Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước khi tạm biệt nhau, hai người đi dọc theo bậc thang của trung tâm triển lãm xuống dưới, Giang Tuyết nhân cơ hội khuyên nhủ thêm đôi câu: “Đứng ở góc độ của em mà suy nghĩ thì chị khuyên em nên nói hết những chuyện kia cho anh ta biết, thà nói lời giải thích còn hơn phải chịu hiểu lầm mãi.”
Bước chân của Thời Mông dừng trên bậc thang. “Không có chứng cứ, sẽ không ai tin em.”
“Tin hay không tùy anh ta, nói hay không là do em…”
“Em không muốn như thế.” Bóng lưng cậu gầy yếu nhưng quật cường, Thời Mông che nửa khuôn mặt dưới vành mũ, “Dù chỉ có 1% khả năng anh ấy không tin, em sẽ không nói.”
Giang Tuyết bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi theo sau: “Được rồi, em ngông nghênh em có khí chất, không hổ là người làm nghệ thuật.” Lời chợt thay đổi, cô lấy một tấm thiệp từ túi xách ra, “Thư mời dự tiệc tối ở khách sạn Phương Đông vào thứ sáu này, đều là nhân sĩ trong giới, mong nghệ thuật gia ngài đây nể mặt đại giá quang lâm.”
Thời Mông nghiêng đầu nhìn thử, sự kháng cự viết rành rành trong mắt.
“Đây là ngày làm việc.” Giang Tuyết ra vẻ hung ác, “Cái nào chối được đã chối cho em rồi, những buổi xã giao cần thiết cấm không cho phép từ chối.”
Giãy dụa trong im lặng một hồi, cuối cùng Thời Mông rút một cái tay ra khỏi túi áo, miễn cưỡng nhận lấy thiệp mời.
…
Nhoáng cái đã đến thứ sáu, trong khoảng thời gian này Thời Mông nhốt mình trong nhà vẽ tranh, xác định chủ đề và màu sắc chính, sáng hôm ấy Giang Tuyết gọi điện thoại tới nhắc nhở, cậu vẫn hơi ngơ ngác, hiển nhiên đã quên mất chuyện này.
Ra ngoài ăn cơm trưa, Giang Tuyết tự mình lái xe tới đón, trước khi tới khách sạn thì chở Thời Mông tới cửa hàng quần áo.
“Em là người học mỹ thuật mà gu ăn mặc lại nát thế này đây.” Giang Tuyết hỏi xin nhân viên thu ngân một cái túi, nhét mớ quần áo của Thời Mông vào, “Quả thực không thể nào tin nổi.”
Đối với sự “đả kích” mắt thẩm mỹ này xưa giờ Thời Mông không có lời nào để nói, chỉ là trước khi vào khách sạn, liếc thử bóng người qua cửa kính sát đất —– Cao gầy, bên trên đôi bốt ngắn và quần tây là một chiếc áo khoác âu phục màu xanh Klein (*), làm nổi bật phần cổ trắng ngần lộ ra ngoài, tóc dài rũ qua vành tai, lâu rồi không được chăm sóc nhưng không hề xơ rối.
(*) Klein Blue là màu xanh đậm được pha trộn sáng tạo bởi nghệ sĩ người Pháp Yves Klein.
Lúc sắp nhìn thấy khuôn mặt chính mình, Thời Mông thu hồi ánh mắt, không tiếp tục nhìn lên nữa.
Giang Tuyết hết sức hài lòng với “kiệt tác” của mình, vừa vào hội trường buổi tiệc là kéo Thời Mông đi khắp nơi, đây là người giám sát, kia là nhà phê bình, còn các nhà đầu tư thuộc mọi tầng lớp mọi ngành nghề nữa, mỗi khi nhận được lời khen là cô mỉm cười đáp lại một câu: “Tranh của Thời Mông nhà chúng tôi cũng như chính con người em ấy, đẹp mà không phù phiếm, mỗi một đường nét là một sự biểu hiện tài tình của tài năng điêu luyện và năng lực mạnh mẽ.”
