Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một đêm trôi qua, khi Phó Tuyên Liệu tỉnh lại trời mới tờ mờ sáng.
Anh rửa tạm mặt mũi trong phòng của câu lạc bộ, thay bộ âu phục ba lớp tối hôm qua sai người chuẩn bị, lúc đẩy cửa ra gặp ngay Cao Lạc Thành vừa từ phòng spa về.
“Sớm thế, sao không ngủ thêm một lát?”
Bị mùi dầu thơm gay mũi trên người ông bạn hun đến nhíu mày, Phó Tuyên Liệu dịch sang bên cạnh một bước: “Không được, công ty có hội nghị thường kỳ.”
“Ha, Phó tổng online rồi.” Cao Lạc Thành khép vạt áo choàng tắm bó sát người để che bớt mùi hương, cảm thán nói, “Tôi mà có được một nửa tham vọng sự nghiệp của ông, thì bố tôi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”
Thật ra Phó Tuyên Liệu không thích được gọi là “Phó tổng”, lần nào nghe cũng giống “phó tổng”, thứ hai là anh không có hứng thú với nghề này, phải gánh trách nhiệm hoàn toàn là bất đắc dĩ, bắt buộc phải đương đầu mà thôi.
Nên sáng sớm nay nhận được cuộc gọi video của bố ruột Phó Khải Minh, anh “chậc” một tiếng, nghe máy với giọng điệu không tốt chút nào: “Chào buổi sáng thưa chủ tịch Phó, hoan nghênh thị sát công việc cấp cơ sở.”
Phó Khải Minh bị chặn họng, chú ý đến uy nghiêm của phụ huynh nên không nổi cáu bừa bãi, chỉ hỏi anh: “Hội nghị thường kỳ thứ hai chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Tạm ổn ạ.” Phó Tuyên Liệu đáp, “Nếu bố không yên tâm, thì về tiếp quản sớm một chút đi để con còn thở.”
Nhìn bức tường xa hoa lộng lẫy qua video, Phó Khải Minh hừ lạnh: “Tôi thấy anh hít vào còn nhiều hơn thở ra, thoải mái thế còn gì.”
Trò chuyện chưa xong, điện thoại đã tới tay mẹ anh Tưởng Dung, bà đổi sang camera sau, đi tới cửa sổ sát đất cho Phó Tuyên Liệu nhìn trời chiều
ở bán cầu Nam, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Bố con chỉ nghiêm khắc ngoài miệng thôi, hôm qua còn lo một mình con bận quá không chịu đựng được, nói muốn đưa Lưu Hạo qua trợ giúp con.”
Phó Tuyên Liệu vội từ chối: “Thế thì không cần, chú Lưu còn nghiêm hơn cả bố, nếu chú ấy tới thì con không thở được thật luôn đấy.”
Tưởng Dung cười: “Con đó, giống bố con, rất mạnh miệng.”
Hiểu con không ai bằng mẹ, bà hiểu suy tính của Phó Tuyên Liệu —— Lưu Hạo là phụ tá đắc lực của Phó Khải Minh, nhà họ Phó còn sản nghiệp ở nước ngoài cần quản lý, Phó Tuyên Liệu sẽ không khiến bố mẹ phải bận tâm.
Nói đến việc làm ăn ở nước ngoài, giọng Tưởng Dung nhẹ nhõm hẳn: “Mọi thứ đều ổn, bố con không còn bận rộn như lúc còn ở trong nước, ngày nào cũng đi tản bộ với mẹ. Bên này khí hậu ấm áp, không khí cũng trong lành, tuần trước đi tái khám bác sĩ nói sức khỏe mẹ phục hồi rất tốt.”
Thấy sắc mặt mẹ hồng hào, không giống nói qua loa, Phó Tuyên Liệu yên tâm: “Vậy là tốt rồi, đợi con bận xong đợt này… Thôi, có gì xong việc nói sau, Phó tổng già bỏ đi dứt khoát, không thèm đoái hoài đến Phó tổng trẻ, sống chết mặc bay.”
