Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người đi xe của Hề Vi, xuất phát vào khoảng 12 giờ trưa. Để phòng trường hợp không có việc gì làm khi phải đợi Hề Vi vào buổi chiều, Chung Thận đã lấy vài cuốn sách từ phòng làm việc để giết thời gian.
Từ hồ Minh lái xe đến nhà họ Hề mất khoảng bốn mươi phút. Chung Thận đã từng đến đây một lần, từng thấy căn biệt thự lớn như lâu đài đó. Xét về tổ tiên, nhà họ Hề có lai lịch tương đối lớn, theo như lời kể thì mấy đời trước từng có vài vị danh nhân của thời đại. Hắn từng nghe người khác khen ngợi Hề Vi không hổ danh là con cháu của người này người kia. Nhưng Hề Vi lại thầm rất khinh thường, nói rằng tất cả đều là giả: "Ông nội tôi lấy danh tiếng của những tiền bối có cùng họ nhưng không liên quan gì để nâng cao danh tiếng của bản thân thôi. Theo cách nói của giới giải trí các em thì gọi là ké fame đó."
Chung Thận: "..."
Hề Vi không cảm thấy mình nổi loạn, nhưng đánh giá một cách khách quan, y vẫn khá nổi loạn.
Chung Thận không quen đường nên bật định vị trong xe. Bốn mươi phút không phải là ngắn, nhưng cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, Hề Vi ngồi trên ghế phụ nói chuyện với em họ của mình, Hề Lan, về vài chuyện gia đình, không biết xe đã đến cổng từ lúc nào.
Chung Thận quả thực xem mình như tài xế, ngay cả cái tính "công cụ chạy bằng cơm" của tài xế riêng bên cạnh Hề Vi cũng học theo, suốt đoạn đường không nói một câu thừa, sau khi dừng xe liền xuống mở cửa, nói với Hề Vi: "Anh vào đi, em sẽ đợi ở đây."
Hắn không hỏi Hề Vi mấy giờ ra, giống như không hề vội chút nào. Thực ra, nếu hôm nay trong nhà không phải nói về chuyện kết hôn, dễ dẫn đến cãi vã, Hề Vi cũng không ngại đưa hắn vào luôn.
Vừa bước xuống xe, Hề Vi mới nhận ra: "Em cũng chưa ăn gì mà, đi tìm chỗ nào ăn trước đi, không cần phải đợi tôi suốt đâu."
"Ừm, em không sao." Chung Thận trả lời không rõ ràng, dựa vào cửa xe nhìn Hề Vi đi vào, ánh mắt bình tĩnh như mọi khi, không có chút biểu hiện khao khát muốn vào nhà cùng với y. Trông như tòa lâu đài to lớn này, biểu tượng của tiền bạc và danh vọng, chẳng hề hấp dẫn hắn, mà thế thì lại có vẻ mâu thuẫn với hành động đi thăm bến tàu của Hoàng Khải Chinh.
Hề Vi nhìn hắn, không nói gì thêm, sau đó bước vào nhà để đối mặt với những phiền não không thể tránh khỏi.
**
Tục ngữ có câu, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nhà giàu cũng không tránh khỏi. Mà Hề Vi chính là cảnh khó nhằn nhất trong mắt mọi người trong nhà họ Hề.
Hề Vi là một đứa trẻ có chỉ số IQ cao bẩm sinh, trong khi bạn bè cùng trang lứa chơi bùn, đá bóng, đánh nhau thì y ở nhà đọc sách, làm bài tập, học ngoại ngữ. Không phải do ba mẹ ép buộc, mà do y tự nguyện và coi đó là niềm vui. Thời thơ ấu của y hầu như không có hoạt động giải trí nào, thích nhất là quấn lấy người cô làm giáo sư ngành triết học của mình để học hỏi mọi thứ, cho đến khi cô cảm thấy mình không còn gì để dạy nữa thì mới mặc kệ y.
