Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phó Tuyên Liệu mơ một giấc mơ.
Thời gian là cuối hè, địa điểm là thao trường.
Trong đại hội thể dục thể thao đầu tiên của năm lớp 11, anh bất đắc dĩ phải đăng ký chạy cự li dài 8000m, căn cứ vào tinh thần thể thao và lòng tự trọng không thể để mất mặt, 5 phút trước khi xuất phát anh nghiến răng quyết tâm phải chạy bằng hết.
Thật ra thể lực thì đầy đủ, Phó Tuyên Liệu thích vận động, sau khi học xong thường đi đá bóng với bạn bè, độ dài sân bóng tiêu chuẩn 11 người
không khác mấy so với đường băng cao su của trường cấp ba, 20 vòng mà thôi, một bữa ăn sáng.
Nhưng anh quên đường hô hấp của anh vẫn tồn tại vấn đề. Gần đây Phong thành ít mưa, trên mặt đường tích một lớp bụi dày, hôm nay gió lớn, vô số cát bụi bay tung mù quanh thao trường rộng lớn, chạy đến vòng thứ năm thì Phó Tuyên Liệu cũng bị sặc không dưới năm lần.
Uống nước không thể làm tan đi cái khó chịu của yết hầu và đường khí quản, hô hấp của anh trở nên nặng nề, dần dần thở không ra hơi, bước chạy cũng bắt đầu loạng choạng lung lay.
Thời niên thiếu luôn giấu trong lòng một sự bướng bỉnh cố chấp không chịu thua, Phó Tuyên Liệu cũng không ngoại lệ.
Trong lòng anh đã biết lúc này e là không thể chạy tròn 20 vòng, anh muốn ít ra cũng phải chạy cho xong vòng này.
Điểm cuối của vòng thứ bảy đã gần ngay trước mắt, anh đã nhìn thấy cái mũ đỏ trên đầu trọng tài, bất thình lình chân mềm nhũn đi, đầu gối chạm đất đầu tiên, ngay sau đó là bả vai và đầu.
Trong phút chốc hình ảnh tối sầm đi, đến khi hình ảnh lại hiện ra trước mắt, địa điểm đã dời đến phòng y tế của trường THPT số 3.
Không khí nơi đây sạch sẽ hơn nhiều, chiếc giường đơn chật hẹp được một tấm rèm mỏng màu trắng ngăn cách với phòng ngoài, một bên khác là cửa sổ, ánh nắng xuyên qua khe hở của tán cây, chiếu vào trong phòng, Phó Tuyên Liệu nheo mắt lại, bắt lấy hạt bụi nhỏ bé trôi nổi trong không khí.
Bên ngoài không có tiếng động, hình như bác sĩ không ở đây. Phó Tuyên Liệu ngáp một cái, đường hô hấp đau rát vì bị mài xước, anh đấm ngực ho khan một trận, dứt khoát nằm xuống nghỉ ngơi, cam chịu nghĩ dù sao cũng thành ra như vậy rồi, chi bằng cứ ngủ thêm một lát.
Mơ mơ màng màng, anh nhớ lại trước lúc ngã xuống, hình như anh nghe thấy tiếng la hét sợ hãi từ khán đài, không biết trong số đó có người kia không.
Hẳn là có, đại hội thể dục thể thao của cấp THCS và THPT số 3 được tổ chức cùng nhau, không có chuyện cậu ấy không nhìn thấy.
Nói không chừng đang trên đường tới đây cũng nên… Phó Tuyên Liệu khép mí mắt nặng nề lại, ngủ thiếp đi.
Lần nữa tỉnh lại —— Nói chính xác hơn, khi một lần nữa có ý thức, Phó Tuyên Liệu hoảng hốt không biết mình đã tỉnh hay chưa, có thể nhìn thấy có thể nghe thấy, nhưng lại ở trong trạng thái mơ hồ không rõ ràng.
Nghe thấy tiếng động, anh khó nhọc mở mắt ra, sau tấm rèm vải màu trắng xuất hiện một thân ảnh gầy gò, tóc ngắn, vóc dáng không cao cho lắm, nhưng cũng có thể là vì ánh sáng và cái bóng có sự chênh lệch dẫn đến nhìn không được cao.
