Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
  3. Chương 85: Không xảy ra chuyện gì hết
Trước /110 Sau

Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc

Chương 85: Không xảy ra chuyện gì hết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người nói “Anh còn đến nữa” sáng sớm hôm sau lại đến thật.

Anh đứng trước cửa nhà Lư Mễ, đắn đo không biết có nên vào nhà mà chưa được cô đồng ý hay không. Cuối cùng, anh vẫn quyết định không vào, sợ hành động quá trớn của mình làm Lư Mễ khó chịu.

Anh đứng đợi dưới nhà, thấy mấy đứa trẻ được ba mẹ gọi dậy ôn bài trong khu chung cư. Đồ Minh ngồi nghe một lúc, rồi sửa cho tụi nhỏ mấy chỗ phát âm sai. Bọn trẻ hỏi rất nhiều, hỏi Đồ Minh mấy câu từ sinh học đến lịch sử, hỏi đủ thứ trên đời. Đồ Minh rất kiên nhẫn, trả lời từng câu một cách tỉ mỉ. Anh nói chuyện thú vị đến nỗi mấy đứa trẻ khác cũng kéo tới nghe, bao quanh anh, nghe anh giảng “bài học buổi sáng”.

Là cuộc gọi đến của ông Hai đã đánh thức Lư Mễ.

“Bạn trai cháu đang dạy học dưới sân chung cư kìa! Buồn cười lắm, mà giảng nghe hay phết đấy!”

Lư Mễ vẫn còn ngái ngủ, nghe không hiểu gì. Ông Hai sốt ruột nói: “Ra cửa sổ nhìn là biết ngay!”

Lư Mễ nhảy xuống giường chạy ra cửa sổ, thấy Đồ Minh đang làm “thầy giáo mầm non” truyền đạt kiến thức cho đám trẻ kìa!

Rảnh quá mà!

Rảnh đến phát chán!

Lư Mễ đứng nhìn một lát, thấy Đồ Minh đang cầm cái cây nhỏ vẽ vời gì đó trên mặt đất, chẳng biết đang giảng cái gì. Đám trẻ con ngẩng mặt lên nhìn anh như thể anh là thần tiên vậy.

Sau này nếu thất nghiệp thì chắc anh cũng chẳng đói đâu, vị đại ca này đi làm gia sư chắc cũng nuôi được cả nhà rồi.

Tụi trẻ lưu luyến đi về nhà, Đồ Minh ngước lên nhìn cửa sổ nhà Lư Mễ, thấy bóng người thoáng qua rồi biến mất.

Anh lên tầng gõ cửa nhà Lư Mễ, nghe cô ở bên trong hỏi: “Ai đó? Mới sáng sớm đã gõ!”

“Anh, Đồ Minh.”

“Gì nữa đây?” Lư Mễ mở cửa, trừng mắt: “Chủ nhật mà không cho người ta ngủ hả!”

“Cùng đi picnic nhé?”

“Không đi.”

“Đi picnic bằng xe mô tô.” Đồ Minh nói.

“Không đi, em có hẹn rồi.”

“Ờ.”

“Lần sau gọi điện là được, không cần đến tận đây hỏi, anh không mệt à?” Lư Mễ nói xong rồi đóng cửa lại, ghé tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Cô có hẹn thật, nhưng là hẹn với Đường Ngũ Nghĩa đến nhà ăn uống. Nghe thấy tiếng thang máy kêu, cô mới quay lại ghế sofa nằm dài ra đó.

Nhưng tâm trạng rất tốt.

Thậm chí còn ngân nga một bài hát.

“Em dậy rồi nè! Cần mang theo gì không?” Đường Ngũ Nghĩa hỏi cô.

“Không cần mang gì hết, lát nữa chị đi chợ mua thịt về ướp, hôm nay tự do nướng thịt.”

“OK.” Đường Ngũ Nghĩa nói: “Trai đơn gái chiếc ở chung không ổn đâu nhỉ? Hay gọi bạn trai cũ của chị đến luôn đi?”

