Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lần đầu tiên Thời Mông nghe thấy người khác nói chữ “thích” với cậu, đáng lẽ nên hân hoan nhảy cẫng lên, nhưng cậu lại tỉnh táo quá đáng, lý trí của cậu biết những lời này không phải nói cho cậu nghe.
Bởi vì đã có dự đoán trước, nên trong lòng Thời Mông chỉ hơi đau buốt lắt nhắt, như kim châm, còn lâu mới khổ sở vật vã long trời lở đất khoa trương như trong sách trong truyện.
Nhưng vẫn phải bỏ ra chút thời gian mới trở lại bình thường được, Thời Mông không quen giãi bày, lặng lẽ tính toán trong đầu, hít sâu một hơi, quay lại đang định bảo Phó Tuyên Liệu “Anh nhận lầm người rồi”, thì thấy một tên say khướt này ngoẹo đầu lên vai trái của cậu, mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều.
Vậy mà ngủ thiếp đi được.
Bỏ ra không đến nửa phút để suy nghĩ, lại tốn thêm nửa phút định lay tỉnh con ma men nhưng không ăn thua, Thời Mông hết cách, đành gác hai cánh tay Phó Tuyên Liệu lên vai mình, khó khăn cõng anh dậy.
Trước tiên đưa anh về nhà đã, Thời Mông nghĩ, ngồi trong tuyết sẽ lạnh chết.
Phó Tuyên Liệu lớn hơn Thời Mông hai tuổi, vóc dáng lại cao, dù đứng giữa khối 12 cũng như hạc giữa bầy gà, bởi vậy dù không béo, nhưng với Thời Mông mà nói thì vẫn là quá nặng. Thử mấy lần cũng không ôm được khoeo chân của anh lên, Thời Mông đành túm chặt hai cánh tay anh ra trước, để chân anh kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng ma sát sàn sạt.
Chỉ là đi từ cổng trường ra ven đường, mà đã mệt bở hơi tai. Tối nay thời tiết rất xấu, rất ít taxi chạy qua, đứng đây chờ không phải cách hay, Thời Mông đổi sang đỡ lấy cánh tay Phó Tuyên Liệu, dìu Phó Tuyên Liệu lảo đảo đi qua hai con đường.
Trong lúc đó Phó Tuyên Liệu tỉnh lại một lần, hoặc cũng có thể là đang nằm mơ, lè nhè hỏi: “Vậy lúc, lúc nào em phát hiện ra… em thích anh?”
Thời Mông không muốn trả lời, cũng không còn sức để mà nói.
“Em nói đi.” Phó Tuyên Liệu không chịu tha, đi đường còn không xong mà vẫn muốn hỏi, “Em nói cho anh anh … nói cho em.”
Thở hồng hộc mấy hơi, Thời Mông có chút bất đắc dĩ, trả lời: “Ba năm trước.”
Não người say rượu không được nhanh nhẹn, Phó Tuyên Liệu tính tính cả buổi: “Vậy em cũng… trưởng thành sớm quá đi.”
Im lặng một lát, Thời Mông nhịn không được, hỏi: “Anh thì sao?”
Phó Tuyên Liệu say không còn biết trời trăng, gật gù đắc ý lẩm bẩm: “Anh ấy à, cũng gần như thế. Em quên rồi hả, chính em tặng cho anh…”
Nói chưa dứt lời, có xe đi tới, con đường phía sau đã sáng đèn, Thời Mông quay lại nhìn thấy chữ “Xe trống”, vội vã huơ tay kêu chiếc xe đó dừng lại.
Vất vả mãi mới ngồi được vào xe, Thời Mông hỏi lại một lần để xác nhận, Phó Tuyên Liệu đã lơ mơ đến độ không biết hôm nay là hôm nào.
“Mộc Mộc đừng nghịch nữa…” Phó Tuyên Liệu mở mắt không ra dựa vào cửa sổ xe, “Để anh ngủ một lát.”
Thời Mông cũng không phải là không cáu đâu nhé, khiêng tên này cả một đường, mà còn bị nhận lầm, cậu mất hứng phồng má cúi xuống nghịch tay.
Nghịch một lát lại lo Phó Tuyên Liệu ngủ như thế không thoải mái, vươn tay kéo anh, để thân thể anh nghiêng qua, dựa đầu vào vai mình.
Cửa kính vừa lạnh vừa cứng đổi thành đệm thịt người mềm mại, Phó Tuyên Liệu thoải mái ngáp một cái, ngủ càng ngon.
