Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đồ Minh thật sự đem việc đào tạo trung gian giao cho Lư Mễ.
Lư Mễ nhìn tư liệu trước màn hình, người trong tư liệu ai cũng mang nét tự do phóng khoáng, không giống giáo viên đào tạo truyền thống. Cô lên mạng xem thử, quả nhiên đều là người tài giỏi.
Cô gửi cho Thượng Chi Đào xem một trong số những người đó: “Nhìn xem, có giống con Lừa Ngang Ngược không?”
Thượng Chi Đào mở ra xem, mặt của người đàn ông đó trông khó ở vô cùng, khỏi phải nói, đúng là hơi giống, cô ấy cười: “Giống lắm.”
“Will gửi hết thông tin của mấy người đàn ông này cho chị, bảo chị phối hợp với người trong bộ phận và mấy người này tổ chức đào tạo mọi người. Bảo là muốn mở rộng ranh giới thẩm mỹ và kiến thức, chậc. Người đàn ông này nhìn ngon quá.” Lư Mễ lại nói bậy bạ: “Lão Will nhìn bảo thủ vậy mà có bạn ngon thật đấy.”
“Chia tay rồi, đã tự do, muốn ngủ với ai thì ngủ.” Thượng Chi Đào phối hợp nói bậy với cô, bạn thân cũng có nghĩa là nói xàm với nhau, nhưng cũng có thể phân biệt rõ câu nào là thật câu nào là giả.
“Đừng dỗ chị, chị ổn rồi.” Lư Mễ mạnh miệng thế thôi, ở bên nhau mấy năm, sao có thể nói ổn là ổn ngay được chứ? Bên trong cô có giả vờ, có khó chịu đến mấy thì ban ngày cũng phải tỏ ra mình ổn. Lư Quốc Khánh đã nói rồi mà: Yêu đương hả? Yêu càng nhiều thì càng thú vị chứ sao! Lư Mễ thấy Lư Quốc Khánh nói đúng, sống đến già, yêu đến già, người khác xen vào được chắc?
Cô và Thượng Chi Đào đang buôn chuyện thì Đồ Minh gọi điện thoại đến: “Lumi, đến phòng 501 tham dự cuộc họp video đi.”
“Được, tôi tới ngay.” Lư Mễ cúp điện thoại, nói với Thượng Chi Đào: “Đừng nói là người đàn ông đó đến rồi đấy nhé?” Cô nhanh tay dặm lại lớp trang điểm, thoa son, mang giày cao gót đi đến phòng 501. Khi vào cửa nhìn thấy Tracy đã đến, thư ký đang kết nối tổ chức cuộc họp, Lư Mễ ngồi xuống bên cạnh Tracy, hai người phụ nữ liếc mắt nhìn nhau. Đồ Minh chợt phát hiện ra sự ăn ý kỳ lạ trong ánh mắt của các cô. Anh nhắn tin cho Luke: [Tracy với Lumi có thân lắm không?]
[Chuyện rất dài, lát nữa gặp mặt cậu rồi nói.]
[Ừm.]
Cuộc họp video được kết nối, Lư Mễ nhìn người đàn ông hoang dã “Diêu Lộ An” kia đang đứng bên cạnh bờ biển, tóc vẫn còn ướt chào hỏi mọi người chào: “Xin chào.”
Những người khác cũng sôi nổi chào hỏi.
Đồ Minh nhanh trí cắt đứt lời chào hỏi của mọi người: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ các buổi họp chia sẻ này. Tư liệu của giáo viên đào tạo tôi vừa mới gửi cho đồng nghiệp rồi nên sẽ không giới thiệu nữa. Bây giờ tôi sẽ giới thiệu về thành viên tham gia: Tracy – Giám đốc nhân sự [1], cũng phụ trách mô-đun đào tạo [2], Lucy – Trưởng phòng đào tạo [3] đã có nhiều năm kinh nghiệm, Lumi – Người trung gian tiếp thị [4], cũng là trưởng phòng tiếp thị. Tiếp theo đây xin mời Lucy giới thiệu về nhu cầu của Lăng Mỹ.”
