Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
28 tháng Chạp, khối 12 chính thức được nghỉ.
Hôm nay cũng là ngày Ngô Thu Tuyền bắt đầu nghỉ nên Vương Liên Hoa phải đi Đông Châu đón, thành cơ hội cho Thịnh Hạ giải quyết những vấn đề để ngỏ bấy lâu: Xe và lễ phục.
Đầu tiên cô sạc đầy điện cho xe, định mang lễ phục về nhà giấu đi.
Chuông tan học chiều vừa reo, tiếng hoan hô đã dậy khắp.
Tạm thời giải phóng rồi.
Thịnh Hạ đi theo Tân Tiểu Hòa về kí túc xá lấy lễ phục.
Điều kiện kí túc của nhà trường rất tốt, tận tám tòa nhà với view hướng sông, nghiễm nhiên thành một khu chung cư. Tầng hầm là nhà ăn, tầng một là siêu thị, tức “tiệm tạp hóa” bọn Trương Chú hay nhắc. Trên đường có đặt máy gắp thú và máy đập chuột, nghe nói bên kí túc nam còn có máy ném rổ.
Một phòng kí túc sáu người ở, giường trên bàn dưới. Ban công rộng rãi, hướng nhìn ra hồ nhân tạo trong khuôn viên trường. Mặt hồ lấp lánh ánh nước, bờ hồ tha thướt liễu rủ, ven hồ nuôi mấy con công thi thoảng lại xòe đuôi. Xa hơn là công viên ven sông, sẩm tối ánh hoàng hôn hắt xuống mặt sông, cảnh sắc nao lòng.
Nếu vào học ở trung học phụ thuộc từ năm nhất, chắc chắn Thịnh Hạ sẽ chọn ở kí túc xá.
Các bạn khác trong phòng cũng đều đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Thịnh Hạ bưng mấy hộp đồ, đang định rời đi bỗng nghe giọng nói quen thuộc vọng tới từ cửa. Nói đúng hơn, là giọng nói tạm coi là quen thuộc.
“Huyên Huyên, cậu khỏe chưa?”
“Khỏe rồi khỏe rồi!” Chu Huyên Huyên trả lời, đi vòng qua Thịnh Hạ với vẻ hơi bối rối, đoạn kéo va li bỏ đi.
Trần Mộng Dao ở cửa lại vòng về, mở cửa nhìn: “Thịnh Hạ?”
Thịnh Hạ gật đầu với bạn thay cho lời chào hỏi.
Tân Tiểu Hòa nhìn cả hai bằng cái nhìn tò mò.
Chuyện gì đây?
Hình như Trần Mộng Dao chỉ hơi ngạc nhiên, chào hỏi xong là nhướng mày quay đi, không nói thêm gì khác nữa.
“Hai cậu… quen nhau à?” Tân Tiểu Hòa hỏi.
Thịnh Hạ: “Coi là vậy.”
“Đi thôi.”
“Ừm.”
Thịnh Hạ và Tân Tiểu Hòa đi ngay sau Trần Mộng Dao và Chu Huyên Huyên, cự ly cách nhau chưa tới một tầng cầu thang.
Đến tầng một thì nghe có tiếng gọi: “Chú?”
Thịnh Hạ và Tân Tiểu Hòa đều nhìn sang theo phản xạ tự nhiên.
Là Trần Mộng Dao, bạn vừa gọi Trương Chú lại.
Tại sao Trương Chú lại ở ngay dưới kí túc xá nữ?
Cậu đứng một cách nhàn nhã, một tay đút túi, một tay lướt điện thoại, chốc chốc ngẩng lên nhìn về hướng cửa tòa kí túc nữ.
Hẳn nhiên là đang đợi ai.
Giờ này gần như toàn các bạn nữ kéo va li đi qua đi lại, không ai không ngoái nhìn một cách tò mò.
Sau đó thì thấy cô hoa khôi trong lời đồn chạy về phía Trương Chú.
Trần Mộng Dao ngửa mặt cười hỏi: “Sao cậu ở đây?”
Dứt lời bỗng cảm thấy khung cảnh này quen quen như từng gặp – phòng điều khiển hôm hội thao, tình hình cũng giống y thế.
Trực giác chợt mách bảo một điều rất tệ.
