Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đi vào phòng vệ sinh sập cửa vào, mãi đến khi nước ấm dội xuống từ đỉnh đầu, hô hấp của Phó Tuyên Liệu vẫn chưa bình phục trở lại.
Anh biết mình quá kích động, cố tình nói lời trái lương tâm, thế nhưng dưới tình huống ban nãy, anh không còn lựa chọn nào khác.
Thời Mông ép sát từng bước, như một tay bắn tỉa thiện xạ, nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của anh, quanh thân anh không có vật che chắn, anh chỉ có thể cầm lấy vũ khí có lực sát thương mạnh hơn, rồi đánh lui đối phương.
Bởi trận chiến này không có đúng sai, chỉ có thắng thua, ai chịu thua trước là người đó thảm, dù là kết cục đầu rơi máu chảy, dù là đôi bên cùng tổn thương.
Chuyện cũ năm xưa phủ đầy bụi ký ức bị đào xới lên, Phó Tuyên Liệu nhắm hai mắt lại, mặc cho nước nóng tỏa hơi mù mịt quanh người.
Anh nhớ lại năm đó, Thời Mộc vừa qua đời không lâu, chưa kịp thoát khỏi nỗi bi thương, công ty của gia đình lại gặp khó khăn, mọi thứ lại lôi anh xuống một cái đầm lầy sâu không thấy đáy khác.
Bởi vậy khi bị gài bẫy bỏ thuốc vào rượu, anh thẹn quá hóa giận nhưng lại chẳng thể làm gì, tựa như cá trên thớt, chỉ có thể nằm im ở đó mặc người chém giết.
Tuy sau này nhà họ Thời đứng ra đè bê bối bị phanh phui trước mặt mọi người này xuống, để tránh sự việc lan rộng, nhưng người trong giới đều ngầm biết. Sau này Phó Tuyên Liệu và nhà họ Thời ký hợp đồng, phản ứng của người ngoài chủ yếu là phấn khích mong đợi được xem drama.
Thời gian như một liều thuốc tê có tác dụng chậm, càng ngày càng vùi lấp sỉ nhục và sự không cam lòng ngày nào, chợt tỉnh táo lại, mới phát hiện ra những năm qua anh đã bỏ quên trọng trách của mình, sống hời hợt có sao biết vậy.
Làm chuyện kia vào lúc thi cốt Thời Mộc còn chưa lạnh, bất luận động cơ là thế nào, thì bản thân anh cũng không đáng được tha thứ.
Nghĩ thông suốt điều này xong, Phó Tuyên Liệu xua đi cảm giác tội lỗi khó hiểu quanh quẩn trong lòng, tắm rửa xong quay lại phòng ngủ, nhìn thấy Thời Mông ngồi ở đầu giường khom lưng ngẩn người, ngay cả cảm xúc phẫn nộ anh cũng không huy động được.
Lười tốn hơi thừa lời với cậu, Phó Tuyên Liệu vòng qua bên kia giường nghiêng người nằm xuống, định tranh thủ trước khi trời sáng ngủ một giấc.
Không lâu sau, động tĩnh quen thuộc và cánh tay quấn lên hông khiến đáy lòng Phó Tuyên Liệu dâng lên một sự châm chọc hoang đường.
Bị câu chữ nhục mạ đến thế, mà vẫn có thể làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mới vừa rồi còn như gà chọi thấy người là mổ, giờ lại bắt đầu giả vờ làm bé thỏ trắng ngoan ngoãn nhu thuận.
Thật ra thì Thời Mông đã từng rất ngoan, đến giờ Phó Tuyên Liệu vẫn nhớ đứa bé yên tĩnh luôn luôn đi sau mông mình và thiếu niên thanh tú thường đi qua cửa lớp sau khi tan học, ánh mắt làm bộ như vô ý chạm nhau năm nào.
Thực sự Phó Tuyên Liệu không thể nghĩ ra, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu, tại sao lại biến thành như bây giờ.
