Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đây là lần đầu tiên Hạ Úc Thanh đi máy bay.
Cô vẫn còn nhớ như in cảm giác kích động mà bồn chồn khi một mình lên tàu cao tốc đến Nam Thành.
Sảnh chờ lên máy bay vừa cao vừa rộng, bên ngoài tấm vách tường kính là bầu trời bát ngát xanh trong.
Hạ Úc Thanh một tay kéo hành lý của mình, một tay được Lục Tây Lăng nắm gọn trong lòng bàn tay anh.
Vừa đi vừa quan sát những quầy làm thủ tục, và vô số hành khách vội vã đến vội vã đi.
Hạ Úc Thanh gập đầu ngón tay lại.
“Sao thế?”, Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô.
“Lát nữa làm thủ tục, em có phải chú ý điều gì không?”
“Chú ý nắm tay anh, đừng để bị lạc.”, Lục Tây Lăng cười.
Lấy vé, qua cổng an ninh, đăng ký… Vào bất cứ thời điểm nào, Hạ Úc Thanh cũng không quên bản năng học hỏi, cô tập trung ghi nhớ hết từng bước trong chuỗi quy trình này.
Máy bay cất cánh, từ khung cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài, cô chẳng ngại ánh mặt trời chói mắt, cứ ghé sát lại gần mà nhìn ngắm, rồi dùng điện thoại chụp lại vô số ảnh biển mây.
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống Quảng Thành.
Thành phố duyên hải phía nam, mùa hè nóng bức kiểu ẩm ướt khác thường, những tán cây cao lớn đặc trưng cho thực vật miền nam tỏa ra thứ mùi oi nồng dưới cái nắng chang chang bỏng rát.
Sau khi vào làm thủ tục nhận phòng khách sạn, hai người bắt một chiếc xe, đến thăm Tề Tú Anh.
Xuống xe, lần theo định vị trên Wechat, hai người đợi ở ngoài tiệm đồ nướng tên “Châu Ký” một lát, rồi bỗng có người gọi từ phía sau: “Thanh Thanh?”
Hạ Úc Thanh quay đầu lại, trông thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy hoa đang đứng ở đầu ngõ.
Cô vội vàng vẫy tay, “Dì Tề!”
Tề Tú Anh bước vội tới, đứng trước mặt Hạ Úc Thanh, nâng cánh tay cô lên, chăm chú ngắm nghía khuôn mặt cô, nhất thời hai mắt rưng rưng, dì cảm thán: “Giống.
Giống thật đấy.”
Trò chuyện một lát, Tề Tú Anh dẫn họ về nhà.
Nhà dì ở một khu dân cư cũ kĩ không có thang máy, đẩy cánh cửa sắt đen dán chi chít những tờ rơi quảng cáo, bên trong là một đoạn cầu thang chật hẹp, tường bong tróc từng mảng vôi, càng đi vào sâu lại càng xập xệ, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm mốc.
Hạ Úc Thanh hỏi: “Dì ơi, dì ở nhà thuê, hay là nhà của dì đấy ạ?”
Tề Tú Anh đáp: “Nhà của chồng dì.
Mấy năm trước thấy bảo là sẽ phá dỡ rồi đền bù cho chỗ khác, cuối cùng cứ nấn ná mãi chẳng thấy động tĩnh gì.
Bây giờ chính quyền hết tiền rồi, sợ là không dỡ nổi.”
Đến tầng bốn, Tề Tú Anh gõ cửa.
Bên trong vọng ra tiếng của một cô bé, “Đây ạ!”
Tiếng bước chân “quẹt quẹt quẹt” đến gần, cánh cửa mở ra, xuất hiện một cô bé tết tóc hai bên, khoảng chừng bảy tám tuổi.
“Con gái dì đấy, tên là Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ, đây là chị Thanh Thanh.”
Cô bé xấu hổ nhoẻn miệng cười, để lộ ra hàm răng khuyết mất cái răng cửa, “Chị Thanh Thanh.”
Hạ Úc Thanh liền nhân cơ hội tặng món quà đã mua từ trước, nói là chút đồ dùng học tập cho Tiểu Kỳ.
Vào nhà, Tề Tú Anh tắt bỏ cây quạt điện, bật điều hòa và tivi, rót hai tách trà nguội, rồi bảo Tiểu Kỳ cất đống sách vở trên bàn ăn, đợi khách về rồi làm bài tập sau.