“Không gọi.”

Lư Mễ hừ một tiếng, bỏ điện thoại xuống đi đánh răng rửa mặt, mặc một chiếc áo phông rộng rồi ra ngoài. Ai ngờ vừa xuống tầng đã thấy Đồ Minh: “Sao anh chưa đi? Anh định theo dõi em hả?”

“Đường Ngũ Nghĩa mời anh ăn chung.”

“…”

Lư Mễ cảm thấy Đồ Minh đúng là kỳ lạ, nhìn thì có vẻ chẳng thân thiết với ai, nhưng lại len lỏi vào khắp mọi nơi. Đường Ngũ Nghĩa ngày nào cũng than phiền anh giáo điều cứng nhắc, giờ lại cam lòng làm đồng bọn của anh.

Đồ Minh theo sau Lư Mễ, nói với cô: “Anh đi chợ với em.”

“Ai rảnh mà dắt theo anh.” Dù Lư Mễ nói vậy, nhưng khi lên xe cô vẫn đợi Đồ Minh ngồi vào ghế phụ rồi mới khởi động xe.

“Hôm nay ăn gì?” Đồ Minh hỏi.

“Thịt nướng.”

“Đường Ngũ Nghĩa có lộc ăn nhỉ.” Đồ Minh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em đang làm tiệc đưa tiễn cậu ấy à?”

“Không, chỉ muốn ăn uống trò chuyện thôi.”

“Ừm. Đường Ngũ Nghĩa là người tốt.”

“Người tốt” Đường Ngũ Nghĩa mang đến hai chai rượu ngon, là tự cậu pha chế ở nhà máy rượu khi đi chơi ở nước ngoài, rất hợp với hải sản và thịt mà Lư Mễ đã ướp.

Cậu đứng ở cửa bếp nhìn Lư Mễ và Đồ Minh đang bận rộn làm đồ ăn, cảnh này rất thú vị. Thật ra cậu hơi sợ Đồ Minh, Đồ Minh không giống Luke lúc nào cũng bày ra bộ mặt khó chịu, mà anh đối xử với mọi người đều có tu dưỡng. Nhưng Đường Ngũ Nghĩa vẫn sợ anh, có lẽ là vì “bộ lọc của sếp”.

Hôm nay Đồ Minh không ăn mặc chỉnh tề như lúc đi làm, chỉ mặc một chiếc áo phông đơn giản nhưng chất liệu cực tốt, vừa khéo tôn lên vóc dáng của anh. Đường Ngũ Nghĩa tặc lưỡi, đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi mà không có chút mỡ thừa nào. Chẳng trách Lư Mễ mê mệt anh.

Theo lời Lư Mễ là: Chị nghiện rồi, ổng mặc quần áo thì chị muốn lột sạch ổng, mà ổng cởi ra rồi thì chị lại không chịu nổi.

Đường Ngũ Nghĩa bất giác cười một tiếng.

Lư Mễ và Đồ Minh đồng loạt quay lại nhìn cậu, Lư Mễ hỏi: “Mày cười gì?”

Đường Ngũ Nghĩa nhún vai, nuốt câu “Hai người xứng lắm đấy” xuống, không định để cho Đồ Minh đắc ý vì điều đó.

“Đi mà chơi game, đứng đó làm gì! Nhìn người ta trân trân như đồ biến thái vậy!” Lư Mễ đẩy cậu: “Cút cút cút!”

“Tôi có nhìn bà đâu.” Đường Ngũ Nghĩa không hài lòng.

“Mày nhìn chị thì chị đã không nói mày biến thái rồi.”

Lư Mễ đẩy Đường Ngũ Nghĩa ngồi xuống ghế sofa, cậu khen một câu: “Cái ghế sofa trong truyền thuyết này xịn quá ta! Lần sau làm cho em một cái cho nhà ở Huệ Châu đi!”

“Câm miệng đi ông!”

