Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mua Mạng Vợ Nhỏ
  3. Chương 51
Trước /42 Sau

Mua Mạng Vợ Nhỏ

Chương 51

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Phần 51

CHƯƠNG KẾT.

Tôi ra sau nhà rửa mặt, sẵn tiện gọi điện thoại cho Cảnh Đức, Cảnh Dục nói chú ấy giấu lão Bảy, tôi lúc này cần tìm lão Bảy có việc. Cảnh Đức nghe tôi nói có chuyện quan trọng, chú ấy cũng tiện đường đến công ty, sẽ ghé qua nhà tôi một chút. Lúc Cảnh Đức đến, cha mẹ tôi đã vào trong nhà nghỉ ngơi, tôi thấy sắc mặt họ không được tốt lắm, chắc vẫn còn sốc về chuyện của tôi. Nếu như có thể giấu được chuyện này mãi mãi, tôi nguyện sẽ không nói cho ai nghe… nhìn họ đau lòng vì tôi, tôi thật sự không chịu được.

– Chị Hai, có chuyện gì vậy chị?

Tôi nhìn Cảnh Đức ngồi đối diện mình, tôi thẳng thắng đi vào vấn đề, không vòng vo câu thời gian nữa:

– Chú Năm… tôi biết chú giấu lão Bảy… chú có thể để cho tôi gặp ông ấy một chút được không?

Cảnh Đức ngỡ ngàng, hay nói đúng hơn là hoàn toàn kinh ngạc, phải mất gần phút sau, chú ấy mới ngập ngừng lên tiếng:

– Chị… sao chị biết?

– Vì sao tôi biết không quan trọng đâu, chú có thể để ông ấy gặp tôi một chút được không?

Cảnh Đức lại hỏi:

– Chuyện gì mà quan trọng vậy chị Hai? Anh Hai có biết không?

– Tạm thời anh ấy chưa biết, tôi đợi anh ấy đi công tác về sẽ nói…

– Nhưng… thật sự là không có gì nguy hiểm phải không chị?

Thấy Cảnh Đức đột nhiên lo xa, tôi khẽ cười:

– Làm gì có chuyện nguy hiểm, tôi chỉ muốn hỏi ông ấy vài chuyện liên quan đến chú Đông thôi… chú đừng có nghĩ sâu xa quá.

Cảnh Đức chau mày, chú ấy trầm ngâm suy nghĩ một lát mới gật đầu đồng ý với tôi.

– Được rồi, chỉ cần chị không có gì nguy hiểm thì chị muốn gặp ai cũng được… lát nữa em cho người đưa chú Bảy đến đây luôn hả chị?

Tôi gật gật đầu:

– Chú đưa ông ấy đến đây, tôi hỏi vài chuyện xong sẽ đưa ông ấy về… yên tâm, chỉ là vài chuyện linh tinh thôi mà.

– Vậy… em về công ty trước, có gì chị cứ gọi cho em.

– Cảm ơn chú.

Cảnh Đức về công ty được khoảng 30 phút thì có xe đưa lão Bảy đến gặp tôi. Đúng như những gì mà Cảnh Dục đã nói với tôi, lão Bảy chính là đồng phạm của lão Đông trong vụ bắt cóc tôi năm ấy. Ông ấy nói, vì để có tiền chữa trị cho vợ, ông ấy bắt tay với lão Đông lập ra kế hoạch bắt cóc tôi, cho tôi uống Bán Linh Đơn rồi đem về cho nhà họ Huỳnh trước, đợi sau khi hạ huyệt, lợi dụng mình là người của trại hòm, chuốc say người canh giữ huyệt mã, đào trộm huyệt đưa cơ thể tôi ra ngoài rồi cho tôi uống thuốc giải. Bọn họ dự định sau khi đưa tôi ra khỏi rừng an toàn, sẽ để tôi vào xe tải chuyên chở gỗ, đưa tôi lên thành phố. Như vậy, dù công an có tìm được tôi cũng không biết ai bắt cóc tôi, công an cũng sẽ điều tra được cha mẹ tôi là ai rồi đưa tôi về lại nhà. Nhưng sự việc không tiến triển theo như ý họ muốn, tôi giữa đường tỉnh dậy, lão Đông và tôi bị nhánh cây đè bẹp, lão Đông chết ngay sau đó, còn tôi thì được cha mẹ tôi cứu đưa đi. Lúc lão Bảy phát hiện lão Đông không đưa tôi lên xe chở gỗ, lão mới nghi ngờ có chuyện chẳng lành, lúc lão tìm thấy lão Đông thì ông ấy đã chết. Lão Bảy sau khi lấy tiền chữa trị bệnh cho vợ, vợ lão cũng không qua khỏi, lão bỏ nghề, chuyển đến vùng hẻo lánh sống dằn vặt đến tận bây giờ.