Trong mắt Hề Vi, cô chắc chắn là người thông thái nhất nhà. Nhưng trong mắt đám người Hề Vận Thành thì cô con gái này lại là người kém cỏi nhất trong nhà —— không hiểu biết gì về kinh doanh, dù là dạy người hay viết sách cũng chẳng có thành tựu đáng kể nào, chỉ được mỗi cái phong thái tốt, là một người đẹp trí thức được mọi người khen ngợi.
Còn tính cách của Hề Vi thì nằm giữa ông nội và cô. Cho đến ngày trước khi Hề Vi come out, y vẫn là niềm tự hào của Hề Vận Thành; y không chỉ có tài kinh doanh mà còn học rộng, hiểu biết về triết học, thông minh xuất chúng. Nhưng đời người không thể không có khuyết điểm, thông minh quá sẽ gặp rắc rối. Quả nhiên, Hề Vi đột nhiên come out mà không hề báo trước.
Ông nội của y đến giờ vẫn không hiểu tại sao lúc đó y không hề có bạn trai lại phải come out. Hề Vi chỉ coi đó là một hành động đơn giản để khẳng định bản thân: "Con là vậy đó, báo cho mọi người biết một tiếng thôi."
Sau đó, gia đình cũng dần quen với những lần tranh cãi. Chuyện Hề Vi bao nuôi nam nghệ sĩ bên ngoài không phải là bí mật, Hề Vận Thành dù bực bội, nhưng luôn cho rằng y chưa ổn định, qua vài năm nữa suy nghĩ lại sẽ ổn thôi.
Hiện tại Hề Vi đã hai mươi chín tuổi rưỡi, một chân đã bước vào ngưỡng ba mươi. Người ta thường nói tuổi ba mươi vững vàng, Hề Vận Thành cảm thấy đã đến lúc rồi, chuyện hôn nhân không thể trì hoãn, cho dù là kết hôn giả cũng phải kết. Chỉ khi dán cái nhãn "đã kết hôn" lên trán Hề Vi, y mới có thể nhận ra rằng mình nên bước vào giai đoạn tiếp theo của cuộc đời.
Khoảng hơn một giờ chiều, bữa ăn vừa bắt đầu, Hề Vi đã biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì hôm nay. Quả nhiên, ông cụ không chút vòng vo, hỏi thẳng luôn: "Chuyện kết hôn cháu suy nghĩ đến đâu rồi?"
"..."
Ba người nhà cô, ba mẹ của y, cùng với ông nội đều chăm chú nhìn y, Hề Vi bình thản đáp: "Cháu không muốn kết hôn."
Y không thích dùng lời dối trá để đối phó, thẳng thắn nói: "Hiện giờ cháu sống rất tốt, tại sao lại phải tự đưa mình vào giai đoạn tiếp theo? Chê cuộc sống quá thoải mái nên kiếm chuyện cho cực ạ?"
Hề Vận Thành nói: "Vô lý, sao lập kế hoạch cho tương lai lại gọi là kiếm chuyện cho cực? Người không lo xa ắt sẽ buồn gần, giờ cháu cảm thấy cuộc sống thoải mái, qua vài năm sẽ không còn thoải mái nữa."
Hề Vi nghe tai này lọt tai kia, gắp đồ ăn. Hề Vận Thành bất mãn nói: "Đều tại cô của cháu hết, cứ dạy cháu ba cái thứ vô bổ, làm cháu lệch lạc. Triết học gì đó có gì tốt?"
Cô Hề Oánh cười xòa, tinh nghịch đáp lại ông cụ: "Học triết còn tốt hơn học văn, Plato cũng từng nói triết gia là người phù hợp nhất để làm chính trị gia mà. Khả năng quản lý của Vi Vi giỏi như vậy cũng nhờ một phần công lao của con đấy."
Hề Vận Thành hừ lạnh: "Đừng có mà vớ vẩn, tôi không muốn nghe."