[1] Giám đốc nhân sự: Trách nhiệm của HR Manager (Giám đốc nhân sự) bao gồm giám sát quá trình tuyển dụng, thiết kế các chính sách nhân sự của công ty và thiết lập các mục tiêu cho phòng nhân sự.
[2] Mô-đun đào tạo: Module (còn được gọi là phân hệ) trong phần mềm là đơn vị có chức năng thực hiện các nhiệm vụ riêng biệt, duy nhất nhằm phục vụ hoạt động quản lý và kinh doanh. Một ứng dụng phần mềm cấp doanh nghiệp có thể bao gồm một số module khác nhau. Đối với phần mềm quản lý nhân sự cũng được cấu thành từ nhiều module khác nhau, giúp doanh nghiệp quản lý toàn bộ hoạt động nhân sự của mình như: quản lý chấm công, chấm phép, tính lương, bảo hiểm, chế độ, chính sách, tuyển dụng, đào tạo nhân viên v.v.
[3] Trưởng phòng đào tạo: Hay Training Manager là người chịu trách nhiệm xây dựng, phát triển và giám sát các chương trình đào tạo cho toàn bộ nhân viên. Ở vị trí này, bạn không chỉ đào tạo nhân viên cho những phòng ban khác mà còn trực tiếp tham gia đào tạo, phát triển lực lượng nhân sự kế thừa cho phòng đào tạo.
[4] Trung gian tiếp thị: Hay còn gọi là Trung gian Marketing là thuật ngữ kinh tế dùng để chỉ các cá nhân, tổ chức tham gia vào các hoạt động kết nối giữa người tiêu dùng và các nhà sản xuất thông qua việc phân phối sản phẩm, dịch vụ. Ví dụ như các đại lý, nhà phân phối, website bán hàng hay tổ chức tiếp thị…
Diêu Lộ An mỉm cười: “Nghe Will hết.” Vô cùng hiểu rõ phong cách làm việc của Đồ Minh.
Lư Mễ nhìn Diêu Lộ An trong video, bị thịt của người đàn ông này thật sự không tồi, mặc đồ đi mưa dán sát vào người, đường viền cơ ngực hiện lên rõ ràng, lúc cười lên gò má có lúm đồng tiền. Lư Mễ cảm thấy người chị họ vừa ly hôn Lư Tình của mình nên ở bên một người đàn ông như vậy để sửa đổi tính cách.
Lư Mễ ngồi đó nghe phát biểu, ngay cả ghi chép cũng không làm, Đồ Minh nhìn dáng vẻ chả liên quan gì tới mình của cô thì gửi tin nhắn cho cô: [Làm phiền cô sau khi kết thúc gửi cho tôi biên bản cuộc họp.]
[OK.] Lư Mễ đáp, nhưng vẫn không có bất kỳ động tác ghi chép gì.
Đồ Minh đã tiếp xúc với Lư Mễ nhiều lần rồi, đến ngày hôm nay cũng đã nắm giữ được một chút tiết tấu, hiểu rõ cô biết chừng mực, thế nên cũng không nói gì nữa. Quả nhiên, trong vòng năm phút sau khi cuộc họp kết thúc, Lư Mễ gửi biên bản cuộc họp vào trong nhóm, tóm tắt đơn giản mạch lạc, ghi rõ sự việc vào.
Trong nhóm đào tạo, Đồ Minh cảm ơn cô: “Vất vả cho Lư Mễ rồi.”
Lư Mễ gửi một meme: Chuyện nhỏ như con thỏ.
Lư Mễ có trí nhớ tốt, cô lười ghi biên bản cuộc họp, trừ khi lúc cần thiết mới cố làm ra vẻ. Ở trong mắt cô, người ngồi trong phòng họp gõ máy tính lọc cọc ghi ghép và người giơ tay chụp ảnh cũng như nhau thôi, sau khi trở về cũng không thèm nhìn lại. Thế làm vậy thì có ý nghĩa gì? Rảnh quá hay sao!
[Mọi người nhớ kết bạn nhé, điện thoại của giáo viên đào tạo đã được đồng bộ rồi, tiện cho việc trao đổi.]
