Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây không phải lần đầu tiên Thời Mông nghe được 8 chữ này.
Khi vừa tới nhà họ Thời, có lần bước hụt cầu thang làm chân bị thương, bị Phó Tuyên Liệu tới nhà chơi nhìn thấy, tìm mãi không thấy băng dán cá nhân, thế là anh cũng xích lại gần thổi nhẹ vết thương như thế này, mình vẫn là đứa trẻ con mà đã dùng giọng dỗ trẻ để nói: “Thổi thổi xoa xoa, đau đớn bay đi.”
Bây giờ nhắc lại, dù có thể là anh cố ý, nhưng khẳng định là đang nhắc nhở Thời Mông, người trước mắt cậu được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, và anh cũng đang dùng cách của anh để khiến người xung quanh được hạnh phúc.
Anh có một hệ thống nhận thức hoàn chỉnh về đúng và sai, thiện và ác, anh luôn làm những gì anh cho là đúng.
Mà năm đó Thời Mông không có gì cả đã bị niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy hấp dẫn, phóng túng bản thân biến thành một kẻ cố chấp hoang tưởng, dù không thể đạt được những gì mình muốn, một kẻ mất trí hoàn toàn.
Như thể một chân lại giẫm vào vũng bùn, trọng tâm thoáng chệch là sẽ giẫm lên vết xe đổ, Thời Mông lui lại một bước, rút khỏi tâm bão.
“Tôi không tức giận.” Cậu kiên trì lặp lại, “Anh cũng không sai, không cần xin lỗi.”
Phó Tuyên Liệu quan sát sắc mặt cậu: “Thật?” Thời Mông cứng đầu: “Ừm.”
“Nói cách khác, lần sau…” Sự xấu hổ của Phó Tuyên Liệu tới nhanh mà đi càng nhanh, “Tôi vẫn có thể chạm vào em?”
Thời Mông sững sờ, bị mạch não của người này làm cho mở to hai mắt.
Sau đó mới nhớ vốn dĩ Phó Tuyên Liệu chính là người như vậy, nghĩ sao nói vậy, chưa từng che giấu sự thẳng thắn, nó từng khiến Thời Mông vô cùng say mê, bây giờ thì chỉ muốn né tránh cho nhanh.
“Không thể.” Thời Mông quả quyết cự tuyệt.
“À.” Phó Tuyên Liệu hơi thất vọng, “Vậy tôi sẽ cố gắng thêm một chút.” Nói rồi, anh thả tay ra.
Cửa sắt đóng lại cái bịch, Thời Mông quay người, nghe thấy Phó Tuyên Liệu nói ở sau lưng: “Ngủ ngon.”
Lúc trước trăm phương ngàn kế mới được một câu an ủi, bây giờ thì có được dễ như trở bàn tay, Thời Mông chỉ cảm thấy mờ mịt.
Đi vào phòng, tắm rửa xong lên giường, Thời Mông nằm nghiêng theo thói quen, vòng hai tay khoanh lấy thân thể.
Đột nhiên cậu nảy sinh dục vọng được giao lưu với người, hoặc có thể nói là mong có được một lời khuyên. Cậu sờ mấy lá thư để dưới gối, mở một bức thư trong đó, soi dưới đèn ngủ đọc từng dòng từng dòng.
Cậu đọc thấy Lý Bích Hạm giảng giải về tình yêu và gia đình, khi nói đến duyên phận, không ai có thể đoán trước được sẽ là tuyết, là nắng hay là bão.
Mặc dù không tìm được đáp án, Thời Mông lại cảm thấy yên tâm lạ kỳ.
Cậu nhắm mắt lại, nói với mình, người người đều gặp phải vấn đề như vậy.
Chỉ có điều thứ cậu phải đối mặt là một cơn mưa bóng mây, đầu tiên là ánh nắng chói chang không cho cậu chốn dung thân, sau đó lại bị kẹt trong màn mưa buốt thấu xương, đợi mưa tan mây tạnh, ánh nắng lại hừng hực rọi xuống đỉnh đầu.