Đến lúc nghỉ giải lao Thời Mông mới có cơ hội mở miệng: “Chị Tuyết, khoa trương quá.”
Giang Tuyết lườm cậu một cái: “Quảng cáo em ơi, ba phần bản lĩnh bảy phần dựa vào mồm miệng tâng bốc, em xem người cạnh sân khấu kia đi, tự nhận là ‘mỹ nữ họa sĩ’ gì đó, hôm nay chị vất vả kéo em ra khỏi nhà chính là để bọn họ mở mang tầm mắt, xem chữ ‘đẹp’ viết như thế nào.”
Thời Mông nói không lại cô, cầm lấy một cái khay, không nói chen nổi thì thôi ăn gì đó vậy.
Phó Tuyên Liệu xuất hiện khi bữa tiệc tiến hành được một nửa.
Hôm trước khi nhận được tấm thiệp mời nền lam chữ vàng, phản ứng đầu tiên của anh cũng là khước từ.
“Toàn là người trong giới nghệ thuật, tôi tham gia làm cái gì.”
“Hồi còn bé ông cũng học vẽ đấy thôi?” Cao Lạc Thành nói như đúng rồi.
“Cộng lại học chưa đến một tuần.” Phó Tuyên Liệu nhíu mày, “Bây giờ nghĩ đến mùi màu vẽ là buồn nôn.”
Cao Lạc Thành cười phá lên: “Thế ông còn cố tìm người yêu biết vẽ tranh?”
Phó Tuyên Liệu liếc qua, đối phương trật tự ngay lập tức.
Một lát sau, Cao Lạc Thành nhặt tấm thiệp bị quẳng trên bàn lên, thở dài: “Không đi cũng không sao, chỉ hơi tiếc, nghe nói hôm đó sẽ đấu giá bức tranh kia của Thời Mộc… Gọi là gì nhỉ? Tóm lại là bức bị mua mất từ lâu rồi ấy, nghe nói công ty của người cất giữ bị phá sản, nên mới phải bán đi kiếm tiền xoay sở.”
Thế là Phó Tuyên Liệu xuất hiện ở đây.
Năm đó vì đủ loại cản trở nên không thể giữ lại bức tranh ấy, hôm nay nhất định anh phải có được.
Vì thế nên anh nhẫn nhịn qua nửa buổi tiệc chán ngắt, sau khi bị không biết người qua đường thứ bao nhiêu mời rượu, cuối cùng anh tìm được cơ hội bắt chuyện với Cao Lạc Thành, cả hai lùi vào góc ít người, khoanh tay tựa vào cửa sổ, quan sát đám người muôn hình vạn trạng dưới ánh đèn thủy tinh lộng lẫy vàng son.
Bao gồm cả người mặc một bộ đồ khá chói mắt chưa từng thấy – Thời Mông.
Mới đầu khi bóng dáng màu lam kia rơi vào mắt, Phó Tuyên Liệu còn tưởng mình nhìn lầm, cố định tầm mắt lại, bỗng trong mắt hiện lên chút châm chọc.
Lúc trước từng nghe ngôi sao mới nổi trong giới tranh sơn dầu này vô cùng thanh cao, chưa từng tham gia xã giao, bây giờ xem ra chưa hẳn là vậy.
Chỉ thấy Thời Mông đi sau lưng người đại diện của cậu, an tĩnh đến mức có thể dùng chữ “ngoan” để hình dung, ai mà tưởng tượng nổi mới mấy
hôm trước người này nổi điên cắn anh chảy máu, dấu răng đến tận giờ cũng chưa tan cơ chứ?
Hiển nhiên là Thời Mông không biết mình đang bị ít nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, cậu tránh sau lưng Giang Tuyết, tranh thủ lúc họ trò chuyện hăng say, quay người đi nhón lấy một miếng bánh gato nhỏ trên bàn, dùng dĩa xắt, rồi đưa từng miếng từng miếng vào miệng.
