của Lư Mễ làm Đồ Minh không vui, đặc biệt là câu “Em có kết hôn với anh đâu” và “Chúng ta chưa đi tới mức không thể sống thiếu nhau”. Mấy câu đó nghe rất tổn thương, anh biết Lư Mễ giận thật. Nếu người khác nói bóng gió với cô vài câu không rõ ràng như thế thì cô đã đáp trả lại cả trăm câu rồi. Nhưng hôm nay cô chỉ nói một câu, không giống phong cách của cô chút nào.
“Sao miệng lưỡi em sắc bén vậy mà không nói thẳng với mẹ anh?” Đồ Minh bỗng hỏi.
“Chẳng phải đó là mẹ anh sao?”
“Em còn quan tâm đó là ai à?”
“… Anh ổn không? Lần sau em sẽ nói thẳng!”
Đồ Minh đột nhiên cười: “Vì đó là mẹ anh. Cho nên lúc đó em nghĩ, mình không chấp nhặt với mẹ của Đồ Minh, vì mình yêu Đồ Minh.“
…
Lư Mễ bị Đồ Minh nói trúng, cảm thấy rất mất mặt: “Ai yêu anh? Ai thèm anh!” Cô tắt máy, rồi lại thấy Đồ Minh nhắn thêm một câu: [Anh yêu em.]
Hình như Lư Mễ chưa bao giờ nghe Đồ Minh nói trực tiếp câu này, nên cô gọi lại cho anh: “Anh nói lại lần nữa đi.”
“Nói câu nào?”
“Câu anh mới nhắn đó.”
“Vậy em rút lại một câu trước đi đã.” Đồ Minh dùng cách của mình để tác động đến Lư Mễ.
“Câu nào?”
“Câu chưa đi tới mức không thể thiếu nhau ấy.”
“Em không rút lại, em còn giận đấy!” Lư Mễ ngừng một chút: “Em cũng không biết có phải là không thể thiếu anh hay không, nhưng hôm nay em nhịn vì anh thật. Sợ anh khó xử.”
“Anh yêu em, cô Lư Mễ. Ngủ sớm đi nhé.”
Đồ Minh cúp máy, để Lư Mễ ngồi đó ngẫm lại câu “Anh yêu em” kia.
Hóa ra một câu “Anh yêu em” thật lòng lại ngọt ngào đến vậy. Có những người luôn tìm đủ cách đối xử tốt với bạn, nhưng hầu như chẳng bao giờ nói “Anh yêu em”. Những câu “Anh yêu em” đều nằm trong những tháng ngày bình dị. Có người luôn dùng lời lẽ ngọt ngào, với ai thì cũng nói là “Anh yêu em” được.
Nhưng câu này của anh thì khác, nghe rất chân thành.
Bây giờ Đồ Minh đang ở khách sạn tại Vô Tích, bị cuộc điện thoại này làm rối bời. Anh biết Dịch Vãn Thu là người thanh cao, nhưng lúc nào bà ấy cũng rất điềm tĩnh, không bao giờ tranh luận với ai vì mấy chuyện vặt vãnh. Hôm nay thái độ của bà với Lư Mễ làm anh hơi bất ngờ. Cả việc Dịch Vãn Thu bỗng dưng quyết định đến Di Hòa Viên hôm nay cũng làm anh ngạc nhiên.
Đúng lúc đó, Đồ Yến Lương gọi đến, nhờ anh đến nhà một người bạn cũ ở Vô Tích để lấy một bộ sách, Đồ Minh hỏi ông: “Cái bình hồ lô thế nào rồi ạ?”
“Miệng bình hồ lô bị đổi màu rồi.”
Lư Mễ tặng cho Đồ Yến Lương một cái bình hồ lô nuôi dế, cô tự đến chợ Phan Gia Viên để chọn mua. Hai năm nay, Phan Gia Viên đã vắng vẻ hơn trước, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể chọn được đồ tốt. Sau khi cô trở về từ Hải Nam, lúc Phan Gia Viên mở cửa lại, cô đã dẫn Đồ Minh đến, còn có cả Lư Quốc Khánh đi cùng.
Hai cha con nhà họ đều thích mấy thứ này, đứng đó chăm chú chọn. Bình xịn và bình rởm khác nhau nhiều lắm, họ chọn loại bình thon dài, vỏ dày, đỉnh tròn, không có một vết xước nào, sau đó ghép với cái nắp tốt nhất. Cuối cùng đặt nó vào một cái hộp đắt nhất rồi đưa cho Đồ Minh: “Tặng cho bác trai.”
Đồ Minh không khách sáo, anh biết Lư Mễ ghét khách sáo, thế là đem cái bình hồ lô này cho Đồ Yến Lương. Lúc Đồ Yến Lương dạo phố với mấy giáo sư khác, ông còn mang cái bình này ra khoe nữa.
“Lát nữa con hỏi lại Lư Mễ giúp ba, con dế của ba chết rồi, cái bình này ba phải xử lý thế nào.” Đồ Yến Lương nói.
“Vâng, con sẽ hỏi. Mẹ con có nhắc đến chuyện hôm nay gặp Lư Mễ ở Di Hòa Viên không ạ?”
“Có nhắc qua vài câu, bảo Lư Mễ nói chuyện sắc bén. Ba nói với bà ấy là không thể trách Lư Mễ được, vì mấy câu bà nói cũng khó nghe mà.” Đồ Yến Lương cười: “Tính bà ấy là vậy, cố chấp lắm! Cũng không phải chuyện gì lớn.”
“Chuyện bình hồ lô để con hỏi lại Lư Mễ. Khi nào về con sẽ mang bánh Thanh Đoàn cho mọi người.”
“Được, nhớ chú ý an toàn.”
Đồ Yến Lương tắt máy, thấy Dịch Vãn Thu nhìn ông với vẻ mặt lạnh lùng: “Ông nói ai nói chuyện khó nghe? Tôi nói mấy câu đó có gì không đúng? Tôi chỉ nói sự thật thôi, sai chỗ nào?”
Đồ Yến Lương phẩy tay: “Bà lại vạch lá tìm sâu nữa rồi phải không? Chẳng qua là do bà không thích Lư Mễ thôi.”
“Không thích thì không thích, nhưng tôi đâu có ngăn cản chúng yêu nhau, tôi hiểu điều đó mà.”
“Bà hiểu à? Nhưng mấy câu hôm nay bà nói nếu gặp cô gái nào nghĩ không thông suốt thì đã làm ầm lên rồi. Ý bà là gì? Thích con dâu cũ à?” Đồ Yến Lương ngồi trên sofa, xoa cái bình hồ lô: “Bà nghĩ kỹ lại đi, Lư Mễ là một cô gái tốt đấy.”
“Ông thừa nhận đi Đồ Yến Lương, ông bị một cái bình hồ lô mua chuộc rồi!”
“Tôi thiếu một cái bình hồ lô sao? Thứ tôi cần là cái tâm! Tôi thích cái bình này vì đó là tấm lòng của con cháu, phải đứng ngoài trời lạnh chọn lựa mà có.”
“Thái độ của con bé ấy ngang ngược quá, ông hiểu không? Như Minh Minh ở rể nhà nó vậy.”
“Thời đại nào rồi mà còn cách nói ở rể này nữa?”
“Tôi nói với ông cũng chẳng được gì!” Dịch Vãn Thu quay đầu vào phòng ngủ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");