Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thật ra Thời Mông không định đi xa.
Cậu chỉ muốn đi tìm bức tranh của Phó Tuyên Liệu mà thôi, chiều tối nay đi dạo trên con đường ven hồ, mảnh giấy được xé từ tờ khảo sát kia đã bị anh tiện tay vứt vào thùng rác ven đường.
Cậu còn chưa kịp nhìn rõ trên đó vẽ cái gì.
Lúc ăn cơm tối, Thời Mông chỉ suy nghĩ phải làm thế nào mới tìm được nó. Ngồi trên xe đưa đón về khách sạn, cậu mượn ánh đèn đường nhìn kỹ địa hình xung quanh, cảm thấy cũng không quá phức tạp, thế là xuống xe xong cậu nói một tiếng với Giang Tuyết, rồi men theo con đường vừa mới đi qua.
Đi trong chốc lát, mới nhớ ra Phó Tuyên Liệu cũng về theo đường này, Thời Mông không muốn gặp anh, nên cậu chọn một con đường mòn khác, áng chừng phương hướng, rồi tiếp tục đi.
Buổi tối tầm nhìn hạn chế, trên núi lại nhiều sương, đường mòn lối rẽ rất nhiều, không biết đã chọn sai thế nào, đi tới đi lui chệch hướng khỏi đường cái, lúc giẫm lên thảm cỏ mềm mại, Thời Mông mới giật mình nhận ra, cậu đã đi rất xa.
Từ trước đến nay phản ứng của cậu luôn chậm chạp hơn người khác, hồi còn nhỏ Dương Ấu Lan từng đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra vì cậu ít cười ít nói, bác sĩ nói không có vấn đề gì bà còn không tin, vừa mắng người ta là đồ lang băm vừa la hét đòi lại viện phí, nói rằng: “Sao nó không có vấn đề gì? Nhất định là đầu óc nó có vấn đề!”
Nhìn dãy núi sừng sững ẩn hiện trong đêm đen, Thời Mông dừng bước, thở dài một hơi, nghĩ thầm không khéo đúng là có vấn đề thật.
Cậu thử lần tìm đường về, tiếc rằng nhiều lối rẽ quá, trời tối mịt, mỗi lần lựa chọn là một lần thử thách trí nhớ và cảm giác về phương hướng, Thời Mông đi được hai ba trăm mét, lại dừng lại. Cậu cho rằng thay vì đi
bừa bãi như ruồi không đầu, càng lúc càng lạc xa hơn, thà đợi tại chỗ đến hừng đông rồi lại tìm đường về.
Thế là Thời Mông quan sát xung quanh, ngồi xuống một gốc cây kín gió, trốn vào tránh rét.
Đây là kiến thức về cách sinh tồn trong tự nhiên cậu được biết khi đọc sách hồi tiểu học, trong đó còn bao gồm cách dùng mặt trời và sao Bắc Cực để phán đoán phương hướng.
Tiếc rằng giờ đang là ban đêm, đêm nay cũng không có sao.
Ngồi một lát, Thời Mông thấy hơi lạnh, bèn dùng áo phao lông vũ cố gắng che chân của mình.
Động tác rất cẩn thận, vì Phó Tuyên Liệu từng nói bộ quần áo này rất đẹp, ngày mai còn phải mặc, Thời Mông không muốn làm bẩn nó.
Một cơn gió thốc qua người, phẩn cổ lộ ra ngoài là bộ phận đầu tiên chịu nạn, Thời Mông vươn tay sờ sờ đuôi tóc chỉ tới vành tai, nghĩ bụng biết vậy không cắt tóc, ít ra bây giờ còn có thể chắn gió ủ ấm được.
Cậu tin lời Cao Lạc Thành đi cắt tóc, một ngày trước khi tới resort còn tỉa tót lại một phen, nhưng Phó Tuyên Liệu không hề có phản ứng với điều này, đối xử với cậu vẫn hung ác như cũ.
Thậm chí còn muốn chạy trốn, ngay chiều nay.
Nghĩ tới đây, mắt Thời Mông tối xuống, trong mắt cậu ngoài tức giận vì anh ngang ngược, còn xen lẫn chút tủi thân hiếm có.
Cảm giác ê ẩm trong lòng giống hệt cái đêm bị nhận lầm 8 năm về trước, Thời Mông vươn tay đè ngực, cậu thấy rất lạ lẫm với cảm giác lâu lắm mới xuất hiện này.
Từ nhỏ tới lớn, tất cả mọi người đều nói rằng cậu nên như vậy, đó là lẽ dĩ nhiên, vị trí của cậu là lẽ dĩ nhiên, nhường nhịn Thời Mộc là lẽ dĩ nhiên, bị đối xử bạc bẽo là lẽ dĩ nhiên…Có lẽ do từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã bị truyền nhiễm những quan niệm này, nên rất ít khi cậu cảm thấy không công bằng, cũng gần như không biết tủi thân là gì.