Hề Vi nói: "Cháu đói rồi, ăn xong rồi nói chuyện được không?"
"Cháu còn nuốt trôi à?" Hề Vận Thành biết rõ hành tung của y: "Để người tình nhỏ của cháu ngoài cửa, để người ta đói bụng chờ đợi, cháu đúng là có phong thái của hoàng đế nhỉ."
Hề Vi: "..."
Sau đó, cũng không có chủ đề gì mới mẻ, chỉ xoay quanh lợi ích của việc kết hôn, vừa ép vừa dụ, khuyên y kết hôn.
Hề Vi nghe mà thấy phiền, vừa cố gắng kiên nhẫn lắng nghe, vừa xuất hồn để suy nghĩ. Điều gì đã khiến y phải ngồi đây và chịu đựng những thứ này?
Có lẽ là vì cuộc sống độc lập và yên bình hiện tại của y vẫn dựa trên sự hỗ trợ từ gia đình. Độc lập không hoàn toàn, yên bình cũng chỉ là bề ngoài. Người không lo xa ắt sẽ buồn gần, câu này vậy mà đúng thật.
**
Trong khi Hề Vi đang ăn thì Chung Thận đang ngồi trong xe nghe điện thoại.
Hôm nay có công việc - hầu như không có ngày nào hắn không có công việc. Đường Du hỏi: "Sao gọi mấy lần em mới nghe máy, bận gì đó?"
Chung Thận đáp: "Điện thoại để chế độ im lặng nên không nghe thấy, có chuyện gì vậy?"
Ban ngày ban mặt để điện thoại im lặng làm gì? Đường Du không hiểu, nghe hắn hỏi lại "có chuyện gì vậy?" thì càng đau tim hơn: "Tối qua xảy ra chuyện gì vậy? Tổng giám đốc Hề có nổi điên không?"
"Không có."
"Không có thì tốt, haiz, làm chị hú hồn hú vía." Đường Du nhận ra sự qua loa trong lời nói của Chung Thận, có chút không biết nên trả lời như thế nào. Thật ra trước kia hắn cũng vậy, cơ mà cô chưa từng để bụng, nhưng kể từ khi bị hắn block, cô mới chợt nhận ra mình vẫn luôn cho rằng mình và Chung Thận có tình chiến hữu cùng bị Hề Vi "áp bức", giống như đồng nghiệp có thể tụ tập cùng nhau than phiền về sếp, nhưng thực tế không phải vậy.
Chung Thận thực chất không phải là đồng nghiệp của cô, mà là một ông chủ khác, tình cảm đối với Hề Vi dường như không giống cô.
Đường Du chậm chạp điều chỉnh lại vị trí của mình, trong lòng thấy hơi buồn. Không phải vì địa vị bị giảm sút, mà là đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và Chung Thận ngày càng xa.
Trong tiềm thức, cô coi hắn là bạn, nên mới hay nói năng không giữ mồm miệng. Nhưng Chung Thận hình như chưa bao giờ coi cô là bạn, vì vậy nên không bao giờ chia sẻ tâm sự, luôn lạnh nhạt và qua loa.
Nhưng mà ngoài cô ra, Chung Thận cũng có bạn bè nào khác đâu? Con người sao lại có thể lầm lì và nhạt nhẽo đến thế, thảo nào trạng thái tinh thần có vẻ rất lạ lùng, khó đoán vô cùng.
Đường Du kìm nén suy nghĩ lung tung, nghiêm túc nói về công việc: "Bộ phim tiếp theo em định khi nào vào đoàn, có kế hoạch gì chưa?"
"Để sau đi, dạo này em hơi mệt." Chung Thận nói.
"Được rồi, lát nữa chị sẽ gửi vài kịch bản cho em, em từ từ chọn." Đường Du đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền đổi chủ đề: "À đúng rồi, sáng nay ba em đột nhiên gọi điện cho chị..."
Chung Thận sững sờ: "Ông ấy nói gì với chị?"
