Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); (Thượng)
Dùng dằng ở cục cảnh sát từ trưa, về đến nhà thì trời đã sắp tối.
Đỗ xong buông vô lăng ra, Phó Tuyên Liệu nhìn lòng bàn tay, trên đó có một vết máu do bị lưỡi dao cứa khi cắt dây thừng trên thuyền.
Tất nhiên là vết thương của Thời Mông nghiêm trọng hơn thế này rất nhiều, lúc trước bác sĩ nói có thể khôi phục đến mức sinh hoạt bình thường, còn để vẽ tranh được thì phải xem tình hình.
Những thứ cậu có đã ít ỏi đến vậy, nếu ngay cả việc tự do vẽ tranh cũng bị tước đoạt… Phó Tuyên Liệu không dám tưởng tượng.
Mà kẻ đầu sỏ tạo thành hậu quả này há lại chỉ có một mình Thời Tư Hủy. Hôm trước nói thẳng vào mặt hai vị phụ huynh, quay đầu lại nghĩ, chẳng lẽ Phó Tuyên Liệu lại không truy cứu trách nhiệm của mình?
Cho nên anh áy náy cũng được, mà xuất phát từ tâm lý muốn đền bù cũng được, nhất định anh phải lấy một thân phận người ngoài đáng xấu hổ để tham dự vào sự kiện phức tạp này. Thời Mông đau khổ nhiều như vậy là tự tay anh ban cho, nhưng so với hối hận, Phó Tuyên Liệu cho rằng cái mình nên làm hơn cả, đó là dùng hết khả năng rửa sạch oan ức cho Thời Mông, để cậu nhận lại những gì xứng đáng.
Bao gồm sự đau lòng, tín nhiệm, và cả yêu thương mà cậu nên có trong tay.
Giải quyết xong một chuyện phiền lòng, Phó Tuyên Liệu bôn ba liên tục suốt mấy ngày đêm tưởng rằng đêm nay có thể ngủ thỏa thích, khi tỉnh lại, nhìn đồng hồ mới biết chỉ ngủ được 2 tiếng đồng hồ.
Lúc thức giấc nhìn chằm chằm nửa bên phải giường trống không một lúc lâu, thoáng chốc như thể nhìn thấy người cuộn tròn thành một cục ôm lấy bản thân, nhưng vươn tay thì lại sờ vào khoảng không.
Lật một tờ trên cuốn lịch Thời Mông để lại, nhìn thấy kí hiệu SAT và vòng tròn màu đỏ bắt mắt, mắt Phó Tuyên Liệu cảm thấy có chút nhoi nhói.
Thời gian trôi qua thật là nhanh, lại là thứ bảy rồi.
Anh vào bếp rót nước uống, đi ngang qua phòng khách, thấy Tưởng Dung ngồi trên sô pha xem TV.
“Dậy rồi à?” Thấy Phó Tuyên Liệu, Tưởng Dung lập tức cầm điều khiển tắt TV đi, “Có đói không, có muốn ăn chút gì đó không con?”
Phó Tuyên Liệu không muốn ăn gì, nhưng lại không từ chối bát canh ngọt Tưởng Dung múc cho anh.
“Mẹ học theo công thức trên mạng đấy.” Tưởng Dung vừa dùng muôi múc canh vừa nói, “Mấy ngày nay con tất bật mà mẹ lại không giúp được gì, khó lắm con mới về được một chuyến, mẹ muốn làm món gì đó ngon ngon cho con ăn.”
Phó Tuyên Liệu không trả lời, cúi đầu nhìn bát canh kia ngẩn người.
Hình như biết anh đang suy nghĩ gì, Tưởng Dung lấy chiếc muỗng sứ đặt vào trong bát: “Bên chỗ Tiểu Mông con không cần lo đâu, vấn đề ăn uống mẹ đều sắp xếp người đưa tới… Thật ra nói đến nấu canh thì dì Lý của con am hiểu hơn, Tiểu Mông chịu khổ nhiều như vậy, đợi dì ấy suy nghĩ thấu đáo thì sẽ đối xử tốt với thằng bé.”
Phó Tuyên Liệu không muốn nói gì, nhận bát canh, cứ đứng như vậy hớp thử một ngụm.
Rất ngọt, không biết Thời Mông có quen hay không.
Và cũng không biết, bây giờ Thời Mông có chấp nhận sự tốt đẹp đến muộn này hay không.
Tranh thủ lúc Phó Tuyên Liệu ăn canh, Tưởng Dung lấy quần áo trong máy hong khô ra, ngồi trên sô pha gấp lại.
Sau khi Thời Mông chuyển đến đây ở, rất ít khi nhà họ Phó gọi người giúp việc đến, Tưởng Dung cũng đã quen làm việc nhà, ít ra thì bận rộn vẫn đỡ hơn là ngồi nhàn rỗi.