Tưởng Dung bị chọc cười không ngừng.
Hiếm khi được thả lỏng, Phó Tuyên Liệu tìm một chỗ yên tĩnh trong sảnh câu lạc bộ, ngắm phong cảnh cùng mẹ một lúc.
“Vậy lần sau tới chơi, là một người hay là hai người vậy con?” Tưởng Dung chậm rãi hỏi.
Phó Tuyên Liệu giả ngu: “Mẹ bảo con biến ra một người sống để đi cùng kiểu gì?”
Ánh mắt hơi ảm đạm đi, Tưởng Dung nhớ rất lâu về trước, Phó Tuyên Liệu cũng là một đứa nhỏ hoạt bát sáng sủa, đã từng đưa Thời Mộc về chơi nhân dịp nghỉ đông và nghỉ hè, còn vô tình cố ý tìm hiểu cái nhìn của người nhà: “Mẹ, mẹ cảm thấy Thời Mộc thế nào?”
Tưởng Dung nghĩ đến đó, thở dài: “Nếu không vui, thì đừng tới nhà họ Thời nữa.”
Phó Tuyên Liệu sững sờ.
“Năm đó là bố mẹ vô dụng, công ty xảy ra vấn đề mà lại cho con ký loại hợp đồng kia để vượt qua khó khăn, hại con bị nhốt ở nhà họ Thời lâu như vậy.” Nói rồi, giọng Tưởng Dung có chút nghẹn ngào.
Làm một người mẹ, Tưởng Dung cho rằng mình thất bại. Năm đó bà không những bất lực không thể bảo vệ con trai, mà còn ngầm đồng ý buộc cánh chim non nớt ấy đứng lên chống đỡ gia đình, sau này vào những ngày ốm bệnh triền miên, để lòng mình dễ chịu hơn một chút, thậm chí bà còn tự lừa dối bản thân, cho rằng Thời Mộc và Thời Mông là anh em ruột, dáng vẻ lại tương tự hao hao nhau, Phó Tuyên Liệu nhất định cũng sẽ thích.
Bây giờ nghĩ lại, sao mà ích kỷ.
Quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhìn ngựa xe như nước bên ngoài, Phó Tuyên Liệu nói: “Đều là chuyện đã qua, còn nhắc lại làm gì.”
“Bây giờ vẫn kịp, công ty đã đi vào quỹ đạo, những gì chúng ta bàn bạc hiện giờ duy trì rất tốt, tiền mượn nhà họ Thời cũng đã trả hết, chúng ta không nợ gì nhà họ nữa.” Hiếm khi Tưởng Dung tỏ ra nóng vội như thế, tốc độ nói rất nhanh, “Đến lúc đó để mẹ và bố con ra mặt, với giao tình nhiều năm cộng thêm quan hệ làm ăn giữa hai nhà hiện tại, chắc chắn nhà họ Thời sẽ nể mặt, sẽ không ép buộc con nữa.”
Trầm mặc kéo dài nửa phút, Phó Tuyên Liệu ra vẻ thoải mái mỉm cười: “Mẹ, đừng đùa như vậy.”
“Mẹ không nói đùa.” Lấy ngón tay lau nước thấm ra ở khóe mắt, Tưởng Dung điều chỉnh lại trạng thái, bình tĩnh thuật lại những kết luận sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, “Huống chi năm đó hợp đồng kia ký kết vội vàng, trăm ngàn chỗ hở, dù có phải tiến hành các thủ tục pháp lý thì nhất định cũng sẽ phá hủy được bản thỏa thuận hoang đường đó, trả lại tự do cho con.”
…
Lúc này ở một nơi khác, Thời Mông thong thả tỉnh giấc, ngồi dậy vặn vặn cái cổ tê cứng đau nhức, cong đầu gối muốn đứng lên, mới nhìn thấy hai chân bị sàn nhà làm lạnh ngắt đến nỗi tím tái, lấy tay xoa chườm cả buổi mới ổn lại.