Nếu như cậu cứ ngoan ngoãn như vậy, thì cũng không đến nỗi…
Cổ tay chạm vào nhau, không chạm vào viên sapphire có độ tồn tại cực mạnh kia, bỗng nhiên Phó Tuyên Liệu nhận ra từ lúc đưa ra ý kiến hủy hợp đồng đến nay, Thời Mông không còn đeo chiếc dây chuyền được đổi thành vòng tay kia nữa.
Thứ thuộc về cậu thì cậu không muốn, thứ không thuộc về cậu thì cậu cứ muốn chiếm hữu cho bằng được.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Phó Tuyên Liệu nghĩ, cậu ta sẽ không học được cách ngoan ngoãn đâu, vĩnh viễn sẽ không.
Không thì bọn họ cũng không đi đến tình trạng không phải yêu thì chính là hận thù, không chết cũng bị thương như hiện nay.
Có lẽ vì nguyên nhân mấy ngày liền ngủ không đủ, hoặc có lẽ vì giường nhà họ Phó rất thoải mái, lần này Thời Mông ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh.
Không có gì bất ngờ, Phó Tuyên Liệu đã không còn trong phòng, Thời Mông rời giường đánh răng rửa mặt đơn giản, mặc quần áo tử tế rồi đi ra phòng khách, cậu còn đặc biệt chú ý đến bàn ăn, tiếc là trống trơn, không có mảnh giấy nhớ mà Phó Tuyên Liệu để lại nào cả.
Tưởng Dung nghe tiếng đi ra khỏi phòng bếp, nhìn Thời Mông thì khách sáo cười: “Bác đang làm bữa sáng, ăn xong rồi hãy về nhé.”
Thời Mông đồng ý và nói lời cảm ơn, đến khi Tưởng Dung mang đồ ăn ra, cậu mới nhớ ra gì đó, bổ sung: “Bác gái, cháu chúc mừng năm mới bác ạ.”
Lời chúc này đến quá đột nhiên, giọng điệu cũng khô khan, khiến Tưởng Dung hơi bất ngờ. Nghĩ bình thường đứa nhỏ này kiệm lời ít nói, chắc không quen nói chuyện với người lớn, bà cũng thông cảm.
“Ôi, chúc cháu năm mới vui vẻ.” Tưởng Dung cười nói, “Ngồi đi, coi đây như nhà mình là được, đừng khách sáo quá.”
Nghe nói Phó Tuyên Liệu cùng bố đi chúc tết mấy vị quan chức, Thời Mông hỏi: “Vậy hôm nay anh ấy có về không ạ?”
Tưởng Dung đáp: “Chưa biết được, thường vào những ngày này hai bố con nó phải đi xã giao nhiều, có lẽ phải ăn tối xong mới về được.”
Thời Mông gật gật đầu: “Cháu cảm ơn bác gái.”
Tưởng Dung bị cậu cảm ơn tới cảm ơn lui làm cho vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, xiên một miếng thanh long từ khay trái cây đặt vào đĩa của cậu: “Nào, ăn nhiều một chút, cháu thích ăn quả thanh long đúng khô..ng…”
Dù đã vội vã dừng lời, nhưng miếng trái cây đỏ rực cũng đã rơi vào cái đĩa trước mặt Thời Mông.
Nhớ ra vài sự tích quái đản được nhiều người kể lại, thêm nữa chính bà còn là người đứng ra thúc đẩy việc giải trừ hợp đồng, Tưởng Dung cho rằng Thời Mông sẽ tức giận, hoặc ít ra sẽ thể hiện sự giận dữ vì bị xúc phạm gì đó.
Nhưng kết quả là cậu chỉ nhìn chằm chằm miếng thanh long một lát, sau đó dùng nĩa xiên một miếng bỏ vào miệng, bình tĩnh nói thêm một câu “Cháu cảm ơn”.
Cơm nước xong xuôi thu dọn bát đũa, Thời Mông chủ động giúp rửa bát, Tưởng Dung lau bàn xong là không có việc gì làm, đứng bên cạnh bồn
nước không xen tay vào được, nói chuyện phiếm: “Trước kia chưa từng thấy cháu làm việc nhà, không ngờ lại thành thạo thế này.”
Thời Mông nghĩ nghĩ, đáp: “Cháu còn biết nấu cơm.”