Biệt thự nhà họ Thời ở ngoại ô, Thời Mông hứa sẽ trả thêm tiền tài xế mới chịu chở tới tận đây.
Trả tiền xong xuống xe, điện thoại trong túi Phó Tuyên Liệu vang lên không ngừng, Thời Mông một tay đỡ người một tay lục tìm, mò mẫm khiến Phó Tuyên Liệu cười hề hề suốt, Thời Mông cũng đỏ cả mặt, lúc nghe máy tiếng lí nhí như muỗi: “A lô, bác gái ạ.”
“Mộc Mộc hả con? Tuyên Liêu lại sang nhà con chơi à?”
Hết người này đến người kia nhận lầm, Thời Mông cũng chẳng rảnh hơi đi giải thích: “Vâng, muộn rồi, cháu đưa anh ấy về.”
“Thật là làm phiền con quá.” Mẹ Phó Tuyên Liệu – Tưởng Dung là một người phụ nữ dịu dàng, “Sau này con cứ tới nhà chúng ta chơi nhé, bác mua quả thanh long cho con ăn.”
Thời Mông nhận lời.
Khiêng được người say như chết lên được phòng cũng xụi chân. Người trong nhà đã ngủ hết, chỉ có dì giúp việc nghỉ ngơi gần cửa nghe thấy tiếng thì chạy ra xem, thấy khắp mặt mũi Thời Mông toàn là tuyết thì giật nảy mình: “Muộn vậy rồi sao không gọi điện thoại để tài xế đi đón?”
Thời Mông lắc đầu: “Đón taxi cũng không được rồi ạ.”
Dì giúp việc đỡ một tay, hai người một trái một phải đồng tâm hiệp lực dìu Phó Tuyên Liệu lên phòng cho khách trên tầng.
Không muốn đánh thức người đã ngủ, Thời Mông bảo dì giúp việc đi nghỉ ngơi, còn mình chạy xuống bếp hâm nóng lại canh, bưng lên lầu.
Phó Tuyên Liệu say thì say, vẫn biết chui vào chỗ ấm áp, nhắm mắt nhắm mũi mò lên giường, vén chăn lên chui vào bọc mình thành cái kén, bị Thời Mông lôi đầu ra còn bĩu môi dài giọng phàn nàn: “Lạnh quá đi
——“
Lần đầu tiên Thời Mông thấy anh làm nũng, thấy thật mới lạ, đồng thời cảm thấy trên vai nặng thêm một phần trách nhiệm. Cậu lấy thìa múc canh nóng đưa tới miệng Phó Tuyên Liệu, như dỗ trẻ con: “Uống canh thì không lạnh nữa.”
Phó Tuyên Liệu ngoan ngoãn há miệng.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn ngủ, ánh sáng mờ mờ phủ xuống, để hình dáng khuôn mặt đang vào lúc giao thoa giữa thiếu niên và đàn ông trưởng thành của Phó Tuyên Liệu càng thêm sắc sảo, góc cạnh rõ ràng hệt như pho tượng dùng để vẽ trên lớp.
Thời Mông nhìn một chút là ngây người, mãi đến khi nghe thấy giọng nói bất mãn của Phó Tuyên Liệu: “Rót vào mũi anh rồi.”
Thật ra lần này không phải lần đầu tiên Thời Mông nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, lần trước… chăm chú bón cho anh mấy thìa canh, Thời Mông liên tục do dự, vẫn muốn biết: “Anh còn nhớ ba năm về trước, anh đã cứu một người không?”
Phó Tuyên Liệu lúc tỉnh lúc mơ, có lẽ não bộ bị cồn ảnh hưởng, bây giờ buồn ngủ hơn cả, không nghe lọt chữ nào.
Anh không mở mắt ra nổi, nổi tính trẻ con kéo tay Thời Mông qua lắc lắc, sau đó cau mày nói: “Sao lại lạnh như vậy?”
Đi bộ hơn một tiếng trong tuyết, không lạnh mới là lạ.
Từ nhỏ thể chất của Thời Mông đã không được tốt, vóc dáng thấp bé hơn bạn cùng trang lứa thì không nói, mỗi khi giao mùa bị ho sốt cảm cúm là chuyện bình thường, mùa đông ở Phong thành luôn có thể khiến cậu bị lạnh đến nỗi nứt da.
Khi còn bé không biết nén cơn đau đớn, vết nứt đầy trên tay khiến cậu đau đến nỗi không cầm nổi bút, tối đến chui vào chăn lại ngứa ngáy vô cùng, Dương Ấu Lan không cho phép cậu gãi, nói gãi thì tay sẽ thối rữa.