Có người khuyên cậu buông dù xuống đi, không cần phải sợ gì cả, trong mộng Thời Mông không tin, cũng không muốn ngẩng đầu lên nhìn, cậu vẫn nắm chặt cán ô, ôm lấy chính bản thân mình.
Câu chuyện trên biển ngày hôm đó đã kết thúc, nhưng luôn có người lái chiếc thuyền nhỏ khuấy động sự bình tĩnh của mặt biển, muốn thay đổi kết cục.
Chủ nhật Phó Tuyên Liệu vẫn chưa về, có lẽ nghỉ tạm trong xe một đêm, sáng sớm anh gặp cậu với khuôn mặt tiều tụy, vẻ mệt mỏi hiện rõ, nhưng khi chạm mắt với Thời Mông vẫn cười rạng rõ, khẽ khàng nói một câu buổi sáng tốt lành.
Cậu cho rằng, có lẽ Phó Tuyên Liệu vẫn chưa thưởng thức đủ vẻ nghèo túng của cậu, bởi năm đó dẫu gì người này cũng từng muốn bẻ gãy tay cậu cơ mà, bây giờ đạt được ước muốn, há lại không xem thêm vài lần cho vui?
Vậy thì cứ để anh nhìn cho kỹ.
Dù sao thì, đã không có gì có thể mất nữa.
Nghĩ như vậy, Thời Mông cảm thấy khá sảng khoái, cậu làm việc của mình, mặc Phó Tuyên Liệu đi theo phía sau.
Tới quán ăn sáng đưa bức tranh đã hoàn thành, lúc chuẩn bị rời đi, Thời Mông thấy Phó Tuyên Liệu trèo lên ghế treo tranh lên tường giúp bà chủ quán, nghe anh và bà chủ miệng năm miệng mười khen tranh đẹp, đến bánh bao cũng vẽ vô cùng dễ thương sống động, giống y như thật.
Tới tiệm cắt tóc, tranh thủ lúc ông chủ bận không phân thân ra nổi phải sang một bên khác nhuộm tóc cho khách, Phó Tuyên Liệu rời khỏi khu ghế chờ, lại gần vào nói với Thời Mông: “Em không cần cắt tóc cũng rất ưa nhìn rồi.”
Về đến nhà, nghe thấy tiếng gõ cửa, Thời Mông cố tình làm bộ không nghe thấy. Buổi tối đi vứt rác, cậu nhìn thấy trên bàn ngoài sân có đặt một cái túi giấy, phía trên có một chữ “Dẻ” to, bên dưới đè một tờ giấy, hứng đèn đường để nhìn, là hai câu không dài không ngắn.
Một câu là cầu khiến —– Hạt dẻ nên ăn lúc còn nóng, hoặc để chút nữa tôi bóc cho em ăn.
Một câu khác cũng là câu cầu khiến —– Thằng nhãi hàng xóm rất hay ghé vào cửa sổ nhìn phòng em, ban đêm đi ngủ nhớ kéo rèm.
Sau đó hay tin hạt dẻ bị ném vào thùng rác, thoạt đầu Phó Tuyên Liệu khá nản lòng, rồi lại lộ ra vẻ tươi cười: “Vứt thì cứ vứt vậy, cũng lạnh ngắt rồi.”
Thời Mông quay đầu rời đi là anh lại mặt dày đuổi theo, nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi, lát nữa nếu có bánh gato được đưa đến, em có thể đừng ném đi không?”
Anh dựa vào cửa xe, vì mấy ngày liền bôn ba mệt nhọc không ngủ đủ, anh xoa thái dương cho bớt đau, nhưng trong nháy mắt Thời Mông xuất hiện, anh lại đổi sang diện mạo phấn chấn tinh thần, anh hỏi Thời Mông chán đi xe bus chưa, có muốn thử xe việt dã không?
