Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giọng nói cố tình hạ thấp của thư ký Phương như một tia sét xé toạc màn đêm lúc bốn giờ sáng, đầu óc vừa tỉnh táo đôi chút của Hề Vi bị chấn động dữ dội, khiến y hoàn toàn không phản ứng, không thốt ra được lời nào.
Qua điện thoại, Phương Trữ không thấy được mặt sếp, nhưng đoán chắc y cũng sốc như mình, bỏ qua những lời thừa, anh ta thành thật kể lại tất cả những gì mình biết: "Cụ thể xảy ra chuyện gì thì tôi không rõ, chỉ biết cậu Chung rơi xuống cầu Hải Kinh gần đây..."
Anh ta dùng từ "rơi" nhưng không nói là rơi như thế nào: "Giờ đang cấp cứu ở bệnh viện, Đường Du nói tình hình không tốt lắm, mong cậu đến một chuyến, dù gì thì hai người..."
... Từng qua lại.
Vốn định nói như vậy, nhưng hàm ý của nửa sau là "đừng để không kịp gặp", nghe như Chung Thận sắp không qua khỏi, thế thì không thích hợp. Phương Trữ vội sửa lại: "Tôi đang trên đường, cậu cần tôi đến đón hay đến thẳng bệnh viện đợi ạ?"
"Đến bệnh viện đi," Vài giây sau Hề Vi mới lên tiếng: "Tôi tự lái xe đến."
"Vâng, tôi gửi địa chỉ trên WeChat cho cậu rồi."
"..."
Sau khi cúp điện thoại, Hề Vi vẫn ngẩn người.
Nhưng y không phải sốc, không phải bất ngờ, cũng không phải hoảng hốt. Linh cảm chưa kịp giải quyết đột ngột bị chứng thực, một cơn chấn động sâu hơn tựa như nỗi sợ xâm chiếm cõi lòng y, tâm trí y trống rỗng, chỉ có thể thẫn thờ.
Chung Thận...
Chung Thận mới vừa rời đi.
Cầu Hải Kinh...
Bệnh viện...
Tay Hề Vi run lên, điện thoại rơi xuống bên cạnh, dường như đến lúc này mới nghe rõ những gì thư ký Phương nói, nhận được vị trí của bệnh viện trung tâm thành phố trên WeChat rồi, đáng lẽ y nên lên đường ngay lập tức, nhưng lại không thể cử động.
Chừng ba phút trôi qua, cũng có thể là năm phút. Hề Vi cuối cùng cũng xuống giường, vào phòng tắm xả nước lạnh, mặc quần áo, rồi ra ngoài.
Đường phố vào rạng sáng rất vắng xe nên lái xe từ hồ Minh đến trung tâm bệnh viện mất ít thời gian hơn bình thường rất nhiều. Trên đường đi, suy nghĩ của y vẫn chưa rõ ràng, không tài nào hiểu nổi tại sao cách đây không lâu Chung Thận vẫn ổn, mà giờ lại nằm trong bệnh viện? Nhưng thực tế không giống như phim, sẽ từ từ mở đường cho bạn qua từng cảnh, để bạn hiểu rõ tại sao hắn lại bước lên cây cầu đó.
Trong thực tế, Chung Thận chỉ nói một đống câu từ mơ hồ, thậm chí không nói câu "tạm biệt", không dưng lại chúc y "mãi mãi vui vẻ", sau đó thoắt cái lại yêu cầu gặp y ở bệnh viện.
Hề Vi lại nhận được tin nhắn mới, Phương Trữ bổ sung: "Vẫn đang hôn mê, bác sĩ nói cậu ấy bị gãy xương nhiều chỗ, nội tạng bị tổn thương."
Hề Vi đang lái xe nên không trả lời, Phương Trữ lại nhắn thêm: "Gia đình cậu ấy cũng đã đến bệnh viện. Không biết tin tức lan truyền thế nào, hình như lên hot search rồi. Tôi lo truyền thông và fan sẽ làm loạn nên vừa tìm người chặn ngoài bệnh viện, cậu yên tâm."
"..."
Dòng chữ màu đen lướt qua võng mạc, Hề Vi đọc như không đọc, hot search, truyền thông, fan gì đó, đều không quan trọng. Nhưng điều gì quan trọng nhất thì giờ y không thể nghĩ ra.
Trong đầu không tự chủ được mà tua lại cảnh trong "Đêm Cuối Cùng", y không biết Chung Thận "rơi xuống" cầu Hải Kinh như thế nào, rất có thể là cố ý, cũng có thể là tai nạn, ranh giới giữa phim và đời thực dần mờ nhạt, y dường như tận mắt thấy Chung Thận bước lên cầu, rơi xuống theo chiều gió.
"Kịch bản không có thơ, là em thêm vào giúp đạo diễn."
Tiếng đọc thơ vang vọng bên tai, đó là nam chính, giọng của chính Chung Thận.
Giọng nói của hắn trong phim và ngoài đời không giống nhau lắm, giống như diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp, sẽ đổi giọng tùy theo tính cách nhân vật, nhưng giọng của nam chính trong "Đêm Cuối Cùng" lại rất gần với bản thân Chung Thận.
Hắn không ngừng đọc:
Tôi xin
Được chết trong đêm...
Chết trong đêm...
Sớm mai này
Người gặp...