Một giây sau trực giác đã ứng nghiệm. Trương Chú hất cằm chỉ ra phía sau bạn: “Đợi người.”
Bạn ngoảnh lại nhìn theo hướng mắt Trương Chú, thấy Thịnh Hạ và Tân Tiểu Hòa đang đi tới.
Thịnh Hạ và Tân Tiểu Hòa tới gần, nghe thấy Trần Mộng Dao nói: “Tết cậu về Liên Lý chứ?”
“Ừm.” Trương Chú đáp.
“Bao giờ về?”
“Chưa biết.”
Liên Lý, Thịnh Hạ biết nơi này, một trấn cổ ở vùng ngoại ô Nam Lý, phong cảnh rất đẹp, bây giờ đã được đưa vào vùng trọng điểm khai phá.
Bấy giờ cô mới có một khái niệm thế này: Trương Chú và Trần Mộng Dao sống ở cùng một nơi.
Một nơi nghe tên thôi đã biết là rất lãng mạn.
Thịnh Hạ đi rất chậm, bước chân như một điệu nhảy chậm rãi.
Tân Tiểu Hòa như vỡ ra điều gì, cũng bước chậm lại, không muốn đi xúc tiến chiến trường bùng nổ.
Trần Mộng Dao để ý thấy cái nhìn của Trương Chú, xua tay thản nhiên: “Thế mình đi trước, tết gặp lại!”
Chu Huyên Huyên đi sau lưng Trần Mộng Dao, nhìn gương mặt bạn từ ung dung chuyển thành cô quạnh.
Ở trong lớp, Chu Huyên Huyên đã nghe nhiều, nhìn nhiều.
Đã biết nhận thức của mình khi trước là lệch lạc cỡ nào.
Trương Chú thích một người thì sẽ không làm cao, cũng không làm bộ lúc quan tâm khi ơ hờ. Trong mắt cậu bây giờ, trừ việc học chỉ còn có Thịnh Hạ, thể hiện công khai không buồn che giấu.
Khi trước vẫn nói Trương Chú không tỏ tình với Trần Mộng Dao là do điều kiện kinh tế cách biệt, không có tiền yêu đương, nhưng giờ mới biết lý do đó càng là không thể.
Bởi vì so với điều kiện gia cảnh nhà Thịnh Hạ, Trần Mộng Dao quả thật không đáng là gì.
Bỗng Trần Mộng Dao dừng bước chân, hỏi Chu Huyên Huyên: “Hai cậu đấy đang yêu đương đúng không?”
“Mình cũng không chắc…” Chu Huyên Huyên ngập ngừng, nghĩ một lúc vẫn nói, “Nhưng khá thân mật.”
Trần Mộng Dao: “Thịnh Hạ tới phòng các cậu làm gì?”
Chu Huyên Huyên: “Lấy lễ phục để nhờ chỗ Tân Tiểu Hòa…”
“Lễ phục gì?”
“Thì là, bộ cậu ấy mặc hôm hội thao í.”
“Hả? Nhưng sao để ở phòng các cậu?”
“Chẳng biết…”
Trần Mộng Dao suy nghĩ một lúc: “Không phải bộ lễ phục cậu ấy mặc hôm hội thao là đồ của cậu ấy đấy chứ?”
Chu Huyên Huyên lưỡng lự nửa nói nửa không, gật đầu: “Ừm, nhà cậu ấy mua.”
Trần Mộng Dao cau mày: “Nhà cậu ấy làm gì?”
Chu Huyên Huyên thật thà: “Mình không biết, nghe đồn là làm to, có người nói là làm quen, có người bảo là buôn bán, không chắc chắn lắm.”
Trần Mộng Dao bần thần, không biết đang nghĩ gì.
Chu Huyên Huyên không đoán được tâm trạng Trần Mộng Dao lúc này, không lên tiếng để tránh làm bạn khó chịu.
–
Thịnh Hạ nhìn Trương Chú nhận hộp lễ phục bê đi, mặt đần ra.
Trương Chú bưng hộp to trước, gối hơi khụy xuống, bảo Tân Tiểu Hòa: “Để cả lên đi.”
Tân Tiểu Hòa toét miệng cười như được mùa, chất hết mớ hộp lên trên, “Ok luôn, có cu li, mình được khỏe rồi.”
Trương Chú quay lưng, gọi Thịnh Hạ đang ngơ ngác, “Đi đi chứ?”
