Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau đó, họ vẫn làm.
Tấm rèm dày nặng che khuất ánh sáng, ranh giới giữa ngày và đêm trở nên mơ hồ, không biết mặt trời đã lặn từ lúc nào.
Cổ tay Hề Vi bị Chung Thận đè mạnh xuống, gập lại trên một bên gối, khi thì siết chặt khi thì lún vào ga giường theo động tác của hắn. Nhiệt độ không ngừng tăng lên, máy tạo độ ẩm phun sương trong bóng tối, dù vậy không khí vẫn nóng bức và ngột ngạt, Hề Vi tranh thủ chạm vào điều khiển từ xa của điều hòa, bật chế độ lạnh nhất nhưng vẫn thấy nóng.
Mỗi khi vào trạng thái, Chung Thận lại có sức lực dồi dào, có lẽ vì chỉ lúc này hắn mới có thể nhận được phản hồi tốt từ Hề Vi.
Tính cách Hề Vi mạnh mẽ, phương diện này cũng vậy. Nhưng sự mạnh mẽ của Hề Vi không thể hiện ở việc tranh giành ngôi đầu mà là trạng thái lão luyện, tâm trạng tốt thì thế nào cũng được, thậm chí còn có thể tận hưởng việc bị Chung Thận đùa nghịch, biểu cảm đó khiến ai nhìn cũng sẽ có ảo giác được y dung túng, chiều chuộng.
Nhưng đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Khoảng bảy giờ, nghỉ giữa hiệp. Bệnh sạch sẽ của Hề Vi nổi dậy, đổi ga trải giường và đi tắm lần nữa, y còn chưa ra khỏi phòng tắm, Chung Thận đã bất ngờ xông vào, đè y lên kính phòng tắm chịch một trận.
Ba tháng không thân mật, tình cảm không biết ra sao, nhưng cơ thể đã nhớ nhau. Sở dĩ có thể duy trì mối quan hệ nhiều năm như vậy, không chỉ nhờ tính cách mà còn nhờ sự hòa hợp trên giường. Nhưng sự hòa hợp này do định mệnh hay do thời gian mài giũa mà thành thì thật khó nói.
Hề Vi vẫn nhớ, lần đầu tiên của mình và Chung Thận đã thất bại thảm hại.
"Hôm đó ai ngờ em lại khóc," Hề Vi nhớ lại chuyện cũ, nói mà không hề nể mặt: "Tâm trạng của tôi như nuốt phải ruồi, thoáng chốc chỉ có hai suy nghĩ."
"Suy nghĩ gì?" Chung Thận ngượng ngùng quay mặt đi dường như không muốn đối diện với quá khứ đen tối, nhưng lại có chút tò mò.
Hề Vi nói: "Một, kiểm tra chứng minh thư, xem có đủ tuổi không. Hai, nghi ngờ bản thân là trai thẳng, nếu không sao lại không có cảm giác."
Chung Thận: "..."
Ngày hôm đó đúng thật là nát bét.
Hề Vi không biết tại sao Chung Thận lại trông như đi đưa đám, vừa bước vào đã căng cứng cả người, giống như một cậu bé ngoan bị ép bán dâm. Nhưng rõ ràng là Chung Thận đã chủ động nhắn tin hẹn y, nói muốn qua đêm với y. Vì chuyện này mà Hề Vi đặc biệt từ chối một buổi xã giao, ở nhà chờ hắn đến.
Hồi ấy, Hề Vi vẫn chưa hiểu rõ về thân phận kim chủ của mình, dù sao thì y cũng không có kinh nghiệm làm kim chủ, cách cư xử phỏng theo khi yêu, tâm thế cũng rất giống bạn trai. Y thậm chí còn rất ga lăng mua hoa, rồi cắm vào bình thủy tinh ở phòng khách, đó là một bó hoa hồng trắng đang chớm nở.
Tuy nhiên toàn bộ tâm trạng tốt đẹp đã bị Chung Thận phá hỏng. Hắn không nhìn thấy hoa của y, nở nụ cười giả dối, còn khó coi hơn cả khóc, khi y chủ động hôn thì hắn lại tránh đi.
Sắc mặt Hề Vi trầm xuống tại chỗ: "Cậu có ý gì đây?"
Chung Thận buồn cười thật sự, vậy mà lại bị một câu của y dọa đến mức bật khóc. Hề Vi sửng sốt, không ngờ mình lại đáng sợ như vậy. Bởi vì thân phận đặc biệt, ngày thường quả thực có không ít người sợ y, nhưng đằng sau những ánh mắt sợ hãi đó là màu nền của sự nịnh nọt và mê đắm, tóm lại, bọn họ đều muốn đến gần y, chứ nào có ai muốn lùi bước.
Chung Thận lắp bắp nói "xin lỗi anh", để bù đắp phản ứng từ chối trong vô thức vừa rồi, hắn chủ động ôm rồi hôn lên môi y.