Lúc đó Thời Mông còn tin tưởng không nghi ngờ gì, vì để có thể vẽ tranh, dù có khó chịu đến mức nào cậu cũng không dám gãi. Sau này tới nhà họ Thời, mỗi khi cuối thu đầu đông đều thấy Lý Bích Hạm chuẩn bị một đôi găng tay mới cho Thời Mộc, cậu nhặt được một đôi Thời Mộc vứt đi không đeo, quả nhiên không xểnh ra là bị nứt da nữa.
Lúc này Thời Mông lại phát hiện có thứ còn ấm áp hơn cả găng tay —— Phó Tuyên Liệu dùng đôi tay to hơn cậu một vòng bọc cậu lại, ủ trong lòng bàn tay một lát, sau đó bắt đầu xoa nắn.
Hiệu quả không rõ rệt, nếp nhăn giữa lông mày Phó Tuyên Liệu càng thêm sâu, lầm bầm không hiểu tại sao: “Vẫn còn lạnh thế nhỉ.”
Thời Mông đã không cảm giác được cơn lạnh nữa rồi, cậu cứng đờ tại chỗ, mặc cho Phó Tuyên Liệu vân vê nhào nặn tay mình, anh cúi đầu hà hơi vài cái, rồi lại tiếp tục xoa.
Phát hiện nhiệt độ đã thay đổi, Phó Tuyên Liệu cười ngây ngô: “Ấm lên rồi này.”
Đâu chỉ là tay ấm.
Thời Mông đè nhịp tim xao động xuống, rũ mắt không biết nên nhìn vào chỗ nào.
Phó Tuyên Liệu uống say rất mâu thuẫn, một lúc u mê mơ hồ, một lúc lại rõ ràng mạch lạc, Thời Mông nằm song song với anh trên một cái giường thường xuyên phải quay đầu qua xác nhận xem anh đã tỉnh hay chưa.
“Anh đã nói rồi, cái giường này đủ cho hai người nằm.” Phó Tuyên Liệu mò mẫm dụi vào người Thời Mông, “Em lại cứ đòi về phòng của mình.”
Câu này là nói với người khác, Thời Mông không phản ứng lại.
“Hai người ngủ ấm áp bao nhiêu…” Phó Tuyên Liệu cảm thán, “Em nói xem có đúng không?”
Câu này không chỉ cụ thể ai, Thời Mông bèn “ừm” một tiếng coi như đáp lại.
Phó Tuyên Liệu lại cười, tiếng cười trong bóng đêm rất trầm thấp, khiến lỗ tai Thời Mông vang ong ong, vành tai cũng theo đó mà nóng rẫy lên.
Hai người tay cầm tay nằm một lúc, nghe thấy tiếng chuông đồng hồ kiểu cũ dưới lầu vang lên, Phó Tuyên Liệu nói lời chúc trong tiếng chuông kính coong: “Giáng Sinh vui vẻ.”
Thời Mông chờ đến khi 12 tiếng chuông vang lên xong xuôi, mới nói: “Giáng Sinh vui vẻ.”
“Mở quà ra chưa?” Phó Tuyên Liệu nhắm mắt lại hỏi.
Thời Mông lắc đầu, nghĩ thầm đó cũng đâu phải tặng cho em.
Phó Tuyên Liệu ngáp một cái: “Mở ra nhìn thử xem, có thích không.”
Thời Mông bèn vươn tay với lấy ba lô trên tủ đầu giường, lôi chiếc hộp màu lam kia ra, mở nắp, thấy một chiếc đồng hồ đeo tay.
“Chẳng phải em từng nói đồng hồ ở phòng vẽ tranh suốt ngày hỏng sao, có cái này rồi, thì, thì không cần bận tâm nữa.” Nắm được cổ tay Thời Mông dưới tấm chăn, Phó Tuyên Liệu nhéo nhéo, lại nhíu mày, “Sao gầy thế này?”
Chỉ sợ bị anh phát hiện ra, Thời Mông vội rụt tay về, xoay người sang chỗ khác.
“Phải ăn nhiều cơm, không cho phép kén ăn.” Phó Tuyên Liệu uy hiếp, “Còn kén ăn nữa, sau này anh không… không chơi với em nữa.”
Thời Mông xưa giờ chưa bao giờ kén ăn thầm giận dỗi, buồn bực nói: “Không chơi thì không chơi.”