“Ờ.”
Thịnh Hạ đi theo bước chân cậu, ngoảnh lại vẫy tay với Tân Tiểu Hòa: “Thế mình đi trước nhé, ăn tết vui vẻ.”
Tân Tiểu Hòa cũng vẫy tay: “Ăn tết vui vẻ! Năm sau gặp lại!”
Thịnh Hạ: “Ừm!”
Trương Chú hừ một tiếng lạnh tanh, hơi ngoái nhìn: “Chào người khác thì quy trình đầy đủ quá nhỉ?”
Hả?
Cậu có ý gì…
Thịnh Hạ lơ ngơ không hiểu lắm, rảo bước nhanh đuổi theo, hơi ngẩng lên nhìn cậu.
Tân Tiểu Hòa nhìn bóng lưng hai bạn đi xa dần, nhớ hồi mới khai giảng có một lần đổi chỗ, Dương Lâm Vũ nói, cảm thấy hai người rất xứng đôi.
Bây giờ cũng một khung cảnh giống vậy.
Thiếu niên bê một đống đồ lỉnh kỉnh, hơi nghiêng đầu nói chuyện với cô bạn rảo bước đuổi theo, sườn mặt cả hai đẹp đẽ không thể bắt bẻ.
Tân Tiểu Hòa thấy có thứ gì đã thay đổi, nhưng cũng dường như từ thuở bắt đầu sẵn đã nên như thế.
Thật tốt.
Tân Tiểu Hòa cười cười, quay lưng trở về kí túc thu dọn đồ đạc.
Hai bên miệng Trương Chú xệ xuống, cắm mặt đi đường không nhìn Thịnh Hạ thêm, nhỏ giọng lầu bầu: “Mình không tới, có phải cậu định cứ thế về nhà?”
Bước chân Thịnh Hạ chậm lại trong một thoáng, để cậu đi trước một khoảng nhỏ.
Gì cơ?
Vậy nên cậu tới đây là để nói lời từ biệt?
Cô tưởng cậu chỉ tiễn mình tới bãi đỗ xe, không ngờ cậu đạp xe thong thả đi theo cạnh cô.
Xe cô bánh nhỏ, xét cho kĩ thì tốc độ còn không bằng xe đạp địa hình của cậu. Hơn nữa sau xe cô còn chở đồ, do đó không dám chạy nhanh.
Cậu cũng đi chậm tới độ khó giữ thăng bằng, đầu xe xiêu vẹo ngả nghiêng, gian nan lăn bánh.
Trông cậu có vẻ không được vui. Thịnh Hạ đánh tan không khí tĩnh lặng, hỏi: “Chỗ cậu ăn tết có tục lệ đặc biệt nào không?”
“Không.”
“Ừm, cũng phải, đằng nào cũng thuộc Nam Lý cả.”
“Ừ.”
Thịnh Hạ: …
Tới gần ngã tư vào Phỉ Thúy Lan Đình, Thịnh Hạ thắng xe.
“Tiễn tới đây thôi nhé?”
Trương Chú cũng bóp thắng: “Còn một đoạn nữa mà?”
Thịnh Hạ rà lại một lượt câu nói trong bụng, thận trọng ướm lời: “Bảo vệ trong khu nhà ai cũng thân với mẹ mình…”
Trương Chú hiểu ngay, một thoáng cảm xúc vụt lướt qua đáy mắt rồi thoắt chốc đã biến đi, không ai nắm bắt được. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép. Mọi sai sót trên bản đăng lại nếu có, người dịch không chịu trách nhiệm và không sửa đổi.
“Cậu có đề bài không hiểu, bây giờ muốn giải cho hiểu ngay không?” Cậu mở lời, câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi.
Thịnh Hạ ngơ ngác: “Hả?”
“Không có à, thế mình có.”
Thịnh Hạ: …?
“Trong đọc hiểu cổ văn, về ý nghĩa của hình tượng…” Cậu ngẫm nghĩ một lúc, đôi chân dài chống xuống đất giữ thăng bằng, lưng vươn thẳng, thái độ không hề có vẻ định đi, “Nước.”
Thịnh Hạ đáp theo quán tính: “Nước thường dùng để ẩn dụ nỗi buồn.”
“Trăng thì sao?”
