Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời Thần ban đầu đứng sau lưng anh, định bụng lướt qua anh để đi thẳng vào hiệu sách. Không ngờ mới đi được một đoạn đã bị anh ôm eo lại, cô nhìn biển hiệu của hiệu sách, im lặng hai giây.
Cánh tay trên eo cô mang đến cảm giác không thể dễ dàng phớt lờ, trong lòng Thời Thần bỗng nảy sinh ý nghĩ tinh quái, cô nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay anh, lùi về sau hai bước. Giọng nói không to không nhỏ, vừa đủ để anh nghe rõ: "Tây Tây không ngoan, không được ôm đâu nhé."
Nói xong, Thời Thần xoay người đi vào hiệu sách, không thèm quay đầu lại, chỉ để lại một bóng lưng.
Phương Lạc Tây bị câu nói vừa rồi của cô làm cho đứng hình mãi mới hoàn hồn, cô đã vào trong từ lâu, anh vẫn đứng ngây người ở cửa.
Qua lớp kính, Thời Thần còn quay lại nhìn anh, nhếch cằm lên, vẻ mặt đầy khiêu khích.
Phương Lạc Tây cúi đầu cười khẽ, dường như bất lực, lại như cưng chiều, anh liếc nhìn biển hiệu hiệu sách, rồi bước vào trong.
Thời Thần rẽ vào một kệ sách, ánh mắt lướt qua những cuốn sách, cô lấy ra một cuốn từ bên cạnh, lật giở vô thức. Thấy Phương Lạc Tây đi theo, đứng bên cạnh, cô lại giả vờ bình tĩnh nói: "Cuốn này em đọc lâu rồi, giờ ra phần tiếp theo này."
Phương Lạc Tây nhìn tên sách, lại nhìn mục lục, anh không rõ về loại tiểu thuyết này, thấy Thời Thần đặt lại chỗ cũ, anh mới hỏi: "Không mua à?"
Thời Thần lắc đầu: "Giờ em không đọc thể loại này nữa." Nói xong, cô dừng lại, ngại ngùng nhìn anh: "Hồi đi học lén lút đọc mới thấy hay."
Phương Lạc Tây cười không nói, Thời Thần hỏi anh: "Hồi đi học anh không lén đọc sách ngoại khóa à?"
"Không."
Thời Thần: "Kể cả sách văn mẫu, sách đọc thêm gì đó, những quyển liên quan đến môn Ngữ văn ấy."
Phương Lạc Tây khó hiểu: "Những cuốn đó cũng coi là sách ngoại khóa sao?"
Thời Thần gật đầu, khẳng định: "Coi chứ, giáo viên của em nói như vậy."
"Anh đọc công khai mà."
Thời Thần "chậc" một tiếng, vẻ mặt không biết là ghen tị hay không: "Tuổi học trò của anh không trọn vẹn."
Phương Lạc Tây hỏi tiếp: "Vậy em lén đọc à?"
"Tất nhiên rồi." Thời Thần nhớ lại thời học sinh của mình: "Chỉ lén đọc một lần thôi, loại sách văn mẫu này thường để đọc trên lớp, trường của em quản lý nghiêm lắm, loại này cũng tính là sách ngoại khóa."
Thời Thần kể tiếp: "Có lúc bọn họ còn xé sách ra, truyền tay nhau đọc." Nói đến đây, cô nhíu mày: "Nếu mất một trang ở giữa thì phiền phức lắm, đọc đến đó bị mắc kẹt, khó chịu lắm."
Cô nghĩ đến điều gì đó, xoay người muốn nói với Phương Lạc Tây, bỗng nhận ra hình như anh học trường quốc tế, cô oan ức nói: "Anh có thể tưởng tượng được không? Cả thời cấp ba em chỉ lau dọn ở thư viện, còn cẩn thận hơn cả lau nhà ở nhà em."
Thời Thần càng nghĩ càng thấy bực bội, mặc dù đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, nhưng cô vẫn nhớ rõ chuyện này.
Cô bước qua Phương Lạc Tây, rút một cuốn sách từ kệ ra nhét vào tay anh.
Phương Lạc Tây cúi đầu nhìn bìa sách, "Những Câu Chuyện Không Kén Ăn", mặt anh tối sầm lại, bất lực đặt sách trở lại chỗ cũ.
Thời Thần còn cố ý ghé sát vào: "Không mua một cuốn sao? Mua không thiệt, mua không hối hận…"
Phương Lạc Tây thẳng tay khoác vai cô, kéo cô đi ra ngoài, giọng nói mang theo sự bá đạo trẻ con: "Không cho mua."