[OK!]
Lư Mễ kết bạn với Diêu Lộ An trước, cô hơi tò mò về người đàn ông “hoang dã” này, sau khi kết bạn rồi mới nhấp vào vòng bạn bè của anh ta, đều là kiến thức về chuyện vòng quanh thế giới, ảnh phong cảnh, ảnh nghệ thuật đều chụp rất xuất sắc, thỉnh thoảng có vài bức ảnh của anh ta, nhìn cũng nổi bật lắm.
Lư Mễ rất nghiêm túc nói với Thượng Chi Đào: “Cưng đợi chị tìm hiểu người đàn ông này có phải độc thân hay không đã, nếu như phải, chị trói anh ta tới làm lễ vật dâng lên cho cưng liền. Nếu cưng không thích thì chị sẽ trói lại kéo tới cho Lư Tình.”
Lư Mễ đoán được Thượng Chi Đào thích hình mẫu đàn ông thế này, sau khi gặp phải thì đã nghĩ đến cô ấy trước tiên, dù thế nào đi nữa thì người đàn ông ngủ với cô em yêu quý của mình phải là người tốt nhất!
Thượng Chi Đào bị cô chọc cười, kéo cô đến phòng vệ sinh, vừa đi vừa nói: “Người đàn ông tốt chị không lo hưởng mà còn nhường cho em trước, đúng là tình chị em keo sơn!”
“Đương nhiên!” Lư Mễ khoác vai cô ấy, nghe thấy giọng nói lành lạnh vang lên ở phía sau: “Cảm phiền tránh đường.”
Quay đầu lại nhìn thấy gương mặt của Luke lạnh lẽo đến mức không ra hình thù gì, Lư Mễ cười với anh ta, quay đầu lại nói với Thượng Chi Đào: “Chị cảm thấy người đàn ông kia lúc giận lên thì sẽ giống Luke của chúng ta đấy.”
“Chắc là vậy rồi.” Thượng Chi Đào gật đầu như thật.
Hai người đi khỏi phòng vệ sinh, Lư Mễ lấy son ra, tô son cho mình, quay đầu nhìn vào gương bặm môi một cái rồi đưa thỏi son cho Thượng Chi Đào.
“Tối nay chị có hẹn không?”
“Lư Tình chứ ai nữa, vừa mới ly hôn, mỗi ngày đều đổi cách giải trí khác nhau. Bữa trước hơn nửa đêm bả gọi cho chị bảo chị đến nhà bả cắm hoa.” Người chị họ này của Lư Mễ cũng cừ lắm, ly hôn thẳng thắn dứt khoát, tình nguyện một mình dưỡng thương cũng không quay về con đường cũ. Cả đời chỉ kiên cường được lần này, một lần là phải làm đến cùng.
“Chị Lư Tình giỏi quá.” Thượng Chi Đào khen một câu chân thành từ đáy lòng.
Lư Mễ không đến nhà Lư Tình được.
HR làm việc rất nhanh, mới mấy tiếng đã đưa ra phương án, hẹn sau khi tan làm sẽ mở một cuộc họp bàn bạc về phương án. Lư Mễ thấy thời gian họp thì nói với Thượng Chi Đào: “Tracy đấy, người ta không dám chọc đâu.”
“Có người mà chị không dám chọc á? Chị chỉ là nể mặt Tracy thôi mà.”
Lư Mễ cười hì hì. Tracy đối xử tốt với cô, trước kia cũng có một người sếp nói Lư Mễ không dễ quản lý nên muốn sa thải cô, Tracy không đồng ý, Lư Mễ cảm thấy Tracy cũng khá tốt, ít ra cũng là một người công bằng.
Cuộc họp này mất nhiều thời gian, ban đầu nói lịch trình sẽ xen kẽ với triển lãm lưu động, nhưng cuối cùng dù có sắp xếp thế nào thì cũng thiếu đi mấy thành viên nòng cốt.
“Sắp xếp cùng với Triển lãm lưu động được không? Sang ngày thứ hai của buổi triển lãm lưu động, những đồng nghiệp khác có thể đến chỗ họp.” Đồ Minh đề nghị.