Hình như là sợ bị phát hiện, tiếng bước chân của người tới rất là nhẹ, đi đến cạnh giường đứng cả buổi không thấy có động tác gì.
Đang lúc Phó Tuyên Liệu lim dim định ngủ tiếp, một cái tay đẩy rèm cửa qua một bên, cẩn thận từng li từng tí, vươn vào sau đó rơi xuống trán anh.
Xúc cảm ở mu bàn tay không thể nói là ấm áp, thậm chí hơi lạnh băng.
Phó Tuyên Liệu nhíu mày khó chịu, cái tay kia lập tức cuống quýt rời đi, một lát sau, đổi thành lòng bàn tay có nhiệt độ tương đối cao, sờ thật nhẹ vào vết thương trên thái dương của Phó Tuyên Liệu do ngã đập đầu xuống đất mà thành, nhẹ tựa lông vũ rơi vào người, hơi ngưa ngứa.
Cơn buồn ngủ càng kéo tới, trước khi mí mắt khép lại đoạt đi tia sáng cuối cùng, Phó Tuyên Liệu mơ hồ nhìn thấy một cái tay, trắng nõn thon dài, động tác nhu hòa, như đang đụng vào bảo vật trân quý vô vàn.
Tỉnh hẳn lại từ giấc mộng, ấn tượng ngắn ngủi về bàn tay kia trở nên vô cùng rõ ràng, đến mức Phó Tuyên Liệu ngồi trên giường nhìn chằm chằm cánh tay để bên ngoài chăn của người bên cạnh hồi lâu, chợt thanh tỉnh, mới phát hiện ra sự hoang đường.
Sao lại là Thời Mông được?
Hôm đó anh tỉnh lại ở phòng y tế, vén rèm lên, nhìn thấy một chai nước uống đặt trên chiếc tủ thấp cạnh giường, bên dưới là một mảnh giấy.
Đồ uống là nhãn hiệu anh thường uống, chỉ có người thường chơi chung với anh mới biết. Trên giấy vẽ thao trường và đường băng, một người mặc đồng phục ngắn tay đang chạy.
Vài ngày sau là sinh nhật Phó Tuyên Liệu, buổi sáng khi tới trường trên bàn học của anh xuất hiện một bức tranh khổ A5, chính là bức phác họa ở phòng y tế kia được thay đổi sang phiên bản cao cấp hơn, người trên bức tranh là ai không cần nói cũng biết.
Thật ra lúc học lớp 10 Phó Tuyên Liệu đã từng nhận được một bức tranh không kí tên, vẽ cảnh một thiếu niên đang ghé vào bàn học ngủ.
Vì không vẽ mặt nên lúc ấy Phó Tuyên Liệu còn tưởng là ai đặt nhầm chỗ, đợi đến sinh nhật năm sau mới biết rõ đó là dành cho mình, lại đến lễ Giáng Sinh năm lớp 12 thông qua chiếc đồng hồ được đeo trên tay Thời Mộc, xác nhận trá hình rằng cuộc trò chuyện vào đêm Giáng Sinh có tồn tại, cuối cùng xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, tất cả mới trở nên rõ ràng rành mạch.
Nghĩ lại lúc anh động lòng với Thời Mộc, Thời Mộc cũng ôm tình cảm tương tự với anh, có điều lại bị lễ giáo truyền thống trói buộc nên không dám thừa nhận, đành phải mập mờ bày tỏ tâm ý thông qua những phương pháp này.
Mà sự kiện được coi như tác nhân thúc đẩy Phó Tuyên Liệu nhìn thẳng vào tình cảm của mình chính là sự lo lắng và quan tâm âm thầm ở phòng y tế, chúng là hồi ức đáng quý nhất sâu trong nội tâm anh.
Chuyện này, sao có thể là do Thời Mông làm được? Phó Tuyên Liệu thu tầm mắt lại, cười tự giễu.