Tiểu Kỳ rất ngoan, ngồi bên cạnh nghe họ nói chuyện, không vào giờ nói chen vào.
Tề Tú Anh quay về phòng, mang ra một quyển album, rút lấy một tấm ảnh rực rỡ sắc màu nhưng đã ố vàng, đưa cho Hạ Úc Thanh.
“Kiểu này chụp ở cửa xưởng giày này, bốn người bọn dì ở cùng nhau.
Mẹ cháu lớn tuổi nhất, lúc đấy đã ba mươi…ba mốt thì phải, còn dì hồi đó mới hai mươi hai.
Năm nay dì cũng đã ba mươi mốt rồi, bằng tuổi chị Dư hồi mới vào xưởng.”, Tề Tú Anh cảm thán, “Chị Dư xinh lắm, lại tốt tính, còn quan tâm đến bọn dì nữa.
Trên đời này chắc chẳng tìm được người nào tốt như chị ấy…”
Hạ Úc Thanh yên lặng ngắm nhìn bức ảnh, muốn đưa tay chạm vào, lại sợ ảnh không được ép, dính mồ hôi sẽ nhòe mất.
“Hồi đấy chị Dư hay nhắc đến cháu với bọn dì lắm, bảo là ở nhà có một đứa con gái, còn nghe nói là học rất giỏi, hôm nào phải tăng ca đêm chị ấy cũng nhớ đến con gái…”
“Thế tại sao… tại sao mẹ cháu không liên lạc về nhà ạ?”, Hạ Úc Thanh không kiềm chế được liền hỏi.
“Chị Dư bảo, chị ấy rất muốn gọi điện về nhà, nhưng sợ nghe được giọng của cháu thì sẽ không nhịn được mà quay về.
Nhà nghèo, nếu cứ chui trong cái chỗ rừng rú đấy, cả đời cũng chẳng ngóc đầu lên nổi.”
“…Lúc dì biết mẹ cháu mất, sao không báo về nhà cháu ạ?”, nếu chỉ là vì đi làm, Dư Ngọc Lan không đến nỗi phải bặt vô âm tín.
Lúc này, Tề Tú Anh liếc sang Lục Tây Lăng đang ngồi cạnh Hạ Úc Thanh, như thể có điều khó nói.
Hạ Úc Thanh bảo: “Không sao đâu dì Tề, anh ấy là người cháu tin tưởng nhất đấy.”
Nghe xong Tề Tú Anh mới bảo, “Trong nhà cháu còn một ông bác đúng không, hay là chú?”
“Bác ạ.”
“Bố cháu mất, mẹ cháu còn trẻ đã phải góa bụa, người ta hay bảo trước cửa nhà quả phụ lắm điều thị phi…”, Tề Tú Anh không muốn nói rõ ràng.
Hạ Úc Thanh cảm thấy máu nóng cuồn cuộn xông lên đầu.
Cô nhớ ra, không lâu sau khi bố qua đời, bác cả thường xuyên lượn lờ sang nhà cô, hỏi thăm rất ân cần chu đáo, có mấy lần cô nhìn thấy mẹ tức tối đuổi bác cả về.
Khi đó cô còn nhỏ, căn bản là chẳng hiểu được.
Giờ nhớ lại, nhất định Dư Ngọc Lan đã chịu nỗi uất ức nào đó mà không nói ra nổi.
Có không ít người trong làng trêu đùa cô, bảo rằng mẹ cô bỏ đi theo trai.
Những người đó muốn thấy cô khóc, muốn thấy cô thẹn quá hóa giận, nhưng không, cô chưa một lần nào để họ được toại nguyện.
Cô vẫn luôn tin rằng mẹ không vứt bỏ mình.
Sự tin tưởng nhất mực ấy, rốt cuộc sau bao nhiêu năm cũng đã được hồi đáp.
Tề Tú Anh đưa tấm ảnh cho Hạ Úc Thanh, cả ba trăm tệ dì mượn hồi ấy, và cả tiền lãi nữa.
Hạ Úc Thanh không lấy phần lãi, Tề Tú Anh lại cương quyết bắt cô nhận, dì nói Dư Ngọc Lan trước kia cũng là người rất rõ ràng, có vay có trả.
Khi ấy, mỗi lần lĩnh lương, bà đều gửi phần nhiều về nhà, chỉ giữ lại một ít để trang trải chuyện ăn mặc ở, bản thân bà cũng cực kỳ tiết kiệm, nhưng khi chị em có việc cần dùng gấp, cứ vay là bà sẽ cho vay, không chút do dự.