Kể đến đây, lão Bảy khóc nghẹn ngào:

– Cô ơi, tôi biết tôi sai rồi, tôi sống từng ấy năm cũng đủ dằn vặt rồi cô ơi… bây giờ… nếu cô muốn tôi đi đầu thú, tôi đi liền… tôi sẽ đi liền.

Tôi nhìn ông ta, tôi tức giận quát:

– Đầu thú? Nếu hôm nay tôi không xuất hiện thì ông có đi đầu thú không? Có đi không? Ông còn dám mở miệng nói với tôi hai chữ “đầu thú”… ông có tin tôi giết ông không? Có tin không?

Lão Bảy quỳ rạp trên mặt đất, cha mẹ tôi vì sợ tôi giết lão thật nên chạy đến can ngăn tôi lại. Tôi thật ra là vì tức giận quá mức nên mới như vậy chứ tôi cũng chẳng có ý định bắt lão phải đi đầu thú vào lúc này. Sau khi bình tâm lại, tôi bắt lão Bảy làm cho tôi một chuyện, sau khi làm xong, tôi sẽ không ép lão phải đi đầu thú nữa. Lão Bảy nghe tôi nói liền gật đầu lia lịa, sau đó liền quay người rời đi. Tôi ngồi trên ghế, trên môi nở một nụ cười trào phúng… lão Đông chết thì coi như hết, lão Bảy ở lại… vậy thì cứ đợi ngày vào tù đi.

Cha tôi đi đến gần tôi, ông khẽ cất giọng đầy lo lắng:

– An An… con thật sự muốn làm như vậy hả con?

Tôi gật đầu, sự kiên định có thừa:

– Phải cha, con không thể tha cho lão Bảy, cũng không thể bỏ qua được cho nhà họ Huỳnh. Chỉ có thể làm như vậy, quãng đời về sau… con mới có thể sống nhẹ nhõm mà không phiền muộn trong lòng…

– Vậy còn Cảnh Long thì sao hả con? Nó có tội gì đâu con?

Nghe mẹ tôi nhắc đến Cảnh Long, sự câm hận trong lòng tôi giảm xuống hơn một nửa, tôi khẽ rũ mắt, giọng nhạt như sương:

– Con với anh ấy, chắc là không sống được với nhau nữa rồi…

Cả ngày hôm ấy, tôi vẫn nhận điện thoại của Cảnh Long, vẫn nhắc nhở anh ấy ăn uống điều độ, tránh làm việc quá sức. Mặc dù đã có quyết định cuối cùng nhưng tôi thật sự không nỡ cắt đứt tình cảm rời xa anh. Nếu vẫn còn đối xử dịu dàng với nhau được giây phút nào thì tôi vẫn sẽ đối xử dịu dàng với anh giây phút đó, để sau này nhìn lại, tôi không cảm thấy hối hận về những việc mình đã làm.

Cảnh Long trong điện thoại báo ngày mai sẽ về, ăn ấy nói mua cho tôi vài món quà, ngày mai sẽ đưa cho tôi. Tắt điện thoại, tôi tự cười khổ với chính bản thân mình…

Ngày mai, biết có còn ngày mai nữa hay không?