Gấp đến một chiếc áo len, Tưởng Dung cầm hai bên vai áo giơ lên: “Tuyên Liêu, nhìn chiếc áo này xem, có phải của con không?”
Phó Tuyên Liệu bỏ bát xuống ngẩng đầu lên, đánh giá độ rộng và kiểu dáng: “Vâng ạ. Nhưng hình như lâu lắm rồi không mặc đến.”
“Ờ ha, đây là cái mẹ mua cho con mấy năm trước, dạo này mới hay giặt.” Tưởng Dung hỏi, “Có phải hồi nọ để bên chỗ Tiểu Mông quên mang về không?”
Câu này nhắc nhở Phó Tuyên Liệu, anh nhớ lại, đại khái khoảng 2 tháng trước, Thời Mông nói muốn về nhà họ Thời lấy đồ. Hôm đó là thứ bảy, nên Phó Tuyên Liệu lái xe đưa đón, anh nhớ khi ấy Thời Mông chỉ cầm một cái balo đeo lưng, lúc về cậu lấy một chiếc áo len từ trong túi ra, anh không nhìn rõ, chỉ cười hỏi Thời Mông thời tiết ngày càng nóng, lấy áo len làm gì.
Bây giờ nghĩ lại, cái áo len này đã ở chỗ Thời Mông từ lâu, thời gian qua không trả lại cho anh, nói không chừng đã được Thời Mông xem là đồ của mình, cùng bầu bạn với cậu qua bao đêm cô đơn.
Về phần sau này đã qua nhà họ Phó ở rồi vì sao còn muốn mang chiếc áo len này tới… Phó Tuyên Liệu cũng muốn hỏi chính bản thân mình, tại sao lúc đó anh thà lêu lổng ở bên ngoài chứ không chịu quay về nhà?
Bởi vì không hủy được hợp đồng, nên nhất quyết phải làm mình làm mẩy?
Trong tủ còn để mấy chai rượu lần trước Thời Mông mua vẫn chưa uống hết.
“Đứa nhỏ này cứng đầu, mẹ khuyên nó không nghe, đã nhận định là quyết không đổi ý.” Tưởng Dung đóng cửa tủ lạnh lại, xoay người, “Con cũng rõ thật là, cố sống cố chết tránh né nó, nhất quyết không chịu chung sống bình thường với thằng bé.”
Cái tay đang rửa bát của Phó Tuyên Liệu dừng trong chốc lát: “Vậy sao mẹ không khuyên con?”
“Con là con của mẹ, lẽ nào mẹ không hiểu con? Càng bắt con đi về hướng đông thì con nhất định phải đi về hướng tây.” Tưởng Dung hơi bất đắc dĩ, “Sau khi vền ước, mẹ đề cập chuyện hủy hợp đồng với con vài lân, mới đầu con rất kháng cự, luôn tìm lý do để từ chối, lúc đó mẹ đã phát hiện thật ra con cũng không muốn hủy, nhưng về sau…”
Về sau Phó Tuyên Liệu phát hiện ra tình cảm của Thời Mông đối với anh không đơn thuần là sự chiếm hữu, anh bắt đầu sợ hãi, sợ mình bị hấp dẫn, sợ sẽ nhịn không được mà đáp lại, sợ không khống chế nổi bản thân, dần dần nghiêng trái tim về phía ấy.
Cái anh hận không phải là sự bất lực vì hủy hợp đòng, mà là bị vây nhốt trong hứa hẹn quá khứ và trói buộc hiện thực, rõ ràng nội tâm đã có lựa chọn nhưng vẫn muốn cực lực chống cự lại chính bản thân mình.
Nghe nói bức tranh Thời Mông vẽ vì Phó Tuyên Liệu đã bị đốt trụi, Tưởng Dung cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Bà đưa Phó Tuyên Liệu vào căn phòng được sắp xếp làm phòng vẽ tranh cho Thời Mông: “Mấy tháng nay Tiểu Mông đến nhà ta mà chưa bao giờ con bước vào xem.”
“Nếu vẫn không buồn ngủ thì vào xem một chút đi, nói không chừng có thể tìm được đáp án ở trong đó.”
Mở đèn lên, trong phòng sáng như ban ngày.
Phó Tuyên Liệu quay ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, như thể sợ quấy nhiễu sinh linh đang ngủ say trong này.
Bày biện trong phòng đơn giản hơn tưởng tượng, một cái bàn, một cái ghế, một cái giá vẽ. Thuốc màu được xếp thẳng hàng ngay lối trong hộp, bút vẽ cắm trong ống đựng bút, tranh đã vẽ xong được cuộn lại xếp thành đống trên bàn, còn chưa vẽ xong thì phủ vải chống bụi, Phó Tuyên Liệu nhấc một góc lên xem thử, là nhân vật, chỉ có bóng lưng.
