Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phiên ngoại 4
Sắp tới đây học sinh lớp 12 phải trải qua rất nhiều kì thi quan trọng, đặc biệt là kì thi đại học, thế nên nhân dịp kỷ niệm thành lập trường, ban giám hiệu đã cùng với các giáo viên tổ chức một buổi đi cắm trại cho toàn thể khối lớp 12. Tuy nhiên chi phí đi lại, lều trại và ăn uống thì cần phải do học sinh đóng góp, nhà trường không có nhiều tiền trong quỹ nên chỉ hỗ trợ thuê địa điểm và một phần chi phí.
Ban đầu học sinh khối 12 ai cũng kêu ca, nhưng cuối cùng khi lập danh sách thì gần như đều tham gia đầy đủ.
Chỉ có Trí Nguyên là hơi băn khoăn, tại vì năm nay cậu học lớp 12, phải đóng phí học thêm buổi tối, phí học phụ đạo thêm các môn yếu và cả tiền học đại học sắp tới, tiền đi lại, tiền thuê trọ, rất là nhiều thứ khiến ba cậu lo lắng. Dạo gần đây ông phải chạy đi khắp nơi làm việc, vậy nên bảo ông cho thêm cậu một khoản tiền lớn thì cũng không dễ dàng gì.
"Hay là anh đóng giúp em?" Trên đường theo Trí Nguyên về nhà Nam Thành đã nói như vậy, đời học sinh ngắn ngủi, suốt cả ba năm không có nổi một chuyến đi chơi với lớp thì bất hạnh biết bao nhiêu.
"Không được, em là bạn trai anh, không phải con trai anh, không thể để anh tiêu tiền phung phí như thế." Trí Nguyên lắc đầu cự tuyệt.
"Anh không phung phí, tiền đó đối với anh không đáng bao nhiêu, chỉ là để tiêu vặt thôi. Em là bạn trai của anh, anh không lo cho em thì lo cho ai?"
"Như vậy cũng không được, cảm giác như một kẻ nghèo như em quen anh chỉ để lợi dụng tiền bạc vậy, em không muốn như thế."
Trí Nguyên mở cửa đi vào nhà, không ngờ ba cậu đã về rồi, Nam Thành lại không biết, hắn vừa đi theo sau vừa tiếp tục nói, "Em không lợi dụng anh, Nguyên Nguyên, anh không cảm thấy mình bị lợi dụng, là anh chủ động. Em nghĩ xem, nếu không có em thì anh đi làm gì bây giờ? Nhưng anh ở nhà cũng rất lãng phí thanh xuân, em không thương anh sao?"
"Chuyện gì? Không thương cái gì?" Ba Phan tò mò đi ra nhìn, "Hai đứa cãi nhau sao? Sao lại cãi nhau rồi?"
"Không cãi ạ, ba về rồi." Trí Nguyên chào ba rồi bỏ vào phòng thay quần áo trước.
Nam Thành buồn rầu chào ba Phan, thấy mặt hắn có vẻ không vui ông mới vội đi lại hỏi nhỏ, "Hai đứa cãi nhau đúng không? Thằng bé đó lại bắt nạt con à?"
"Không ạ." Nam Thành gượng cười, nhưng rồi hắn chợt nghĩ ra một ý tưởng.
Nếu như hắn nói chuyện này cho chú Phan biết có thể chú sẽ giúp hắn làm cho Trí Nguyên yên tâm, nếu chú có tiền đóng cho Trí Nguyên đi chơi thì quá tốt, còn nếu đang trong giai đoạn không dư giả mấy thì hắn có thể lén đưa tiền để giúp chú, bởi vì với tư cách là bạn trai hiện tại của Trí Nguyên và là con rể tương lai của chú Phan, hắn hoàn toàn có quyền làm điều đó. Hắn muốn chia sẻ khó khăn trong gia đình với Trí Nguyên, đều là người một nhà cả, không cần ngại ngùng.
Vì vậy Nam Thành nhỏ giọng kể hết mọi chuyện cho ba Phan nghe, không ngờ khi nghe xong ông lại còn giận dữ hơn cả hắn. Bởi thế mà khi Trí Nguyên trở ra thì thấy Nam Thành đang dọn cơm, còn ba cậu thì khoanh tay ngồi ở ghế sô pha, vẻ mặt cực kỳ không hài lòng.
"Ba à, sao lại để Nam Thành dọn cơm một mình vậy?" Trí Nguyên vừa nói vừa đi vào bếp để phụ giúp.