Cậu đặt bát sạch sang một bên, lấy một cái khác từ bồn nước lên, nói tiếp: “Cháu có thể chăm sóc tốt cho Phó Tuyên Liệu.”
Mới đầu Tưởng Dung còn không rõ vì sao cậu lại nói như vậy, sau này nhớ ra ngày vừa từ nước ngoài về nhìn thấy phòng của Phó Tuyên Liệu được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, mới nhận ra Thời Mông đang cố gắng biểu hiện tốt một chút trước mặt bà.
Lại nhớ lời Phó Tuyên Liệu nói, “Trốn còn không kịp”, thật khó để không chạnh lòng vì đứa nhỏ vụng về lấy lòng mình này.
“Tuyên Liêu ấy mà, nhìn thì cao lớn khỏe mạnh, nhưng thật ra chỉ là đứa trẻ to xác, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nếu bình thường nó có làm cháu tổn thương thì mong cháu thông cảm.”
Tưởng Dung nói rất khéo, Thời Mông cũng không phải ngu, một bản hợp đồng vẫn chưa hủy chình ình ở đó, tất nhiên là cậu nghe ra ý an ủi trong lời của bà.
Thời Mông chưa bao giờ coi thường những lời tử tế, thậm chí cậu còn biết rất rõ trong lòng Phó Tuyên Liệu chất chứa oán hận, anh không có nghĩa vụ phải chiều theo cậu.
Bởi vậy cậu luôn đặt tất cả những điều tốt đẹp hiếm khi có được ở trong lòng.
“Không ạ, anh ấy đối xử với cháu rất tốt.” Để chứng minh, Thời Mông nói thêm, “Tối hôm qua anh ấy cho cháu ở lại, còn nấu mì cho cháu ăn.”
Dường như không ngờ rằng Thời Mông sẽ trả lời như vậy, Tưởng Dung thoáng sững sở, rồi sau đó xoay người lấy một chiếc khăn khô sạch, đứng bên cạnh lau đi nước đọng trên bát đĩa.
Bà vừa lau vừa nói: “Lúc trang trí căn nhà này, không ai cân nhắc đến vấn đề thuận tiện, nhất là phòng bếp, dì nấu cơm thường phản ánh rất nhiều với bác, bao gồm kệ bếp sát tường bị đặt lệch, lúc xào nấu dễ bị đụng cánh tay, vị trí đèn trần không hợp lý, khi thái thịt rửa rau luôn bị khuất bóng.”
“Lúc trước bác cảm thấy những thứ này không phải vấn đề to tát, làm quen, khắc phục, chịu đựng một chút là được.” Tưởng Dung nói tiếp, “Kết quả là đã ở bao nhiêu năm qua, dì giúp việc vẫn thỉnh thoảng phàn
nàn công trình nhà bếp dùng không thuận tay, bác mới suy nghĩ lại cẩn thận, phát hiện ra trước kia quá qua loa miễn cưỡng, phải nói là cố chấp mới đúng, không chịu thừa nhận là thiết kế bị sai.”
Giọng nói dịu dàng dễ nghe, nhưng lại khiến bàn tay đặt dưới vòi nước của Thời Mông ngừng lại.
“Bây giờ bác đã nghĩ thấu đáo, định là qua Tết thì cho mời kiến trúc sư đến quy hoạch sửa sang lại nhà bếp lần nữa.” Buông bát đã được lau sạch xuống, Tưởng Dung chỉ tủ bát bên dưới bếp ga, “Bác định đặt một cái máy rửa bát ở đây, như thế giả sử ở nhà một mình làm mấy món đồ ăn thì cũng không cần lo bát không có ai rửa.”
Thấy Thời Mông ngơ ngác đứng ở đó, hiển nhiên đã nghe ra ý trong lời của bà, Tưởng Dung thoáng không nỡ, nhưng lại không thể không quyết tâm, bà nói nốt.
“Cháu xem, biết rõ là sai mà còn cố chấp đến cùng, kết quả cuối cùng chỉ có thể là dã tràng xe cát mà thôi, với lại…” Bà nói với Thời Mông, “Cháu cũng thấy đấy, trên đời này không có sự vật, sự việc, hay người nào, là không thể thay thế.”