……………………………

Sáng ngày hôm sau, tôi dậy thật sớm, đến bệnh viện chăm sóc ba, canh đúng thời gian tiêu chuẩn, tôi pha một ấm trà, ngồi trước sân nhà chờ Cảnh Long đến. Tôi biết Cảnh Long đã về rồi, cũng biết lão Bảy đã đến nhà họ Huỳnh… mới chuyện chắc cũng được phanh phui hết rồi nhỉ?

Tối hôm qua, tôi có đốt cho Cảnh Dục giấy tiền vàng bạc, tôi cũng có khấn… tôi đồng ý với điều kiện trao đổi của anh ta. Chỉ cần Cảnh Dục có thể kéo dài được tuổi thọ của ba tôi, tôi sẽ buông bỏ oán thù với nhà họ Huỳnh, tôi và ba sẽ rời đi, không bao giờ quay trở lại đây nữa. Cũng trong tối hôm qua, Cảnh Dục hiện vào trong giấc mơ của tôi, anh ta nói sẽ giúp ba tôi kéo dài tuổi thọ, miễn sao tôi không hận nhà họ Huỳnh nữa là được rồi. Như thế, coi như là xong hết mọi chuyện, tôi đã nghĩ rất kỹ, đó là cách tốt nhất mà tôi có thể giải quyết vào lúc này. Tôi hận nhà họ Huỳnh nhưng lại không thể làm hại bọn họ được, thứ nhất tôi không đủ khả năng, thứ hai, tôi không đủ tàn nhẫn. Tất cả sự việc vừa qua như một móc xích tàn nhẫn vậy, nếu không có tên đạo sĩ bịp bợm kia thì nhà họ Huỳnh đã không ra lệnh như vậy, cũng nếu không có nhà họ Huỳnh ra lệnh thì lão Bảy và lão Đông cũng đã không bắt cóc tôi đem về. Nói một cách công bằng nhất, người nhà họ Huỳnh sai nhưng cũng không đến mức khiến tôi hận họ vào tận xương tủy. Đúng, đúng là tôi không thể bỏ qua cho họ nhưng tôi vẫn còn lý trí, vẫn còn biết phân biệt rõ đúng sai nặng nhẹ. Lão đạo sĩ đầu xỏ kia cũng đã bị Cảnh Dục giết chết, lão Đông cũng đã chết, lão Bảy thân tàn ma dại… còn về phía nhà họ Huỳnh… một mình Cảnh Long chịu khổ cũng đã đủ lắm rồi. Oan oan tương báo đến bao giờ mới xong, ba mẹ tôi cũng không muốn tôi trở thành như vậy… một kẻ sống chỉ biết có thù hận trong lòng… thật sự là mệt mỏi lắm…

Nếu tất cả thù hận có thể đổi lấy tuổi thọ của ba tôi… vậy thì tôi bằng lòng… có cho tôi chọn lại một ngàn một vạn lần nữa… tôi vẫn bằng lòng!

Tiếng thắng xe rít đến bụi bay mù mịt, dáng vóc cao to chạy xộc vào trong sân, anh ấy chạy thật nhanh đến trước mặt tôi, bộ dáng gấp gáp lắm, nhưng khi nhìn thấy tôi lại chẳng thể nói được câu gì. Tôi nhìn người đàn ông tôi yêu đến điên cuồng đang đứng trước mặt, cảm xúc đau lòng đột nhiên kéo đến, tôi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, giọng khàn khàn:

– Anh tới rồi thì ngồi xuống đi.

Cảnh Long vẫn đứng sừng sững truớc mặt tôi, hai mắt anh đỏ hoen, chắc là đã xúc động dữ lắm. Tôi thấy anh khổ sở không nói được lời nào, tôi liền lên tiếng giúp đỡ anh:

– Lão Bảy đã nói hết mọi chuyện với anh rồi hả?

Cảnh Long im lặng rất lâu, cuối cùng cũng gật đầu nặng nề:

– Phải, anh biết hết rồi…

Tôi cười nhạt:

– Anh không trách em chứ, em làm như vậy mà không nói với anh… thật ra cũng vì bất đắc dĩ thôi.