"Thế nào? Con xót à? Vì nó một mình đơn độc đúng không?" Ba cậu hừ lạnh.
Trí Nguyên không hiểu chuyện gì, cậu chỉ biết cúi đầu yên lặng dọn cơm, chẳng rõ là ba cậu đang không vui cái gì nữa. Nhưng thấy cậu không đáp lời, ông lại nói tiếp.
"Vậy thì tại sao để Nam Thành đi chơi với lớp một mình con lại không thấy buồn! Hay là con định để Nam Thành ở nhà cùng con? Mà không phải, sao con lại không buồn cho bản thân mình trước chứ?"
Phan Trí Nguyên ngơ ngác, nhưng rồi như nghĩ ra cái gì cậu nhìn sang Nam Thành bằng ánh mắt dò xét, hắn gấp rút xua tay tỏ ra vô tội.
Ba của cậu ở bên ngoài lại tiếp lời, "Con đừng có bắt nạt Nam Thành, nó chỉ bảo với ba là nó buồn khi con không chịu đi cắm trại cùng thôi."
"... không phải là con không muốn." Trí Nguyên thấp giọng.
"Vậy con nghĩ là ba làm việc suốt cả năm trời, làm cái này cái kia nhiều như thế mà chỉ có một đứa con trai cũng không có nổi tiền cho nó đi cắm trại ư?"
Phan Trí Nguyên dừng tay lại, nhìn sang ba mình ở phòng khách. Ông tiếp tục khoanh tay, hừ lạnh, "Con xem thường ba lắm đấy, đương nhiên là ba có tiền cho con đi chơi, rất nhiều tiền! Một lát nữa dùng cơm xong ba đưa cho con, ngày mai mau lên lớp đóng cho thầy chủ nhiệm, chơi thật vui để sau này thi cho tốt đấy!"
Trí Nguyên từ ngơ ngác chuyển sang vui vẻ, cậu mỉm cười vâng một tiếng rồi hớn hở cùng Nam Thành dọn cơm.
Một tuần sau cả khối 12 lên đường đi tới khu cắm trại, cả lớp bốc thăm để chia ra làm hai cho việc đi xe buýt và phân chia lều trại, mỗi trại sẽ là 4 người.
Trương Nam Thành không tin vào chuyện may rủi và ngoài việc làm bạn trai Trí Nguyên, hắn cảm thấy dường như mình không may mắn lắm thế nên đã tìm lớp trưởng, hắn cho cậu ấy một bộ đề toàn những bài tập nâng cao và chất lượng của Zeal School để cậu ấy ôn thi, đổi lại, cậu ấy sẽ cho hắn hai phiếu thăm cùng màu để hắn và Trí Nguyên giữ.
Vì vậy thành công đi cùng xe và ở cùng một lều.
Dương Minh cũng rất may mắn khi cùng xe và cùng lều với họ, có điều... tình địch của Trương Nam Thành, Lâm Quang Khải là người còn lại trong 4 người. Khỏi phải nói gương mặt của cậu ta hớn hở tới mức nào, Trí Nguyên lại không biết cậu ta thích mình, vô tư nắm tay áo Nam Thành đang buồn bực để kể chuyện này chuyện kia.
Ánh mắt hình viên đạn của Nam Thành đặt lên người của tình địch không dứt, để rồi xem, hắn sẽ không cho tên khốn kia động được vào Nguyên Nguyên của hắn dù chỉ là một sợi tóc!
Lúc lên xe buýt, Trương Nam Thành kéo Phan Trí Nguyên xuống dưới cuối xe ngồi ngay cạnh cửa sổ, Dương Minh bị hắn đuổi sang ngồi ở ghế hàng bên cạnh, tên Quang Khải kia cũng đi tới chỗ bọn họ, đặt tầm mắt lên Trí Nguyên.
"Nguyên Nguyên, chỗ của cậu có thoải mái không?"
Trí Nguyên không nghĩ nhiều, gật đầu xuống ngay, "Rất thoải mái."
Nam Thành cười thầm trong lòng.
"Vậy ư? Nhưng nếu không thoải mái thì có thể đổi với tớ, chỗ bên tớ trông có vẻ thoải mái hơn, bởi vì Dương Minh đã ngủ ngay rồi kìa." Cậu ta nói thêm.
"Vậy sao?" Trí Nguyên nhìn sang, bật cười, "Được, nếu không thoải mái tớ sẽ nói với cậu."