Xem ra Phó Tuyên Liệu thật sự rất quá đáng —— Thời Mông nghĩ, chỉ cần anh không quá đáng như thế, dù chỉ một chút thôi, thì cậu cũng đâu đến nỗi phải ngồi hứng gió lạnh giữa núi rừng hoang vu trong đêm khuya thế này.
Nhưng chỉ trách anh ba giây đồng hồ, Thời Mông khôi phục lý trí, bắt đầu suy nghĩ điều khác.
Rốt cuộc Phó Tuyên Liệu đã vẽ gì trên tờ giấy kia? Chị Tuyết cũng cười, chẳng lẽ rất giống mình?
Thời Mông không tin tưởng cho lắm, lúc học tiểu học, Phó Tuyên Liệu học vẽ cùng với bọn cậu, nhưng chỉ học được một tuần là bỏ, sao vẽ đẹp được.
Có điều tuy sở trường của anh không phải hội họa, nhưng ở những phương diện khác anh đều rất lợi hại, toán học, tiếng anh, thể thao… Như thể không có gì anh không biết.
A, trừ chèo thuyền ra.
Thời Mông lại rơi vào một luồng suy nghĩ khác —— Phó Tuyên Liệu thật sự không biết chèo thuyền, hay là anh không muốn ngồi chung thuyền với cậu?
Khi ở một mình, Thời Mông thường nghĩ tới rất nhiều chuyện, như đang dùng bọn chúng lấp đầy trống rỗng trong lòng, đẩy những suy nghĩ lung tung vô dụng đi.
Thậm chí cậu bắt đầu nhớ thương chiếc điện thoại bị bỏ lại ở khách sạn, tuy bình thường lười mang theo, nhưng không thể không thừa nhận, vào lúc quan trọng như này nó sẽ phát huy tác dụng to lớn, ít ra cậu có thể dùng nó để báo cảnh sát.
Như thể đã trực tiếp bỏ qua khả năng ai đó sẽ đi tìm mình, dù Thời Mông ”xong chuyện mới làm Gia Cát Lượng” (*), nhưng cậu chỉ nghĩ tới những cách để tự cứu mình.
(*) Gốc là 事后诸葛亮 (sự hậu Gia Cát Lượng): Theo baidu, cụm từ này xuất phát từ chương hai phần hai cuốn《Môi Thành Nộ Hỏa》(煤城怒火) của Hướng Xuân, ẩn dụ những người xong mọi việc rồi mới tự nhận có tài dự đoán, lúc trước thì không có ý kiến, xong xuôi mới bàn luận
viển vông.
Cậu đã một mình quá lâu quá lâu, thói quen cũng trở thành bản tính, nên khi nghe thấy có người gọi tên mình, tiềm thức cậu đã cho rằng mình nghe nhầm.
“Thời Mông ——“
Nhất định là nghe nhầm rồi. “Thời —— Mông ——“
Sao lại có người đi tìm mình? “Thời Mông, cậu có ở đây không?” Mình… Đang ở đâu?
Cùng với một chùm sáng đảo qua mặt cậu, bước chân chuyển từ con đường lát đá sang thảm cỏ, trở nên hỗn loạn và gấp gáp.
Người đi tới bị mặt đất mấp mô làm cho lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống, cẩn thận tới trước mặt cậu, khi bị đèn rọi thẳng vào người, Thời Mông nheo mắt lại theo phản xạ.
Vậy nên cậu đã bỏ lỡ nụ cười gần như là bừng sáng sau khi thở phào nhẹ nhõm của Phó Tuyên Liệu.
“Gọi cậu cả buổi rồi có biết không.” Lời thốt ra vẫn hung dữ, Phó Tuyên Liệu ngồi xổm xuống, để tầm mắt ngang bằng với Thời Mông, “Không biết ới lên một tiếng à?”
Mãi sau, Thời Mông quen với ánh sáng, nhìn người hãy còn đang thở dốc trước mặt, hé môi phát ra một âm tiết: “A.”
Phó Tuyên Liệu sửng sốt, sau đó quơ quơ tay trước mắt cậu: “Sợ đến nỗi ngốc luôn rồi hả?”
Lời còn chưa dứt, Thời Mông nãy giờ vẫn ngồi dưới gốc cây như bức tượng gỗ thình lình nhảy bật lên, bổ nhào vào người Phó Tuyên Liệu, đẩy anh ngã ngồi ra đất.
Phó Tuyên Liệu chỉ kịp đưa hai tay ra sau chống đỡ cơ thể, cổ tay phải vẫn đau đớn lại phải chịu trọng lượng nặng, đau đến nỗi anh nhe răng.