“Nhớ quê, nhớ người…”
Trương Chú đảo tròn đôi mắt, ngẩng nhìn trời: “Thế còn mây?”
Thịnh Hạ: …
“Dùng ví sự phiêu bạt chìm nổi.”
Hình như cậu không nghĩ ra gì nữa, bèn nhìn xung quanh: “Lá cây thì sao?”
Hình như cô biết cậu đang làm gì, sâu trong cõi lòng là thoáng qua hơi ấm, lại lẫn chút xót xa.
Cô nhoẻn cười, thái độ rất phối hợp: “Còn phải xem là lá cây gì. Cây liễu, là lưu luyến bịn rịn; cây cỏ, là suy thịnh hưng vong; hương thảo, là nỗi buồn ly biệt; chuối tây, là cô đơn…”
Trương Chú dựng ngón cái, bỗng đổi sang tông giọng ấm và trầm: “Thế còn, long não của Nam Lý?”
Thịnh Hạ ngẩng lên, không trả lời. Sự im lặng kéo dài.
“Long não của Nam Lý…” Thịnh Hạ nhìn cậu, lên tiếng, “Là trò đùa dai của Chú.”
Thoạt tiên cậu sững ra, kế đó nở nụ cười sao mà rạng rỡ.
Gò má Thịnh Hạ nóng dần lên trong tiết trời mùa đông. Cô khởi động xe, bỏ lại một câu: “Ăn tết vui vẻ!”
Bóng lưng như chạy trốn.
Cả con đường rợp bóng long não vang vọng tiếng cười của cậu.
Khi Trương Chú tỉnh ra, chiếc xe trắng đã chạy xa mấy chục mét.
Bấy giờ cậu mới để ý đây là lần đầu cô gọi tên cậu là “Chú”. Những cảnh trong mơ vụn vỡ hiện về trong tâm trí. Bàn tay cậu râm ran hơi nóng, gọi với theo: “Cậu gọi mình gì cơ, gọi lại xem nào!”
Tất nhiên cậu không nhận được câu trả lời.
Thịnh Hạ chỉnh tốc độ xe chậm lại, tiếng gào của thiếu niên rơi trọn vào tai, từng chữ từng chữ gõ thấu tim cô.
Cô ngẩng đầu, hàng long não của Nam Lý dù giữa ngày đông vẫn xanh tươi um tùm, như phủ lên cả thành phố một lớp màng giữ nhiệt.
Long não của Nam Lý, hàm ý mình muốn ở với cậu lâu thêm chút nữa, cậu có biết không.
–
Cái tết của Thịnh Hạ không có gì khác mọi năm.
Đêm giao thừa ăn ở nhà, trưa mồng một dẫn hai em gái đi ăn bên Thịnh Minh Phong.
Nhận một vài bao lì xì và quà biếu chính đáng, cảnh giác một số người tới tặng quà vì quan hệ của Thịnh Minh Phong, vẻn vẹn có thế.
Cái tết của học sinh lớp 12 thì không có chuyện được thả lỏng. Trên bàn ăn chủ đề chỉ quanh quẩn việc học, các giờ học thêm được sắp xếp ngay từ mồng hai tết, các thầy cô giáo dù là tết vẫn phải tăng ca làm thêm, kiếm tiền bạt mạng.
Giờ học đa số theo hình thức online, tuy thế Thịnh Hạ vẫn tới trung tâm một chuyến để gặp mặt thầy cô giáo.
Tình cờ cô gặp Lư Hựu Trạch.
Hai bên đều không ngạc nhiên.
Họ không thuộc quyền quản lý của cùng một giáo viên, ra khỏi thang máy chỉ nhìn nhau một cái, nói với nhau câu “mệt thật”, ăn tết cũng phải lên mạng học bài.
Người phụ trách của Thịnh Hạ giới thiệu cho cô vài ngôi trường, coi trọng nhất là đại học Pennsylvania, vì các điều kiện mặt nào cũng khá phù hợp: TOEFL 100 điểm, SAT từ 1300 điểm trở lên, cũng không phải dễ.
Thịnh Hạ cũng không nhất thiết phải đi, thế nên không có ý kiến gì, bảo thầy cô cứ sắp xếp chương trình ôn SAT ra sau, ưu tiên giờ ngoại ngữ trước.