Thời Mông nói không cần, nhưng anh lại thở phào vì được đáp lại, cười nói: “Sau này kiểu gì cũng sẽ cần.”
Trên thực tế, Thời Mông không đồng ý với những lời nuông chiều đó.
Cậu cho rằng kiểu gì anh cũng có mục đích, lại không muốn xác nhận, càng không muốn bị tấn công từng bước từng bước một như thế.
Nên cậu chỉ có thể né tránh trốn chạy, tiêu cực chống cự, một mặt ngóng trông ánh nắng rọi đến nơi góc khuất âm u hẻo lánh, mặt khác lại tự cam chịu ở nguyên tại chỗ dầm mưa.
Chỉ thỉnh thoảng nhận được thư gửi từ Phong thành tới cậu mới có thể tạm yên tâm trốn dưới tán ô, mỗi khi phải lựa chọn con đường phía trước, phần lớn tự bản thân cậu phải ra quyết định.
Ví dụ như hôm nay nhận được điện thoại từ Phong thành, đối phương tự xưng là nhân viên của cửa hàng thú cưng, nói rằng cậu có một chú mèo được gửi nuôi ở đó, xin hỏi lúc nào tới đón.
Ban đầu Thời Mông không hiểu ra sao, đến khi nghe nói rằng chú mèo kia tên là Mộc Mộc, số điện thoại chủ nhân khắc trên thẻ chính là số này, bấy giờ cậu mới giật mình hiểu ra, có lẽ Dương Ấu Lan và Tôn Nhạn Phong bị cảnh sát tạm giam, mèo tạm thời được đưa đến cửa hàng thú cưng, bây giờ quá kỳ hạn gửi nuôi không thấy ai thăm hỏi nên tất nhiên sẽ phải gọi điện thoại cho cậu.
Nghe kể lại chuyện này là Giang Tuyết phản đối ngay tức khắc: “Cả ông cả ả có còn biết xấu hổ nữa không, đầu tiên là nuôi một Thời Mộc khiến cuộc sống đáng lẽ phải ấm êm của em loạn xì ngầu, giờ còn để lại một con mèo tên Mộc Mộc ám quẻ em, cố ý hay gì?”
Thời Mông rũ mắt nhìn vết sẹo ở lòng bàn tay: “Em không biết.”
“Mà con mèo đó còn cào em, may mà em mạng lớn, chưa tiêm xong vaccine nhưng không dính bệnh.”
“Chắc Dương Ấu Lan tiêm vaccine cho mèo rồi.” Thời Mông nói, “Nên em mới không sao.”
Đầu bên kia trầm mặc một lát: “Em muốn nuôi con mèo đó?”
Thời Mông không nói gì, chỉ là tự dưng nhớ đến đêm khuya mưa gió bão bùng ấy, cậu đi khắp nơi, vất vả mãi mới tìm được con mèo kia, cõi lòng trừ sự lạnh ngắt chết lặng ra còn trào ra chút cảm giác may mắn.
Lại nhớ đến một ngày nào đó đang lúc vẽ tranh, bỗng chợt bị một chú mèo nhảy phắt lên đùi dọa cho giật bắn.
“Em qua xem sao.” Thời Mông nói, “Mèo là mèo, người là người.”
Dù sao thì có vài người còn không bằng con mèo, không nên vơ đũa cả nắm.
Thời Mông định kêu một chiếc taxi, cả đi cả về 5, 6 tiếng đường xe, trả thêm chút phí xăng dầu thì kiểu gì cũng có tài xế gật đầu đồng ý.
Nhưng cậu quên hôm nay là chủ nhật, giao thông ách tắc, lại trúng ngày mưa, đứng ở đầu đường khoảng chừng 10 phút đồng hồ, rồi lại ráng đi qua mấy con đường mấy ngã tư gần đó nhưng không đợi được chiếc xe trống nào.