Thời Thần vẫn không bỏ cuộc: "Vậy đổi cuốn khác, vừa nãy em còn thấy một cuốn nữa."
"Không mua."
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, hai người nhất thời không biết đi đâu. Tết không giống ngày thường, đường phố vẫn hơi vắng vẻ.
Thời Thần cố gắng nhớ lại những địa điểm du lịch ở Lâm Đồng, nhưng lại không nghĩ ra nơi nào, cô do dự hỏi: "Hay là em dẫn anh đi tham quan trường học của em nhé?"
Phương Lạc Tây gật đầu: "Cũng được."
"Bắt đầu từ đâu đây?"
Phương Lạc Tây nắm tay cô, đút tay vào túi, không do dự nói: "Trường mầm non đi."
Khóe miệng Thời Thần giật giật, nhưng vẫn dẫn anh bắt taxi đến trường mầm non.
Đến nơi, cô thấy trường mầm non hơi khác so với trong ký ức, bức tường sơn nhiều màu sắc đã trở nên xỉn màu, những bức tranh hoạt hình được vẽ ở dưới cũng đã được thay thế bằng bảng tin.
Thời Thần dẫn anh đi dạo một vòng, sau đó lại đến trường tiểu học bên cạnh.
"Hồi em học tiểu học, em thấy các bạn nhỏ mầm non còn phải học hè thật là đáng thương." Thời Thần vừa nói vừa cười.
Sau đó, Thời Thần lại dẫn anh đến trường cấp ba, đứng trước cổng trường nhìn vào, hai người cũng không định vào trong.
Phương Lạc Tây đứng một bên nhìn cô nhảy nhót, không biết cô muốn làm gì.
Thời Thần lại di chuyển vị trí, nhón chân nhìn vào trong, xoay người vẫy tay với anh một cách phấn khích: "Lại đây xem này."
Phương Lạc Tây nghe lời tiến lại gần, nhìn theo hướng tay cô chỉ, chỉ thấy mấy tòa nhà, nghe thấy giọng nói phấn khích của cô: "Nhìn thấy chưa, tòa nhà kia kìa, có hai chữ ‘Thư viện’ màu đỏ, nhìn theo tay em này."
Thị lực của Phương Lạc Tây rất tốt, anh nhìn thấy ngay hai chữ mà cô nói.
Thời Thần chỉ vào tòa nhà gần nhất: "Lớp 11 bọn em học ở tòa này, sau đó phải đi lau dọn thư viện. Phải đợi giáo viên mở cửa, mỗi lần trực nhật em đều sợ bị giáo viên bắt quả tang đi muộn."
Cô thở dài: "Ở đây đi muộn sẽ bị phê bình trước toàn trường, nặng hơn thì phải lên bục phát biểu trong buổi chào cờ đầu tuần."
"Em từng bị bắt quả tang bao giờ chưa?"
Thời Thần tinh ranh lắc đầu, cười nói: "Chưa."
Con người mà anh đang nói đến, là con người mà Phương Lạc Tây chưa từng tiếp xúc, cho nên anh đặc biệt tò mò: "Thời cấp ba em trông như thế nào?"
Thời Thần ngẩn người, nghĩ đến hình ảnh tóc ngắn như con trai của mình hồi cấp ba, cô nói: "Không cho anh xem."
Phương Lạc Tây cũng không vội, để cô ôm tay anh. Thời Thần nhịn không được, ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy thời cấp ba anh trông như thế nào?"
Phương Lạc Tây nhìn cô, trêu chọc: "Muốn biết à?" Sau đó, anh nói nghiêm túc: "Thời cấp ba anh bình thường lắm."
Thời Thần ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt không tin.
Thật sự, cô không tin. Nam sinh thu hút người khác thời cấp ba không ngoài mấy điểm: thành tích, ngoại hình, chiều cao, thể thao, anh đều đủ cả, sao có thể coi là bình thường được.
Phương Lạc Tây nhìn cô, cười: "Sao? Không tin à?"
Thời Thần bĩu môi, nhìn khuôn mặt anh, gan to dám chạm vào, hỏi: "Anh phẫu thuật thẩm mỹ à?"
Phương Lạc Tây khựng lại, liếc nhìn cô. Thời Thần vội vàng thu tay về, bĩu môi: "Ai bảo anh không nói thật."
"Anh không lừa em." Phương Lạc Tây nắm tay cô, nhéo nhẹ đầu ngón tay cô: "Trường của anh hầu hết là chuẩn bị đi du học, hoặc là thi học sinh giỏi để được bảo lãnh vào đại học, chỉ có một phần nhỏ là thi đại học."
"Vậy anh thì sao?"
"Anh thi đại học."