Đồ Minh nghe hai người đối đáp qua lại, khi Lư Mễ vào bếp, anh khẽ hỏi cô: “Hai người không giấu nhau chuyện gì à?”

“Không giấu nhau chuyện gì là sao?”

“Chẳng hạn như về ghế sofa, hay chuyện giữa anh và em.”

“Đúng thế, cái gì cũng nói ra hết. Kể cả những chuyện sau khi tắt đèn.” Lư Mễ cố ý chọc tức anh. Quả nhiên, Đồ Minh thấy hơi mất mặt: “Mấy chuyện riêng tư không nên đem ra nói.”

“Yên tâm đi, dù sao thì sau này cũng không còn chuyện gì để nói nữa, hết đề tài rồi.”

Chọc tức Đồ Minh rất dễ nghiện. Nhất là khi nhìn thấy anh nhăn mặt, mím môi không nói gì, Lư Mễ có cảm giác thỏa mãn như một đứa trẻ nghịch ngợm mà không bị phát hiện.

Cô trộm nhìn anh một lần rồi lại liếc nhìn sang nơi khác, lòng vui âm ỉ.

Lúc lấy gia vị, cô phải đi vòng qua phía sau Đồ Minh. Đồ Minh xoay người lại hỏi cô lấy gì, nhà bếp rất hẹp, Lư Mễ bị Đồ Minh chặn lại, trước mặt cô là lồng ngực rắn chắc của anh, làm cô hiếm khi cảm thấy mất tự nhiên: “Bột tiêu Tứ Xuyên.”

Đồ Minh đưa lọ bột tiêu cho cô rồi quay đi, có chút bối rối.

Đến bữa ăn thì không khí mới dần thoải mái hơn.

Đường Ngũ Nghĩa bắt đầu nói về Huệ Châu, cậu nói muốn mở một quán cà phê ở vùng ven biển Đông.

“Lần trước em đến xem xét kỹ rồi, vị trí địa lý rất đẹp. Ở đó ít quán cà phê ngon, em định dùng kinh nghiệm phong phú của mình để thay đổi văn hóa cà phê ở Huệ Châu.” Đường Ngũ Nghĩa nói, khuôn mặt phấn khởi như Lư Mễ mỗi khi nói chuyện tầm phào: “Nếu mà thành công thì em sẽ mở thêm chuỗi.”

“Chơi chán rồi thì em rút.” Nói xong cười ha ha.

“Sao cậu nói là muốn cưới một cô gái ở Huệ Châu?” Lư Mễ trêu: “Sao vậy? Tỉnh mộng rồi à? Không thèm cô gái Huệ Châu nữa?”

“Em chỉ nói thế thôi, giờ ở Huệ Châu em chỉ quen mấy người môi giới bất động sản.” Đường Ngũ Nghĩa chuẩn bị khui rượu: “Đừng chỉ lo nói chuyện, uống đi nào!”

“Uống thì uống.” Lư Mễ đi lấy ly, cũng lấy cho Đồ Minh một cái, rồi nói với anh: “Anh tự biết khả năng uống của mình rồi đấy, uống sao để còn đủ tỉnh táo mà về nhà, bằng không thì chỉ có thể ngủ ngoài đường thôi.”

Đường Ngũ Nghĩa nhìn Đồ Minh, thầm nghĩ bà chị Lư Mễ này nói chuyện thật cay nghiệt. Chia tay rồi thì vẫn là sếp của cô, nói móc mà không thèm giữ thể diện. Mà Đồ Minh cũng tốt tính lắm, nghe thế mà không giận. Đúng là một người cam tâm đánh, một người cam tâm chịu đòn, xứng đôi vô cùng.

Khi cụng ly, Đường Ngũ Nghĩa và Lư Mễ có một sự đồng điệu kỳ lạ. Lư Mễ nói: “Bạn đến thì có rượu ngon!”

Đường Ngũ Nghĩa: “Kẻ thù đến thì có súng!”