Anh không biết cơn đau đó với việc bị ôm không thở được này cái nào hỏng bét hơn, đành nhếch miệng hít sâu: “Shh… Nhìn rõ gầy, mà sức lực không phải dạng vừa.”
Thời Mông coi câu này như một lời khen, rồi lại cảm thấy ngượng nghịu vì phản ứng quá kích động của mình.
Cũng may trời tối không ai nhìn thấy.
Cậu đứng dậy khỏi người Phó Tuyên Liệu, vốn định tăng tốc mau mau đi về, đặt chân xuống mới phát hiện không biết chân bên phải đã bị trẹo từ
lúc nào, khẽ động đậy là đau thấu tim.
Thấy cậu khập khiễng đi rất khó nhọc, Phó Tuyên Liệu đi phía sau soi đèn pin nói: “Chậm thôi, giờ cũng không vội.”
Đi chậm đồng nghĩa với đau nhiều hơn, đau dài không bằng đau ngắn, Thời Mông cắn răng kiên trì bước đi rất nhanh, trán đẫm mồ hôi lạnh.
Phó Tuyên Liệu không nhìn nổi nữa, nhanh chân bước tới đỡ lấy Thời Mông, đường hẹp hai người không đi song song được, anh dứt khoát đi mấy trước lên trước, khuỵu chân cúi người, để lại cho Thời Mông một bóng lưng: “Lên đây.”
Mới đầu Thời Mông không nghe, lý do là: “Đường xa, anh không cõng nổi.”
Phó Tuyên Liệu quay lại dữ dằn trừng mắt: “Biết xa mà cậu còn chạy loạn?”
Thời Mông hé môi không nói lời nào.
“Thôi được rồi lên đây đi.” Phó Tuyên Liệu xoay người, “Bế còn không thành vấn đề, huống chi là cõng.”
Do dự chốc lát, Thời Mông tập tễnh đi tới, chậm rãi bò lên lưng anh.
Điện thoại đang bật chế độ đèn pin chuyển sang cho Thời Mông cầm, Phó Tuyên Liệu luồn hai tay ra sau đầu gối của người sau lưng, rồi đứng thẳng dậy, thình lình bay lên không trung khiến Thời Mông thở hắt ra vì giật mình, cậu quàng cánh tay siết lấy cổ Phó Tuyên Liệu theo phản xạ.
“Này đừng có lấy oán trả ơn nhé.” Phó Tuyên Liệu vừa đi về phía trước, vừa cảnh cáo, “Ghìm chết tôi thì cậu cũng không về được đâu.”
Hình như lời này có tác dụng uy hiếp, Thời Mông hơi nới lỏng tay ra, thả lỏng toàn thân để Phó Tuyên Liệu cõng mình.
Một con đường mòn vắng vẻ, một nguồn sáng có phạm vi giới hạn, hai trái tim theo vật lý mà nói thì rất gần nhau.
Gần đến mức Thời Mông lo nhịp tim mất khống chế của mình sẽ xuyên qua lồng ngực mỏng manh truyền tới tai người kia, cậu sượng sùng lùi về sau, nghe thấy người cõng cậu bất mãn “hừ” một tiếng: “Đừng cựa quậy.”
Thời Mông thích gì làm nấy đã quen, bấy giờ lại nghe lời đến lạ, Phó Tuyên Liệu không cho động đậy, thế là cậu ngoan ngoãn nằm sấp không động đậy.
Cũng khiến Phó Tuyên Liệu hơi không quen.
“Vẫn tỉnh đấy chứ?” Anh hỏi, “Hay là ngủ gật rồi?” Thời Mông đá đá chân trái.
Phó Tuyên Liệu xốc người lên: “Chỉ còn một cái chân lành lặn, đừng có đắc ý quá.”
Bị hỏi chạy tới tận đây làm gì, Thời Mông mới chịu hé răng, đáp án chỉ có một chữ: “Chơi.”
Phó Tuyên Liệu tỏ vẻ hiểu: “Chiều nay không bơi thuyền nên hối tiếc đúng không?”
“Không.”
“Nhưng thuyền cũng có phải ở hướng này đâu.” “Ừm.”
“Có thể đừng tích chữ như vàng thế được không?” “Có thể.”
Đối với Thời Mông mà nói, một chữ biến thành hai chữ, đã là một sự thay đổi to lớn sau khi tiếp thu ý kiến, là bước nhảy vọt về chất lượng, còn lọt vào tai người khác hay không thì không rõ.
Như thể chiếu lệ cho qua, Thời Mông nghe thấy Phó Tuyên Liệu bật cười. Âm hưởng truyền từ lồng ngực anh tới khiến thân thể cậu cũng chấn động theo, trái tim co thắt khe khẽ, Thời Mông bị cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này làm cho không biết phải làm sao.