Nam Thành hơi ngạc nhiên nhìn sang cậu, không ngờ cậu lại tiếp tục nói, "Tớ và Nam Thành sẽ cân nhắc, cảm ơn ý tốt của cậu. Nhưng mà cũng không thể để cậu ngồi chỗ không thoải mái được, tớ và Nam Thành sẽ rất áy náy."
Trương Nam Thành lần này mang ý cười đầy gương mặt.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Lâm Quang Khải không nói gì, cười gượng bỏ đi.
Trí Nguyên chỉ nghĩ đơn giản Quang Khải đã bị tổn thương bởi lời từ chối của mình nên hơi áy náy, tuy nhiên, cậu từ chối cũng vì muốn tốt cho cậu ấy thôi nên không suy nghĩ nữa, nhìn Nam Thành xoa nhẹ đầu cậu.
"Ngủ thêm đi, sáng hôm nay em phải dậy sớm mà đêm qua nói chuyện tới tận đêm không chịu ngủ."
Trí Nguyên gật đầu ngoan ngoãn tựa lên vai hắn ngủ say.
Suốt quá trình cắm trại, Nam Thành lia mắt nhìn nếu như trông thấy Quang Khải ở cách Trí Nguyên không quá xa sẽ giữ chặt lấy cậu hoặc đưa cậu đi mất. Nhưng vẫn không tránh khỏi khi hắn bị giáo viên gọi đi, dù đã có dặn Dương Minh rằng phải trông Trí Nguyên giúp hắn, thế mà tên nhóc ranh này lại mải ăn mải chơi mà quên mất, còn bảo Trí Nguyên lớn rồi còn trông làm gì.
Để đến khi hắn về, quả nhiên trông thấy Quang Khải đang nướng thịt cùng với Trí Nguyên, còn gắp cho bạn trai của hắn rất nhiều thức ăn. Nam Thành bỗng cảm buồn bực, nhìn vẻ mặt vui sướng của Trí Nguyên khi cầm đĩa thức ăn trên tay, bỗng dưng hắn muốn giận cậu quá.
Nhưng không ngờ khi hắn vừa đi tới thì nghe thấy bạn trai nhỏ của hắn bảo, "Không rõ thầy cô có việc gì mà lại gọi Nam Thành vào giờ ăn trưa thế này? Sẽ đói bụng lắm, cậu có thể cho tớ xin thêm thịt gà không? Nam Thành thích ăn thịt gà."
Quang Khải hơi sượng xoay đi, "Thịt gà chưa chín, với lại thịt gà ít lắm, chúng ta không nên lấy nhiều."
Trước khi mặt của Trí Nguyên hoá buồn, Nam Thành đã đi tới ôm lấy vai cậu, mỉm cười, "Không sao, em đưa cái gì anh cũng thích ăn cả."
"Anh về rồi!" Trí Nguyên vui vẻ.
"Ừ, lấy đủ chưa? Chúng ta ra bàn."
"Được!"
Lúc quay về Nam Thành còn trộm hôn lên trán Trí Nguyên, nụ hôn phớt qua nhanh chóng nên nếu như có ai nhìn thấy cũng sẽ chỉ nghĩ là họ vừa kề quá sát với nhau thôi. Nhưng Trí Nguyên thì cảm nhận được, cậu ngẩng đầu hỏi hắn.
"Sao đột nhiên lại?"
"Yêu em."
Buổi sáng và chiều là các hoạt động chơi game, đến chiều tà và tối thì các học sinh sẽ được tự do sinh hoạt, đêm hôm sau mới đốt lửa trại. Lúc đi tham quan qua nơi này Nam Thành có phát hiện ra được một hồ nước trong, nhân lúc trời còn chưa sụp tối hắn đưa Trí Nguyên đến chơi, cả hai đùa giỡn với nhau tới nỗi ngã xuống hồ ướt đẫm.
Nam Thành bất lực nhìn Trí Nguyên đang bật cười nắc nẻ, để cho cậu cởi áo nghịch nước, hắn cảm thấy thú vị nên dùng điện thoại chụp cho cậu thêm vài tấm ảnh làm kỷ niệm. Hôm nay hắn đã chụp Trí Nguyên rất nhiều.
Vì ướt hết cả nên hai người trốn đến khách sạn để tắm rửa và thay quần áo, hơn hết, nam sinh sẽ phải tắm cùng nhau ở nhà tắm công cộng nơi cắm trại, Nam Thành không muốn như thế.
