Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Muốn gì đây?", bị hỏi đến mức này, cho dù Chung Thận có câm thì cũng khó mà trốn được. Nhưng hắn lại bất ngờ hỏi ngược lại: "Hề Vi, em có thể hỏi anh một câu trước không?"
Ánh mắt của Hề Vi vẫn không buông lơi, gật đầu: "Em hỏi đi."
Hải Kinh gần như kẹt xe từ sáng đến tối, trên đường cao tốc, dòng xe nối tiếp chảy về xa tít, Chung Thận phân tâm nghe định vị, sống mũi bất giác rịn mồ hôi, mãi sau mới hỏi: "Trong lòng anh... em là gì?"
Vừa dứt lời, hắn liền vượt một xe. Định vị nhắc nhở: "Giới hạn tốc độ 70."
Giọng nói của Hề Vi gần như đồng thời vang lên: "Em vừa nói đó? Là bạn."
Chung Thận im lặng một lúc, học theo y: "Chỉ vậy thôi à?"
"..."
Lời thoại đổi vai, trong xe ánh mắt chạm nhau trong im lặng, Hề Vi lại bắt được sự thăm dò của hắn.
Bản thân sự thăm dò đã là để lộ sơ hở, từng lời Chung Thận nói ngày càng căng thẳng, hô hấp tưởng chừng như sắp đứt, chỉ dựa vài phản ứng của Hề Vi để cố gắng duy trì.
Ma xui quỷ khiến, Hề Vi nói: "Không chỉ vậy."
Một người bạn sẵn sàng ủng hộ y vô điều kiện, thậm chí có thể nuôi y, dĩ nhiên không phải bạn bè bình thường.
Nhưng y chỉ nói lưng chừng, ngắn đến độ khiến người ta suýt không nghe rõ, Chung Thận không những không thấy nhẹ nhõm mà trái lại như bị y đẩy đến bờ vực, bị treo lơ lửng bằng dây thừng, chỉ có thể cầu cứu: "Còn gì nữa?"
"Còn là..." Hề Vi chỉ ra trước xe: "Em lo lái xe cẩn thận đi, coi chừng tông người ta kìa."
"...
Cuộc trò chuyện mập mờ đột ngột kết thúc, cả người Chung Thận như mắc kẹt ở đó, vẻ mặt thận trọng nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ tội nghiệp một cách vô cớ.
Hề Vi nhìn hắn mấy lần: "Chúng ta để lát nữa nói tiếp."
—— Không ngờ cái "lát nữa" đó kéo dài đến gần nửa ngày.
Sau khi xuống cao tốc, họ ghé khu thương mại mua hết những thứ Hề Vi cần, nhất là điện thoại, rồi đồng bộ nội dung tài khoản với đám mây, mất một lúc mới đăng nhập vào WeChat, cơ bản đã giải quyết được vấn đề liên lạc.
Đến bước này, Hề Vi đã có thể tự thanh toán, vậy nên vừa bước vào nhà Chung Thận, y liền chuyển khoản mấy chục nghìn vừa tiêu cho hắn.
Chung Thận vừa đặt đồ xuống thì nhìn điện thoại, biểu cảm cứng đờ.
"Tạm thời tôi còn một ít tiền, nhưng có lẽ sẽ sớm cạn thôi," Hề Vi nói: "Em cứ nhận trước đi."
"..."
Chung Thận không nhận, cũng không nói gì, chỉ cất những đồ dùng sinh hoạt mới mua vào phòng tắm và đồ ăn vào tủ lạnh, đến khi sắp xếp quần áo mới hỏi Hề Vi: "Anh muốn ngủ phòng nào?"
Nhà Chung Thận rất rộng nhưng phần lớn là không gian mở, chỉ có hai phòng ngủ, Hề Vi hoặc là ngủ cùng Chung Thận, hoặc là ngủ phòng còn lại, câu hỏi này hơi thừa.
Hề Vi suy nghĩ một lát rồi đáp: "Em thấy sao tiện thì làm, chắc tôi chỉ ở mấy ngày thôi."