Ở nhà họ Thời, Phó Tuyên Liệu thấy lúc nào Thời Mông cũng vẽ bóng lưng này, lúc đó anh cho rằng đó là sở thích sáng tác đặc biệt của Thời Mông, bây giờ mới biết, không phải là cậu không muốn vẽ chính diện, mà là thứ anh để lại cho cậu, vĩnh viễn chỉ có bóng lưng rời đi.
Một bóng lưng nhẫn tâm như vậy mà Thời Mông vẫn vẽ hết bức này đến bức khác, vẫn cứ không hài lòng.
Trên thực tế Phó Tuyên Liệu biết Thời Mông vẽ rất giỏi, nhìn vào việc cậu được thị trường công nhận và ưa chuộng là đủ chứng minh thực lực của cậu. Huống hồ bức tranh nào ở đây cũng sinh động như thật, dù chỉ là vẽ một thau dâu tây đặt trên bàn.
Ngay cả dâu tây cũng là thứ Phó Tuyên Liệu thích ăn —— Thời Mông đưa cái gọi là “yêu Phó Tuyên Liệu” khắc vào máu thịt, phủ kín mỗi một ngóc ngách xung quanh người, đến mức bây giờ Phó Tuyên Liệu có dũng khí để nhìn thẳng vào, anh mới chính thức nhận ra bản thân mình đã làm chuyện ngu xuẩn biết bao.
Bảo sao Nấm nhỏ vẽ đẹp là thế nhưng lại luôn dùng cánh tay che đi không cho anh nhìn.
Nấm nhỏ của anh còn xinh đẹp như vậy, không có ai xinh đẹp hơn cậu.
Bây giờ nhớ lại, thậm chí Phó Tuyên Liệu còn cảm thấy dáng vẻ nổi cơn tam bành của Thời Mông cũng đáng yêu, đôi mắt đẹp sắc sảo liếc qua, trong đó ngậm hai vầng nước, vẻ mặt muốn nói lại thôi, sự tủi thân nhiều hơn hẳn phẫn nộ.
Thực sự thì cậu cũng biết tủi thân, chỉ là cậu không biết cái đó gọi là tủi thân.
Mà người khiến cậu tủi hờn thì lại không dám đối mặt, mải trốn tránh lùi bước, khiến một người kiêu ngạo tài giỏi như cậu phải đối mặt với tình yêu muốn mà không chiếm được, cuối cùng buộc biến thành hèn mọn tựa hạt bụi trần.
Chỉ đến đây mấy tháng nhưng tác phẩm của Thời Mông đã tích lũy được khá nhiều.
Phó Tuyên Liệu đã thừa nhận Thời Mông vẽ rất giỏi từ lâu, cũng bởi vậy anh từng hoài nghi tính chân thực của việc ăn cắp tranh, vì quả thực Thời Mông không cần phải trộm cướp làm gì.
Cho nên, bắt đầu từ khi nào, anh dùng ác ý hằn học nhất để đánh giá Thời Mông?
Ký ức đổ về thuở ban sơ, khắc nghiệt đến mức gần như tra tấn.
Nghĩ lại, chắc là khoảng 5 năm trước, với bức tranh《 Diễm 》làm điểm xuất phát, ngay sau đó là chuyện bỏ thuốc, sau đó là bản hợp đồng từng bị anh coi là sự sỉ nhục kia.
5 năm qua, Phó Tuyên Liệu không ngừng tẩy não chính mình, dùng những sự thật đó để chứng minh Thời Mông là người tâm địa sắt đá, máu lạnh vô tình. Anh liều mạng kiếm cớ cho bản thân —— Thời Mông trộm tranh, Thời Mông ích kỷ, Thời Mông không đáng được yêu thương.
Bây giờ từng cái cớ bị đập nát, quay đầu nhìn lại, những kết luận rút ra từ sự thật ít ỏi đến đáng thương.
Còn rất nhiều định kiến mà Phó Tuyên Liệu tự cho là đúng rồi gán lên cho Thời Mông, bởi vì cùng lúc đó, anh vẫn đang không ngừng tẩy não mình bởi một chuyện khác —— Lãng quên ngang với phản bội, chỉ có giữ lời hứa mới không bị khiển trách, nội tâm mới có được sự yên bình.
Bây giờ cái gọi là hứa hẹn bị lột sạch lớp vỏ ngoài, bên trong chỉ còn mớ lợi dụng trần trụi, mà anh dùng công kích thay thế cho chống cự, để những thứ vốn tốt đẹp bị chụp cho cái mũ ác độc, bị hiểu lầm, bị oán hận, bị coi thường.