Nhà họ Thời quy định tất cả các ngày trong tuần cả nhà phải dùng chung bữa sáng, lúc Thời Mông xuống dưới lầu thì đã bắt đầu vào bữa.
Hình như Thời Hoài Diệc mới từ bên ngoài trở về, áo khoác cũng không cởi ra đã ngồi xuống, dù hô mưa gọi gió ở bên ngoài như thế nào chăng
nữa, thì hiện tại cũng chỉ là một ông chồng đi cả đêm không về ngủ và có vẻ yếu thế trước mặt vợ.
Thời Mông ngồi xuống không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ ngày nghỉ Thời Tư Hủy mới về nhà, ba người tạo thành thế chân vạc trên bàn ăn rộng lớn, dù Lý Bích Hạm ngại mặt mũi, cũng rất khó để có sắc mặt tốt như khi trước mặt người ngoài.
Còn chưa ngồi ấm chỗ, đã nghe Lý Bích Hạm hỏi: “Hôm qua Tiểu Phó không ngủ lại à?”
Thời Mông “dạ” một tiếng.
Thời Tư Hủy cũng hỏi: “Hôm qua Tiểu Phó tới ạ?”
“Đúng vậy, gặp ở bên ngoài, nhân tiện gọi đến ngồi chơi, vốn tưởng nó sẽ ở lại một đêm.”
Lý Bích Hạm cầm cốc nhấp một hớp nước trái cây, lại nhìn về phía Thời Mông, “Nhắc mới nhớ, điểm này khác với mẹ của con, nếu đổi là bà ta, dù thế nào cũng không để cho người ta đi về dễ dàng như thế.”
Một câu nhẹ bẫng, nhưng khiến Thời Hoài Diệc suýt chút nữa không nhịn được.
Sau đó Lý Bích Hạm ăn xong rời khỏi bàn sớm, Thời Hoài Diệc nhặt lại mặt mũi của người trụ cột gia đình, hỏi dạo này Thời Mông có liên lạc với mẹ của cậu không.
Thời Mông nói không, Thời Hoài Diệc cũng gật gật đầu: “Ít qua lại chỗ bà ấy thôi, đừng để bị làm hư.”
Thời Mông rũ mắt không nói, tưởng cậu bất mãn, Thời Hoài Diệc nói thêm: “Mẹ cả của con chỉ oán giận bố, không có ý xấu với con, bình thường con nên thân cận với mẹ nhiều hơn.”
Thấy Thời Mông không muốn đáp lại, Thời Hoài Diệc muốn nói gì đó, lời đến khóe môi lại biến thành thở dài: “Những năm này bà ấy cũng không dễ dàng gì, con đừng giận bà ấy.”
Đối với những thông tin không muốn tiếp thu, trước giờ phản ứng của Thời Mông luôn chậm chạp.
Ví dụ như buổi sáng nói chuyện trên bàn ăn xong, mãi đến hai giờ sau ngồi trong quán cà phê trong trung tâm triển lãm, cậu mới tỉnh táo lại, hơi mê mang nói với người đối diện: “Bố bảo em đừng giận bà ấy.”
Chỉ nghe thấy “bộp” một tiếng, người phụ nữ trang điểm xinh đẹp vỗ menu trong tay lên bàn: “Dựa vào đâu mà không thể tức giận, bà ta cũng đâu phải mẹ ruột của em!”
Tiếng động không phải là nhỏ, khiến khách tham quan đi qua sảnh nhớn nhác ngoảnh qua nhìn, chỉ có Thời Mông không chút rung động, cúi đầu tiếp tục khuấy cà phê.