Khi ăn miệng cậu hé rất nhỏ, nhai nuốt lại chậm, ở xa gần như không nhìn thấy quai hàm động đậy, ánh mắt nhìn đồ ăn cũng rất chăm chú, không khác gì khi cậu vẽ tranh.
Có lẽ là quá nhàn rỗi, Phó Tuyên Liệu cứ nhìn cậu ăn hết miếng bánh gato như vậy, tự nhủ ở nhà có ai bỏ đói cậu đâu, anh thoáng liếc qua cửa sổ thủy tinh, mới phát hiện khóe môi mình đã giương lên tự lúc nào, hiện ra một đường cong nhàn nhạt.
Phó Tuyên Liệu rút lại nụ cười, trong nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi cực kỳ. Anh nhanh chóng thu tầm nhìn, sau đó quay người đi ra sân thượng, hứng gió một lát mới tỉnh táo lại.
Có điều tốt xấu gì cũng ở chung với nhau lâu như vậy, đối phương có thể thăm dò sở thích của mình qua bấy nhiêu năm, mình bất giác thay đổi, biết được thói quen sinh hoạt của đối phương cũng không có gì lạ.
Phó Tuyên Liệu thở một hơi dài, cảm thấy thoải mái hơn.
Diện tích sân thượng của tầng này rất lớn, vượt qua bồn hoa ngăn cách ở giữa là một lối đi nhỏ nối liền.
Bữa tiệc hôm nay khách khứa tham gia rất đông, thỉnh thoảng có người uống nhiều quá chạy ra hóng gió tỉnh rượu, hoặc kết bạn tâm sự, nên khi Phó Tuyên Liệu định quay vào phòng, chợt bất ngờ nghe thấy tên của mình vọng ra từ cuộc trò chuyện gần đó.
“Thiếu gia nhà họ Phó cũng tới đây, bà có nhìn thấy không?” “Người vừa nãy ở cạnh quầy bar? Anh ta chính là Phó Tuyên Liệu?”
“Đúng vậy, vai rộng chân dài như người mẫu, rất nhiều người đến tìm anh ấy bắt chuyện.”
“Đẹp trai thật… Bà ưng ý anh ta à?” “Đừng đoán mò.”
“Thôi nói trước đừng dại, anh ta là người của thiếu gia nhà họ Thời.”
“Nhà họ Thời? Chẳng lẽ là nhà họ Thời mà tôi biết?”
“Còn nhà ai vào đây nữa? Năm xưa chuyện kia rùm beng cỡ ấy, suýt chút nữa nhà họ Phó với nhà họ Thời xé rách mặt nhau.”
“Năm nào? Chẳng lẽ là vào mấy năm tôi ra nước ngoài? Mau kể lại nghe với.”
…
Phó Tuyên Liệu buộc phải nghe những lời đàm tiếu liên quan đến chính mình, nếu nói nội tâm không hề gợn sóng thì là giả tạo, chỉ là khi nghe những biến cố đã từng xảy ra từ trong miệng người khác, thoáng chốc anh hoảng hốt tưởng rằng mình đã được kéo ra xa, đứng ở vị trí khán giả mà thưởng thức một vở kịch hoang đường.
Tiếng người thì thầm rất nhỏ, đứt quãng nghe không chân thực, Phó Tuyên Liệu thầm bổ sung thêm nguyên nhân hậu quả, cuối cùng lại cảm thấy mình hèn hạ quá đáng, chuyện cũ năm xưa không ra cái thể thống gì lại nhớ lâu đến vậy, nhớ rõ đến thế.
Để tránh tạo ra tiếng động rồi bị coi là người lén lút, anh quyết định chờ hai người này nói xong rồi mới rời đi. Ai ngờ họ quá rảnh, tiếp tục nhân cơ hội này nhắc đến Thời Mông.