“Ngân sách thì sao? Từ đâu ra đây?” Tracy hỏi anh.
“Còn khoảng 20% phí xây dựng đội ngũ, đủ rồi.”
“Được, vậy thì cảm ơn Will.” Tracy với Will nói cảm ơn.
Cuộc họp kéo dài đến gần chín giờ, Đồ Minh thấy mọi người hơi uể oải nên đề nghị: “Chúng ta cùng ăn tối nhé?”
Tracy là người đầu tiên hưởng ứng: “Được, đi thôi.”
Lư Mễ hỏi Lư Tình: “Một mình chị có được không đấy?”
“Sao lại không được? Chị ở dưới tầng nhà mày gặp ông hai, bị ông hai kéo vào nhà uống rượu đây này, đông người náo nhiệt lắm. À mà này, chị vừa thấy Trương Kình hút thuốc dưới tầng nhà mày đấy, lúc về nhớ để ý.”
“Được, em biết rồi.”
Đồ Minh lái xe rất bình dân, nhưng mời đồng nghiệp đi ăn thì lại rất hào phóng, bên cạnh công ty có rất nhiều quán ăn Nhật, anh chọn quán đắt nhất, lại còn thanh toán trước. Nhắc tới cũng thấy lạ, anh đến lâu thế rồi mà vẫn không thấy tổ chức liên hoan phòng ban, không giống với mấy người sếp khác vào ngày đầu tiên đã muốn ăn liên hoan hòa vào tập thể. Lư Mễ cảm thấy anh là người quái đản, khiến người ta không hiểu nổi.
Cô ngồi ở đối diện Đồ Minh, bên cạnh là Tracy và Lucy. Lư Mễ cũng hơi sợ Lucy, luôn cảm thấy phía sau có Lý Lôi và Hàn Mai Mai [5] đang theo dõi cô. Lư Mễ bị trí tưởng tượng có tuổi của mình gây cười. Người khác nhìn cô thì cô chỉ lắc đầu: “Không sao, tôi bị chạm dây thần kinh ấy mà.”
[5] Lý Lôi và Hàn Mai Mai là hai nhân vật chính trong sách giáo khoa tiếng Anh bậc trung học cơ sở do Nhà xuất bản Giáo dục Nhân dân xuất bản những năm 1990. Sau khi sửa đổi năm 2001 thì nó không còn xuất hiện nữa.
Cười đã đời rồi thì chuyên tâm ăn cơm, cô thích ăn Sashimi, Đồ Minh ăn ít, rất ga lăng chăm sóc ba quý cô.
Trên bàn tiệc Tracy hỏi Đồ Minh: “Bộ phân tiếp thị vẫn còn hai HC [6], bắt đầu tuyển dụng chưa?”
[6] HC: Headcount là đơn vị đề cập đến số lượng nhân sự hiện tại của tổ chức/doanh nghiệp. Một headcount tương đương với một nhân sự, không phân biệt là nhân sự full time hay part time.
“Nhờ HR hỗ trợ lọc CV rồi.”
“Cậu có thể mang theo nhân viên cũ của mình mà, dù sao cũng không cần phải kiêng dè đến thế. Quan trọng vẫn là rèn luyện đội ngũ.” Nghĩa bóng là cậu cũng có người của mình, chúng tôi hiểu.
“Có một người thích hợp, đã giao CV cho HR lọc cùng.”
“Vậy thì tốt.”
Lư Mễ nghe đến đó mới chợt nhớ đến một chuyện, hai năm qua Lăng Mỹ siết chặt nhân sự. Người ra người vào tỉ lệ 1:1, nếu có hai HC thì cũng có nghĩa là phải sa thải hai người, bởi vì cô không nghe nói công ty cho tăng cường HC. Vậy thì thú vị rồi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Đồ Minh.
“Sếp tới công ty cũng lâu rồi mà sao vẫn chưa tổ chức liên hoan vậy!” Cô nói: “Chuẩn bị sa thải người trong đội ngũ của mình rồi mới tổ chức sao?”