“À, hồi đấy chị Dư còn tranh thủ tan ca để đọc sách viết chữ nữa, chị ấy bảo mình chỉ học hết cấp Một là nghỉ, thế nên cuộc đời mới chịu thiệt vì không có văn hóa… Nếu chị Dư mà biết con gái mình đỗ vào trường đại học tốt thế này, thì chắc chắn là sẽ vui lắm đấy.”
Những lời này khiến Hạ Úc Thanh lại muốn khóc.
Sau một hồi nói chuyện, Hạ Úc Thanh và Lục Tây Lăng ở lại nhà Tề Tú Anh ăn cơm.
Tới khi bầu không khí thoải mái hơn một chút, Tề Tú Anh mới hỏi đến chuyện của hai người.
Hạ Úc Thanh không hề giấu giếm, kể hết tất cả.
Biết Lục Tây Lăng là người giúp đỡ cho Hạ Úc Thanh thi lên đại học, Tề Tú Anh lại cảm thán một lần nữa.
Đến chiều, Tề Tú Anh dẫn hai người đến thăm công xưởng nơi dì từng làm việc, khu nhà nơi bốn người từng ở đã bị san phẳng, biến thành một khu công viên xanh mát.
Ngoài nơi đó ra, những thứ Dư Ngọc Lan lưu lại tại Quảng Thành không nhiều lắm, khi ấy trong người chỉ có chút tiền, phải chia thành từng khoản nhỏ mà dùng, không thể tiêu xài lung tung, hiếm có lúc bà chiều theo ý thích của bản thân, mà niềm hứng thú duy nhất sau giờ tan ca là đọc sách.
Đi dạo đến gần tối, Tề Tú Anh lại mời hai người họ về quán ăn cơm, rồi giao hẹn với Hạ Úc Thanh thường xuyên liên lạc qua Wechat, sau này nếu rảnh, dì cũng sẽ đến Nam Thành chơi.
Tề Tú Anh còn phải đi làm, hôm nay đã đặc biệt xin nghỉ một ngày để đón họ, ngày mai thì không còn rảnh nữa.
Lúc tạm biệt, Tề Tú Anh lau nước mắt, dặn Hạ Úc Thanh nhất định phải học thật chăm chỉ, tự chăm sóc bản thân.
Ngồi trên xe quay về khách sạn, Hạ Úc Thanh trầm mặc không nói tiếng nào.
Lục Tây Lăng cũng im lặng ngồi bên cô.
Bên ngoài, những tòa cao ốc mọc san sát, ánh đèn sáng ngời, Hạ Úc Thanh nhìn chằm chằm đến khi hai mắt trở nên mơ hồ, cô bỗng lên tiếng, “Thật ra, em không buồn như trong tưởng tượng.”, cô thấp giọng nói, “Chắc vì đã có dự cảm, sau khi xác thực, cảm giác như đặt được tảng đá trong lòng xuống.
Mẹ không vứt bỏ em, em vẫn luôn tin thế, chỉ là…”
Cô cụp mi mắt, “…Em chỉ buồn ở chỗ, đến tận phút cuối cùng, mẹ vẫn nghĩ cho em.
Hình như mẹ chưa bao giờ được sống cuộc sống của chính mình.”
Ánh mắt Lục Tây Lăng sâu thêm mấy phần, anh cũng rơi vào cảm giác trầm mặc chưa từng có.
Một lát sau, anh đưa tay sang, cầm lấy tay cô rồi thấp giọng hỏi, “Ra bờ biển đi dạo một lúc nhé?”
Nơi ngắm biển, là một hòn đảo nhỏ có hình dạng giống một con chim hải âu.
Làng chài về đêm cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có người đạp xe đi ngang qua.
Bọn họ lên đê, tìm được một lối để xuống bãi biển.
Thủy triều rút xuống, bờ biển lộ ra lớp cát trắng, gió biển mang theo mùi muối mằn mặn táp thẳng vào mặt.
Hạ Úc Thanh cởi giày, xách trong tay, để chân trần giẫm trên mặt cát.
Cô đi tới gần chỗ có nước, muốn được một lần đạp sóng biển.
Đứa trẻ vùng núi lần đầu thấy biển không khỏi có cảm giác mới lạ, tuy phong cảnh ở vùng biển này chẳng đến nỗi trong xanh lóng lánh.