Mãi cho đến khi bóc đi cái gọi là “ác độc” của Thời Mông, mới phát hiện một trái tim sạch sẽ sáng ngời bên trong.
Tất cả đã muộn rồi, nhưng nên trách ai đây?
Dựa vào tính cách có thù tất báo của Phó Tuyên Liệu, sau khi biết được chân tướng thì chắc chắn phải giết đến tận cửa, nhưng trong chuyện này ai cũng là người bị hại, dù không bị tổn thương nghiêm trọng thì cũng bày ra điệu bộ của người bị hại để khẩn cầu tha thứ.
Phó Tuyên Liệu không phải thánh nhân, nhưng anh cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm, anh hi vọng Thời Mông suy nghĩ thấu đáo thì cậu sẽ hận mình, kể cả là đổ hết tội trạng lên đầu anh cũng được.
Bởi vì bất kể là yêu hay là hận thì đều đủ để gắn kết một mối quan hệ.
Nguyện vọng duy nhất hiện tại của anh, chính là tiếp tục cùng Thời Mông.
Quay lại phòng ngủ, lướt qua chỗ cuối giường, bộ âu phục được Thời Mông trả lại bị rơi xuống đất, bịch một tiếng.
Phó Tuyên Liệu cúi xuống nhặt tiện thể sờ vào túi áo bên trong âu phục, lấy ra một viên sapphire nặng trĩu.
Viên đá quý hoàn mỹ không một vết xước sáng long lanh, dây đeo cũng được quấn bên trên, Phó Tuyên Liệu cầm nó trong tay, nhìn chăm chú hồi lâu, đôi mắt bị ánh sáng khúc xạ làm đau nhức, tim anh cũng chua xót như từng đợt từng đợt sóng biển cuộn trào.
Hít vào một hơi thật sâu, sau khi tự trách hối hận, cơn đau đớn đến muộn và ê buốt do ngồi xổm lâu khiến trước mắt Phó Tuyên Liệu biến thành màu đen.
Sự đau lòng này tuy lạ lẫm, nhưng anh biết đó không phải vì chính mình. Vậy chỉ có thể là vì Nấm nhỏ.
Nhớ lại đôi mắt tỏa sáng của Thời Mông khi nhận được viên sapphire, rõ ràng chỉ là một món đồ trang sức không hợp để đeo ngày thường, cũng không xa hoa lộng lẫy, với năng lực của cậu thì mua mười viên đá quý thế này dễ như trở bàn tay, vậy mà đi đâu cậu cũng muốn mang theo, thỉnh thoảng khẽ xoa khẽ vuốt, thật sự coi nó là bảo bối quý giá có một không hai.
Nấm nhỏ trèo đèo lội suối, vượt mọi chông gai, chẳng được phơi nắng mấy, lại còn phải dầm mưa dãi gió nhiều như thế, kết quả không được cái gì, bây giờ ngay cả một viên đá quý xoàng xĩnh người ta tiện tay tặng cho cũng không dám đòi hỏi.
Phó Tuyên Liệu lại nghĩ tới sáng sớm hôm đó trên bờ biển, cảnh sát hỏi Thời Mông làm vậy với ý đồ gì.
Ý đồ gì đây?
Cậu chỉ bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình mà thôi.
Cậu chỉ động lòng với một người nhát gan nhu nhược ngu đần… mà thôi
*** (Hạ)
***
Mà tên nhân loại ngu ngốc này mãi đến khi người ngoài gọi tỉnh, mới chậm chạp phát hiện ra trong lúc vô tình mình đã làm gì.
Trời khuya vắng lặng, Phó Tuyên Liệu bật lửa đốt một điếu thuốc, đứng trước cửa sổ, nhìn đốm lửa lập lòe trong tay cùng làn khói trắng lượn lờ.
Bao thuốc này là Cao Lạc Thành bỏ ở đây từ lâu, Phó Tuyên Liệu đưa cho Thời Mông, Thời Mông không hút nên nhét vào tủ đầu giường đến bây giờ.
Trước kia Phó Tuyên Liệu không hiểu hút thuốc để làm gì, nếu không phải để xã giao bắt chuyện thì một mình đứng một chỗ hút vào thứ khói hắc xì này, là vì gì đây?
Bây giờ anh đã hiểu, đó là vì nỗi nhớ.
Chỉ là một ngày không được gặp, anh đã bắt đầu nhớ nhung.
Với lấy ví tiền đặt ở đầu giường, rút tấm ảnh cất bên trong ra, ngắm nhìn người trong ảnh tỉ mỉ, bấy giờ Phó Tuyên Liệu mới tìm thấy cảm giác được chú ý, được thiên vị.