Thời Thần thầm nghĩ vậy cũng rất giỏi rồi, lại nghe anh thản nhiên nói tiếp.
"Anh không thích ngành được bảo lãnh, nên anh thi luôn."
Thời Thần: "..."
Là cô nghĩ nhiều rồi.
Phương Lạc Tây thường không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng vừa nãy anh lại muốn khoe khoang một chút, tâm lý trẻ con thật. Những điều mà hồi nhỏ anh không bao giờ đòi hỏi, giờ đây lại xuất hiện.
Thời Thần ngây người nhìn anh: "Em biết anh giỏi rồi, nhưng không ngờ anh lại giỏi đến thế."
Con người ta thường “được voi đòi Hai Bà Trưng”, anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Cũng tạm."
"Mấy năm trường của em mới có một người được bảo lãnh." Thời Thần lấy ví dụ: "Thôi, nỗi đau của người thường, anh không hiểu đâu."
Thời Thần thực sự thấy anh rất giỏi, nếu là cô, đừng nói là bảo lãnh, chắc ngay cả ngưỡng cửa lớp chuyên cũng không bước vào được.
"Em cũng giỏi mà." Phương Lạc Tây nhìn cô: "Năm ngoái Viện Khoa học giảm chỉ tiêu tuyển sinh, em vẫn đứng đầu vòng sơ tuyển."
Thời Thần đỏ mặt, không ngờ anh lại nhắc đến chuyện này, cô học theo giọng điệu của anh: "Cũng tạm."
Mặc dù giọng cô rất nhỏ, nhưng Phương Lạc Tây vẫn nghe thấy, anh xoa đầu cô một cách cưng chiều.
Thời Thần muốn chuyển chủ đề: "Trước đây anh định đi du học Thạc sĩ mà, sao lại đến Tân Thành?"
Phương Lạc Tây nghe vậy, giải thích: "Nguyên nhân trực tiếp là bằng IELTS của anh hết hạn rồi."
Thời Thần cảm thấy anh cố ý: "Anh không tính thời gian à?"
"Không cần tính, anh thi IELTS từ năm nhất rồi, hết hạn từ lâu rồi." Phương Lạc Tây cử động cổ tay, nhắc nhở cô nhìn đường: "Ban đầu anh cũng không muốn đi du học, ở lại trong nước tốt hơn."
Thời Thần còn chưa kịp phản ứng, năm nhất đã thi IELTS rồi sao? Cô không hiểu, cô thi TOEIC đến lần thứ hai mới đỗ.
TOEIC…
Thời Thần bỗng nhớ ra điều gì đó.
Cô ngẩng phắt đầu lên, giọng nói có chút run rẩy: "Anh thi IELTS đậu rồi, mà TOEIC lại không đậu sao?"
Thời Thần không tìm hiểu về việc du học, cũng không biết độ khó của kỳ thi IELTS, nhưng cô luôn nghĩ IELTS khó hơn TOEIC chứ.
"Anh thi TOEIC đậu rồi mà."
"Anh không đậu." Thời Thần khẳng định chắc nịch: "Chính là lần thi đầu tiên hồi năm nhất ấy."
Phương Lạc Tây nghĩ lại, mới hiểu ra cô đang nói đến lần nào. Anh sờ sờ mũi, do dự có nên nói thật hay không.
"Lần đó anh vắng thi."
"Anh vắng thi mà còn buồn bã à?" Thời gian đã trôi qua lâu rồi, nhưng Thời Thần vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, cô ngây ngô nghĩ anh gặp chuyện gì đó, cảm thấy rất oan ức: "Anh lừa em."
Phương Lạc Tây tiến lại gần, muốn nắm tay cô, Thời Thần hất tay anh ra, anh lại nắm, cô lại hất.
Cứ như vậy mấy lần, Phương Lạc Tây không hề thiếu kiên nhẫn, thấy cô không còn hất tay anh ra nữa, anh liền ôm cô vào lòng.
"Hôm đó anh thực sự không vui, nhưng không phải vì chuyện TOEIC." Phương Lạc Tây cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: "May mà hôm đó có em, nếu không anh sẽ rất khó khăn."
Thời Thần không hỏi lý do, một người chạy ra bờ sông uống bia, chắc chắn là không phải chuyện gì tốt đẹp.
Cô quay mặt đi, nói một cách miễn cưỡng: "Em chỉ sợ anh uống say rồi ngã xuống sông thôi."
"Anh biết." Phương Lạc Tây cúi đầu, trán chạm nhẹ vào trán cô: "Thời Thần nhà chúng ta vừa xinh đẹp vừa tốt bụng."
Anh vừa khen, mặt Thời Thần liền đỏ bừng.