Người phụ nữ kia hiển nhiên cũng đã quen với dáng vẻ luôn bỏ ngoài tai của cậu, phối hợp nghĩ kế: “Chị thấy hay là em cứ dọn ra ngoài ở đi, dù gì cũng không thiếu tiền, hai bức trong sảnh kia lại bán được giá cao rồi. Nếu ngại tìm phòng, thì chuyển qua ở với chị luôn, cửa nhà chị Tuyết luôn rộng mở cho em.”
Người phụ nữ tự xưng là chị Tuyết tên đầy đủ là Giang Tuyết, là bạn hợp tác với Thời Mông, cũng là người duy nhất được coi là bạn bè của cậu.
Năm nay Giang Tuyết 27 tuổi, lớn hơn Thời Mông 3 tuổi. Lẽ ra với tính cách hoàn toàn trái ngược này hai người sẽ rất khó sống chung, nhưng trong những năm gần đây, tuy hai người có ít vài mâu thuẫn nhưng chưa bao giờ cãi nhau to.
Trong này có nguyên nhân vì tính tình lạnh nhạt không ai chịu nổi của Thời Mông, cũng có nguyên nhân vì hai người đều bị đối phương chứng kiến lúc mình sa sút nhất. Tóm lại từ người học vẽ đến người tìm kiếm nhân tài, từ họa sĩ đến người đại diện, hai người như băng với lửa giúp đỡ lẫn nhau, rồi trở thành bạn bè thân thiết cái gì cũng chia sẻ như một kỳ tích.
“Không đâu, ở trong nhà rất tốt.” Dù là bạn thân đến mấy chăng nữa cũng phải giữ khoảng cách, Thời Mông từ chối, “Với lại trai gái khác biệt, em qua ở sẽ ảnh hưởng đến chuyện yêu đương của chị.”
Giang Tuyết đã hạ quyết tâm dạo chơi nhân gian nhún vai nói: “Không cần dùng ‘yêu đương’ để mỹ hóa ‘hẹn chịch’ thay chị, đàn ông trên thế giới này đều không xứng.” Nói rồi khuấy khuấy muỗng, ngước lên nháy mắt với Thời Mông, “—— trừ em ra.”
Lần này hẹn gặp ở quán cà phê trong trung tâm triển lãm, trừ giám sát tình huống đấu giá, còn vì trao đổi các công việc tiếp theo.
Nói đến công việc, Giang Tuyết hóa thành mẹ già chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ sau một giây: “Em xem em đi, không có chút tham vọng sự nghiệp nào, uổng cả kỹ năng vẽ thần sầu, những họa sĩ trẻ cùng thế hệ chen nhau vỡ đầu để có một chỗ treo tranh vào ngày nghỉ lễ, em thì hay
rồi, bảo người ta sắp xếp tranh mình vào ngày làm việc ít người qua lại, sợ kim chủ ba ba để mắt đến hay gì?”
Thời Mông hơi cảm lạnh, mặt mày hốc hác, mệt mỏi uể oải: “Ngày nghỉ không rảnh.”
“Ờ ờ biết thứ bảy em bận rồi, thế chủ nhật thì sao hả, chạy đi mang tranh cho lão Tôn, để lão kiếm lời trung gian?”
“Thầy Tôn không kiếm lời.”
Giang Tuyết cười hừ một tiếng: “Cũng đúng, chuyện phá hoại đạo đức nghệ thuật kia đều là do ông ta làm, còn muốn đặt chân trong giới này thì chỉ có thể an phận một chút.”
Thời Mông nói: “Có lẽ thầy Tôn cũng không biết rõ chuyện năm đó.”
Quả pháo của Giang Tuyết bị châm ngòi bùng lên: “Ờ, coi như ông ta không biết rõ tình hình đi, cũng bỏ qua không tính vị kia nhà em cùng bà mẹ kế không có quan hệ máu mủ, thế còn bố mẹ ruột của em đâu, bọn họ không biết một cái gì, trơ mắt nhìn em bị ức hiếp?”