Lục Tây Lăng gọi: “Em đưa túi đây, anh cầm cho.”
Hạ Úc Thanh quay về, dỡ ba lô trên vai xuống, nhét cả vào lòng Lục Tây Lăng, “Thôi tặng cho anh vậy.”
Lục Tây Lăng sửng sốt.
Bên trong là nhật ký của cô.
Cô đã đeo nó trên lưng cả ngày, muốn tìm một nơi thích hợp để xử lý, tốt nhất là ở nơi Dư Ngọc Lan từng sống.
Nhưng sau một ngày, cô mới nhận ra, nơi này cũng chỉ là nơi đất khách mẹ cô tạm thời sống những ngày tháng tha hương mà thôi.
Hạ Úc Thanh cười, bắt hai tay ra sau lưng, lùi lại hai bước, “Giữ gìn cho tốt nhé!”
“Nhờ anh giữ hộ, hay là…”
“Có thể đọc! Nhưng đừng đọc trước mặt em!”
Hạ Úc Thanh thở phào một hơi nhẹ nhõm, như thể có thứ gì đó nặng nề đã hoàn toàn được đặt xuống.
Không còn chấp nhất, thật sự thoải mái.
Cô quẳng đôi giày vải trong tay sang bên cạnh Lục Tây Lăng, rồi xoay người, chạy nhanh về phía bờ biển.
Sóng biển xô lên bờ cát, nước biển chỉ đến mắt cá chân của cô, nhưng chẳng mấy chốc lại dâng lên đến quá bắp chân, rồi lùi ra xa, để lại trên da cô bọt nước mặn mòi dinh dính.
Con sóng tiếp theo lại trào tới, lần này còn lớn hơn.
Thấy mực nước gần tới đầu gối, Hạ Úc Thanh vội vàng lùi về sau, bàn chân thoáng lún xuống mặt cát, cùng lúc nước biển lùi về, cô cũng ngồi phịch xuống.
Truyện Đô Thị
Lục Tây Lăng cởi áo khoác trải xuống đất, đặt ba lô của Hạ Úc Thanh lên, rồi cởi cả giày, đi đến bên cạnh cô.
Anh chìa tay, Hạ Úc Thanh ngồi dưới đất liền vươn tay ra nắm lấy.
Anh đang định dùng sức, thì Hạ Úc Thanh lại gồng mình kéo xuống.
Sức của cô chưa bao giờ là yếu cả.
Lục Tây Lăng loạng choạng, cuối cùng vẫn bị cô kéo xuống, một bàn tay chống lên mặt cát, ngồi ngay cạnh bên cô.
Nhưng cô không ngồi cùng anh, mà lập tức đứng dậy tiếp tục nghịch nước.
Lần này, con sóng tấp tới vừa nhanh vừa mạnh, còn chưa kịp đề phòng, bọt nước đã bắn tung tóe lên vạt áo sơmi khoác ngoài.
Cô quay đầu lại nhìn liếc một cái, rồi xoay người về kéo Lục Tây Lăng dậy, bắt anh chơi cùng.
Sớm có cảnh giác, lần này Lục Tây Lăng không hề hấn gì, đợi đến khi cô định thu tay về, anh bất chợt dùng sức tóm lấy.
Hai tay cô chống xuống bờ vai anh, ngồi thụp xuống đùi anh.
Cách lớp sơmi khoác bên ngoài thay cho áo chống nắng, Lục Tây Lăng ôm thắt lưng cô, cúi đầu nhìn lướt qua, cô mặc quần đùi ngắn, hai cẳng chân thẳng tắp chẳng biết đã dính cát từ bao giờ.
Anh giơ tay theo bản năng, lau bỏ.
Làn da cô bị nước biển ngâm lạnh, thế nên anh nghĩ, là do bàn tay mình nóng.
Anh thu dòng suy nghĩ đang trôi xa không hợp lúc, đang khi định đẩy cô ra, thì cô đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi anh.
Như để trả thù, bàn tay đặt trên vai anh đẩy mạnh một cái.
Cả hai cùng ngã xuống.
Hạ Úc Thanh nằm trên người anh, gục đầu vào cổ anh, cùng anh hít thở bầu không khí nồng đậm mùi muối biển.
Hành vi chủ động của cô thật ra chẳng có ý gì khác, cô chỉ đang tìm sự ấm áp, nụ hôn cũng đến theo một cách rất đơn thuần.