Đường Du nói: "Cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm chuyện trong ngành, hỏi em bận không, có mệt không, với vài chuyện linh tinh khác. Chị nghe ý ông ấy hình như không thích em làm diễn viên cho lắm? Không ngờ còn hỏi chị liệu em có thể đổi nghề được không, chị nghe mà ngơ ngác... Em đã vào nghề được bảy năm rồi, sao gia đình vẫn còn phản đối thế?"
"..." Chung Thận im lặng một lúc: "Không cần để ý đến ông ấy, lần sau nếu họ gọi lại thì chị đừng nghe."
Đường Du cười: "Không sao, chị cũng không bận, nói chuyện phiếm thôi mà." Lại nói về công việc: "Em định nghỉ ngơi mấy ngày? Tốt nhất là cho chị một thời gian cụ thể, nếu không sẽ khó sắp xếp lịch trình."
Vấn đề này rất quan trọng. Cô đoán rằng bây giờ Chung Thận chắc đang ở cùng Hề Vi, dỗ dành Hề Vi đương nhiên quan trọng hơn chạy show, nhưng cũng không thể quá lơ là công việc, hở ra là thất hứa, không giữ chữ tín.
Chung Thận lại nói: "Trước tiên nghỉ một tháng đi."
Đường Du kinh ngạc: "Một tháng? Năm ngoái cả năm em cộng lại cũng không nghỉ được một tháng."
Đặc biệt là bây giờ đang là thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, chưa biết liệu có tiếp tục duy trì mối quan hệ với Hề Vi hay không, càng phải nắm chắc công việc, có lý nào lại nghỉ dài như vậy?
Đường Du rất hoang mang, đột nhiên nghi rằng có phải Chung Thận đã bị gia đình ảnh hưởng nên không muốn làm nghề này nữa hay không? Không thể nào? Cậu ấy thích đóng phim đến thế cơ mà.
"Thôi được rồ..." Nhận ra Chung Thận không muốn nói chuyện, cô cũng không muốn cứ một mình dài dòng mãi: "Em tự biết rõ là được rồi, vậy em cứ làm việc của mình đi, có gì cần thì liên lạc với chị."
Nói xong, Đường Du hiếm khi chủ động cúp điện thoại.
Chung Thận đặt điện thoại xuống, trên khuôn mặt lộ ra vẻ bình tĩnh đã có thể bỏ qua mọi tác động từ bên ngoài từ lâu. Hắn hạ cửa sổ xe xuống một nửa, để gió lùa vào, rồi mở sách ra, tiếp tục đọc trang vừa rồi chưa đọc xong.
**
Lúc Hề Vi ra ngoài, mặt trời đã lặn xuống dưới chân trời, chỉ còn một vệt sáng mỏng manh, tỏa ra thành ráng chiều tối tăm trên bầu trời, sắp sửa tắt lịm.
Chung Thận gục đầu lên vô-lăng, không biết đã ngủ từ lúc nào.
Nếu không nhớ nhầm, xe vẫn đậu ở vị trí như lúc y rời đi, không hề xê dịch dù chỉ một centimet —— Chung Thận không đi ăn.
Hề Vi cau mày, cảm giác hành động này của hắn giống như việc dầm mưa tối qua, đều là mưu tính và cố ý. Nói nặng thì là tính toán, nói nhẹ thì là làm nũng, chung quy lại cũng chỉ muốn đòi y thứ gì đó.
"Dậy đi." Hề Vi gõ vào cửa sổ xe.
Song, dù phiền đến mấy thì Chung Thận cũng không phiền bằng ông nội y, thậm chí còn làm người ta cảm thấy nhẹ nhõm, ít nhất ý định ban đầu của Chung Thận là lấy lòng y chứ không phải gây rối.
"Để tôi lái." Hề Vi đẩy Chung Thận mới sực tỉnh, đang còn có chút ngơ ngác nhìn mình sang ghế phụ: "Đưa em đi ăn."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");