Hề Vi không còn cảm giác gì nữa, chỉ nhìn Chung Thận vụng về tất bật trên người mình với vẻ mất hứng, nhìn thấu đối phương trong nháy mắt: Muốn đổi đời nhưng lại không có bản lĩnh, kỹ năng diễn xuất thế này mà cũng đòi nổi tiếng?
Cuối cùng vẫn không tới đâu, vì Chung Thận hoàn toàn không biết làm như thế nào, thậm chí còn không chuẩn bị trước. Hề Vi lạnh nhạt tiễn khách, quay đầu quẳng bó hồng kia vào thùng rác.
Nhưng đêm đó vẫn có thu hoạch. Từ đó, Chung Thận học được cách lấy lòng kim chủ, còn Hề Vi cũng học được cách làm kim chủ. Bảy năm sau đó, y không bao giờ mua hoa cho Chung Thận nữa.
...
Hôm nay nhắc lại chuyện cũ, vẻ xấu hổ trên mặt Chung Thận không thua gì trước kia, nhưng hắn đã hai mươi sáu tuổi, đã sớm học được cách giải quyết mọi chuyện bằng sự im lặng, đồng thời cũng biết cách khơi dậy hứng thú của Hề Vi, hắn hôn từ cằm đến cổ y, vuốt ve triền miên từng tấc, từ phòng tắm lại quay về phòng ngủ, bắt đầu lần thứ ba.
Sau nửa đêm, cuối cùng họ cũng cùng nhau đi ngủ.
Có lẽ hôm nay nhắc tới quá nhiều chuyện quá khứ, Hề Vi hiếm hoi mơ thấy Chung Thận. Người trong mơ và người bên gối là cùng một người, nhưng ánh mắt và giọng điệu lại khác nhau, một người ngây ngô non nớt, còn người kia kiệm lời lãnh đạm. Thời gian lặng lẽ trôi, y không để ý Chung Thận đã bắt đầu trở thành như vậy từ bao giờ.
Hề Vi cau mày trong mơ, ngủ không yên giấc.
Lúc tỉnh dậy đã là chín giờ sáng hôm sau. Thời gian y thức dậy là bình thường đối với múi giờ trong nước, nhưng bản thân y chưa điều chỉnh được tình trạng lệch múi giờ, đồng hồ sinh học trong cơ thể đang rối loạn, y vừa mở mắt ra đã cảm thấy hơi hoang mang, bất chợt không biết mình đang ở đâu.
Bên phải trống rỗng, Chung Thận đã dậy rồi. Cửa phòng mở, Border Collie với Alaska nằm ở cuối giường, một đứa trố mắt lè lưỡi thở dốc, một đứa toan nhảy lên giường, rên ư ử.
Hề Vi không cho: "Không được lên." Y khoác áo ngủ xuống giường, hai chú chó dính như sam bám theo sau, cùng y rửa mặt thay quần áo, rồi xuống lầu.
Hai chú chó này có tên, Border Collie tên bé Đen, Alaska tên bé Trắng. Nghĩ cũng biết không có chuyện do Hề Vi đặt được. Đây là kiệt tác của Chung Thận.
Hai năm trước, khi Hề Vi mang chó về nhà, đúng lúc Chung Thận cũng đang ở đó nên chuyện đặt tên đương nhiên sẽ tham khảo ý kiến của người nọ. Khi Chung Thận đưa ra cái tên "bé Đen" và "bé Trắng", Hề Vi nhìn hắn mấy lần, không biết hắn đang nghiêm túc hay nói đùa.
Hai người đàn ông không giỏi nói đùa im lặng vài giây, người này nghiêm túc hơn người kia, cuối cùng Hề Vi nói: "Được rồi."
"..."
Tiếng Trung uyên thâm: "được rồi" rốt cuộc là được hay không được, Chung Thận cũng không hiểu.
Cho đến một ngày, hắn chính tai nghe Hề Vi gọi tên cún bằng giọng bực bội: "Bé Trắng, cút khỏi người tao."
Khi đó, Alaska vẫn là một bé cún, giống như một quả bóng lông tròn ủm chân ngắn, bị Hề Vi chán ghét đẩy ra, nhưng vẫn kiên trì lăn về chân y, nhất quyết phải được Thái tử điện hạ sủng ái.
Chung Thận thấy thương nên ôm nó đi, bất chấp nó có thể hiểu tiếng người hay không, vẫn tự mình dạy: "Vừa rồi anh ấy ôm mày năm phút rồi. Mày phải biết đủ thì dừng, có vậy anh ấy mới thích mày được chứ."
Bé cún "ăng ẳng" hai tiếng, như thể thật sự hiểu được.
**
Lúc Hề Vi xuống lầu, bữa sáng đã chuẩn bị xong.
Chung Thận đang nghe điện thoại bên cửa sổ, có vẻ như Đường Du tìm hắn bàn chuyện tiếp theo của hot search. Hề Vi nghe được vài câu, thuận miệng hỏi: "Hôm nay em không có việc à?"