Không ai ngờ suốt buổi cô cứ lo ăn mà đột nhiên lại nhả ra một câu như vậy, ai cũng nhìn cô. Đương nhiên Tracy hiểu ý của Lư Mễ, nhưng chị ấy không tham gia, dáng vẻ như đang xem kịch vui.
“Ừ.”
Điều khiến Tracy kinh ngạc là Đồ Minh không hề giở giọng hách dịch gì cả, cũng không khéo léo qua loa lấy lệ, chỉ cần một chữ “ừ” để đáp lời Lư Mễ. Lúc trước Luke muốn chọn Đồ Minh, Tracy từng thảo luận với cậu ta: Đồ Minh lý lịch trong sạch, ngay thẳng chính trực, từng làm rất nhiều dự án lớn, nhưng không hề giống người làm bên ngành tiếp thị, sao cậu không tìm người phù hợp với khí chất của Lăng Mỹ hơn?
Nguyên văn của Luke là: Mấy năm qua Lăng Mỹ bị chị hun đúc chả biết nó đã trở thành khí chất gì rồi. Tôi chỉ biết Đồ Minh là rượu trắng nồng độ thấp, phải thưởng thức tỉ mỉ, uống nhiều sẽ thấy thích, rất tốt.
Hôm nay Tracy đã được thưởng thức hương vị này rồi, chữ “ừ” này quả nhiên là làm người ta thích thú, hù dọa người khác mà mặt không chút biến sắc.
“Sa thải ai vậy?” Lư Mễ nghiêng đầu hỏi anh.
“HR sẽ tìm người thảo luận.”
Đồ Minh đá cầu qua cho Tracy. Thực ra hai người này là hai người nằm ngoài định mức mà công ty dành cho Đồ Minh, để anh tuyển chọn hai người thích hợp nhất, chuyện sa thải người trong đội ngũ thì năm sau mới tính. Tracy thấy Lư Mễ nhìn cô, không thể làm gì khác hơn là phối hợp với Đồ Minh: “Đúng vậy, HR sẽ tìm người thảo luận.”
Nói xong rồi cười.
Lúc này Lư Mễ mới biết mình bị lừa, hừ một tiếng.
Đồ Minh không hề tỏ ra đắc ý, tiếp tục tán gẫu với Tracy. Hỏi một số chuyện về cơ cấu tổ chức của Lăng Mỹ. Tracy và anh trao đổi với nhau, có vẻ thú vị lắm. Lúc họ nói chuyện xong Lư Mễ mới nói đùa rằng: “Tôi muốn flex với mọi người xíu, bữa ăn tối đầu tiên sau khi Will đến công ty là với tôi đấy nhé.”
“Tôi khuyên cô đừng nói thế.”
“Gì cơ?”
“Bởi vì lúc cô nghỉ phép thì chúng tôi đã đi ăn cùng rồi, cũng do trưa hôm đó nổi hứng nhất thời ấy mà.” Đồ Minh cười với cô: “Mọi người sợ cô buồn nên không nói ở trong nhóm thôi.”
Đệt.
Lư Mễ thầm mắng một tiếng, cháu trai này sao cứ như là gián điệp chực chờ vạch mặt cô thế! Cô gửi tin nhắn cho Daisy hỏi cô ta có chuyện đó hay không, Daisy trả lời rất nhanh: [Có. Thì có một ngày họp xong rồi tiện đường nên đi ăn.]
“…” Lư Mễ nhắn lại một dấu chấm lửng.
[À này, chuyện đào tạo đã xác định là cô nhận rồi sao?]
Daisy hỏi cô.
[Nếu không thì sao?]
[Không có gì, hôm nay Serena nói với tôi cô ấy muốn nhận, hỏi tôi là có phải xác định rồi không nên tiện đây tôi hỏi cô luôn.]
Chốn công sở bạn một câu tôi một câu, Lư Mễ nói chuyện cũng thẳng thắn hơn: [Cô nói với Serena nếu muốn nhận việc này thì đi tìm sếp đi, tôi cũng chả biết tại sao sếp cứ phải ụp lên đầu tôi đây này!]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");