Tác hại của việc ngày thường không thích ra khỏi nhà hiện lên, lúc này Thời Mông mới nhớ Giang Tuyết từng nói có thể lên mạng đặt xe. Một tay cậu cầm ô một tay lướt điện thoại, hạt mưa bị gió thổi vào màn hình, ngón tay trượt kiểu gì cũng không bấm vào ứng dụng được.
Vào lúc này, một chiếc Land Rover màu đen quay đầu ở ngã tư, chầm chậm dừng trước mặt Thời Mông.
Phó Tuyên Liệu bước ra khỏi ghế lái, không che ô, đi đến trước mặt Thời Mông: “Vào nội thành à?”
Thời Mông lắc đầu, tiếp tục loay hoay với cái điện thoại.
“Hay là về Phong thành?” Phó Tuyên Liệu nói tiếp, “Lên xe đi, vừa hay tôi cũng định về Phong thành.”
Thời Mông ngẩng đầu, nhìn anh nửa tin nửa ngờ.
Mỗi lần bị cậu nhìn như vậy là Phó Tuyên Liệu hết biện pháp, anh nhượng bộ: “Em xem bây giờ muốn đón xe cũng khó, chi bằng cứ trưng dụng xe tôi, tính tiền theo quãng đường, em thấy thế nào?”
Trong một khoảng thời gian ngắn chưa chắc đã có xe, vào lúc này càng khước từ thì càng lộ vẻ già mồm. Thời Mông tự nhận rằng cậu chỉ muốn có cái xe đưa đón đi sớm về sớm, không có ý gì khác, sau khi cân nhắc một lúc thì gật đầu đồng ý.
Sau khi lên xe, Phó Tuyên Liệu rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Thời Mông: “Lau mặt đi.”
Bên ngoài mưa to gió lớn, dù có ô che thì trên người cũng bị xối ướt non nửa, Thời Mông nhận khăn lau qua loa mặt mũi, đang lúi húi tìm thùng rác thì cục khăn giấy được vo tròn trong tay bị lấy đi, đổi thành một chiếc chăn mỏng.
“Đắp vào, người ướt cả rồi.”
Phó Tuyên Liệu sắp xếp mọi thứ không chút ngượng tay, khởi động xe đồng thời tăng nhiệt độ điều hòa lên cao hơn, anh xoay cửa gió về phía Thời Mông.
Có lẽ mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến khi xe chạy ổn định trên đường rồi Thời Mông mới nhận ra một loạt động tác lưu loát không vấp váp của Phó Tuyên Liệu thật ra cũng chỉ là thói quen còn sót lại của quá khứ.
Kể cả vào khoảng thời gian họ cự cãi căng thẳng nhất, Phó Tuyên Liệu bị cậu chọc giận đùng đùng, nhưng anh vẫn vì trời mưa mà đi tới che ô cho cậu, vẫn vì cậu sợ lạnh mà tăng nhiệt độ trong xe.
Mưa gió bị ngăn cách bên ngoài, chiếc chăn lông mỏng khóa kín hơi ấm. Thời Mông nhìn vệt nước mơ hồ ngoài cửa sổ, cậu thở ra một hơi rất chậm, rất khẽ, trái tim cũng chầm chậm lắng xuống theo khí lạnh dần tiêu tán.
Lúc xuất phát là giữa trưa, đi vội đi vàng, lên đến cao tốc Phó Tuyên Liệu mới nhớ hỏi Thời Mông đã ăn chưa.
Thời Mông sợ phiền nên nói ăn rồi, Phó Tuyên Liệu gật đầu: “Ừ vậy thôi. Tôi thì vẫn chưa ăn, lát nữa đến trạm dừng nghỉ thì tôi mua ít đồ ăn tạm.”