Kẻ chôn cất tôi...
Nếu bài thơ này được đọc riêng cho y nghe thì chắc chắn Chung Thận hận y đến chết. Cho dù cảm xúc đó không phải là hận thì cũng rất gần với hận.
Chung Thận biết y không thích thơ ca, càng không thích phong cách này. Theo quan điểm của một nhà hiền triết nào đó, thơ ca có tính ăn mòn, rất dễ khơi dậy sự cực đoan, điên rồ trong lòng người, ngày càng xa rời lý trí. Hề Vi cực kỳ đồng ý và cũng đã nói điều tương tự với Chung Thận, nhưng khi đó Chung Thận trả lời một cách rất nghiêm túc: "Em là diễn viên, cần lý trí có ích lợi gì?"
Người lý trí sẽ không đi lên cây cầu đó, ngay cả tai nạn cũng không có cơ hội xảy ra.
Hề Vi không thể nghĩ thêm nữa, y phát hiện mình đã chạy qua bệnh viện, đành phải quay đầu lại.
Phương Trữ đang đợi bên ngoài bệnh viện, thấy y tới liền chạy ngay đến, nói khẽ: "Người nhà cậu ấy đang ở bên trong, có vẻ như tinh thần không ổn định lắm..."
Hề Vi không nắm bắt được sự nhắc nhở tinh tế trong lời nói, vừa bước vào cửa chính, mùi thuốc khử trùng đặc trưng trong hành lang bệnh viện làm lòng y trầm xuống, y hỏi: "Tầng mấy?"
Phương Trữ vội dẫn đường, vừa đi vừa nói: "Vì cậu Chung vẫn chưa tỉnh nên không ai biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Hai người cứu cậu ấy nói là lúc đó đang câu cá dưới cầu, có nói chuyện với cậu ấy vài câu. Họ nhận ra cậu ấy là ngôi sao, tiếc là không mang giấy bút, không thể xin chữ ký. Cậu Chung rất nhiệt tình ký tên điện tử trong điện thoại, còn xin họ một chai rượu..."
"Nhiệt tình", từ này có liên quan gì đến Chung Thận?
"Sau đó cậu Chung nói muốn lên cầu ngồi một lát, hít thở không khí, đừng quan tâm đến cậu ấy. Hai người kia tưởng đó là ám chỉ họ đừng quay phim, muốn có không gian riêng tư. Họ cũng không để ý lắm, vừa câu cá, vừa chia sẻ với người thân bạn bè chuyện tối nay tình cờ gặp ngôi sao, một lát sau, chợt nhìn lên thì phát hiện người trên cầu đã biến mất..."
"..."
"Bác sĩ nói nếu đưa đến muộn thêm vài phút thì thực sự không còn cứu được nữa."
Phương Trữ vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Hề Vi, phát hiện hình như y không nghe vào.
Hai người bước ra khỏi thang máy, bước nhanh về phía phòng cấp cứu, từ xa nhìn thấy Chung Niệm đang đứng ở hành lang, an ủi người mẹ đang lặng lẽ rơi nước mắt, bầu không khí rất ngột ngạt. Ba nó đứng đối diện, nghe Đường Du nói gì đó, nghe loáng thoáng là lời an ủi. Đèn đỏ trên cửa bật sáng, biển báo "Người không phận sự miễn vào" thấy mà rợn người.
Đường Du là người đầu tiên phát hiện Hề Vi đến, vô thức đứng thẳng lên, gọi "tổng giám đốc Hề". Ba người nhà họ Chung lập tức ngẩng đầu lên, cả ba cặp mắt dồn về phía Hề Vi, ngay cả người chậm tiêu cũng có thể nhận ra sự ghét bỏ như dao phóng về phía y.
"Mày tới đây làm gì? Mày còn mặt mũi tới đây sao!"
Ba Chung Thận vừa nhìn thấy Hề Vi lập tức như bị kích động, xông lên định động thủ. Phương Trữ phản ứng mau lẹ, lập tức chắn trước Hề Vi, không cho đối phương xúc phạm.
Nhưng chặn được người chứ không chặn được giọng nói: "Nếu không phải vì mày, Chung Thận sẽ thành ra thế này sao?! Mày còn mặt dày dám đến gặp nó! Mau cút đi! Tránh xa gia đình tụi tao ra! Nếu nó không qua khỏi, tao sẽ bắt mày đền mạng!"
"..." Ánh mắt vẫn luôn dán vào cửa phòng cấp cứu của Hề Vi cuối cùng cũng chuyển sang ba Chung Thận: "Ông nói gì?"
Đối phương như thể hận y thấu xương, mất kiểm soát đẩy thư ký Phương ra, chửi bới: "Giả vờ vô tội cái gì! Đều do mày ép nó làm những chuyện ghê tởm đó, ép nó phát điên rồi!"
"Nó không muốn sống nữa! Đều tại mày! Sao mày không chết đi chứ! Người chết phải là mày mới đúng! Bọn tư bản tụi bây, tụi bây..."
Cùng với tiếng khóc nức nở của mẹ Chung Thận, Hề Vi sững người. Tiếng mắng chửi lộn xộn nhanh chóng bị bác sĩ ngăn lại, cửa phòng cấp cứu mở ra, y tá liếc nhìn họ một cái rồi hỏi: "Ai là Hề Vi?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");