…
Ngồi vào trong xe, Thời Mông nhận điện thoại của Giang Tuyết.
“Năm mới vui vẻ nha.” Được về quê nên tâm tình Giang Tuyết không tệ, giọng nói nhẹ nhàng hỏi cậu, “Ăn sủi cảo chưa?”
Thời Mông đáp: “Vẫn chưa.”
Giang Tuyết hồ hởi quảng bá món ngon: “Vậy thì tốt quá, này nhìn sủi cảo da mỏng nhiều nhân mà mẹ chị vừa gói này, vừa cắn xuống một miếng nhá, òa —— nước súp chảy đầy miệng, thơm ngon thì thôi rồi.”
Trong loa có thấp thoáng tiếng cười của phụ nữ trung niên, hẳn là mẹ của Giang Tuyết.
Cậu gửi lời chúc tết tới gia đình Giang Tuyết ở đầu dây bên kia, Giang Tuyết cười bảo Thời Mông nói chúc mừng năm mới mà như người máy đọc bản thảo diễn thuyết, rồi cô nhét một cái sủi cảo to vào miệng bất chấp hình tượng, tiếp tục dụ dỗ: “Ăn ngon lắm luôn, Mông Mông em có muốn ăn không?”
Thời Mông “ừm” một tiếng rất là nể mặt.
Giang Tuyết thỏa mãn khẽ nói: “Bảo em về nhà ăn tết với chị mà em không chịu.”
“Hôm qua em và Phó Tuyên Liệu ở bên nhau.” Thời Mông nói. Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi: “Em đi tìm anh ta à?” “Ừm.”
“Chẳng phải em đã nói là… anh ta không muốn gặp em cơ mà?” “Nên em đi tìm anh ấy.”
“Chị thấy thế này, chi bằng em kiếm bộ còng tay, xích cái tên họ Phó kia trong nhà luôn đi, đỡ phải đi tìm khắp nơi.”
Một câu nói đùa mà thôi, nhưng Thời Mông lại nghiêm túc suy nghĩ về độ khả thi của nó thật, cậu hỏi: “Chỗ nào bán còng tay?”
Đầu dây bên kia cả nửa ngày không thấy lên tiếng.
Đợi đến khi tránh xa tiếng ồn nhiễu, di chuyển đến chỗ yên ắng, Giang Tuyết mới cất tiếng lần nữa: “Em lại lớn thêm một tuổi rồi, theo lý thuyết thì chị Tuyết nên không quản chuyện riêng của em, nhưng thật sự chị rất lo lắng cho tình trạng hiện giờ của em.”
Lại một người nữa tới khuyên cậu buông tay.
Thời Mông không muốn nghe, nhưng cúp máy thì không lễ phép, cậu nhếch môi, cúi đầu móc ngón tay.
Giang Tuyết nói liên miên lải nhải một đống, dụng ý thì không khác lời Tưởng Dung nói là bao, có điều cô đứng dưới góc độ của Thời Mông, suy nghĩ cho cậu, sợ cậu tổn thương.
“Một người muốn đánh một người muốn bị đánh mới gọi là tình yêu, cứ cho là em nhận định anh ta đi, nhưng anh ta thì không thể đáp lại em bằng một tình yêu ngang hàng, vậy nên em phải học cách yêu lấy bản thân mình.”
Nghe vậy, Thời Mông hơi có chút phản ứng: “Yêu… bản thân mình?”
“Đúng vậy, đối xử tốt với bản thân một chút, người khác không dừng lại vì em, vốn dĩ không phải lỗi của em, vết xe đổ của chị chưa đủ để chứng minh à? Trước kia em cũng khuyên chị như thế mà?”
Đúng, mình từng khuyên chị như vậy. Thời Mông nghĩ, nhưng giữa “không phải lỗi của mình” và “yêu lấy bản thân” thì có mối liên hệ gì?
Em có gì đáng để yêu?
Em đã bị tất cả mọi người ghét bỏ mà.
Người mang tên Thời Mông, từ nhỏ đến lớn bất kể là đi đến đâu thì cũng luôn là sự tồn tại dư thừa đáng ghét, ngay cả cậu cũng không thích chính bản thân mình, vậy thì sao có thể có người nào đó nguyện ý yêu cậu đây?
