Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhân lúc thang máy chạy lên trên, Cao Lạc Thành ở đằng sau nháy mắt ra hiệu với Phó Tuyên Liệu, khi đi trong hành lang, hắn cố tình tụt lại phía sau, che miệng nhỏ giọng nói: “Tôi đã bảo rồi, cậu ta sẽ cắt tóc vì ông.”
Nhắc đến chuyện này, Phó Tuyên Liệu nhớ tới cái gọi là “tin tình báo” mà Cao Lạc Thành nói, cảm thấy thật nhàm chán: “Cắt tóc thì có gì mà lạ? Ông dùng cái này trao đổi với tôi mà không thấy ngại à?”
“Không phải đã nói rồi đấy thôi, là tôi cố ý bảo cậu ta rằng ông thích con trai để tóc ngắn.”
Phó Tuyên Liệu không quan tâm: “Biết đâu cậu ta chỉ cảm thấy tóc dài quá vướng víu.”
“Trùng hợp đến nỗi tôi vừa mới nói với cậu ta xong mà cậu ta đã đi cắt luôn?”
“Cắt tóc mà còn phải chọn thời gian?”
“Được rồi,” Cao Lạc Thành thua, lắc đầu thở dài, “Thần tiên cũng không gọi một người giả vờ ngủ dậy được.”
Hôm nay Phó Tuyên Liệu tới đây ngoài việc đi theo bầu bạn ra, còn nhiệm vụ khác là hỗ trợ bạn thân.
Phải nói là trong lòng anh cảm thấy Giang Tuyết và Cao Lạc Thành rất không hợp nhau. Chủ yếu là do chỉ số thông minh không cùng một bậc, trông Giang Tuyết rất thông minh khôn khéo, tên đần Cao Lạc Thành nhất định sẽ bị cô bắt nạt không còn chút cặn nào.
Giữa trưa ăn cơm với nhau, Cao Lạc Thành hỏi chiều nay có dự định gì, Giang Tuyết trộn sữa chua trong ly, uể oải nói: “Vật vã mãi mới được nghỉ ngơi, đương nhiên là ngủ bù.”
“Đi cả quãng đường xa xôi đến đây mà chỉ ngủ thì không đáng.” Cao Lạc Thành đề nghị, “Hay là chúng ta đi chèo thuyền đi? Gần kề có một
hồ nước rất đẹp, rất thích hợp để chụp ảnh.”
Giang Tuyết đưa mắt nhìn Thời Mông, Thời Mông gật gật đầu, cô bèn đồng ý: “Được thôi, dù sao nhàn thì cũng nhàn rồi.”
Ăn xong nghỉ trưa một lúc, mấy người lên xe đưa đón của resort, đi tới ven hồ.
Dọc đường núi non cây cối trùng điệp xanh mướt, trong nắng ấm và gió lạnh, Phó Tuyên Liệu hít thật sâu không khí trong lành, quay đầu lại đã thấy Thời Mông lôi cuốn sổ nhỏ và bút chì luôn mang theo bên người ra, đặt lên đầu gối để đệm.
“Phong cảnh thay đổi liên tục mà?” Phó Tuyên Liệu tò mò, “Vậy cũng vẽ được?”
Thời Mông không ngẩng lên, chỉ đáp: “Vẽ được.”
Một đường viền giống như một dãy núi chập trùng nhanh chóng xuất hiện trên giấy, một vài nét vẽ cũng được thêm vào chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng đổ, rồi từ từ ngừng lại.
Phó Tuyên Liệu đang đợi xem: “Sao không vẽ nữa?”
Thời Mông không quen vẽ dưới ánh mắt của người khác, lật sang trang khác: “Anh đừng nhìn em.”
“Vậy cậu cũng đừng nhìn tôi.” “Em không nhìn anh.”
“Cậu không nhìn tôi sao biết tôi đang nhìn cậu?” “…”
Thời Mông nói không lại anh, nghiêng người nhích sang chỗ khác.