Phó Tuyên Liệu lại dán vào như keo con voi, cánh tay vòng hờ qua eo Thời Mông, tư thế thân mật lại không xúc phạm.
“Đừng mà.” Anh làm nũng xin tha như chuyện đương nhiên, “Anh sai rồi, anh sai rồi còn không được hả?”
Ý thức dần dần trôi xa, trước khi hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, Phó Tuyên Liệu ôm chặt người trong ngực, vẫn còn cố nói: “Em không nặng chút nào, lúc đón được em anh căng thẳng quá, nên nói bậy… Em gầy lắm, phải béo hơn một chút mới được.”
0 giờ 30 phút sáng, sau lưng truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Thời Mông vươn tay khẽ lau khóe mắt, mu bàn tay dính vệt nước ướt, lạnh, có lẽ là tuyết vừa mới tan.
Cậu không ngủ được, ánh mắt minh mẫn nhìn bóng cây chập chờn trong gió tuyết ngoài cửa sổ, trong lòng thầm hi vọng trời không bao giờ sáng.
Thế nhưng mấy tiếng sau, tuyết rơi bớt lại, mảnh tuyết như giấy vụn đáp xuống đất, bầu trời vốn đen sì cũng dần chuyển sang màu trắng. Dù có tiếc nuối đến đâu, Thời Mông vẫn vén chăn lên, rón rén xuống giường.
Phó Tuyên Liệu đang ngủ say, Thời Mông dém chăn lại cẩn thận, vứt gối đầu dư ra xuống dưới thảm.
Mang cặp sách ra tới cửa, Thời Mông ngoái đầu lại nhìn thoáng qua, hết thảy đều rất yên tĩnh, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đi qua phòng Thời Mộc, cậu đặt hộp quà màu lam xinh xắn kia ngoài cửa.
Bên trong có một tấm thiệp, không phải ghi tên của cậu.
Chiều Giáng Sinh, lớp vẽ vẫn ở bên phòng phía Tây như thường lệ, Thời Mông quay trở lại chỗ ngồi trong góc của mình, lúc Thời Mộc đi vào cậu ngẩng đầu lên, liếc thấy chiếc đồng hồ điện tử trên tay Thời Mộc.
Có bạn học hớn hở hỏi: “Thời Mộc, cậu mua đồng hồ mới à?”
“Không phải, là bạn tặng.” Thời Mộc cười nói, “Cậu cũng biết mà, đồng hồ treo tường bên phòng vẽ phía đông cũ quá hỏng rồi.”
“Thà mua cái điện thoại còn hơn, mẫu mới ra hiện đại hàng đầu.” “Cẩn thận bị giáo viên tịch thu.”
“Cậu không nói tớ không nói thì ai biết.”
…
Những âm thanh sau đó không chui vào tai Thời Mông. Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng. Mộng cũng nên tỉnh rồi.
Mà bên ngoài giấc mộng, tuyết vẫn rơi, rơi vào cửa trước của xe ô tô, phát ra tiếng va chạm nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
“Lễ Giáng Sinh tám năm về trước.” Phó Tuyên Liệu nóng lòng muốn biết đáp án, lặp lại từng chữ một, “Cậu ở đâu?”
Vốn định trầm mặc để đối phó cho qua như lúc trước, xem ra lần này không thể thực hiện được, Thời Mông thu ánh mắt đang hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía Phó Tuyên Liệu, hỏi ngược lại: “Anh hi vọng em ở đâu?”
Phó Tuyên Liệu sững sờ, sau đó ngay lập tức cảm thấy nực cười: “Cậu trả lời đi chứ, cái gì gọi là tôi hi vọng? Chẳng lẽ cậu biết đáp án tôi muốn nghe?”
Đương nhiên, Thời Mông thầm trả lời.
Có lẽ phát hiện ra mình hỏi thừa, đã vậy còn làm bại lộ suy nghĩ chân thực, Phó Tuyên Liệu chán nản đập vào vô lăng.
“Thôi được rồi, tôi hỏi qua thôi, cậu thích thì nói không thì…” “Quên rồi.” Tự dưng Thời Mông mở miệng đáp, “Em quên rồi.”
Ánh mắt nhìn về phía trước, không có tiêu cự, Thời Mông nói lời mà ngay cả chính cậu cũng không hiểu: “Chuyện từ tám năm trước, ai còn nhớ.”
Từ lần sinh nhật đi công viên giải trí kia, hai người ngầm thỏa thuận đi chơi về muộn thì về thẳng nhà họ Phó, đêm nay cũng thế.