Học TOEFL ít nhiều có lợi ích với điểm tiếng anh trên lớp, nên học trước. Những môn khác, đợi có kết quả tự chủ tuyển sinh rồi mới có lý do từ chối.
Khi xong việc đi ra, thấy Lư Hựu Trạch ngồi trong sảnh lớn chờ, Thịnh Hạ khá ngạc nhiên.
Tất nhiên là họ cùng trở về.
“Mình nghe nói cậu cũng chuẩn bị thi vào đại học Pennsylvania, thế thì tốt quá!” Lư Hựu Trạch nói, “Mình không có ý gì, chỉ là nếu có người quen đi cùng thì sẽ rất vui.”
Thịnh Hạ hiểu được tâm trạng của cậu, không tiện giội nước lạnh nói mình không muốn đi. Hơn nữa bố Lư Hựu Trạch còn khá thân thiết với Thịnh Minh Phong, nên với cậu cô cũng có đôi phần cảnh giác, không muốn nói nhiều.
“Cậu cũng thế à?” Cô biết nhưng vẫn hỏi.
Lư Hựu Trạch: “Ừ, mình học kinh tế mà.”
Thịnh Hạ gật gù.
Cũng phải, trường kinh doanh Wharton của đại học Pennsylvania rất nổi tiếng.
“Cùng nhau cố gắng nhé!” Cậu nói.
“Ờ…” Thịnh Hạ hơi uể oải.
Thịnh Hạ về tới nhà, không được rảnh rang nửa khắc. Cô sửa lại bản thảo đã viết mấy ngày nay, ăn cơm xong thì định làm một đề thi toán trong tuyển tập.
Điện thoại reo liên hồi, không phải báo thức cũng không phải cuộc gọi. Cô cầm máy lên xem.
[Tống Giang mời bạn thực hiện cuộc gọi video…]
Thịnh Hạ giật thót mình. Trước giờ chưa từng có ai gọi video cho cô, kể cả Đào Chi Chi.
Lúc này cô còn đang mặc đồ ngủ.
Ngắt máy.
[Tống Giang mời bạn thực hiện cuộc gọi bằng giọng nói…]
Giọng nói thôi thì, hình như, có thể chấp nhận.
Lưỡng lự một hồi, phải khi cậu gọi tới lần thứ hai Thịnh Hạ mới nghe máy.
“A lô?”
Bên kia cười, “Gì mà căng thẳng thế, đang làm việc xấu à?”
Thịnh Hạ: “Làm gì có.”
Trương Chú: “Sao mãi cậu mới nghe máy?”
“Đang làm đề.”
“Thế à?” Đầu kia vọng sang tiếng giở sách, “Đang làm đề nào?”
“Tuyển tập đề thực tế năm năm, mô phỏng ba năm gần nhất.”
“Môn nào?”
“Toán.”
“Đề số mấy?”
“Số 17.”
Tiếng giở sách vẫn tiếp tục. Cậu nói với vẻ tiếc nuối, “Đề này mình làm rồi, hay đổi làm đề khác?”
Thịnh Hạ hồ nghi: “Hả?”
Trương Chú: “Cùng nhau làm.”
Thịnh Hạ: “Cậu cũng đang luyện đề à?”
Trương Chú: “Vốn là không, nhưng giờ muốn làm.”
Thịnh Hạ: …
Chọn tới chọn lui, Thịnh Hạ mới phát hiện hình như cậu đã làm hết rồi.
Thịnh Hạ: “Cậu làm từ bao giờ vậy, xong hết luôn rồi, mình thì còn nhiều lắm.”
“Nhiều khi tối đi học về còn khỏe thì làm một đề.” Cậu đáp bâng quơ.
Buổi tối khi cậu rời lớp học cũng phải gần 12 giờ rồi, “Thế mấy giờ cậu ngủ?”
“Hai, ba giờ sáng.”
Hả…?
Lúc trước cô cứ tưởng cậu về nhà là ngủ ngay.
“Sáng mình không dậy sớm được, chỉ còn cách làm cú đêm.” Trương Chú vẫn lật giở những đề thi thử, “Không thì cậu tưởng mình là thiên tài chắc?”
“Ặc…” Đúng là cô từng nghĩ thế thật.
“Làm đề tự nhiên đi, cùng nhau làm, làm xong một môn so đáp án.” Cậu đề nghị.