Có lẽ là bởi vì đột nhiên có một người tham gia vào vở kịch một vai trong bao năm qua, phải điều chỉnh lại bối cảnh, đạo cụ phải chuẩn bị lại một lần nữa, và cũng nên thêm một chùm đèn chiếu.
Kịch bản mới còn chưa kịp tới tay, cậu chỉ đành tự phát huy tại chỗ. Thời Mông nghĩ nghĩ, hỏi: “Tay còn đau không?”
“Đau chứ.” Phó Tuyên Liệu nói, “Xuống tay nặng bao nhiêu mà chính cậu không biết?”
Thời Mông hơi áy náy, nhưng lại cảm thấy mình không sai, buồn bực nói: “Ai bảo anh muốn chạy trốn.”
“…” Phó Tuyên Liệu không biết nói gì cho phải, “Cậu còn lý sự.”
Nếu tính riêng tổn thương trên thân thể, cộng tất cả những vết thương chằng chịt trong quá khứ lại, thì thật ra hai người họ kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai chiếm được món hời gì từ người kia.
Nhưng rất rất lâu về trước, không phải như thế này, họ từng ở chung với nhau rất hòa bình, cũng vào một đêm khuya thanh vắng như vậy.
“Anh còn nhớ…” Bị nỗi xúc động thúc giục, Thời Mông hỏi, “11 năm về trước, anh đã cứu một người không?”
“Hả?” Phó Tuyên Liệu bị hỏi ngơ ra, “11 năm trước, ai mà nhớ nổi.” “Anh nghĩ lại xem.”
“Nghĩ cũng vô dụng, chuyện 8 năm trước còn quên sạch sành sanh, mà còn mong tôi nhớ được 11 năm trước như thế nào?”
Thời Mông nghi ngờ anh cố ý khịa vụ mình giả ngốc nói đã quên, ý đồ muốn trả thù rõ rành rành.
Đến khi lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp, nghi ngờ biến thành khẳng định, dưới cơn tức giận Thời Mông vặn vẹo muốn nhảy xuống, Phó Tuyên Liệu giữ chặt khoeo chân cậu không thả.
“Đừng nhảy đừng nhảy, nhảy là què nốt cái chân kia… Thôi thôi, nhớ, đương nhiên là tôi nhớ chuyện ấy.” Phó Tuyên Liệu thua trận, để người ổn định trên lưng, nói tiếp, “Lúc ấy trời còn tối đen hơn bây giờ, rừng núi âm u, nhiều giáo viên học sinh đi tìm như vậy, mà chỉ tôi tìm được cậu, đúng là…”
Phó Tuyên Liệu không nói hết, Thời Mông suy đoán nửa câu còn lại hẳn là “nghiệt duyên” gì đó.
Nhưng cậu cảm thấy, chỉ có “duyên”, không có “nghiệt”, lúc Phó Tuyên Liệu 15 tuổi lấm lem bùn đất xuất hiện trước mặt cậu, thở hổn hển nói rằng “tìm được em rồi”, lần đầu tiên thế giới kín bưng của Thời Mông hé ra một khe nhỏ, để một người xông vào.
Một ánh đèn khác chiếu tới người Phó Tuyên Liệu, họ đứng ở hai đầu sân khấu, nhìn nhau từ xa, dây dưa của rất nhiều năm sau đã mở màn từ giây phút ấy.
“Lúc đó cậu đáng yêu hơn bây giờ nhiều.” Phó Tuyên Liệu vừa nhớ lại vừa nói, “Được tôi cứu còn biết nói cảm ơn, bây giờ thì sao…”
Đầu này vừa oán trách, Thời Mông đầu kia đã nhận được chỉ thị, hành động ngay lập tức.
Ỷ vào trời tối, ỷ vào không ai biết, ỷ vào ngọn lửa ấm áp cháy hừng hực truyền từ ngực tới, Thời Mông vươn tay giữ lấy cằm Phó Tuyên Liệu, xoay ra sau, bịt kín cái miệng đang cằn nhằn không ngừng, dán một nụ hôn lên khóe môi anh.
Vì tư thế bất tiện, vị trí nụ hôn này hơi lệch, nhưng vẫn khiến Phó Tuyên Liệu phải dừng bước lại, ngẩn người.
Để Thời Mông có cơ hội nhìn sâu vào mắt Phó Tuyên Liệu, xác nhận bên trong mắt anh chính là cậu.
Sau đó bổ sung một câu “cảm ơn”, cậu hi vọng nó sẽ khiến Thời Mông trong lòng anh đáng yêu hơn —— Dù chỉ là một chút xíu, vào lúc anh suy nghĩ đến việc rời đi, nó sẽ khiến anh do dự, một giây thôi cũng được.
Bởi vì tích góp rất nhiều một giây đồng hồ lại, thì chính là cả đời.
Hết chương 17.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");