Đến trạm dừng nghỉ, không biết là cố tình hay vô ý, Phó Tuyên Liệu mua lượng đồ ăn vượt quá sức ăn của một người, trứng gà, lạp sườn nướng, ngô, bánh ú, xiên mực nướng, trong túi nhựa treo ở tay còn các loại bánh quy đồ uống đồ ăn vặt linh tinh, chủng loại đa dạng phong phú đến mức như thể mua hết đồ có thể ăn được ở trạm dừng mang lên xe.
Mùi hương trong xe vô cùng hấp dẫn. Tuy rằng ngày thường Phó Tuyên Liệu không chú ý đến vấn đề ẩm thực, nhưng suy cho cùng vì sức khỏe nên cũng không kiêng kị nhiều, anh rút một xiên mực nướng ra lắc lắc trước mặt Thời Mông: “Em ngửi thử xem, có giống xâu nướng ngoài cổng trường cấp ba thời xưa không?”
Thời Mông bị ép ngửi toàn mùi dầu cay thơm phức, cậu mấp máy môi: “Ừm.”
“Nếm thử xem, biết đâu hương vị cũng không khác mấy.”
Đã đưa đến tận miệng, Thời Mông bèn cầm lấy que trúc, cắn một miếng. “Giống lắm hả?”
“Ừm.”
Đã có lần một thì sẽ có lần hai, 10 phút sau đó, lơ là một cái là Thời Mông đã ăn kha khá đồ ăn mà Phó Tuyên Liệu dùng đủ lý do đưa tới, bao gồm một quả trứng gà, một que lạp sườn nướng, nửa bắp ngô, cùng vài món đồ ăn vặt mặn.
Đến khi dạ dày truyền tín hiệu đã no đến, Thời Mông mới nhận ra rõ ràng cậu vừa mới nói là đã ăn cơm nhưng hiện tại quá nửa đồ ăn đã chui vào bụng cậu, không thể nói không vả mặt.
Ngay lập tức Thời Mông như ngồi trên bàn chông, cầm vỏ rác trong tay vo vo, muốn xuống xe đem vứt.
Nhưng bị Phó Tuyên Liệu dành trước, lấy chỗ rác trong tay cậu đi, thuần thục bỏ vào một cái túi, trước khi mở cửa xuống xe còn dặn một câu: “Ngồi im đừng có chạy lung tung.”
Tất nhiên là Thời Mông sẽ không chạy lung tung, trạm dừng nghỉ này thuộc một huyện nhỏ dưới quyền quản lý của Tầm thành, cậu chưa quen cuộc sống nơi đây, xung quanh trừ đường cao tốc chỉ còn đồng ruộng bao la bát ngát, cậu chạy đi đâu được?
Nhưng hình như Phó Tuyên Liệu cho rằng cậu sẽ chạy mất thật, anh đi vứt rác thôi cũng vội vội vàng vàng, không che ô nên toàn thân ướt sũng, quay lại xe hất đầu một cái là giọt nước văng cả lên mặt Thời Mông.
“Xin lỗi.”
Anh cũng biết mình sỗ sàng, rút khăn giấy định lau cho Thời Mông, bị Thời Mông quay đầu sang chỗ khác né tránh, khóe miệng anh còn ngậm ý cười: “Không thì em ra ghế sau đi, có thể nằm nghỉ một lát.”
Cho ăn no là dỗ ngủ, như thể coi người là heo mà nuôi không bằng, Thời Mông yên lặng nhíu mày, nghĩ lại dù sao cách xa cũng tốt hơn là ở gần, nên cuối cùng cậu không cự tuyệt lời đề nghị này.
Thời Mông đã hết lạnh từ lâu gấp gọn tấm chăn lại, xoay người bỏ ra ghế sau.
Vào khoảnh khắc xoay người lại, cậu chạm phải ánh mắt xoáy thẳng của Phó Tuyên Liệu.
Ngày mưa âm u, trong xe không bật đèn, không khí từ lúc lên xe đã đóng vững, không liên quan gì đến sự ấm áp hay là ướt át.