Lòng nghịch phản của Phó Tuyên Liệu dâng lên, càng muốn xem, rướn cổ áp sát, chen lấn Thời Mông không có chỗ mà cựa quậy.
Sợ hai người này láo nháo đánh nhau, Cao Lạc Thành ngồi hàng ghế trước lại phải làm cán bộ hòa giải, lấy tờ khảo sát dành cho khách du lịch ở cửa xe đưa cho Phó Tuyên Liệu: “Ông cũng vẽ đi, đừng cho cậu ấy nhìn thấy.”
Phó Tuyên Liệu hậm hực nhận lấy, dùng răng cắn nắp bút, ngậm trên miệng, soạt soạt đưa bút vẽ lên mặt sau của tờ khảo sát.
Chưa đến năm phút đồng hồ đã xong, Phó Tuyên Liệu có chút đắc ý đưa tờ khảo sát tới hàng ghế trước, hất cằm chỉ về phía Thời Mông: “Trông giống không?”
Cao Lạc Thành tập trung nhìn tờ giấy, một cây nấm tròn vo, mũi nhỏ mặt nhỏ, khóe môi hơi mím xuống, đúng là khá giống.
“Lúc trước ông kể hồi còn nhỏ từng học vẽ, tôi còn không tin mấy.” Trước tiên Cao Lạc Thành cứ bày tỏ công nhận, “Bây giờ thì tin rồi.”
Giang Tuyết đơ mặt cả buổi dùng khóe mắt liếc qua, không nhịn được, cũng phải phá lên cười.
Thời Mông nghe vậy ngừng bút lại, rục rịch muốn nhìn thử, vừa nâng đầu lên, tầm mắt đã bị chắn.
Một tay Phó Tuyên Liệu bịt mắt cậu, một tay rụt tờ khảo sát kia về, xé riêng phần có hình vẽ kia ra: “Không cho cậu xem.”
Cao Lạc Thành quay lên, cười xấu hổ với Giang Tuyết ngồi cạnh mình: “Người anh em này của tôi hơi ấu trĩ, em yên tâm, tôi không giống đâu.”
Khi đến nơi, Phó Tuyên Liệu mới biết thuyền phải tự chèo, phải dùng mái chèo hàng thật giá thật.
Tròn xoe mắt đứng đực tại chỗ, anh hỏi Thời Mông: “Cậu biết chèo không?”
Thời Mông lắc đầu.
Thuyền của hai người kia đã xuống nước, Giang Tuyết ngoắc tay với người trên bờ: “Mông Mông xuống ngồi với chị!”
Thời Mông nhìn bảng thông báo có ghi “Mỗi thuyền có thể ngồi tối đa ba người”, nói với Phó Tuyên Liệu: “Anh đi đi.”
“Tôi không có hứng ngồi thuyền.” Phó Tuyên Liệu ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, “Vừa hay để tôi thanh tĩnh một lát.”
Giang Tuyết vẫn chờ bên kia, Cao Lạc Thành cầm mái chèo khua khoắng tại chỗ, Thời Mông chỉ do dự giây lát, rồi nói với Giang Tuyết: “Em sợ nước, anh chị chơi đi.”
Ban ngày ban mặt, dù Cao Lạc Thành có gan nghĩ thì cũng không có gan làm, cho hai người họ tâm sự riêng với nhau cũng được. Xác nhận ven hồ luôn có đội cứu hộ trực chiến, Thời Mông ngồi xuống đầu bên kia ghế, lôi sổ ra vẽ tiếp.
Chưa vẽ được mấy nét, nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Cậu sợ nước?” Thời Mông ậm ừ một tiếng.
Lại nghe thấy Phó Tuyên Liệu cười một tiếng không rõ nghĩa: “Tôi thấy, cậu sợ tôi chạy mất đúng không?”
Trước khi ngòi bút dừng lại, nó còn nguệch lên giấy một nét xấu xí.
Đặt bút vào giữa sổ, Thời Mông quay lại nhìn Phó Tuyên Liệu: “Anh muốn chạy à?”