“Nhắc mới nhớ, một nhân vật chính khác cũng có mặt ở đây hôm nay.”
“Bà nói là đứa con hoang của nhà họ Thời? Có phải họa sĩ vừa được giới thiệu trong buổi tiệc kia không?”
“Họa sĩ nỗi gì, ai mà không biết cậu ta do một mụ điếm sinh ra, mẹ ruột cậu ta còn không được bước vào cửa nhà họ Thời ấy chứ.”
“Bảo sao, dáng dấp cũng hệt con hồ ly tinh.”
“Tôi nghe nói ấy, cậu ta từng trộm tranh của người khác mang đi dự thi, suýt chút nữa còn được nhận giải.”
“Hả, tồi tệ đến mức đó?”
“Người kia chính là anh trai cùng cha khác mẹ với cậu ta, thiếu gia chân chính của nhà họ Thời…”
Ngay khi cái tên kia được thốt ra tròn vành rõ chữ, đèn trong hội trường sáng rực lên, chiếu xuống đá cẩm thạch dưới sàn, chói đến mức lóa mắt.
Tiếng vỗ tay qua đi, người chủ trì thong thả tuyên bố qua micro: “Buổi đấu giá xin phép được chính thức bắt đầu. Xin mời mang lên vật đấu giá
đầu tiên, tác phẩm của cố họa sĩ Thời Mộc ——《 Diễm 》.”
Ánh mắt của toàn hội trường dồn về sân khấu, Phó Tuyên Liệu bước lại gần, vượt qua đám người nhìn thấy bức họa cách biệt bao năm kia, thậm chí anh còn tưởng rằng mình vẫn đang ở trong mộng.
Mà Thời Mông, khi nhìn thấy bức tranh lộ ra dưới ánh đèn, phản ứng đầu tiên là nhắm mắt lại.
Không phải bị màu sắc bạo liệt của bức tranh làm nhói mắt, chỉ là cậu sợ hãi mà thôi.
Quá sợ hãi, sợ đến nỗi chỉ nghe thấy tên bức tranh này thôi mà đáy lòng đã run rẩy, cơ thể như bị xé toang quăng ra chính giữa hội trường, nhận lấy mọi sự coi khinh và chửi rủa của bốn phương tám hướng.
Người chủ trì đứng trên sân khấu tận tụy giới thiệu —— Lối vẽ của tuyệt tác này vô cùng tỉ mỉ thanh thoát và độc đáo, dùng bút pháp mềm mại thể hiện ra tình cảm sâu đậm… Tựa như mọi từ ngữ tốt đẹp nhất trên thế giới là để dùng miêu tả bức tranh này.
Tác giả của bức tranh cũng nhận được vô số lời ca tụng, những lời đàm luận to nhỏ xung quanh khiến Thời Mông nhớ lại biểu cảm đắc ý trên gương mặt tái nhợt của người kia.
Ngay sau đó là giai đoạn đấu giá, dưới khán đài tiếng xôn xao nổi lên, ồn ào đến mức khiến người khác buồn nôn.
Thời Mông nói với Giang Tuyết muốn ra ngoài hít thở không khí, khi lách qua đám đông ồn ào, khi muốn rời xa nơi này, chợt bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Một triệu. (*)”
(*) Một triệu RMB bằng khoảng 3.5 tỷ VND
Theo tiếng ong ong dữ dội, Thời Mông ngẩng đầu lên nhìn, Phó Tuyên Liệu vừa giơ bảng báo giá đang đứng ngoài đám đông, vẻ mặt trang nghiêm, như vị thần thủ hộ kiên định, ánh mắt dính chặt vào bức tranh, không xê dịch mảy may.
Trước khi đến đây chẳng ai ngờ tới, một buổi tiệc rượu lấy xã giao làm mục đích chính lại biến thành trận chiến tranh đoạt ngập mùi thuốc súng.