Hai tay anh siết chặt, anh nhìn tôi bằng ánh mắt đau đớn, giọng anh khàn khàn cắt ngang lời tôi:

– An An… em hận nhà anh lắm đúng không? Có phải không em?

Tôi cười khổ sở:

– Phải, em hận gia đình anh lắm nhưng em không hận anh.

Cảnh Long gắng gượng hỏi tôi:

– Vậy chúng ta vẫn sẽ…

Tôi lắc đầu, cảm xúc cũng dần không thể khống chế được nữa rồi:

– Không, chúng ta sẽ không thể như trước kia được nữa… Mẹ ruột của em chết rồi, ba em đang nằm ở bệnh viện… chúng ta không thể trở về như truớc nữa… không thể được.

Cảnh Long im lặng, rất lâu sau, anh đột nhiên ôm chầm lấy tôi, người đàn ông mạnh mẽ thế kia… cuối cùng lại ôm tôi khóc:

– Sao anh và em phải như vậy? Anh thật sự rất thương em… làm sao đây hả An An… làm sao bây giờ hả vợ ơi?

Tôi khóc, trong giọng nói là sự nghẹn ngào chua xót:

– Anh còn nhớ ngày hôm trước em đã hỏi anh thế nào không… em biết anh sẽ không từ bỏ gia đình mình được… em không trách anh… thật sự không trách anh. Chúng ta ở bên nhau một quãng thời gian đủ dài rồi, em cảm thấy như vậy… đã đủ mãn nguyện rồi.

Cảnh Long siết chặt lấy tôi:

– Nhưng mai này khi thức dậy… anh không được nhìn thấy em, khi đi làm về… anh cũng không nhìn thấy được em ra cửa đứng đón. Người ta có vợ bên cạnh… còn anh thì không… anh không chịu được… thật sự khó khăn lắm mới có thể tìm được em… anh không muốn như vậy… anh thật sự không muốn…

Dừng một lát, anh lại nói:

– Em rất hay bệnh, em thích tắm đêm, em ngủ không đắp chăn lại hay ăn những món không tốt… nếu không có anh… em phải làm sao đây hả An An?

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đàn ông của tôi vừa khóc vừa nói nhiều đến như vậy. Anh nói với tôi những lời như thế, trong lòng tôi cũng đã hiểu anh có quyết định như thế nào. Tôi biết, Cảnh Long không thể rời bỏ gia đình mình được… tôi không ép anh ấy, sẽ không ép anh ấy.

Đợi khi cảm xúc kích động qua đi, Cảnh Long khẽ buông người tôi ra, anh xoa xoa mái tóc hơi rối của tôi, anh hít một hơi thật sâu, giọng khàn đặc:

– Vợ ơi… anh vẫn còn gọi em hai tiếng vợ ơi được đúng không?

Tôi gật gật đầu, nước mắt lại rơi lã chã trên mặt.

Cảnh Long giúp tôi lau nước mắt, anh nói:

– Nhà họ Huỳnh có lỗi với em, anh… anh có lỗi với em, anh thay mặt bọn họ, nói với em lời xin lỗi muộn màng nhất… Anh biết khi em không đến gặp bọn họ để chất vấn tức là em đã không còn để những chuyện sai trái của bọn họ vào mắt nữa… anh không biết vì lý do gì mà em lại chịu bỏ qua như vậy… nhưng anh vẫn cảm ơn em… cảm ơn em đã bỏ qua cho những con người tội lỗi… cảm ơn em thật nhiều.

Nói rồi, anh lại véo mũi tôi, giọng điệu cưng chiều không phai nhạt:

– Tự chăm sóc tốt cho mình… có được không?

Tôi cúi đầu khẽ gật gật.

– Ăn uống đúng giờ, được không?

Tôi vẫn gật gật.

– Phải luôn cười tươi, luôn hạnh phúc… có được không hả em?

Tôi vẫn gật gật, nước mắt rớt rơi, nghẹn ứ không nói được câu nào.

– Giỏi lắm, vợ anh vốn dĩ rất giỏi rồi mà…

Nói rồi, anh lại xoa xoa hai má của tôi, anh khóc:

– Nếu được… em có thể đợi anh không?