Cho dù có quay trở lại thời điểm đó, Thời Thần vẫn sẽ ở lại, ngồi yên lặng bên cạnh anh, đồng hành cùng anh vượt qua đêm dài khó khăn đó.
Cô thầm cảm ơn bản thân ngày hôm đó đã quay trở lại, không để lại một bóng hình cô đơn lẻ loi bên bờ sông.
"Lúc đó anh có thấy em ngốc không?"
"Không."
"Chắc chắn là có." Thời Thần dừng bước, xoay người nhìn anh: "Lúc đó em còn nói rất nhiều lời động viên, nghe ngốc lắm."
"Thực sự không có, anh chỉ nhớ em vừa xinh đẹp vừa tốt bụng thôi."
Thời Thần tiếp tục bước đi, nghiêng đầu nhìn anh, không biết là cô tin hay không. Chờ một lúc, Thời Thần nắm tay anh đi tiếp, miệng lẩm bẩm, Phương Lạc Tây không nghe rõ quay đầu lại hỏi, nhưng Thời Thần không nói gì nữa.
Chỉ để lại một câu nói theo gió bay đi.
Anh mới không nhớ em chứ.
Thời Thần lặng lẽ siết chặt tay anh, thầm nghĩ như vậy cũng tốt.
Sau đó, Thời Thần lại dẫn Phương Lạc Tây đi dạo một vòng trong thành phố, ăn tối xong mới kết thúc buổi hẹn hò.
Buổi tối ở Lâm Đồng hơi lạnh, thở ra khói. Thời Thần mới biết Phương Lạc Tây đã đặt khách sạn từ trước, cô nghĩ đến việc chỗ này gần khách sạn của anh, cô có thể bắt taxi về nhà.
Phương Lạc Tây nghe thấy thế, bất lực nói: "Em không hài lòng với bạn trai của mình sao?"
Thời Thần nhìn anh không nói, không biết anh định làm gì.
"Hãy thỏa mãn ước nguyện năm mới của bạn trai em đi, anh ấy muốn ở bên em lâu hơn một chút."
Nghe anh nói, lòng Thời Thần ấm áp, cô cũng muốn ở bên anh lâu hơn một chút. Chỉ là cô hơi xót anh, sáng sớm anh đã chạy đến đây, lại còn dẫn cô đi dạo khắp Lâm Đồng, giờ lại phải chạy đi chạy lại, thật là vất vả.
Cuối cùng, Phương Lạc Tây vẫn lên taxi cùng cô, không quan tâm đến sự hiện diện của tài xế, anh dựa đầu vào vai cô, tay nghịch ngợm những ngón tay cô, như thể vừa phát hiện ra đồ chơi mới vậy.
Thời Thần cũng không quan tâm, để anh nghịch ngợm.
Đêm khuya yên tĩnh, đường phố vắng xe, xe chạy bon bon, không bao lâu đã đến cổng khu phố.
Thời Thần xuống xe trước, Phương Lạc Tây đi phía sau thanh toán. Cô nghe thấy anh nói chuyện với tài xế một cách tự nhiên: "Bác tài, chúc bác năm mới vui vẻ."
Tài xế hình như không ngờ anh lại chủ động nói chuyện, cũng cười hiền hậu: "Chở hai cháu xong là bác về quê ăn Tết, chúc hai cháu năm mới vui vẻ."
Vừa nói, bác tài vừa cúi đầu nhìn Thời Thần qua cửa xe đang mở hé.
Thời Thần cúi đầu chào hỏi, dùng tiếng địa phương nói những lời chúc Tết may mắn. Sau đó, xe rời đi, Phương Lạc Tây và Thời Thần song song bước về phía trước.
Hai người ngầm hiểu nhau đi chậm lại, dù vậy, vài phút sau cũng đến cửa tòa nhà.
Thời Thần xoay người nói liên miên về kế hoạch của ngày mai, ánh mắt đầy vẻ lưu luyến như những giọt mưa ngưng tụ, hóa thành dòng nước cuồn cuộn chảy ra.
Cô hơi không nỡ.
Phương Lạc Tây cũng hiểu được tâm trạng của cô, bước lên ôm cô một cái, nhẹ nhàng nói: "Lên đi, mai anh đến đón em."
Thời Thần đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn lại, đến cửa cô lại vẫy tay với Phương Lạc Tây mới thôi.
Hôm nay đi chơi cả ngày, cô đã quên hết mọi chuyện. Lấy chìa khóa mở cửa, chân cô còn chưa bước vào nhà, đã nghe thấy một giọng nói nghiêm khắc vang lên từ phía trước.
"Sao giờ này mới về?"
Nguồn: Tấn Giang
Editor: Gà
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");