Lần trước cũng là nằm mơ, tỉnh lại hoảng hốt tưởng là ký ức về nhân vật chính trong hiện thực bị rối loạn, bị Thời Mông tự phủ nhận đã đủ hoang đường rồi, lúc này không biết là cái dây nào bị chạm mạch, dựa vào một bàn tay khá tương tự mà suýt chút nữa lại dao động.
Sau khi xuống giường rửa mặt, Phó Tuyên Liệu đang thay quần áo trong phòng thay quần áo thì nhận được điện thoại của Cao Lạc Thành.
“Cuối tuần vui vẻ đến rồi, qua Hạc Đình không?”
“Hôm nay bên nhà họ Thời bắt đầu ra tay, tôi phải qua đó xem xem.” Bên kia trầm ngâm một lát: “Hôm qua hẹn được rồi à?”
“Ừ.” Phó Tuyên Liệu không muốn nhiều lời về việc này, anh hỏi ngược lại, “Có việc gì?”
“Cũng không có gì, có người họ Trương tự xưng là bạn học cũ của ông, muốn hẹn gặp ông.”
“Họ Trương?” Nhất thời Phó Tuyên Liệu không nhớ ra được. “Đúng, tên là Trương Hạo, bảo là đàn em năm dưới của ông.” Lúc này mới có một chút ấn tượng.
“Người đó tìm tôi có việc gì?”
“Tôi hỏi thì cậu ta đáp là tìm ông ôn chuyện cũ, xem chừng là muốn lôi kéo làm quan móc nối quan hệ với ông.”
Cao Lạc Thành đã nhìn ra như thế thì Phó Tuyên Liệu cũng không cần nể mặt: “Ừ, nhà cậu ta kinh doanh vật liệu xây dựng, chắc là muốn tìm đường tắt.”
“Bảo sao.” Cao Lạc Thành nói, “Nhưng mà công ty bọn ông cũng đang tìm nhà cung cấp hàng đấy thôi? Nếu nhà cậu ta đáng tin cậy thì gặp mặt nói chuyện không phải là không được.”
Phó Tuyên Liệu hiểu đạo lý này, thế nhưng nhớ lại lần đứng trước cổng Hạc Đình tên Trương Hạo kia túm lấy Thời Mông kêu tên Thời Mộc là tâm tình anh lại trùng xuống, bực bội khó tả.
“Bên chỗ tôi có mối làm ăn hợp tác lâu dài, không thiếu những nhà cung cấp giữa đường nhảy ra như thế.” Phó Tuyên Liệu truyền lời, “Nói với cậu ta là tôi không rảnh.”
Cao Lạc Thành đồng ý, biết anh bận bịu nên nhắc một câu “cẩn thận mọi chuyện” rồi cúp máy.
Mặc áo khoác âu phục vào, lúc đi ra ngoài Phó Tuyên Liệu đi qua tấm gương ở cửa, thoáng nhìn thấy mặt gương vỡ nát, anh sửng sốt mất một lúc.
Từ phòng thay quần áo là có thể đi thẳng ra ngoài cửa, nhưng anh lại quay lại phòng ngủ như ma xui quỷ khiến, nhìn về phía người còn đang ngủ trên giường cách đó hai ba mét.
Lúc ngủ Thời Mông thích ôm đồ, Phó Tuyên Liệu thường xuyên được ôm như vậy. Lúc này không có thứ gì để ôm, cậu nằm nghiêng cuộn tròn thân thể, ôm phần chăn dư ra vào ngực, gần như vùi cả đầu xuống dưới chăn, chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt với làn da trắng lạnh ra bên ngoài.
Tối hôm qua sau khi to tiếng, hai người không nói chuyện với nhau nữa, trầm mặc đến độ không ai bật đèn lên, cứ qua loa rửa mặt mũi rồi mò mẫm leo lên giường.
Vừa nãy nhìn thấy mặt gương bị vỡ nát kia, Phó Tuyên Liệu mới chậm chạp nhận ra, có lẽ tối hôm qua Thời Mông đã bị thương.