Đơn phương tới gần cũng đủ để nhanh chóng rút ngắn cự ly, hai người gần đến mức hơi thở cũng chạm nhau.
Mà giờ phút này, Thời Mông có một suy nghĩ không hợp thời điểm, nếu lúc đó cậu ở lại với biển cả mênh mông, có phải sẽ không bị gợi lại hồi ức, sẽ không còn quyến luyến nhiệt độ trên người đối phương theo bản năng nữa hay không?
Cũng như một thứ đồ âm u đầy hơi thở chết chóc, chỉ vọng tưởng nhuốm chút sự sống tươi mới.
Cũng như ký ức rời rạc liên quan đến chú mèo kia, vốn không nên tồn tại trong đầu một kẻ đã từng chết một lần như cậu, cậu nên thoát ly từ sớm mới phải, không nên phiền lòng vì những chuyện này.
Nhưng cậu đã lên xe, còn chưa kịp chuẩn bị đầy đủ cho các tình huống, bởi vậy ngoài đối mặt ra cậu không còn lựa chọn nào khác.
Ngay lúc Phó Tuyên Liệu sắp dán tới, Thời Mông nhấc tay đè chặt vai anh, ngăn động tác của anh lại.
Tích tắc đó, từ trong đôi mắt ảm đạm hẳn đi của Phó Tuyên Liệu, Thời Mông nhìn thấy một người lạnh lùng phải nói là gần như cay nghiệt.
Cay nghiệt đến mức nhìn bằng mắt thường sẽ không thấy bất kỳ dao động nào.
Người đó hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Mày muốn làm gì?
Phó Tuyên Liệu cũng đang tự hỏi chính mình.
Chuyện anh muốn làm có rất nhiều, ví dụ như phô bày tình cảm, nói cho Thời Mông biết em thắng rồi, nếu người nói ra lời yêu trước đã định là kẻ thua, vậy kẻ thua nhất định là tôi.
Tôi còn không kìm lòng được chỉ muốn hôn em, muốn dùng hết sức lực bảo vệ em, mặc cho bên ngoài mưa to gió lớn thế nào cũng không thể làm ướt một góc áo em.
Nhưng Thời Mông đâu có tin.
Cậu ôm sự hoài nghi với mỗi lần tiếp cận của Phó Tuyên Liệu.
“Chẳng phải anh muốn bẻ gãy tay tôi à?” Thời Mông hỏi, “Bây giờ, là sao?”
Sự kiều diễm bốc hơi trong nháy mắt, cơn mưa to cuốn hồi ức đau đớn thê thảm đến, giằng kéo mỗi một sợi dây thần kinh ngâm trong quá khứ.
Mà lời Phó Tuyên Liệu có thể nói, chỉ có xin lỗi: “Tôi sẽ không làm em tổn thương, sẽ không lợi dụng em nữa.”
Đau lòng, đền bù còn không kịp. Nhưng Thời Mông đâu có tin.
Cậu nói: “Giữa chúng ta, chỉ có hận thù thôi, không phải ư?”
Đáng lẽ chỉ có đánh lộn anh chết tôi sống, suy đoán nghi ngờ tầng tầng lớp lớp, và cả oán hận bất tận liên miên.
Phó Tuyên Liệu trả lời: “Em có thể hận tôi, hận bao lâu cũng được.”
Lần này Thời Mông nghe hiểu, bởi vậy cậu cảm thấy anh giảo hoạt vô cùng vô cực.
Từ trước đến nay hận và yêu chỉ cách nhau một lằn ranh.
Trước kia Thời Mông dựa vào việc chọc giận đối phương để chứng minh mình được yêu, thậm chí cho rằng nếu mình không đau khổ thì sẽ đánh mất sự chú ý của anh.
Bây giờ Thời Mông vẫn cảm thấy đớn đau, nhưng trong vô thức cậu chỉ muốn rời xa.
Không thể để mặc anh cứ thao túng toàn cuộc điêu luyện thành thạo như thế được.