Anh nghĩ, Thời Mông cai thuốc là vì mày mà, trước kia mày ngu đần bao nhiêu mà không dám nghĩ đến khả năng đó?
Lại nghĩ tiếp, bây giờ Thời Mông đang làm gì, có mơ thấy ác mộng giống mình không, mở đèn lên có thấy khá hơn không?
Rồi lại nghĩ, nếu Thời Mông biết hai lần anh nhận lầm cậu thành người khác, liệu cậu có biết hai lần đó thật ra là lúc anh chính thức động lòng?
Rõ ràng để ý đến cậu như thế, ngay cả cậu thích mặc quần áo gì, thích dùng ô màu gì, cả việc sợ lạnh sợ rét cũng nhớ rành rành, nhìn thấy cậu là không kìm được khóe môi cứ nhếch lên, thế là cứ khờ dại dằn hết xuống đáy lòng.
Đến cả người đứng ngoài quan sát cũng nhìn ra. Nhớ lại “tình yêu đích thực” trong lời của Thời Tư Hủy mấy tiếng đồng hồ trước, vẻ mặt muốn
nói lại thôi của mẹ khi nãy, vô số lần trêu ghẹo của Cao Lạc Thành… Phó Tuyên Liệu giật giật khóe miệng, nhưng trong mắt không một ý cười.
Bảo sao lại cảm thấy đau đớn đến vậy.
Bởi vì bị Thời Mông hấp dẫn, ý muốn bảo hộ được kích phát nên mọi thứ thuận theo tự nhiên, chống cự tình yêu của cậu, chống cự việc yêu cậu đều là chuyện đi ngược dòng.
Anh luôn luôn đi ngược lại với con tim mình.
Đưa điếu thuốc trên tay lên miệng, Phó Tuyên Liệu học theo dáng vẻ của Thời Mông, bập vào đầu lọc hít một hơi, sau đó bị sặc đến mức choáng đầu hoa mắt, nhìn không rõ đèn đuốc thành thị ngoài cửa sổ.
Nhưng anh vẫn rít thêm một hơi, lại thêm một hơi, để khói đặc phủ đầy hai buồng phổi, gần như là điên cuồng tra tấn bản thân.
Nhắm mắt lại, cảnh tượng trong mơ vẫn rõ mồn một trước mắt —— Trong bóng tối, anh nhìn thấy một đốm lửa dấy lên, rơi xuống bụi cỏ dại mọc vùng đất hoang, gặp gió là bùng cháy và lan ra khắp nơi.
Cực kỳ giống với cảnh tượng bức tranh bị đốt rụi ở trên biển kia.
Lúc đó, sự sợ hãi mất đi và bàng hoàng xâm chiếm toàn bộ tâm trí anh, cho đến tận đêm khuya cô quạnh này, đau thương mới ì ạch bò lên theo sống lưng, đau thấu tim.
Anh nghĩ, đây là quả báo, là quả báo do anh liều chết không chịu thừa nhận thương mến người ta, đã vậy còn khiến mình đầy thương tích.
Trên đời này mọi thứ đều là gieo nhân nào gặp quả nấy, lúc trước mạnh miệng đốt tranh của Thời Mông, thế là Thời Mông dùng một bức tranh khác ép anh phải cảm nhận nỗi thống khổ vì mất đi, vào đúng lúc xiềng xích trên người anh được chém đứt, không cần lừa mình dối người nữa.
Ngón tay đang cầm điếu thuốc của Phó Tuyên Liệu bắt đầu run rẩy không ngừng.
Từng sợi gông xiềng được gỡ bỏ, ý chí tan rã từng tầng từng tầng, theo đó, anh nhìn thấy chứng cớ của cái gọi là tình yêu ẩn náu bấy lâu.
Bọn chúng ập đến như thủy triều, mặc kệ Phó Tuyên Liệu có chống đỡ được hay không, chúng lại như bom mìn xới tung đất bằng, mỗi một tiếng rền vang tựa như tuyết lở đất rung.
Cái này khiến Phó Tuyên Liệu nhớ mình từng so sánh Thời Mông như một quả bom chẳng biết sẽ nổ lúc nào.
Bây giờ ừ thì cũng đã nổ, có điều không phải hất loạn cuộc sống yên bình của anh, mà là trái tim đang nảy lên kịch liệt.
Tiếc là, những khoảng thời gian tốt đẹp mà họ có được, đều bị hao mòn ở những lần phản bội, những lời nói căm thù và những lần đối chọi gay gắt.
Dưới tình huống tất cả mọi thứ đã bị đặt dấu chấm hết anh mới phát hiện ra yêu thương.
Tàn nhẫn làm sao.