Giọng điệu khẳng định, âm cuối chìm xuống, nếu nói đây là câu hỏi, chi bằng nói đây là cậu đang thuật lại một chuyện mà cả hai đều rõ trong lòng.
Đột nhiên Phó Tuyên Liệu rất muốn biết, nếu Thời Mông biết bản hợp đồng nực cười kia sắp bị hủy bỏ, cậu sẽ lộ ra vẻ mặt gì.
Sẽ nhào vào người anh, cắn anh như chó dại, hay lại chạy tới trước mặt Thời Hoài Diệc xin ông ta đứng ra thêm một lần nữa, hay là… Sẽ khóc, sẽ chảy nước mắt cầu xin anh đừng đi?
Nghĩ kỹ, trừ lúc rơi nước mắt sinh lý vì ân ái sung sướng hoặc cực kỳ đau đớn ra, Thời Mông chưa từng khóc trước mặt anh.
Bản tính bị đè nén bấy lâu nay biến thành bạo ngược, ùn ùn bốc lên trong cơ thể, tự dưng Phó Tuyên Liệu rất muốn thấy Thời Mông khóc, thế là trả lời: “Muốn chứ, đương nhiên là muốn, nằm mơ cũng muốn.”
Anh xích lại gần, dùng giọng nói trầm thấp gần như là mê hoặc, hỏi Thời Mông: “Cậu sẽ thả tôi đi chứ?”
Gần như là ngay lập tức, Thời Mông túm lấy cánh tay Phó Tuyên Liệu đang chống trên ghế, một tay khác cũng vòng qua, cùng kìm lấy, cùng giữ chặt.
“Đừng hòng.” Rõ ràng thanh âm cũng đang run rẩy, Thời Mông vẫn cố liều mạng nghiến răng duy trì tỉnh táo, nói bằng thái độ ra lệnh, “Không cho anh đi, không cho anh đi đâu hết.”
…
Cơm tối giải quyết ở nhà hàng ven hồ.
Resort rất rộng lớn, đầy đủ món ngon các vùng miền, kiến trúc nhà hàng cũng dựa theo đó mà bố trí.
Vì trưa nay ăn nhiều thịt thà, lúc này Giang Tuyết đứng ra chọn mấy món thanh đạm dễ ăn, trong đó có món cá chiên giòn chua ngọt (*), nghe nói nguyên liệu cực kỳ tươi ngon, đều được sơ chế tại chỗ, Giang Tuyết đoán: “Chẳng lẽ là câu từ hồ?”
(*) 松鼠桂鱼: Món cá chiên giòn chua ngọt nổi tiếng của Tô Châu, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Nó có tên tiếng Anh là The Squirrel-shaped
Mandarin Fish (cá sóc), nhưng nguyên liệu chính lại là một loại cá chép ở Giang Tô. Tháng 9/2018, món ăn này được bầu chọn là một trong mười món ăn kinh điển hàng đầu đại diện cho Giang Tô.
“Chút nữa tôi sẽ hỏi nhà bếp xem sao.” Cao Lạc Thành ân cần, “Nếu được câu thì mai chúng ta đi nhé.”
Giang Tuyết phấn khởi đồng ý.
Sau hành trình chèo thuyền du ngoạn chiều nay, quan hệ giữa hai người này tăng vọt, xem ra kỹ thuật chèo thuyền của Cao Lạc Thành không đến nỗi tệ.
Phó Tuyên Liệu nghĩ vậy, nhưng mặt vẫn đen thui, không thiết tha ăn uống gì, lúc đặt đũa xuống xuýt xoa một tiếng, Cao Lạc Thành hỏi bị làm sao, anh xoa cổ tay nói: “Bị nấm độc cào.”
Giang Tuyết nhìn anh, lại nhìn Thời Mông im lìm nãy giờ, tâm tình khá lên hẳn: “Nên cào thêm mấy lần nữa, cào cho liệt nửa người luôn, sau này không dám không nghe lời nữa.”
Suýt chút nữa Phó Tuyên Liệu đứng lên hất bàn.