Lúc được Nam Thành sấy khô tóc, Trí Nguyên mới đem thắc mắc của mình ra hỏi.
"Anh ơi, lúc trưa thầy cô gọi anh lên làm gì thế?"
"Trường của chúng ta từ trước tới giờ chỉ mang thành tích kém, học sinh chăm chỉ học tập cũng không có nhiều. Vừa rồi anh tham gia một giải toán rồi đạt giải nhất khiến họ nở mày nở mặt, treo băng rôn ăn mừng ngoài cổng suốt một tháng trời."
"Thế nên họ muốn treo thêm một tấm nữa?"
"Ừ, họ gọi anh lên để hỏi có thể tham gia cuộc thi toàn quốc sắp tới không, còn dúi vào tay anh rất nhiều thức ăn ngon."
"Là số bánh anh đưa cho em ăn lúc vừa rồi sao?"
"Ừ."
"Tuyệt thật, bạn trai của em của em tuyệt vời quá... nếu thầy cô biết anh và em đang ở bên nhau chắc họ sẽ tức điên lên mất."
Nam Thành phì cười tắt máy sấy, xoa đầu cậu, "Muốn anh thi không?"
"Nếu tham gia sẽ giúp anh cho kì thi đại học sau này, em nghe bảo sẽ được cộng rất nhiều điểm đấy, có thể bù lại cho điểm văn của anh."
"Được, vậy thì anh thi."
Ban đầu Trí Nguyên bảo đặt khách sạn chỉ để tắm thì quá là hoang phí, nhưng tới khi đến ZealStone cậu mới nhận ra bạn trai của cậu là người thừa kế tương lai của tập đoàn Zeal Group, thành phố M đương nhiên cũng sẽ có khách sạn của nhà bọn họ.
Cả hai trả phòng trở về khu cắm trại, lúc này Dương Minh vẫn đang chơi, người bẩn hết cả còn miệng thì vẫn đang ăn gà nướng, trông thấy Trí Nguyên và Nam Thành đã tắm rửa thay quần áo sạch sẽ trở về, cậu ấy trợn mắt.
"Sao hai người dám trốn tớ đi tắm! Không phải là hẹn cùng tắm ở nhà tắm chung sao!"
"Cậu liệu mà tắm rửa sạch sẽ trước khi chui vào lều với chúng tôi." Nam Thành nhanh trí đánh ngay sang chủ đề khác rồi kéo Trí Nguyên đi, Trí Nguyên không còn cách nào, chỉ biết chắp tay xin lỗi bạn mình.
Buổi tối chính là lúc mà Nam Thành cảm thấy phiền phức nhất, bởi vì hắn, Trí Nguyên, Dương Minh và Quang Khải sẽ ngủ cùng một lều. Vậy nên hắn đưa Trí Nguyên vào lều trước, quấn chăn kín người cậu sau đó lôi Dương Minh vừa mới tắm vào cùng nằm ở góc phía trong cùng, như vậy hắn và Dương Minh sẽ nằm hai bên Trí Nguyên.
"Tớ còn muốn đi chơi mà! Tớ chưa muốn đi ngủ đâu!" Dương Minh la hét ầm lên.
"Cậu xem bên ngoài còn ai chơi nữa? Ở trong này chơi game với Nguyên Nguyên đi, tôi cho cậu tiền."
Dương Minh lập tức lôi điện thoại ra chơi game với Trí Nguyên.
Cũng vì thế mà khi Quang Khải đi vào mới phát hiện mình phải nằm bên cạnh Nam Thành, cậu ta đã tìm rất lâu không thấy Trí Nguyên đâu, hy vọng buổi tối có thể nằm cạnh trò chuyện, nhưng giờ đây nhận ra mình chậm chân mất rồi.
Tối hôm đó Trí Nguyên và Dương Minh ngủ rất ngon.
Nam Thành và Quang Khải như vô tình mà cố ý đạp vào nhau, vung tay vào mặt nhau, thế nên sáng hôm sau khi thức dậy, Trí Nguyên hơi bàng hoàng, "Anh ngủ không ngon sao? Trông sắc mặt của anh không tốt."
"Anh ổn mà." Nam Thành liếc nhìn sang Quang Khải.
Quang Khải âm thầm chửi thề trong lòng, Dương Minh còn không biết mà cười ha hả, "Mặt cậu cứ như gấu trúc vậy buồn cười quá!"