Chung Thận lại nói: "Ở lâu hơn cũng không sao. Em sắp đi làm rồi, bình thường không hay ở nhà, sẽ không làm phiền đến anh."
Hắn nói như thể Hề Vi mới là chủ nhà, còn mình là khách vậy, rồi quan tâm đến dự định sau này của y: "Anh có kế hoạch gì không? Thật sự không quay lại Hoa Vận à?"
Sắc mặt Hề Vi không vui, nói thật với Chung Thận: "Tôi vẫn chưa quyết định."
Đúng như Hề Oánh nói, y rời Hoa Vận cũng chẳng có lợi lộc gì —— Mặc dù Hoa Vận sẽ chịu ảnh hưởng vì sự ra đi của y, nhưng ông cụ vẫn còn khỏe mạnh, dù có thế nào cũng không thể sụp đổ được, công việc y không làm thì tự khắc sẽ có người khác làm. Nhưng còn Hề Vi thì sao?
Tự ra riêng không dễ dàng, huống hồ chẳng cần thiết, sớm muộn gì y cũng phải về kế thừa gia sản, trừ khi thực sự cắt đứt quan hệ, từ nay không nhận người nhà nữa. Nhưng có đáng không? Vẫn chưa đến mức đó.
Nói cách khác, Hoa Vận không phải là lợi ích mà là trách nhiệm của y. Đợi ông cụ trăm tuổi già, cô y không lo, ba y thì không lo nổi, trong hội đồng quản trị lại không ai là dễ xơi, chẳng lẽ y cứ dửng dưng mặc kệ sự sống chết của công ty nhà mình sao?
"Thôi đừng nhắc nữa, tôi muốn nghỉ ngơi." Hề Vi đến trước cửa phòng ngủ phụ nhìn thử: "Phòng này đi, tối nay tôi ngủ ở đây."
"Được." Chung Thận giúp y treo quần áo vào tủ, thay bộ ga gối mới, dọn phòng sạch sẽ, chu đáo đến mức khiến người ta thấy hơi ngại.
Hề Vi cảm ơn hắn: "Tôi tự làm được rồi."
Chung Thận làm như không nghe thấy, giúp y dọn dẹp sạch sẽ, sau đó quay đầu lại hỏi: "Anh đói không? Trưa nay muốn ăn gì? Em làm."
"..."
Khác với Hề Vi đang mất hứng, hôm nay tâm trạng Chung Thận rất tốt, dù trên mặt không có biểu cảm gì thừa thãi, nhưng vẫn toát lên niềm vui khi chuyển đến nhà mới —— dù người chuyển đến lại là Hề Vi.
"Tuỳ em, ăn gì cũng được." Hề Vi không khách sáo nữa, chỉ về phía phòng tắm: "Vậy em nấu đi, tôi tắm trước nhé?"
"Được, sữa tắm để ở kệ thứ hai bên trái, loại anh hay dùng."
**
Tắm một lúc lâu, Hề Vi có hơi mệt nên ngâm mình trong nước nóng thêm mấy phút.
Dòng suy nghĩ bốc lên theo hơi nóng mờ mịt, y mới chợt nhận ra, mình và Chung Thận đã bắt đầu sống chung.
Tuy rằng trước đây không sống chung, y vẫn thường xuyên được Chung Thận chăm sóc, nhưng vì quan hệ vốn dĩ là vậy nên y chưa từng có cảm giác trực quan về việc "được chăm sóc". Hôm nay cảm giác này lại rõ ràng đến lạ, đột nhiên trồi lên mặt nước trong vô thức giống hệt suy đoán trong đầu y.
Nếu chỉ dựa vào trực giác thì y gần như có thể đưa ra kết luận rồi. Tuy nhiên trực giác lại thiếu đi logic nhân quả, thành thử Hề Vi vẫn chưa hiểu lắm, chỉ lờ mờ cảm thấy một sự thôi thúc muốn vạch trần Chung Thận để kiểm chứng sự chính xác của suy đoán của bản thân, hoặc để tìm kiếm một kiểu khoái cảm khác —— là kiểu gì thì y cũng chưa rõ, nhưng nó đã tồn tại rồi.