Như một nghi thức uống rượu vậy, đó là điều mà hai người họ đã đúc kết từ nhiều buổi nhậu nhẹt với nhau trong hai năm qua. Đồ Minh bị hai người họ chọc cười: “Lần nào ăn cơm hai người cũng làm trò này à?”

“Sếp không hiểu đâu, đây là quan điểm cơ bản của chúng tôi.” Đường Ngũ Nghĩa nói: “Quan điểm cơ bản của chúng tôi là hợp thì chơi, không hợp thì chiến!”

Lư Mễ ngồi bên cạnh cười. Thịt nướng đã tỏa mùi thơm, Lư Mễ có mua tía tô xanh, cô cắt tỏi và tự làm nước sốt thịt nướng, cô cuốn một miếng thịt cho Đường Ngũ Nghĩa: “Cậu ăn trước đi, khách đến thì phải mời khách ăn trước.”

“Em không dám, sếp ăn trước đi.”

“Sắp nghỉ việc rồi mà vẫn coi tôi là sếp à.” Đồ Minh bắt chước họ hừ giọng: “Ăn đi, đừng có làm màu nữa.”

Anh bắt chước họ nói y như thật, Đường Ngũ Nghĩa cười không ngậm được mồm: “Không ngờ Will cũng hài vãi.”

“Thế là do cậu mù rồi, giờ mới nhận ra.” Đồ Minh lại bắt chước giọng Lư Mễ, lần này Lư Mễ cũng cười.

Thực ra, Lư Mễ không nỡ xa Đường Ngũ Nghĩa.

Cô rất ít bạn bè, Đường Ngũ Nghĩa mà đi thì trong công ty cô không còn người bạn nào nữa. Lư Mễ thấy lòng mình trống trải, càng trống trải thì càng uống rượu không ngừng, cứ hết ly này rồi lại đến ly khác, say bí tỉ.

Đồ Minh chỉ uống một chút, khi Lư Mễ và Đường Ngũ Nghĩa đang uống hăng say thì anh đã dừng lại. Đường Ngũ Nghĩa biết cách kiểm soát, giữ chút tỉnh táo lái xe về nhà, để lại một bàn tiệc bừa bộn và Lư Mễ đã say.

Trước khi đi, Đường Ngũ Nghĩa vỗ vai Đồ Minh: “Đừng có thừa nước đục thả câu nhé, ngay cả bạn trai cũ cũng không được!”

“Tôi không có sở thích đó.”

Tiễn Đường Ngũ Nghĩa xong, Đồ Minh quay về dọn dẹp. Khi từ bếp đi ra, anh thấy Lư Mễ đang loạng choạng đứng dậy từ sofa, lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh. Tầm mắt của người say thường không nhận thức được khoảng cách, cô va phải khung cửa mà Đồ Minh đã bọc lại.

Trong giây phút đó Đồ Minh đã hiểu ra tại sao mặt Lư Mễ lại bị bầm tím. Là vì ở nhà uống say rồi va trúng.

Cô cũng khó chịu giống như anh.

Lư Mễ ngồi bên bồn cầu, muốn nôn mà không ra được, muốn đứng dậy nhưng cũng không đứng nổi. Đồ Minh bước tới bế cô đặt nằm nghiêng trên sofa, anh ngồi xếp bằng dưới đất nhìn cô.

Mặt Lư Mễ vẫn còn hơi bầm tím, vì say rượu mà đỏ bừng.

Đồ Minh lấy túi đá giúp cô chườm mặt, nghe Lư Mễ kêu đau, anh lại nhẹ tay hơn.

“Lần này ai say rượu đây? Răn dạy người ta thì giỏi lắm, đến lượt mình thì say bét nhè. Tiêu chuẩn của quý cô Lư Mễ không nhất quán gì cả.” Lúc này Lư Mễ giống như con gái của anh, anh vừa sợ cô khó chịu, vừa tức giận vì cô say.

“Đồ Minh.” Lư Mễ nhắm mắt gọi anh.

“Ừ?”