Cao Lạc Thành kẹp ở giữa run lẩy bẩy, cầm đũa dùng chung gắp thức ăn cho mọi người: “Nào nào nào nhân lúc còn nóng ăn đi, cá lạnh sẽ không ngon nữa.”
Khi quay về khách sạn chia làm hai nhóm, Giang Tuyết và Thời Mông đi trước, Cao Lạc Thành mượn cớ tụt lại đằng sau, kéo Phó Tuyên Liệu lén lén lút lút đi tới một cửa hàng được bày trí lịch sự tao nhã phía sau khách sạn, báo tên họ, rồi nhận một chiếc hộp gỗ từ chủ cửa hàng.
Mở ra, bên trong có một sợi dây chuyền, dây chuyền mảnh bằng bạch kim, điểm thêm một viên hồng ngọc sáng long lanh.
Cao Lạc Thành đắc ý: “Quà tặng Giang Tuyết đấy, tôi nghĩ mới bắt đầu theo đuổi người ta thì không nên long trọng quá, hồng ngọc là vừa đẹp, ông thấy thế nào?”
Phó Tuyên Liệu bật cười: “Ông chạy từ xa tít tắp đến đây chỉ vì mua sợi dây chuyền vớ vẩn này?”
Chủ cửa hàng đứng sau quầy không thèm nể mặt, ho khan mấy tiếng bày tỏ bất mãn.
Cao Lạc Thành giới thiệu: “Đồ trang sức trong cửa hàng này được làm bởi các nghệ nhân nổi tiếng của Châu Âu, cha tôi phí hết sức lực mới thuyết phục được người nhà tới đây mở tiệm, nên giờ cửa hàng này cũng là một trong những điểm thu hút của resort nhà tôi.”
Nhìn kỹ lại, Phó Tuyên Liệu không thể không thừa nhận, sợi dây chuyền này được thiết kế rất tỉ mỉ, đường nét gọt giũa vô cùng tinh tế đẹp đẽ, dù dưới điều kiện ánh sáng dồi dào hay khuất sáng, ở bất kỳ góc độ nào cũng đều chiết xạ ra những tia sáng tuyệt đẹp.
Chợt nhớ tới chiếc áo khoác màu xanh Klein Thời Mông từng mặc ở khách sạn Phương Đông, Phó Tuyên Liệu hơi suy nghĩ, gõ ngón tay lên quầy: “Chỗ này có đồ trang sức saphire không?”
Khoảng một tiếng sau, hai người lên chiếc xe đưa đón cuối cùng, Cao Lạc Thành nhìn chiếc hộp trong tay Phó Tuyên Liệu, buồn bực: “Ông sắp bị cậu ta làm phiền chết cơ mà, sao còn mua quà cho cậu ta?”
Thật ra Phó Tuyên Liệu mua xong là hối hận, nhưng trả tiền rồi tự dưng đòi lại thì quá ki bo, đành coi mình bị đoản mạch, cống hiến chút cho doanh thu của resort vậy.
“Hôm nay ông không nói thế này.” Phó Tuyên Liệu kiếm cớ, “Ông nói tôi với cậu ta ‘rất tốt’.”
Cao Lạc Thành nói thẳng: “Thì phải khuyên nhủ chứ ai lại xúi chia tay, hai người tốt đẹp thì chuyện của tôi với Giang Tuyết mới dễ thành.”
“Lần này ông thật lòng?”
“Lần nào tôi chẳng thật lòng, yêu đương mà, hưởng thụ quá trình, toàn tâm toàn ý là được.”
“Nói thế này thì đúng là ông với cô gái kia rất hợp nhau, tôi thấy cô ấy cũng chỉ dạo chơi nhân gian mà thôi.”
“Hừ, thế mà còn hỏi tôi thật lòng hay không.”
…
Nói chuyện phiếm một lúc, Phó Tuyên Liệu đã tìm được cái cớ cho hành vi cổ quái của mình —— Coi như tặng bù quà sinh nhật cho cậu ta đi, sinh nhật anh chưa năm nào cậu ta quên, năm nào cũng chuẩn bị quà, có qua có lại, sau này giả sử hủy bỏ hợp đồng thì anh cũng không nợ gì cậu.