Người trong nghề xem chuyên môn, người ngoài nghề xem náo nhiệt, ở những nơi ăn uống tụ tập linh đình như thế này, hiển nhiên người tham gia góp vui nhiều hơn là nhân sĩ trong giới.
Bởi vậy, khi bức họa tên 《 Diễm 》kia bị hét giá lên ba triệu, hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Đã có người thầm suy đoán phải chăng bức tranh này dính ánh sáng của họa sĩ quá cố, tựa như tác phẩm của Van Gogh, khi còn sống không ai hỏi han, sau khi chết đi danh tiếng lại vang xa ngàn dặm.
“Bốn triệu.”
Người vừa báo giá như thể chứng minh suy đoán kia, đám người ngoái qua nhìn, người đó chính là họa sĩ họ Thời vừa định rời khỏi bữa tiệc.
Có người biết chuyện bắt đầu nhỏ giọng thảo luận:
—— Bức tranh này chẳng phải của anh trai cùng cha khác mẹ của cậu ta sao?
—— Không ngờ tình cảm của anh em họ lại tốt như vậy.
—— Ông nhìn xem người cạnh tranh kia là ai.
—— Chao ôi, tình tay ba à…
Phó Tuyên Liệu như không nghe thấy, một lòng chỉ muốn đoạt được bức tranh này.
“Năm triệu.” Anh ra giá.
Vừa dứt lời, giọng nói trong vắt kia lại nối tiếp không hề do dự: “Năm triệu năm trăm nghìn.”
Tiếng kinh ngạc suýt xoa vang lên liên tiếp, vì một bức tranh không phải từ tay bậc họa sĩ nổi danh nào lại có thể được nâng giá lên mức ấy, thật sự là kỳ quặc hiếm thấy.
Nghiêng đầu qua, ánh mắt Phó Tuyên Liệu như lửa đốt, che giấu phẫn nộ và khó hiểu, khi chạm đến màu lam lạnh lẽo kia cũng không hề bị tưới tắt.
Anh nghiến răng giơ bảng, trầm giọng nói: “Sáu triệu.” “Sáu triệu năm trăm nghìn.” Thời Mông lại tiếp.
“Bảy triệu.”
Sau khi tiến vào giai đoạn sau con số bảy, không khí hiện trường dần dần đặc quánh, lâm vào giằng co, mọi người bị đè cho dựng hết lông tơ, căng thẳng dò dẫm trong cuộc chém giết bất chợt này.
Trong đó chỉ có Thời Mông là luôn bình tĩnh, màu lam Klein biểu tượng trên người cậu tỏa ra một cảm giác u buồn lạnh lẽo, động tác giơ bảng báo giá như một người máy được lập trình tinh vi.
Tranh đoạt không mang lại bất kỳ khoái cảm gì cho cậu, với cậu mà nói, bức tranh này chỉ là thứ chứng minh cậu nhất định phải thắng.
Phát hiện thấy ánh mắt sắc lạnh của người kia lia qua chỗ mình, Thời Mông nghiêng đầu đối mặt với Phó Tuyên Liệu, giơ cao bảng số, đôi môi thong thả khép mở: “Mười triệu.” (35 tỷ VND)
Mấy phút sau, bức tranh mở màn được bán ra với giá mười triệu. Người phụ trách buổi đấu giá đã cười đến mức thấy răng không thấy mắt, mời Thời Mông ra khu vực hậu trường để tiếp đãi như mời thần tài.
Nhân viên công tác đi chuẩn bị hợp đồng, trong phòng chỉ còn lại hai người Thời Mông và Giang Tuyết.
“Chị thấy em bị lú rồi đó.” Vừa nãy dùng hết sức lực cũng không thể ngăn Thời Mông lại được, Giang Tuyết vô cùng đau đầu nhức óc, “Lúc trước em có nói với chị hôm nay sẽ bỏ tiền ra đâu, trên tay em có đủ số tiền này không?”