“Đồ khốn nạn!” Lư Mễ mắng anh một câu, nhích người tới, Đồ Minh vội giữ cô lại, tránh cho cô không bị ngã khỏi sofa: “Muốn chuyển sang giường ngủ à?”

“Không. Em thích sofa.”

“Em sẽ ngã đấy.”

“Thế anh ngồi một cục ở đó để làm gì?”

Lư Mễ nói xong lại nhích tới, Đồ Minh hết cách, đành đẩy cô vào trong sofa rồi anh cũng nằm xuống ôm cô. Cô hiếm khi ngoan ngoãn, mặt dán vào ngực anh, nhắm mắt ngủ.

Giấc ngủ kéo dài đến khoảng hơn 1 giờ đêm, Lư Mễ tỉnh dậy vì mắc tè, đầu óc đã tỉnh táo hơn, nhận ra có ai đó đang ôm mình. Cảm giác này rất quen thuộc, chính là do Đồ Minh mang đến.

Lư Mễ đá Đồ Minh ra khỏi sofa, rồi cô cũng nhảy xuống chui tọt vào nhà vệ sinh mà không màng đến tiếng kêu đau của anh. Cô đánh răng rửa mặt, đi tè, làm xong mọi thứ rồi quay về phòng ngủ tiếp.

Vô lương tâm.

Đồ Minh nói thầm trong lòng, rồi lại lên sofa ngủ tiếp.

Ngày hôm sau Lư Mễ dậy sớm, mở to mắt nằm trên giường, cô nhớ ra Đồ Minh vẫn đang ngủ trên sofa, bèn bật dậy chuẩn bị đuổi anh đi.

Phòng khách trống rỗng, không cần cô đuổi, anh đã đi từ sáng sớm rồi.

Trong điện thoại có một tin nhắn, là Đồ Minh gửi đến: [Đừng lo, tối qua không xảy ra chuyện gì hết. Anh về thay đồ.]

Khờ thật, còn phải cố ý giải thích là tối qua không có chuyện gì xảy ra.

Lư Mễ vừa nhai bánh mì vừa đọc tin nhắn, thầm nghĩ Đồ Minh đúng là người có nguyên tắc, bất kể lúc nào cũng muốn giữ hình ảnh quân tử khiêm tốn.

Lư Mễ sửa soạn xinh đẹp bước vào công ty với dáng vẻ tự tin như một con khổng tước kiêu hãnh. Cô vô tình gặp Ô Mông đang kéo vali: “Hôm nay đi công tác à?” Lư Mễ hỏi.

“Vâng, đi Macau với Will.”

“Macau được đấy, chúc em đi công tác vui vẻ.”

“Ừm, sẽ vui ạ.”

Lư Mễ nhìn Ô Mông, hôm nay cô ấy có hơi khác. Thì vẫn là người đó, nhưng hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy ngắn trên đầu gối làm lộ ra đôi chân thẳng tắp trắng muốt rất nổi bật. Thực ra Ô Mông là một mỹ nhân, chỉ có điều thường ngày cứng nhắc đã quen rồi.

“Erin, hôm nay em đẹp đấy.” Lư Mễ khen cô ấy.

“Chỉ đổi một chiếc váy thôi mà.”

“Phong cách thay đổi rõ rệt, đẹp lắm.”

“Cảm ơn Lư Mễ. Em sẽ mang Dimsum về cho chị.”

“OK, cảm ơn nhé!”

Lư Mễ đến chỗ ngồi của mình, thấy Đường Ngũ Nghĩa đang nghiên cứu lịch trình du lịch cho phòng ban, mọi người đều rất bận, kế hoạch năm nay rơi vào tay người sắp nghỉ việc là cậu.

“Đi đâu vậy?” Lư Mễ hỏi cậu: “Trong nước hay ngoài nước?”

“Cam Nam với Fiji, chị chọn chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng được. Chị mày say rồi đây, khó chịu gớm.”

“Bạn trai cũ của chị không thừa nước đục thả câu chứ?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /110 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cánh Hoa Hồng

Copyright © 2022 - MTruyện.net