Không biết có phải ảo giác hay không, Thời Mông cảm thấy đêm nay Phó Tuyên Liệu rất dữ.
Nhìn cậu rất dữ tợn, đè cậu lên giường rất hung ác, va chạm trong cơ thể cậu rất dữ dội.
Lúc bị đau, Thời Mông nằm lỳ trên giường cắn cánh tay mình, cố gắng hết sức không phát ra âm thanh nào. Bởi vì nghe thấy cậu nức nở đau
đớn, Phó Tuyên Liệu sẽ càng phấn khởi, sẽ nghĩ hết các biện pháp để cậu càng đau hơn.
Thời Mông thường xuyên chọc giận Phó Tuyên Liệu, cuối cùng người bị chọc giận cũng không khá hơn là bao, vì Thời Mông có thù tất báo, cào, cắn, nhận được bao nhiêu trả lại bấy nhiêu.
Sau đó, Phó Tuyên Liệu ra ngoài lấy hòm thuốc tiện tay cầm theo bao thuốc lá Cao Lạc Thành để lại đây, vào phòng ném lên người Thời Mông, bị cậu vung tay lên hất xuống đất.
Phó Tuyên Liệu nhíu mày, hơi có vẻ ngạc nhiên: “Cai thật rồi?” Thời Mông không phản ứng lại.
Phó Tuyên Liệu cúi người lấy một điếu thuốc ra khỏi bao, lắc lắc trước mặt Thời Mông: “Không thèm à?”
Thời Mông đẩy tay anh ra, đến khi anh ngồi xuống giường, tưởng anh lại muốn cầm thuốc lá trêu mình, bực mình nhấc chân đạp anh.
Bao năm qua Phó Tuyên Liệu lăn lộn cũng đâu phải để chơi không, bắt lấy mắt cá nhân nhỏ gầy của cậu dễ như bỡn, đặt lên chân mình: “Đừng nghịch nữa, bôi thuốc cho tôi đã, không thì ngày mai không còn mặt mũi nào đi gặp bố mẹ.”
Thời Mông đang nằm chớp chớp mắt: “Hai bác sắp về?”
“Thế nào, sợ hả?” Phát tiết xong xuôi nên tâm tình của Phó Tuyên Liệu khá tốt, nói đùa, “Có sợ tôi mách bọn họ, bảo cậu lúc nào cũng cắn tôi không?”
Chân bị đè lại không rút ra được, Thời Mông từ bỏ việc giãy dụa, nghiêng đầu sang chỗ khác giả bộ như không nghe thấy gì.
Đêm nay Phó Tuyên Liệu vẫn ngủ trước như cũ.
Đợi đến khi bốn bề im ắng, Thời Mông lặng lẽ lật người, mặt đối mặt với Phó Tuyên Liệu.
Phó Tuyên Liệu ngủ say như một chú mèo to xác được vuốt lông, hô hấp đều đều, hệt như trước đây.
Thời Mông không nhịn được, vươn tay ra, khi lòng bàn tay lướt qua vết thương mới mẻ ở khóe môi anh, trong mắt toát ra vẻ mịt mờ, như thể không rõ tại sao mình lại nỡ khiến anh bị thương như vậy.
Đúng vậy, không nỡ, nên chuyện nhận nhầm người tàn nhẫn như vậy, càng không thể để cho anh biết.
Như tất cả bạn cùng trang lứa, Thời Mông thời thiếu niên đã từng khát vọng có được một siêu năng lực gì đó.
Người khác muốn có năng lực vượt nóc băng tường, sức mạnh vô biên, hoặc dự đoán tương lai, hoặc trường sinh bất tử, so sánh ra thì, ước vọng của cậu có vẻ vừa vô dụng lại thừa thãi —— Cậu muốn có năng lực tạo ra giấc mơ.
Ước vọng ấy bây giờ đã thực hiện được, thông qua sự im lặng và nói dối, Thời Mông thành công tái tạo một giấc mộng cho Phó Tuyên Liệu, để khúc quá khứ kia biến thành dáng vẻ anh muốn nhìn thấy nhất.
Nhẹ nhàng thở phào một hơi, Thời Mông dán lòng bàn tay lên trán Phó Tuyên Liệu, hạ xuống một phép thuật.
Mà người nằm mơ không cần để ý đến chân tướng sự thật làm gì, hãy để người tạo ra giấc mơ nhớ kỹ là được rồi.
Hết chương 14.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");