"Vừa đóng máy, muốn nghỉ ngơi vài ngày." Chung Thận cúp máy, ngồi xuống ăn cùng Hề Vi. Điện thoại mới đặt lên bàn, đột nhiên lại vang lên. Hề Vi nhìn lướt qua tên người gọi, là "tiểu Niệm".
—— Chung Niệm, em gái của Chung Thận.
Hề Vi từng gặp nó vài lần, năm nay mười bốn tuổi, đang học cấp hai.
Nhìn thấy tên em gái, Chung Thận khựng lại, sau đó ấn tắt. Vài phút trước, quản gia đã dẫn bé Đen và bé Trắng ra ngoài đi dạo, chỉ có hắn và Hề Vi là hai người duy nhất ở lầu một trống trải của biệt thự. Tiếng rung vừa dứt, bầu không khí liền trở nên yên tĩnh một cách vi diệu. Hề Vi liếc nhìn hắn, khó hiểu nói: "Sao không nghe máy?"
"Ăn trước đã, lát nữa em sẽ gọi lại cho nó." Chung Thận vẻ mặt như thường: "Hôm nay anh có đi làm không? Hình như hơi muộn rồi."
Không ngờ Hề Vi lại nói: "Không đi, tôi cũng muốn nghỉ ngơi vài ngày."
"..."
Đương nhiên Hề Vi muốn nghỉ là nghỉ, không ai quản lý y có chấm công hay không. Nhưng y không phải công tử bột sống lay lắt qua ngày, khi Chung Thận biết y, y đã nắm giữ thực quyền trong tập đoàn. Hơn nữa, quyền lực của Hề Vi không hoàn toàn đến từ thân phận của y, Hề Vi có phe phái của riêng mình, một bộ phận quản lý cấp cao được đích thân y cất nhắc, ưu tiên phục tùng y, kế đó là mệnh lệnh của bố mẹ y.
Vì lý do này, có người khịa rằng Thái tử họ Hề sắp mưu quyền soán vị. Nhưng hiện thực không drama như vậy, bởi vì năng lực vượt trội, Hề Vi đã sớm vào ban quản lý và có tiếng nói rất cao trong nhà, bố mẹ đều dung túng y, một số quyết định quan trọng thậm chí còn phụ thuộc vào y, nếu không thì mâu thuẫn về việc y come out đã không bị lộ ra nhanh chóng như vậy.
Vì vậy, việc Hề Vi không muốn đi làm rất đáng để suy ngẫm. Chung Thận cảm thấy chắc chắn liên quan đến vị hôn thê do gia đình y sắp xếp.
... Đây là liên hôn sao? Hay có ẩn tình nào khác?
Chung Thận không hỏi, Hề Vi cũng không định chủ động giải thích. Hai người yên lặng dùng bữa sáng, nhưng chưa được mấy phút, điện thoại của Chung Thận lại đột nhiên vang lên, tên hiện thị trên màn hình vẫn là "tiểu Niệm".
Hề Vi không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt bảo: "Em bắt máy đi, không tiện để tôi nghe thì ra ngoài nghe."
"..." Rõ ràng đã bị y đoán trúng, nếu Chung Thận lại tắt nữa thì có vẻ cố ý, hắn đành phải cầm điện thoại, ra ngoài nghe máy.
Hề Vi phần nào cảm thấy không vui, phảng phất có cảm giác bị xúc phạm. Y không nghĩ giữa Chung Thận với con nhóc mười bốn tuổi có thể có bí mật gì không tiện để mình nghe, chỉ có thể kết luận rằng mối quan hệ của họ không thể công khai.
Hề Vi biết kha khá về tình hình gia đình Chung Thận. Ba của Chung Thận là cảnh sát, mẹ là giáo viên cấp ba, tư tưởng tương đối truyền thống. Nghe nói hồi đó, khi Chung Thận muốn thi vào Học viện Hí kịch, ba mẹ hắn đều không đồng ý, Chung Thận đã phải dựa vào giấc mơ điện ảnh đầy trong đầu mình để kiên trì thuyết phục họ.
Sau đó...
Bọn họ từng gặp Hề Vi, nhưng không thân.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hề Vi bất ngờ nảy ra một câu hỏi, Chung Thận giới thiệu mình với ba mẹ thế nào nhỉ? Bạn? Sếp? Có giấu được không?
Nghĩ vậy, y đột nhiên cảm thấy, Chung Thận lớn lên trong gia đình truyền thống như vậy mà khi đó lại có thể đồng ý dứt khoát để được y bao nuôi, thật sự là rất nỗ lực vì giấc mơ điện ảnh.
Hèn gì trước mặt y lại chuyên nghiệp như vậy.
Ngay cả bữa sáng này —— Hề Vi múc một muỗng cháo, nếm ra không phải hương vị mà phòng bếp thường làm —— đây là bữa sáng do Chung Thận làm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");