Hề Vi lau khô tóc bước ra khỏi phòng tắm, Chung Thận mới chuẩn bị xong đồ ăn, đang đợi y trước bàn.
Trên bàn có hai tô mì thơm ngon và một đĩa rau xào.
"Không kịp làm gì nhiều, anh ăn tạm nhé." Chung Thận đẩy mì đến trước mặt y. Thực ra đã nấu ngon lắm rồi, nhưng vì hiểu rõ quy cách ăn uống thường ngày của y nên vẫn giải thích vài câu theo bản năng, cứ như nếu không nói ra thì y sẽ chê vậy.
Khi Hề Vi bắt đầu ăn, Chung Thận còn lén nhìn sắc mặt y, như để đánh giá xem y có thích hay không.
Trước đây cũng vậy sao? Hề Vi đặt một dấu chấm hỏi trong lòng, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.
"Không ngon à?" Chung Thận tự nếm thử vài miếng.
"Không phải, ngon lắm." Hề Vi rất nể mặt, từ tốn ăn hết cả tô. Từ lúc dậy tới giờ vẫn chưa ăn gì, đúng là y hơi đói thật.
Điện thoại không ngừng nhận tin nhắn mới, đều là người đến nghe ngóng sau khi hay tin, Hề Vi tạm thời không trả lời ai cả, chỉ nhắn vài câu với Phương Trữ, rồi đặt điện thoại xuống, phát hiện Chung Thận lại đang nhìn mình.
"Hồi nãy trên xe chúng ta vẫn chưa nói xong..." Chung Thận đột nhiên nói: "Anh mới nói được một nửa, không nói tiếp à?"
Hề Vi vờ như đã quên, mất vài giây để nhớ lại: "Lúc đó tôi nói gì ấy nhỉ?"
Hề Vi luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, khiến người ta khó lòng nhận ra là y có cố ý hay không.
Người muốn tiếp tục chủ đề này hơn thì tự nhiên sẽ bị đẩy vào thế yếu, trong mắt Chung Thận lóe lên chút chật vật, nhưng một khi khát khao bày tỏ dần lớn mạnh vươn lên khỏi mặt đất thì khó mà dừng lại khi đã nói được câu đầu tiên: "Anh nói, em không chỉ là bạn."
"..."
Chung Thận có lẽ không biết dáng vẻ của mình lúc này ra sao, một sự kiềm chế cực độ, ánh mắt run rẩy, nhưng lại tự cho rằng mình đã che giấu rất giỏi.
Trước đây, Hề Vi đúng là không phát hiện, nhưng có lẽ không phải vì hắn che giấu tốt, mà là y chưa từng để tâm.
"Ngoài tình bạn ra, giữa người với người còn rất nhiều mối quan hệ phức tạp khác." Hề Vi rút một tờ giấy lau tay: "Dù sao chúng ta cũng bên nhau nhiều năm rồi, từng có... tiếp xúc thân mật nhất, giờ làm bạn cũng sẽ không còn trong sáng nữa."
"Vậy nên?"
"Vậy nên?" Hề Vi nhìn Chung Thận: "Nếu em có điều gì rõ ràng muốn nghe, Chung Thận, đáng lẽ em phải tự mình nói ra, chứ không nên hỏi tôi."
"..."
Chung Thận như một sợi dây đã kéo căng đến cực hạn, bị y gảy đi gảy lại, hoặc là chơi ra một khúc nhạc đúng điệu, hoặc là sẽ đứt phăng...
"Em muốn chúng ta là gì?" Hề Vi như một thợ săn, chứ không phải nghệ sĩ. Chung Thận tất nhiên sẽ bị đứt phăng trong tay y.
"Em muốn... là được sao?" Chung Thận thử nắm tay y: "Muốn anh thích em, cũng được chứ?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");