“Cùng làm?” Thịnh Hạ thắc mắc, cùng làm kiểu gì mới được?
Trương Chú: “Để điện thoại bên cạnh, không được tắt.”
Thịnh Hạ: …
Trương Chú: “Bật video nhé?”
Thịnh Hạ cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ lông mềm của mình, “Nhưng mình không tiện…”
“Nhưng mình muốn nhìn thấy cậu…”
Lời cả hai vang lên gần như cùng lúc, ngay sau đó cũng cùng lúc ngẩn ra. Sau đó nữa, cuộc gọi bị Thịnh Hạ cắt ngang.
Trương Chú nhìn màn hình kết thúc cuộc gọi, mặt đần cả ra – sao cô vẫn xấu hổ thế nhỉ?
Ngại quá nên dỗi?
Ôi, dễ thương ghê.
Dễ thương quá chừng. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép. Mọi sai sót trên bản đăng lại nếu có, người dịch không chịu trách nhiệm và không sửa đổi.
Ngay khi cậu ôm điện thoại đắn đo suy nghĩ xem nên dỗ thế nào thì ổn, điện thoại bỗng rung lên, màn hình hiện là: [Hoa nhài mời bạn thực hiện cuộc gọi video…]
Trương Chú nhướng mày, nhìn điện thoại với vẻ không mấy tin tưởng. Tiếp đó cậu vội vã nhận máy, quýnh quáng đến độ suýt bấm nhầm.
Hình ảnh rung lắc, một gương mặt trắng trẻo tự nhiên, mái tóc dài buông xõa xuất hiện.
Cô giả vờ như đang điều chỉnh góc camera, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào ống kính lấy một lần.
Cuối cùng điện thoại được đặt dưới đèn bàn, ánh đèn mạ một màu lên cảnh vật xung quanh, người như trong bức họa.
Trương Chú: “Ban nãy sao cúp máy?”
“Đi thay đồ…”
“Cũng đâu cần long trọng thế?” Trương Chú cũng ngồi xuống, đặt điện thoại lên giá đỡ, “Hay mình cũng thay một bộ? Đồ tây thì sao nhỉ?”
Hình như cô bạn lườm cậu một cái, giọng nói nghe như hờn trách: “Ban nãy, ban nãy mình mặc áo ngủ…”
Còn không mặc áo lót…
Trương Chú hắng giọng, gượng gạo gật đầu: “À, thế bắt đầu đi, mình bấm giờ.”
“Ừm.”
Thịnh Hạ cúi đầu, tuy thế khó mà tập trung cho nổi, mí mắt cứ từ từ hất lên một cách vô thức, bất ngờ va vào cái nhìn nóng rực và thẳng thắn từ đầu kia màn hình –
Suốt từ ban nãy, cậu vẫn luôn nhìn cô ư?
Cô vội cúi xuống, thúc giục: “Cậu không mau làm đề đi!”
“Mình nhanh hơn cậu, cậu làm trước, mình ngắm tí đã…”
Ngắm gì mà ngắm, cứ nhìn mãi thế thì cô làm bài kiểu gì được hả?
“Mình tắt máy đấy!” Cô dọa.
“Ôi được được, mình làm, đừng tắt.”
Đồng hồ đếm ngược lại một lần bắt đầu. Thịnh Hạ cố tập trung, từ từ chìm vào bài học, thi thoảng làm xong một câu ngẩng lên thấy cậu cũng đang đăm chiêu suy nghĩ, cô mới lại yên tâm cúi xuống.
Khi gần xong đề môn sinh, cửa phòng Thịnh Hạ bị gõ nhẹ hai tiếng, kế đó tay nắm cửa xoay tròn, “Chị, em vào nhé!”
Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng đã mở ra.
Thịnh Hạ nhanh tay nhanh mắt úp điện thoại xuống mặt bàn, bật đứng dậy.
Ngô Thu Tuyền nhìn cô ngờ vực: “Chị, chị làm sao thế?”
Thịnh Hạ vén tóc: “Chị đang làm đề, sao vậy?”
“Ôi đừng làm nữa, em cũng không muốn làm nữa, sắp điên luôn rồi!”
Ngô Thu Tuyền ném mình lên giường Thịnh Hạ, mắt nhìn cái điện thoại chòng chọc, “Chị, em bực quá đi.”
“Sao thế?”