Lát sau, cằm cô bị Lục Tây Lăng nắm lấy, anh nghiêng đầu, như để né tránh hơi thở của cô, rồi trầm giọng nói: “Hạ Úc Thanh, em dậy đi.”
“Nhưng em muốn ôm anh.”
“Đứng lên rồi ôm.”
Hạ Úc Thanh đã không còn là cô bé ngây thơ, cô hiểu ra ngay, bối rối chống tay xuống bụng anh, ngồi phắt dậy.
Lần chống tay này của cô khiến Lục Tây Lăng phải “a” một tiếng.
“Em xin lỗi! Em hơi mạnh tay…”
Lục Tây Lăng không đáp lời cô, cứ thế nằm dài trên bãi cát, vẻ mặt như thể giận mà không có chỗ xả.
***
Đêm khuya, hai người trở lại khách sạn, lần lượt đi tắm, gột sạch cơ thể đầy cát và nước biển.
Lúc Lục Tây Lăng đi từ phòng tắm ra thì thấy Hạ Úc Thanh đã quấn chăn kín mít, hình như đã ngủ rồi.
Đi đường cả ngày trời, cô mệt mỏi là phải.
Anh đặt báo thức, nằm xuống, rồi tắt đèn.
Một lát sau, trong bóng tối có tiếng sột soạt khe khẽ, là vì Hạ Úc Thanh nhích lại từ bên kia giường sang gần sát bên anh.
Cô cất giọng lí nhí, “…Em thấy trong ngăn tủ cạnh giường có cái kia đấy.”
Lục Tây Lăng đang định lên tiếng thì cô lại nói tiếp, “…Nhưng mà em không mặc đồ lót nguyên bộ.”
“…”, Lục Tây Lăng nghẹn họng, anh đưa tay, nắm vai xoay cô lại, “Ai dạy em đấy?”
“…Chẳng ai cả.”, Hạ Úc Thanh nhỏ giọng nói.
Lục Tây Lăng im lặng giây lát, rồi nói một cách nghiêm túc, “Thanh Thanh, anh không thích ở khách sạn.”
Hạ Úc Thanh gật đầu.
Có điều, hơi thở vấn vít trong giây lát kia, đã trượt khỏi môi cô, đi thẳng một đường xuống dưới.
Váy ngủ thiết kế theo kiểu cơ bản, cổ áo hơi lỏng lẻo, dễ dàng để lộ ra bờ xương quai xanh.
Lúc nụ hôn của Lục Tây Lăng dừng lại tại một nơi nào đó, cô không kiềm chế được mà gập cong đầu gối lên.
Điều hòa bật ở nhiệt độ thấp, nhưng trong luồng khí lạnh như vậy mà cả người vẫn túa đẫm mồ hôi.
Có lẽ đã hong gió biển một lúc lâu, nên vẫn luôn cảm thấy trong sự im lặng còn quanh quẩn đâu đó vài tiếng sóng biển.
Giống như ban nãy khi ngồi trên taxi quay về, họ nhìn thấy con thuyền đánh cá kiểu cũ neo đậu dập dềnh trên biển, mạn thuyền vỗ lên mặt nước, đẩy ra lớp lớp gợn sóng.
***
Hạ Úc Thanh gần như chạy trốn vào phòng tắm, cũng không chịu cho Lục Tây Lăng bật đèn, chỉ mượn chút ánh sáng lờ nhờ bên ngoài chiếu vào.
Mưa bão qua đi, rừng cây nhầy nhụa.
Cô không cúi đầu nhìn, cứ thế vặn vòi, để làn nước ấm rả rích chảy xuống.
Từ phòng tắm đi ra, vẫn không thấy bên ngoài sáng đèn.
Cho đến khi nằm xuống, vùi cả mặt vào gối, cô mới thấp giọng nói, “Anh vào được rồi.”
Lục Tây Lăng đưa tay vuốt tóc cô, cười khẽ một tiếng rồi lập tức xuống giường.
Hạ Úc Thanh không dám hồi tưởng lại cảnh tượng xấu hổ khi nãy, vừa mới đây, thật ra chỉ thiếu đúng một bước cuối cùng nữa mà thôi.
Không lâu sau, Lục Tây Lăng trở lại, ngang ngược kéo cô vào lòng, thấp giọng cười bảo: “Không chúc anh ngủ ngon à?”
“…Ngủ ngon.”.