Nghĩ như vậy, Phó Tuyên Liệu lại cúi đầu mở chiếc hộp trong tay, khi khép ngón tay cẩn thận nâng mặt dây chuyền màu xanh thẳm kia lên, cổ tay chuyển động, thình lình hứng phải một cơn đau xót.
Mẹ kiếp, rốt cuộc chiều nay cậu ta dùng bao nhiêu sức vậy.
Sắc mặt vừa hòa hoãn thoáng chốc lại đen sì như cũ, Phó Tuyên Liệu hung hăng đóng nắp hộp lại, nghĩ lại hành vi mua quà cho kẻ làm mình bị thương đúng là não chập mạch.
Nghĩ ngợi cả một đường, trước khi xuống xe Phó Tuyên Liệu quyết định, nếu Thời Mông xin lỗi vì “vô cớ hại người” thì mới đưa quà cho cậu.
Cuối cùng thì tâm trạng thoải mái hơn một chút, lúc vào khách sạn, Phó Tuyên Liệu vừa nhét hộp trang sức vào túi quần, vừa cân nhắc xem ngày mai có nên đi câu cá cùng bọn Cao Lạc Thành không.
Mình không biết chèo thuyền là thứ yếu, chủ yếu là trời lạnh gió lớn, thân thể tên Thời Mông kia yếu ớt cực kỳ, mỗi khi thời tiết thay đổi là lại đau ốm cảm cúm, nhỡ trúng gió ở đây thì lỗi lầm giáng xuống đầu mình…
Suy nghĩ bay xa bị tiếng mở thang máy cùng người xông từ ngoài vào cắt ngang.
Nhìn rõ hai người đứng trong thang máy, Giang Tuyết vội hỏi: “Hai người có nhìn thấy Mông Mông không?”
Cao Lạc Thành: “Cậu ấy về trước với em mà?”
Giang Tuyết cầm điện thoại lên gọi, nghe âm thanh báo máy bận liên tục, sốt ruột đến độ giậm chân: “Cậu ấy về tới sảnh khách sạn thì không lên phòng, nói muốn đi dạo xung quanh một lúc… Xảy ra chuyện gì vậy, sao lại không nghe máy…”
Phó Tuyên Liệu bước nhanh ra ngoài, lấy thẻ phòng mở cửa, đèn trong phòng sáng lên, bên trong không có một ai, điện thoại để trỏng trơ trên tủ đầu giường.
Vội kiểm tra phòng một lượt, Phó Tuyên Liệu ra ngoài hỏi Giang Tuyết: “Cậu ấy rời đi lâu chưa?”
“Hơn một tiếng trước.”
“Hay là đi về nhà rồi?” Cao Lạc Thành xen vào.
“Không có khả năng.” Phó Tuyên Liệu nhanh chóng phân tích, “Giờ này không có xe về thành phố, mà chìa khóa xe thì vẫn trên người tôi.”
Cao Lạc Thành cũng hơi cuống: “Vậy cậu ấy chạy đi đâu được? Xung quanh chỗ này toàn là núi rừng, đường xá nhì nhằng, rất dễ lạc đường…”
Không đợi hắn nói xong, Phó Tuyên Liệu nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ: “Lão Cao, ông mau đi điều động nhân viên an ninh, để họ tìm kiếm xung quanh, lấy khách sạn làm trung tâm. Phiền Giang tiểu thư ở lại đây trông chừng, biết đâu cậu ấy đi chơi mệt sẽ quay về.”
Chuyện tới nước này chỉ có thể nghe theo chỉ thị, trong lúc bối rối Giang Tuyết hỏi: “Vậy cậu, cậu thì sao?”
Phó Tuyên Liệu ném chiếc hộp vướng víu mãi không nhét được vào túi quần cho Giang Tuyết, sau đó chạy vào thang máy, không quay đầu lại: “Tôi đi tìm cậu ấy.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");