“Bạn cùng phòng em nói trong nhóm là bọn đu idol chẳng có chiều sâu gì hết, nó đang chửi xéo em! Con ranh này, lại muốn ăn đòn nữa rồi…”
Thịnh Hạ: … Người trẻ tuổi sao bạo lực thế này?
“Quân tử động khẩu không động thủ, em có thể đáp trả thế này,” Thịnh Hạ điềm đạm, “Cậu nghĩ được như thế, cũng không lạ.”
Ngô Thu Tuyền hơi hơi hiểu ra: “Xéo sắc thật!”
“Nhưng em muốn phải hả dạ hơn nữa, cho nó tức chết!”
Hả dạ hơn nữa?
Thịnh Hạ suy nghĩ một chập: “Em gái mấy tuổi rồi? Có từng đi học bao giờ chưa? Giờ đang uống thuốc gì?”
Ngô Thu Tuyền ngơ ngác: “Cái gì đây?”
Thịnh Hạ: “Thoại trong Hồng Lâu Mộng.”
Ngô Thu Huyền hiểu ngay: “A ha ha ha ha ha nghĩa là đá đểu nó có bệnh? Ha ha ha cứ như thế, cho nó tức chết!”
Thịnh Hạ: … Niềm vui của người trẻ tuổi giờ đơn giản ghê.
Nhoáng cái Ngô Thu Tuyền đã giải được cơn tức, không còn tâm sự gì. Con bé lăn trên giường một vòng, quan sát cô chị gái của mình với vẻ tò mò: “Hể, chị, cái anh Trương Chú nhắc lần trước í, chị đã cua được chưa… ư ư ư…”
Thịnh Hạ không ngờ nổi chỉ giây sau cô em gái ngoan của mình đã nói ra lời lẽ rúng động, đương nhiên cũng không ngờ người đầu kia video cũng không chịu an phận, còn ngoi lên hỏi một câu: “Gì cơ?”
Ngô Thu Tuyền đang bị bịt miệng, đôi mắt mở tròn xoe.
Thịnh Hạ lập tức tống cổ em gái ra ngoài.
Ngô Thu Tuyến liếc cái điện thoại đặt trên bàn với vẻ thảng thốt, miệng vẫn thì thào: “Ban nãy em nghe thấy giọng nam! Em không ảo giác chứ? Chị! Ớ?”
“Rầm”, Ngô Thu Tuyền bị chị gái dịu dàng xưa giờ nhốt chặt ngoài cửa – Ôi trời đất quỷ thần ơi!
Thịnh Hạ quạt gió lên mặt, không thể nào bình tĩnh. Cô đi đến trước bàn, đắn đo suy nghĩ mấy lượt mới nhấc cái điện thoại đang lật úp lên.
“Thịnh…”
Đầu kia, Trương Chú định nói gì thì Thịnh Hạ đã ngắt máy.
A a!
Còn có gì để nói nữa!
Tại sao cậu cứ phải lên tiếng làm gì!
Cúp máy chưa đầy mấy giây, bên kia đã gọi tới. Thịnh Hạ tiếp tục ngắt máy. Lại gọi, lại ngắt.
Video thì đừng hòng, cả đời này cũng không có chuyện video gì nữa hết!
Thịnh Hạ quẳng mình lên gường, kéo chăn quấn chặt quanh cơ thể mặc tiếng chuông điện thoại reo liên hồi.
Hu hu hu!
Ngô Thu Tuyền nói cái gì vậy hu hu hu!
Cậu nghe thấy hết rồi!
Cô mất mặt quá hu hu hu!
Tất thảy trở về tĩnh lặng. Cuối cùng vẫn phải đối mặt với mọi thứ.
Nhỡ như, nhỡ ban nãy tín hiệu không tốt, cậu không nghe thấy thì sao?
Thịnh Hạ nhấc điện thoại lên, quyết định buông xuôi, bấm vào khung trò chuyện.
Cậu không oanh tạc cô bằng tin nhắn như lần trước.
Nhưng chỉ hai câu nói cộng một meme đã quá đủ sát thương.
Tống Giang: “Xéo sắc ghê ta.”
Tống Giang: [Bé ngoan xợ quớ.jpg]
Tống Giang: “Mình cũng muốn hả dạ hơn nữa. Ngày mai mình lên, hẹn hò với mình không?”