Anh lại hút một hơi thuốc, như hút tất cả khí lạnh trong gió đêm cuối hạ vào.
Sau đó tàn thuốc trong tay càng cháy càng ngắn, mãi đến khi đốt cháy làn da, hun thành một màu đen như mực, anh muốn dùng cảm giác đau đớn này để lấp cái khác đi, để bản thân duy trì tỉnh táo.
Lồng ngực đau xót không ngừng co rúm, lòng bàn tay còn lưu giữ xúc cảm khi cầm cổ tay Thời Mông trên biển khơi.
Đó lần cuối cùng Thời Mông nổi điên vì anh, khoảnh khắc Thời Mông rút tay đi ấy, hoặc là một lúc nào đó sớm hơn, anh đã không còn cầm được.
Phó Tuyên Liệu bàng hoàng kinh hoảng, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nghĩ, làm sao bây giờ, tên điên không điên nữa rồi.
Tên điên từng túm lấy anh tuyên bố “Anh là của em” mỗi khi nổi điên ấy.
Bây giờ, anh cam tâm tình nguyện muốn trở thành của em, em còn muốn nữa không?
Quá nửa đêm, Phó Tuyên Liệu ép buộc bản thân phải ngủ một giấc, nhình chung là cũng vực tinh thần dậy đôi chút.
Chỉ là ho dữ dội, chứng tỏ không thể khinh thường sức ảnh hưởng của khói thuốc lá, ít ra Thời Mông cai thuốc đi là đúng.
Sáng sớm, Phó Tuyên Liệu vừa ho vừa sắp xếp quần áo để Thời Mông thay giặt, định bụng lát nữa đem đến bệnh viện.
Những ngày gần đây tiêu cực chểnh mảng, công việc bên công ty đang chất đống chờ anh xử lý, hôm nay dù thế nào cũng phải tới công ty một chuyến. Trước tiên anh giao hết những việc có thể giao cho cấp dưới qua điện thoại, tính toán có gì thì xử lý chuyện quan trọng xong rồi rút lui, những vấn đề cần bàn bạc khác thì có thể sắp xếp họp trực tuyến.
Tóm lại trọng tâm trước mắt là xoay quanh Thời Mông, một là chăm sóc Thời Mông thật tốt, hai là giám sát tiến triển bên cảnh sát, ba là… Phó Tuyên Liệu không dám nghĩ tiếp.
Thời Mông đoạn tuyệt quyết liệt như thế, nói buông tay là buông tay, nói không nhìn là không nhìn, giờ mà còn tự tin mù quáng thì hiển nhiên là không thể chấp nhận.
Nhớ lại hôm qua ở cục cảnh sát, Thời Tư Hủy đánh cược với anh, lòng Phó Tuyên Liệu không khỏi trùng xuống.
Hai chữ tha thứ nói nghe thì dễ. Khi trước anh luôn cảm thấy dáng vẻ rưng rưng nước mắt của Thời Mông là đang sám hối, giờ mới biết kẻ nên sám hối chính là anh.
Chỉ riêng việc bù đắp những lỗi lầm từng gây ra thì đã phải cố gắng hết sức, ngoài ra còn phải xem người trong cuộc có đồng ý hay không.
Phó Tuyên Liệu tự tìm niềm vui trong nỗi khổ —— Rõ ràng là một bé Nấm trong mắt trong tim toàn là mày, tự dưng mày chọc người ta giận, giờ lại hối hận muốn theo đuổi, ông trời không giày vò mày thì giày vò ai đây?
Thu dọn xong đồ, cầm lên định ra khỏi phòng, ánh mắt thoáng liếc qua, nhìn thấy mấy chiếc bút vẽ trên giá sách bên phải bàn làm việc.
Nhớ lại năm ngoái sinh nhật Thời Mông có tới đây, nhìn mấy cái bút này xong chợt ghen chợt dỗi, vẻ mặt căng cứng của Phó Tuyên Liệu thoáng lỏng, bất chợt mỉm cười.
Anh đi tới, vơ lấy toàn bộ chỗ bút, lấy chúng xuống.
Động tác ném vào thùng rác không chút do dự, bịch một tiếng, nếu nói tối hôm qua một tiếng động khiến anh nhìn thẳng vào nội tâm, thì bây giờ tiếng động này lại nhắc nhở anh xua tan quá khứ.
Đóng nắp thùng rác lại, anh phong ấn triệt để sự động lòng mông lung và những hảo cảm thuở thiếu thời đối với Thời Mộc.