—— Tất cả mọi người đều sợ cậu, đều muốn cách cậu thật xa.
Lời của Phó Tuyên Liệu như chú ngữ in hằn trong đầu, khiến Thời Mông đang tắm dưới ánh mặt trời chợt rùng mình ớn lạnh.
Sau đó nặng nề thở ra.
Nếu anh ấy dù thế nào cũng không thể yêu mình —— Thời Mông tự nhủ, vậy thì cứ như vậy đi.
Cũng chỉ có thể như vậy.
…
Một tuần sau, thứ bảy đầu năm, Thời Hoài Diệc đứng ra làm chủ mời ba người nhà họ Phó tới nhà làm khách.
Tưởng rằng chuyện hủy hợp đồng có tiến triển, Phó Khải Minh và Tưởng Dung rất phấn khởi, trên đường đi còn dặn dò Phó Tuyên Liệu tìm cơ hội mời Lý Bích Hạm một bữa cơm.
“Xen ra dì Lý của con cũng phải bỏ ra nhiều công sức thì mới có giải quyết được nhanh như vậy.” Tưởng Dung nói, “Sớm biết thế đã nhờ dì ấy hỗ trợ ngay từ đầu, nhà mình đỡ phải làm những việc vô dụng kia.”
Phó Tuyên Liệu không hỏi những thứ vô dụng đó là gì, anh đang tập trung tinh thần suy nghĩ, nếu thật sự Lý Bích Hạm giúp một tay, thì anh đâm lao phải theo lao, phải đồng ý hợp tác mà thôi.
Không biết sau khi bị cướp đi cổ phần của nhà họ Thời thì Thời Mông sẽ có phản ứng như thế nào, sẽ không thèm để ý, hay là nổi trận lôi đình, hay là… nản lòng thoái chí vì anh có tham dự vào việc này?
Mang tâm tình vừa tò mò vừa thấp thỏm đi vào nhà họ Thời, đứng ngoài cửa ra vào nghênh đón bọn họ là đích thân Thời Hoài Diệc.
Thời Tư Hủy không ở nhà, còn Lý Bích Hạm thì mãi đến giờ cơm mới thong thả xuống lầu, chào hỏi đơn giản rồi ngồi xuống, sau đó không nói một lời, dáng vẻ chán chường, cả buổi không nhúc nhích đũa.
Trái lại Thời Hoài Diệc thì nhiệt tình rót rượu cho khách, cười nói ân cần mời mọi người dùng bữa, bày ra thái độ có việc muốn nhờ, khiến trong
lòng Phó Tuyên Liệu có chút bất an mơ hồ.
Bố anh Phó Khải Minh cũng có lo lắng tương tự, tìm đề tài gợi chuyện: “Tôi biết Tư Hủy bận rộn công việc, nhưng còn Tiểu Mông đâu, sau không gọi cháu nó xuống ăn cơm cùng nhau.”
“Nó ấy hả, đang vội thu dọn hành lý trong phòng.”
Thời Hoài Diệc nói, đặt đũa xuống, cầm lấy khăn tay lau miệng, hình như có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.
Ba người nhà họ Phó trao đổi ánh mắt với nhau, lúc này Tưởng Dung lên tiếng: “Anh cứ việc nói, miễn là nhà chúng em có thể…”
“Tất nhiên là có thể làm được, với quan hệ nhà chúng ta, thì sao nhà anh lại làm khó dễ nhà em?”
Thời Hoài Diệc cười nói tiếp: “Thật ra chỉ là việc nhỏ thôi, Mông Mông nó quyết định quay lại trường tiếp tục học vẽ, trường thì cách xa chỗ này, lại gần nhà hai em và cháu, nên anh nghĩ chi bằng để nó qua nhà hai em ở, hai đứa nhỏ cũng tiện chăm sóc lẫn nhau…”
Không đợi ông nói xong, Phó Tuyên Liệu đứng phắt dậy: “Vậy hợp đồng thì sao ạ, bao giờ thì hủy bỏ?”