Không giống với những xô xát nhỏ vì tranh thế thượng phong khi ân ái, tấm gương đã vỡ nát đến mức đó, chắc hẳn là bị thương không hề nhẹ.
Nhấc chân lên, muốn bước lên tìm hiểu thực hư, nhưng chỉ được nửa bước, lại dừng lại.
Như thể làm như thế đồng nghĩa với việc quên đi, chuyện năm xưa phủ kín tro bụi sẽ bị bão cát nổi lên chôn vùi càng sâu hơn, cho đến khi bao trùm hết thảy.
Tất cả mọi người đều nói rằng anh không thể quên. Quên là một loại phản bội.
Phó Tuyên Liệu hít sâu một hơi, cuối cùng anh không bước về phía trước.
Ngay cả nhìn thêm anh cũng không dám, gần như là hốt hoảng xoay người đi, sải bước dài đi ra ngoài.
*** (Hạ)
***
Hôm nay Thời Mông vẫn dậy muộn như cũ, cậu đứng trước bồn rửa mặt, đối diện với người trong gương hồi lâu rồi mới chậm rãi giơ tay lên, xoa xoa vết thương sưng đỏ ở thái dương.
Không bị rách da, ấn xuống mới thấy hơi đau đớn, có thể thấy được rằng hôm qua Phó Tuyên Liệu cũng không ra tay nặng, cậu giãy không ra là bởi vì quá mệt.
Thời Mông gây tê cho Phó Tuyên Liệu, đồng thời tìm cớ cho chính mình, cậu thu dọn xong tìm một cái áo cao cổ không quá mỏng mặc vào, đi ra khỏi phòng ngủ.
Nhà của nhà họ Phó không hề nhỏ, bốn người ở dư dả.
Phòng để trống được chia ra cho Thời Mông làm phòng vẽ tranh tạm thời, lúc này Tưởng Dung đang quét rác ở căn phòng đó, bà nghe được tiếng mở cửa nên thò đầu ra, nhìn thấy Thời Mông ăn mặc kín mít, mới hỏi một câu: “Trời nóng bức sao cháu mặc nhiều vậy?”
Thời Mông không muốn nói cho bà đó là vì che vết bầm tím. Dù là tối hôm qua ồn ào đến mức đó, không khéo bà đã biết rõ đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Cháu không nóng.”
Thời Mông vừa trả lời vừa đi về phía phòng bếp, định uống cốc nước rồi lại ra ngoài.
Không bao lâu sau, Tưởng Dung cũng tới bếp, lấy sandwich trong lò vi sóng ra: “Ăn chút đi, nếm thử tay nghề của bác xem thế nào.”
Thời Mông không có lý do từ chối.
Lúc rửa tay xong cầm bánh sandwich lên, cậu bị Tưởng Dung nhìn thấy vết cào trên mu bàn tay, bà ngạc nhiên hỏi: “Đây là bị mèo cào à?”
Xoay cánh tay qua nhìn thử, Thời Mông lơ đãng đáp: “Bị một chút ạ.”
“Tiêm vaccine chưa?” Tưởng Dung nhắc nhở, “Nếu bị cào tối qua thì chưa tới 24 giờ, bây giờ đi tiêm vẫn còn kịp.”
Thế là Thời Mông ăn xong là bị Tưởng Dung giục đi tiêm, tay cậu cầm điện thoại, mở hướng dẫn chỉ đường, đích đến là trung tâm phòng chống bệnh tật Phong thành.
“Bác không biết lái xe, không thì bác đã đưa cháu đi rồi.”
Tưởng Dung đưa cậu ra cửa, nhìn tay cậu, rồi lại quay đầu nhìn phòng vẽ tranh, thoáng hiện vẻ lo lắng.
“Cháu vẽ đẹp là thế.” Bà nói, “Bàn tay khéo léo này không thể để xảy ra vấn đề được.”
Trên đường đi, Thời Mông nhận điện thoại của Tôn Nhạn Phong.
Ông đi thẳng vào vấn đề: “Thầy nghe mẹ con kể, tối hôm qua con giúp đi tìm mèo đúng không?”
Thời Mông “ừm” một tiếng.