Thời Mông dựa vào tường, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, như đã kiệt sức, từ từ nhắm mắt lại nói: “Có.”
Giang Tuyết thở phào, nhưng vẫn cạn lời: “Có tiền cũng không thể phung phí như thế, với lại bức tranh đó rõ ràng là của e…”
Còn chưa nói xong, đã nghe phành một tiếng, cửa phòng tiếp khách bị đẩy bật ra từ bên ngoài, một người đàn ông cao lớn bước vào nhanh như gió, đi tới nắm lấy cổ tay Thời Mông, kéo cậu dậy, không nói lời nào lôi cậu ra ngoài.
Thời Mông vốn đang mệt lả, bước chân như nhũn ra, bị lôi đi thất thểu, lúc bị kéo vào một căn phòng tối tăm cậu còn kịp nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Giang Tuyết, sau đó là tiếng sập cửa thật mạnh, cuối cùng là tiếng khóa trái, thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
“Vì sao?” Không đợi Thời Mông mở miệng, Phó Tuyên Liệu đã nói trước phủ đầu, “Thời Mông, vì sao?”
Giọng anh rất thấp, cùng với hơi thở dồn dập, như đang cố nén cơn phẫn nộ để cho người trước mặt cơ hội giải thích.
Nhưng Thời Mông không thấy có gì để giải thích cả, cậu lảo đảo hai bước mới đứng vững lại được, hít sâu một cái, hỏi ngược lại: “Vì sao?
Không vì sao cả, muốn thì đoạt.”
Nói xong một luồng gió ập đến mặt, khi bị bóp cổ đẩy lên tường, Thời Mông chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi bị cơn đau đớn kịch liệt nuốt chửng hết thần trí.
Tuy rằng hai người luôn luôn tranh đấu giành giật, lúc ân ái cũng như dã thú đối chọi, nhưng bị Phó Tuyên Liệu dùng hết sức nghiền nát sinh mạng thế này thì đây là lần đầu tiên.
Theo bản năng muốn sống sót, hai tay Thời Mông leo lên cánh tay của Phó Tuyên Liệu, kiệt lực chống cự, đáng tiếc vừa nãy bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chòng chọc đã tước hết sức lực của cậu, hiện tại chỉ có thể giãy dụa yếu ớt.
“Thời Mông.” Hung tợn rít ra cái tên này, Phó Tuyên Liệu trừng mắt, cánh tay nổi gân xanh, “Tên điên nhà cậu.”
Xem ra là giận lắm rồi, Thời Mông nghĩ, anh ấy sẽ giết mình à? Có lẽ anh ấy đã muốn giết mình từ lâu rồi.
Không khí trôi đi, hơi thở trở nên mong manh, cổ họng phát ra tiếng nức nở khô khan trước bờ vực tử vong.
Tựa như rơi vào một nơi không người, trời đất hợp thành một mảnh trắng xóa, trừ tiếng gió lạnh thấu xương ra, không còn gì cả.
“Đồ, của em.” Tiếng nói vỡ vụn khó nhọc thoát ra khỏi cổ họng Thời Mông, “Nó là, của em.”
Dù bị Phó Tuyên Liệu căm phẫn đoạt đi sinh mạng, cậu vẫn cắn răng nói cho anh biết, nhả từng chữ từng chữ: “Anh, đừng, hòng.”
Cậu dùng ánh mắt yếu ớt cuối cùng để nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, Thời Mông không biết rằng lúc này cậu đang cười, điên dại và thê lương.
Đầu ngón tay run rẩy chạm đến gương mặt gần trong gang tấc, lướt qua đường viền gãy gọn, con ngươi đang dần tan rã phản chiếu vẻ căm thù của Phó Tuyên Liệu.
Dù đã không nhìn rõ, dù không ai công nhận, Thời Mông vẫn cố chấp mở to hai mắt, tuyên bố với thần linh trong cõi hư không: “Của em… Anh cũng thế, của em.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");