Có lẽ là không ngờ anh lại vội vã nóng nảy như vậy, Thời Hoài Diệc thoáng sửng sốt, sau đó hời hợt đáp: “Bản hợp đồng đó vốn chỉ là dư thừa, với quan hệ của hai nhà chúng ta, và quan hệ giữa cháu và Mông Mông, thì đâu còn cần đến thứ đó…”
Phó Tuyên Liệu không nghe nổi nửa, xoay người nhanh chân đi về hướng cầu thang.
Đúng lúc gặp Thời Mông đã thu dọn xong đồ đạc, kéo va li xuống dưới nhà, vừa hay gặp Phó Tuyên Liệu vừa giẫm lên bậc thang.
Bước chân cùng dừng lại, hai người một trên một dưới, nhìn nhau cách bốn năm bậc cầu thang, rõ ràng rất gần, nhưng lại như cách cả một dòng Ngân Hà xa xôi.
Thời Mông nhìn thấy lửa giận cháy hừng hực trong mắt Phó Tuyên Liệu, hận thù nung chảy đất trời, muốn ăn sống nuốt tươi cậu.
Không có gì ngoài kinh ngạc và khó hiểu, và thứ dư ra duy nhất đó là thù hận quen thuộc.
Là phản ứng nên có khi kế hoạch bị đảo lộn đây mà, Thời Mông nghĩ, đổi lại là cậu thì sẽ chỉ càng thù hằn hơn mà thôi, không biết chừng sẽ ác
độc đến mức muốn nghiền kẻ đầu sỏ thành tro bụi cũng nên.
So sánh một chút, sự thù hận ấy như lửa to đón gió, lan rộng và bùng cháy, mới đầu sẽ bị nó thiêu cho bị thương, sẽ cảm thấy nhói rát, sau này vết thương kết vảy khép miệng lại rồi thì ngứa ngáy tận xương tủy, thúc giục người ta cào gãi.
Cho nên biết rõ vết thương sẽ vỡ ra, thậm chí là nhiễm trùng, Thời Mông vẫn không ngừng rục rịch tiến về phía trước.
Chiều tối hôm qua, dưới phòng sách dưới lầu, Thời Hoài Diệc nghe lời thỉnh cầu của Thời Mông, ông rất lấy làm khó hiểu.
“Tuy đây không phải chuyện to tát gì, nhưng trong mắt của bố, Mông Mông, con không có lý do gì để khăng khăng chọn thằng bé đó.”
“Anh ấy đã cứu con.” Thời Mông nói. Chỉ có anh ấy mới có thể cứu con.
“Anh ấy không thể bị thay thế.” Thời Mông nói tiếp.
Cho nên người ngoài càng nói thay thế Phó Tuyên Liệu đi, thì cậu càng muốn chứng minh cho họ nhìn.
Từ xưa đến nay chưa từng có ai dạy cho Thời Mông biết phải yêu bản thân mình như thế nào, nên tất nhiên là cậu sẽ không biết cách yêu thương người khác.
Cậu chỉ biết được qua kinh nghiệm của mình rằng, yêu là ra lệnh cho người đó, là ích kỷ, là hoàn toàn không cần thể diện, là ghen ghét, là điên cuồng, là trợn mắt dữ tợn khi gặp nhau, và đi kèm vô số suy nghĩ độc ác gớm ghiếc.
“Thời Mông.” Phó Tuyên Liệu gần như là rít lên, “Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?”
Khóe môi nhếch cong, Thời Mông nhìn xuống Phó Tuyên Liệu đứng dưới cậu mấy bậc cầu thang, bày ra tư thế bễ nghễ của người thắng cuộc.
Mà người thắng cuộc thì không cần trả lời vấn đề, chỉ cần ra lệnh.
Xách va li hành lý xuống dươi lầu, quét mắt qua bàn ăn đĩa bát hỗn độn, Thời Mông nghiêng đầu qua chỗ khác, dùng giọng điệu qua quýt nhạt nhẽo nói với Phó Tuyên Liệu đứng trên bậc thang không nhúc nhích nãy giờ: “Ăn xong rồi? Vậy chúng ta đi thôi.”
Hết chương 26.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");