Tôn Nhạn Phong thở dài bất đắc dĩ: “Hầy, thầy đã nói với mẹ con, có chuyện gì thì tìm thầy, không ngờ vẫn làm phiền con.”
“Không sao ạ.” Thời Mông đáp.
“Vậy Mộc Mộc… Thầy đang nói đến con mèo kia, rốt cuộc là tìm được ở đâu?”
“Trong bụi cỏ gần khu nhà.”
Nhớ lại cái tối như bưng và thời tiết xấu tệ ngày hôm qua, giờ phút này Thời Mông vẫn có cảm giác khó chịu bởi dầm mưa đến ướt sũng cả người.
Tay cậu cũng bị cào trong lúc đó, mèo trốn trong bụi cỏ, bị tiếng chân bước tới dọa, khi Thời Mông cúi người bắt nó, nó hoảng loạn chạy trốn, nhe răng hung hăng cào một phát.
“Tìm thấy là tốt rồi.” Tôn Nhạn Phong nói, “Lần sau có gặp chuyện gì thì con cứ gọi điện cho thầy. Thầy đã nói là sẽ chăm sóc hai mẹ con con.”
Thời Mông không nhớ Tôn Nhạn Phong nói như thế lúc nào, nghĩ bụng có thể là nói với Dương Ấu Lan.
Từ đầu đến cuối cậu chỉ là một người ngoài cuộc, không gia nhập không can dự, cái gì cũng không hiểu, ngay lúc bi bô tập nói là đã không thể không bị động tiếp nhận vận mệnh đổ ập xuống đầu ình.
Thế nhưng cậu không đần độn đến mức không phát hiện ra sự bất thường kể từ ngày đó đến nay.
“Cho nên, thật ra con là con của thầy đúng không?” Thời Mông không thích quanh co lòng vòng với người khác, có suy đoán là trực tiếp chứng thực, “Hay là, Thời Mộc mới chính là con của các người?”
Mạch suy nghĩ mới được mở ra, rất nhiều chi tiết bị bỏ qua trong quá khứ lần lượt xuất hiện, bất kể là nặng hay nhẹ, tất cả đều trở thành điểm đáng ngờ.
Bất kể là sâu xa khó tìm hiểu đến đâu, chỉ nhìn vào thái độ của Dương Ấu Lan tối hôm qua cũng đủ làm người ta thắc mắc.
Dù sao thì ngay cả Tưởng Dung không thân chẳng thích với cậu mà còn có thể cho cậu đôi phần quan tâm, mà đây mẹ ruột tự tay nuôi nấng cậu lớn lên, sao lại đến mức coi khinh cậu đến thế, như thể tính mạng của cậu là cỏ rác, còn không quan trọng bằng một con mèo.
Mà cậu nhớ lại, hôm qua là ngày giỗ Thời Mộc, Phó Tuyên Liệu dễ nổi giận như vậy cũng dễ giải thích.
Vậy Dương Ấu Lan thì sao? Tại sao vào ngày này bà cũng khác thường nhưu vậy?
Bà còn giấu tập tranh của Thời Mộc. Thời Mộc… Mộc Mộc… Mộc Mộc…
Nhấm nuốt hai cái tên gần giống nhau này vài lần, trong đầu như xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, cuốn Thời Mông vào dòng lũ quá khứ,
buộc cậu phải rút từng cây từng cây gai đâm trong người ra, cẩn thận nghiên cứu xem rốt cuộc là sai ở chỗ nào.
Trong nhật ký lớn lên của Thời Mông, hình như Dương Ấu Lan luôn có một tình cảm khác thường gì đó với Thời Mộc. Năm đó Thời Mộc bị bệnh nặng, bà giục giã Thời Mông đi làm xét nghiệm tủy, thậm chí còn nói ra câu “Xin con mau cứu lấy nó”.
Lúc ấy Thời Mông chỉ nghĩ rằng đó là sự áy náy muộn màng bởi phá hoại gia đình nhà người khác của bà, lương tâm trỗi dậy nên muốn đền bù, mà cậu chưa từng nghĩ tới đó là một loại bản năng.