Xoạch một tiếng, cởi dây an toàn ra, Thời Mông lần tìm chốt mở cửa xe. Bị Phó Tuyên Liệu đè nút khóa cửa ngăn lại: “Em muốn đi đâu?”
Dường như anh rất rất sợ hãi Thời Mông sẽ biến mất, Thời Mông thân mình còn lo chưa xong chỉ đành nói: “Tôi muốn xuống dưới.”
Không tài nào mở cửa được, Thời Mông quay đầu nhìn bảng điều khiển, hoảng loạn tìm nút bấm nào đó có thể mở được cửa xe, như thể nấn ná thêm một giây cậu cũng không thể chịu nổi.
Vẫn chưa tìm được, thình lình cổ tay bị bắt lấy.
“Nếu không muốn nhìn thấy tôi…” Giọng Phó Tuyên Liệu rất khàn, “Em nghỉ trong xe, để tôi xuống.”
Nói rồi, cổ tay vừa bị nắm chặt được buông lỏng, đến khi Thời Mông lấy lại tinh thần ngoảnh qua, cậu chỉ kịp thấy bóng lưng Phó Tuyên Liệu mở cửa xuống xe.
Vào thu rồi, hiếm khi thấy cơn mưa nào tầm tã thế này.
Không biết có phải do nhiệt độ giảm xuống hay không, rõ ràng trong xe mở điều hòa, nhưng trong thân thể lại dần đẫm khí lạnh, lòng bàn tay dần dần trở nên lạnh ngắt.
Cần gạt nước không hoạt động, mưa tích thành dòng, trượt xuống theo kính xe.
Xuyên qua tấm màn ướt sũng này, có thể thấy mờ mờ một bóng người đứng ngoài xe.
Vì không thấy rõ vẻ mặt nên Thời Mông chỉ có thể đoán mò, chắc hẳn anh đang tức giận.
Trong ấn tượng anh luôn phát cáu với mình, đến mức giờ cậu tiếp cận bao sự dịu dàng đi chăng nữa thì chỉ muốn tránh xa ngay lập tức.
Lại đếm thêm một lần từ 1 đến 100, Thời Mông mở cửa xuống xe, lòng bàn chân vừa chạm xuống mặt đất đọng nước, chỉ thấy người bất động như pho tượng bấy lâu kia bước nhanh tới: “Đừng xuống, đợi tôi một lát.”
Phó Tuyên Liệu chạy sang ghế lái cầm ô, vòng sang ghế phụ lái mở ô ra, đợi Thời Mông xuống là đưa ô che kín đỉnh đầu Thời Mông.
Nhìn qua lớp không khí ướt át, môi của anh bị lạnh cứng đến mức tím tái, thở ra khói trắng, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy cảm xúc phẫn nộ
hoặc là bất mãn.
Điều này khiến Thời Mông rỗng tuếch, như một tuồng kịch chưa diễn đến cao trào đã kết thúc, mất hứng qua đi, người xem chỉ muốn suy ngẫm ý nghĩa của việc đến đây.
Dù rằng đã hết sức lực, nhưng nếu không hận thì sẽ dễ biến thành một loại tình cảm đáng sợ khác.
Thời Mông bất đắc dĩ bị đẩy lên sân khấu, phụ đề bên cạnh hiện lên lời bộc bạch —— Niềm vui của sự trả thù.
Tinh thần hồn vía như thể bị rút sạch, suy nghĩ không muốn giẫm lên vết xe đổ vẫn chiếm cứ đỉnh điểm như cũ, Thời Mông chết lặng nhìn người ướt sũng toàn thân, đang run rẩy không ngừng trước mặt mình.
Sau đó cậu nghe thấy bản thân mình hỏi: “Phó Tuyên Liệu, anh rẻ tiền vừa thôi chứ?”
Giọng nói át đi tiếng mưa rơi tí tách, và còn lạnh ngắt hơn cả mưa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");