Tốc độ nói của cô cực nhanh, cũng cực kỳ sắc bén, đâm thẳng vào điểm yếu, “Còn cái tên họ Phó kia nữa, năm đó anh ta đối xử với em thế nào, em cũng quên rồi ư?”
Cà phê chỉ cần 10 phút là từ nóng hổi trở nên lạnh ngắt.
Giang Tuyết xoay người đi bình ổn lại nhịp thở, lúc quay lại đã bĩnh tĩnh hơn.
“Xin lỗi, lúc nào chị cũng áp đặt trải nghiệm của mình cho em.” Hốc mắt vẫn đỏ, Giang Tuyết cười gượng gạo, “Chị làm bạn của em mà, sao lại không mong em tốt hơn.”
“… Không đâu.”
Thời Mông không hiểu lòng người không hiểu sự đời, nhưng cậu biết Giang Tuyết quan tâm quá nên bị rối, vì cô cũng từng giống cậu, bất chấp hậu quả để rồi cuối cùng rơi vào kết cục thảm hại, là người từng trải hay là một người bạn thì cũng sẽ không mong cậu giẫm lên vết xe đổ.
Tuy Thời Mông không nhạy bén, nhưng ai đối xử tốt với cậu ai đối xử tệ với cậu, cậu vẫn có năng lực tự rõ.
Tuy đa số thời điểm cậu luôn đắm chìm trong thế giới của mình, không thèm ngó tới những chuyện không liên quan, nhưng khi sáng nay Thời
Hoài Diệc sử dụng hai chữ “làm hư”, Thời Mông đã nghĩ —— Nếu mẹ đã hư hỏng đến vậy, sao bố còn giữ mẹ lại?
Khi nói ra thắc mắc này cho Giang Tuyết nghe, cô rút tờ khăn giấy lau nước mũi, mắt trợn trắng lên: “Mẹ em xinh đẹp chứ sao.”
Vừa thẳng thắn vừa trần tục, Thời Mông bừng tỉnh hiểu ra, gật gù, Giang Tuyết lại sốt ruột thay cậu: “Em cũng thế đó, gương mặt thì đẹp đẽ yêu nghiệt mà không có chút mắt nhìn nào. Phải đề phòng người bên cạnh, bao gồm cả tên họ Phó kia, đừng tưởng rằng có hợp đồng là mọi sự thuận lợi nghe chưa.”
“Anh ấy sẽ không.” Thời Mông đáp.
Giang Tuyết quan sát cậu từ trên xuống dưới: “Xem ra dạo này hai người bên nhau cũng không đến nỗi nào?”
Nhớ lại đủ loại hai hôm trước, Thời Mông “ừm” một tiếng. “Vậy em còn bị cảm là sao?”
“Đêm ngủ quên đóng cửa sổ.”
“Thế chuyện đêm đó ở hộp đêm là sao?”
“Đó không phải hộp đêm, là câu lạc bộ tư nhân.” Thời Mông nghiêm túc trần thuật lại kết quả điều tra, “Anh ấy qua đó bàn chuyện kinh doanh, chỉ là mua vui chốc lát mà thôi.”
Giang Tuyết nheo mắt lại, vẫn vô cùng nghi ngờ.
Chỉ hoảng loạn trong một cái chớp mắt, Thời Mông nhanh chóng tìm ra chứng cứ mới: “Anh ấy đổi lại xưng hô với em rồi.”
“Ồ?” Giang Tuyết hứng thú, “Đổi thành cái gì?”
Thời Mông vươn tay sờ sờ mặt, xúc cảm ấm áp vẫn còn trong lòng bàn tay, ngón tay bên kia áp chặt vào ly cà phê, như thể móc ra chút ngọt ngào từ những đêm dài đằng đẵng.
“Cục cưng.” Bắt chước giọng điệu quen thuộc, Thời Mông tình nguyện tin tưởng rằng giây phút ấy trái tim và đôi môi Phó Tuyên Liệu thống nhất với nhau, “Anh ấy gọi em là cục cưng.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");