Bản năng yêu thương của người làm mẹ đối với con mình.
Trên thực tế, Thời Mông cũng không thèm để ý đến những thứ yêu thương và quan tâm hư vô mờ mịt ấy.
Cậu cô độc đã quen, từ khi ra đời đến khi lớn lên chỉ có một mình cậu cất bước trong thế giới giá lạnh này, cứ như thế cậu tập thành thói quen khi đối mặt với sự coi thường và ác ý của người ngoài, được chăng hay chớ, cũng không có lòng dạ này đi truy cứu nguyên nhân vì sao mình lại bị đối xử như vậy.
Bởi dù sao cũng sẽ không có ai nói cho cậu biết.
Và cũng quá mệt mỏi, chỉ là còn sống, chạy theo chút ánh sáng không quan trọng đã đủ khiến cậu sức cùng lực kiệt.
Cho nên khi ý thức được có một số chuyện xuất hiện sai sót ở điểm xuất phát, phản ứng đầu tiên của Thời Mông là sợ hãi, ngay sau đó là trốn tránh.
Cậu sợ bị quấy rầy, sợ bị phá vỡ nhận biết cố hữu, sợ xuất hiện hậu quả không thể chịu đựng được, càng lo sợ không có khả năng dự đoán và xử lý.
Nhưng cậu cũng rất cứng cỏi, tính tình bướng bỉnh, đã thế còn hấp tấp, một khi đã để cậu phát hiện ra mánh khóe, thì cậu tuyệt nhiên không thể giả vờ như không biết gì.
Vừa nãy Tôn Nhạn Phong không trả lời thẳng qua điện thoại, chỉ bảo cậu đừng suy diễn bậy bạ, hiển nhiên là không muốn nói chân tướng cho cậu.
Thời Mông nghĩ, vậy thì chỉ có thể hỏi Thời Hoài Diệc.
Tiêm xong một mũi vaccine, nhớ lại lời dặn dò của Tưởng Dung, Thời Mông cất kỹ hóa đơn được viết rõ ràng lịch tiêm nhắc lại, lái xe về tòa
cao ốc của tổng bộ tập đoàn.
Rất ít khi cậu đi tới đây, lần trước là 5 năm về trước Thời Hoài Diệc dẫn cậu đi tham quan, hỏi cậu sau này có muốn công tác ở đây hay không.
Câu trả lời của Thời Mông tất nhiên là không, cậu chỉ muốn vẽ tranh, đồng thời cậu không muốn khiến Lý Bích Hạm cho rằng cậu là kẻ địch. Thời Mông luôn luôn tự hiểu địa vị của mình trong gia đình này.
Chỉ là bây giờ ngoảnh lại nhìn về quá khứ, người có thể nói “Cậu nhất định phải đặt mình vào đúng vị trí” tại sao đột nhiên thay đổi thái độ, hi vọng cậu bước vào xí nghiệp gia tộc?
Nhịp tim dữ dội chấn động màng nhĩ, tiếp theo đó là hốc mắt, huyệt thái dương, sau đó là đầu, cuối cùng khuếch tán ra toàn bộ thân thể.
Con đường phía trước dẫn tới đâu cậu không biết, mỗi khi nhích tới vạch đích thêm một mét là như đang tiếp cận chân tướng thêm một bước nữa.
Hôm nay là ngày nghỉ, tầng một của cao ốc tập đoàn vắng người qua lại, bước vào là có thể nghe thấy tiếng chân vang vọng.
Thời Mông không có thẻ công tác, nhân viên lễ tân cũng không quen mặt cậu, nghe cậu nói tới đây tìm Thời Hoài Diệc, cô hỏi cậu có hẹn trước hay không, sau khi nhận được cậu trả lời phủ định thì đánh giá cậu từ trên xuống dưới một vòng, sau đó cầm điện thoại lên: “Cậu chờ một lát.”
Đường dây của lễ tân không thể gọi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc, phải luân chuyển qua mấy ban ngành trung gian. Thời Mông không hơi đâu lắng nghe nội dung họ nói chuyện, cậu chỉ mẫn cảm phát hiện ra nhân viên lễ tân vừa gọi điện thoại vừa nhìn thêm cậu vài lần, như đang xác nhận gì đó.