Nói thì tàn nhẫn, Phó Tuyên Liệu tự nhận mình từng có loại tình cảm tương tự với Thời Mộc, có điều từ rất lâu rất lâu về trước, trái tim anh
bắt đầu lặng lẽ rũ đi những gì liên quan đến Thời Mộc. Bởi vì một trái tim quá nhỏ bé, Thời Mông đi vào rồi thì đâu còn vị trí nào dư thừa.
Nhất là sau khi biết Thời Mộc từng làm chuyện quá đáng như thế, bịa chuyện nói dối tồi tệ như thế, một chút áy náy vì “phản bội” cũng đã bị mài sạch nhẵn.
Phó Tuyên Liệu chưa từng muốn dùng người mà anh nhìn lầm để giải vây cho chính mình, anh nghĩ, coi như tôi thay lòng đổi dạ đi, coi như tôi thích người khác đi, sống vì nhà họ Phó, sống vì người ngoài bao lâu rồi, giờ cũng nên đến lượt tôi ích kỷ một lần.
Thời Mông giao trái tim trong suốt nhất cho anh, anh cũng muốn trao cho Thời Mông một trái tim sạch sẽ như thế.
Đây là cái anh nợ Thời Mông, cũng là anh cam tâm tình nguyện móc ra. Để xem khi nào Thời Mông nguyện ý nhìn thử.
Chỉ là theo tình hình trước mắt thì e rằng quá sức. Trong lúc Thời Mông điều trị nội trú, Giang Tuyết không rời một tấc, đừng nói là Phó Tuyên Liệu, ngay cả Lý Bích Hạm cũng không thể gặp cậu lấy một lần.
Cũng không phải là chưa nghĩ tới việc dùng thủ đoạn để xông vào, nhưng thực sự không muốn quấy rầy cậu dưỡng bệnh nghỉ ngơi, thế là mọi người cùng chờ, chờ ròng rã hơn một tuần lễ.
Hôm nay Phó Tuyên Liệu gọi điện thoại cho cảnh sát Trần hỏi thăm tiến độ vụ án, cảnh sát Trần nói vì người nhà Thời Tư Hủy không ngăn cản việc điều tra nữa, trước mắt cơ quan công tố đã chính thức can thiệp, đang phỏng vấn nạn nhân để hiểu rõ những chuyện đã xảy ra, sẽ khởi tố trong vài ngày tới.
Khi biết thời gian phỏng vấn là xế chiều hôm nay, Phó Tuyên Liệu ngoặt vô lăng, vừa ra khỏi bệnh viện lại quay về. Đến khu nội trú lại hụt người, y tá nói bệnh nhân phòng này đã làm xong thủ tục xuất viện.
Phó Tuyên Liệu biết Thời Mông thật sự muốn tránh né, nhưng cũng không ngờ cậu có thể quyết tuyệt đến vậy. Trên đường lái tới viện kiểm sát, anh vừa sợ hãi vừa tức giận, sợ Thời Mông bỏ đi, tức bản thân không canh chừng sát sao, đến thế này rồi mà vẫn để lạc mất.
Cũng may anh chạy xe nhanh, đến viện kiểm sát đỗ xe xong là chạy thẳng vào bên trong.
Người không có hẹn trước thì sẽ chờ ở dưới sảnh, còn anh thì nóng lòng chạy lên tầng, nhìn quanh phòng phỏng vấn nhưng không tìm được
người, sau khi được nhắc nhở thì đổi hướng sang văn phòng công tố, nhưng lại bị nhân viên ngăn lại không cho vào.
Phó Tuyên Liệu đang giải thích với đối phương là bạn mình ở bên trong, đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy hai người xuất hiện ở chỗ cầu thang.
Chính là Thời Mông và Giang Tuyết đang đi xuống lầu.
Thời Mông vừa mới xuất hiện, bước chân vẫn hơi yếu ớt, nhưng lại kiên trì dùng tay trái vịn lan can, tự mình bước xuống cầu thang.
Cậu đi rất cẩn thận, cúi đầu chăm chú nhìn bậc thang, mãi đến khi trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân đeo giày da thì mới ý thức được đụng phải ai.
Bốn mắt nhìn nhau, Phó Tuyên Liệu yên lặng đứng đó, chỉ nhìn cậu.
Hình như Thời Mông lại gầy đi, tay áo gần như che hết mu bàn tay, bên phải lộ ra một mảnh băng gạc quấn quanh tay, không biết bên trong khôi phục thế nào rồi.
Tóc cũng dài hơn nhiều, một lớp tóc mái rũ ngang trán che khuất lông mày, đôi mắt cậu càng thêm to tròn, bên trong lại trống rỗng, không có chờ mong và khát vọng khi xưa, cũng không có bóng của Phó Tuyên Liệu.
Khiến trái tim đã chìm xuống tận đáy của Phó Tuyên Liệu lại sụp xuống sâu hơn, sột xoạt chìm dần.
Giang Tuyết kéo Thời Mông định lách qua: “Chúng ta đi thôi, đừng để ý đến anh ta.”
Thời Mông không đi cùng với cô, cậu nói: “Chờ chút.”
Giang Tuyết đành lui sang một bên, đợi hai người nói chuyện xong.
Sự im lặng kéo dài vài giây, Phó Tuyên Liệu mở miệng nói cũng thấy sợ mạo phạm đến cậu: “Vụ án… Tôi nói là vụ án do Thời Tư Hủy chủ mưu kia, vẫn thuận lợi chứ?”
Thời Mông nghe một hồi lâu mới gật đầu: “Ừm.” Một lúc sau, cậu lại bổ sung thêm: “Cảm ơn.”
Dù cậu không nói, Phó Tuyên Liệu cũng biết cậu cảm ơn về vụ án bắt cóc trên biển, nhà họ Phó đã vận dụng quan hệ để cảnh sát không truy cứu.
Thế nhưng trong lòng Phó Tuyên Liệu biết rõ đó không phải là bắt cóc, nên anh không nói được câu “không có gì”, bởi vậy đành “ừm” một tiếng đáp lại, nói đó là việc nên làm.
Từ trước đến nay hai người chưa từng nói chuyện với nhau ở trạng thái bình thường không đau khổ như thế này, cuộc đối thoại bình tĩnh đến mức Phó Tuyên Liệu hoảng hốt tưởng là mọi chuyện đã kết thúc.
Bọn họ từng cãi nhau từng xô xát, từng hôn nhau từng quấn quýt, từng rơi lệ, cũng từng làm đối phương tổn thương, dù Phó Tuyên Liệu không có ý định trốn tránh trách nhiệm, nhưng bao nhiêu chuyện vận mệnh đùa cợt, trời xui đất khiến như thế, đâu thể để một mình anh gánh chịu hậu quả.
Anh cũng giống như mọi con bạc mang tâm lý may rủi, gửi hi vọng vào một phen ngược gió trở mình, coi đây là điểm xuất phát, một lần nữa bắt đầu.
“Xuất viện mà sao không nói cho tôi biết?” Phó Tuyên Liệu hỏi. Thời Mông không trả lời.
Phó Tuyên Liệu cho rằng cậu ngầm thừa nhận, anh ổn định hô hấp, nói tiếp: “Vậy… Chúng ta về nhà đi.”
Lúc này Thời Mông phản ứng lại, ngay khi tay Phó Tuyên Liệu sắp chạm vào cậu, cậu lùi lại một bước, né tránh.
Cậu không trả lời Phó Tuyên Liệu mà nói: “Những thứ để ở nhà anh, tôi không cần nữa, vứt đi đi.”
Tốc độ nói rất chậm, từng chữ rõ ràng rành mạch, cho nên càng cho thấy dường như những sự bình tĩnh trước kia của cậu đều là cố gắng gượng, còn bây giờ thì lại là sự bình tĩnh không hề bị dao động.
Một loại bình tĩnh mà Phó Tuyên Liệu không có cách nào đập vỡ.
Cho nên anh không tìm được cách ứng đối, nhất thời ngẩn ra, mãi cho đến khi Thời Mông lướt qua người anh, đi ra xa hai ba mét, đột nhiên dừng bước.
Thấy Thời Mông vòng quay lại, trong mắt Phó Tuyên Liệu lộ ra sự vui mừng như mất đi mà tìm lại được, anh bước lên đón: “Tôi…”
Anh muốn nói rất nhiều điều, nhưng điều đầu tiên anh muốn Thời Mông biết là —— Tôi sai rồi, em đừng giận.
Kể cả là tạm thời không muốn tha thứ cho tôi thì cũng không nên tức giận, đừng hành hạ chính mình. Em tốt đẹp đến thế, khiến em tức giận là chuyện không ai nên làm.
Thế nhưng Thời Mông không cho anh cơ hội.
Thời Mông móc một xấp tiền giấy 100 tệ trong túi ra, đưa cho anh.
Phó Tuyên Liệu ngây người nhìn chỗ tiền không biết để làm gì này, nghe thấy Thời Mông nói: “Trong túi áo âu phục của anh, lúc trước bị tôi tự tiện lấy dùng.”
Dùng để mua dao, dây thừng, bật lửa, và tiền thuê xe đi tới bờ biển. Mọi thứ đều đang chuẩn bị cho cuộc chia tay thật dứt khoát.
Cho nên Thời Mông cho rằng không cần tốn hơi thừa lời, chỉ nhét tiền vào tay Phó Tuyên Liệu, dùng thanh âm rất nhẹ: “Hai chúng ta không còn mắc nợ nhau.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");