Khoảng chừng 5 phút sau, có người đi từ thang máy ra, là đàn ông, tướng mạo phổ thông, ăn mặc trang phục của dân công sở, Thời Mông không có ấn tượng với gã.
“Thời thiếu gia.” Gã lại nhận ra Thời Mông, khom lưng cười cung kính, “Sếp Thời đang họp, phái tôi xuống đón cậu.”
Thời Mông bèn đi theo gã về phía cầu thang, đằng sau có thêm mấy người mang dáng vẻ bảo vệ đuổi theo.
Giống đại đa số cao ốc văn phòng khác, tầng một của tổng bộ tập đoàn cao và trống trải, với nhiều cánh cửa không thường dùng tới dẫn ra các hướng khác nhau.
Đi xuyên qua cầu thang, đi qua một cánh cửa vốn đóng kín rồi vào một hành lang dài im ắng tối om, Thời Mông mơ hồ cảm thấy là lạ chỗ nào đó.
“Không lên tầng ư?” Cậu hỏi gã đàn ông đến đón kia.
“Sếp Thời đang họp,” Gã đàn ông kia nói, “Bảo ngài đợi ở dưới này một lúc.”
Thời Mông vẫn cảm thấy kỳ quái, cậu muốn hỏi nếu đã phải chờ thì sao không ở trong phòng nghỉ gì đó, cứ phải dẫn cậu vào hành lang bên rìa tòa nhà?
Vả lại hành lang này dẫn ra bên ngoài, đầu bên kia hình như là nối với bãi đỗ xe.
Đúng lúc này, Thời Mông thính tai nghe thấy tiếng động cơ ô tô quen thuộc, giống y như đúc với vô số lần cậu nghe thấy ở biệt thự nhà họ Thời vào ngày thứ bảy.
Ngay sau đó là tiếng mở chốt cửa xe, trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cuối hành lang, Thời Mông không rảnh lo nghĩ vì sao anh lại xuất hiện ở nơi này, cậu chỉ chăm chăm chạy về phía trước.
Nơi có Phó Tuyên Liệu, bản năng của Thời Mông là không nhìn thấy những người khác, bởi vậy sơ sẩy không để ý đến tiếng bước chân dồn dập phía sau lưng.
Âm thanh nguy hiểm đến gần.
Lúc bị thứ cứng rắn có hình dạng côn đánh vào gáy, cũng là lúc Thời Mông định gọi tên Phó Tuyên Liệu.
Cậu thích gọi thẳng tên của anh, bởi vì trước khi anh bị giao cho rất nhiều chức phận, như đàn anh khóa trên, tổng giám đốc Phó, bạn của Thời Mộc, con trai độc nhất của nhà họ Thời, thì trước hết anh là người Thời Mông yêu.
Đáng tiếc thanh âm yếu ớt phát ra từ cổ họng bị tiếng ầm vang khủng khiếp thay thế, thậm chí Thời Mông không kịp quay đầu lại nhìn mặt kẻ tập kích thì đã lảo đảo ngã về phía trước, mất hết sức lực ngã sấp xuống đất.
Một giây trước khi ý thức rời khỏi thân thể, thời gian bị kéo lê vô cùng chậm vô cùng dài.
Cơn choáng khiến cảm giác đau đớn cũng không quá rõ ràng, Thời Mông liều mạng mở to hai mắt, muốn nhìn bóng dáng ở cuối con đường kia.
Người ấy đưa lưng về phía cậu, hình như cảm giác được gì đó, dừng bước lại, quan sát hai bên.
Nhưng có lẽ vì thời gian đang gấp, anh không nán lại quá lâu, nhanh chóng cất bước đi về phía trước, mãi cho đến khi biến thành một chấm đen nhỏ nhỏ, chìm trong ánh sáng trắng chói lòa.
Mãi cho đến khi rời khỏi thế giới của Thời Mông.
Hết chương 29.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");