Lần này… tôi lại lắc đầu. Không phải tôi không đợi được anh, mà là tôi không đợi được đến lúc anh rời bỏ gia đình mình để đến với tôi. Ép người mình yêu lựa chọn giữa tình yêu và gia đình, đó là sự lựa chọn tàn nhẫn nhất. Nhưng tôi, tôi lại không thể nào hòa hợp được với gia đình anh… không thể nào nữa rồi.

Anh không giận, anh vẫn đứng trước mặt tôi, vẫn dùng giọng điệu cưng chiều để nói với tôi:

– Em không muốn đợi anh cũng được nhưng thi thoảng… phải nhớ về anh. Anh thương em, 5 năm, 10 năm, 20 năm sau vẫn vậy… chỉ cần em nhớ về anh… anh chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Tôi đau lòng quá, sao phải như thế này… sao bọn tôi lại phải như thế này?

Cảnh Long khẽ hôn lên trán tôi, nụ hôn rất sâu, rất ấm…

– Vợ ơi, anh yêu em, rất rất yêu em. Chỉ cần em quay đầu nhìn lại phía sau… ở nơi đó… vẫn còn có anh chờ!

Tôi đã từng nghĩ, tình yêu của chúng tôi sẽ mãi mãi không bao giờ ly biệt… hóa ra đến cuối cùng cũng chẳng được bền lâu. Cảnh Long, đời này là anh nợ em… anh phải nhớ kỹ… là anh nợ em!

Hoa nở cũng chẳng vội tàn, tình vừa nở… sao vội ly tan?!

___________________

Đêm trước ngày bay đến Singapore.

Thấy tôi đang chuẩn bị quần áo cho vào vali, Lệ Dung liền đến phụ giúp tôi một tay, cô ấy hỏi:

– Sau khi phẫu thuật xong, cô và ba sẽ định cư ở bên đó luôn à?

Tôi gật đầu:

– Vì tình hình sức khỏe của ba, tôi thấy định cư ở bên đó sẽ tốt hơn là ở đây. Đợi sau này khi ba tôi khỏe lại, tôi đưa ông ấy về lại nước cũng không muộn mà.

Mặc dù có chút buồn bã nhưng Lệ Dung vẫn gật đầu chấp nhận:

– Tôi sẽ thường xuyên qua thăm hai người… yên tâm đi.

Tôi nhìn Lệ Dung, từ trong lòng thốt ra lời cảm ơn chân thành nhất:

– Thời gian vừa qua… cảm ơn cô thật nhiều. Tôi không biết nói mấy lời nịnh hót… chỉ biết là phải nói với cô lời cảm ơn… cảm ơn cô rất rất rất nhiều.

Lệ Dung đẩy nhẹ vai tôi, cô ấy nói:

– Cô đừng nói cảm ơn tôi, là tôi nên cảm ơn cô và ba mới đúng. Nếu không có ba giúp đỡ và cưu mang tôi, chắc tôi đã chết dưới tay Bảo Châu lâu rồi.

Giống như những gì mà Cảnh Long nghi ngờ, Lệ Dung chính xác là Bảo Ngọc. Bảo Châu vì tranh gia tài sản mà nhẫn tâm giết hại em mình, nếu ngày hôm đó ba tôi không vô tình đi ngang con đường đó thì cũng đã không nhìn thấy Lệ Dung thân thể ướt sũng, vết thương đầy người, gương mặt trắng hồng xinh xẻo trở thành bầm tím sưng húp lên đang lê lết bên vệ đường. Đúng vậy, Lệ Dung là bị Bảo Châu cho người truy sát rồi dìm xuống sông đến chết nhưng may mắn là cô ấy phước lớn mạng lớn nên vẫn còn giữ được nửa cái mạng này. Còn cái chết vì bệnh của Bảo Ngọc, hết thảy đều do một mình Bảo Châu dàn dựng lên. Con ả đó vừa ác vừa giỏi trong việc bày mưu sắp xếp rồi dàn dựng kịch bản, sao trước kia không đi học làm đạo diễn phim thì giờ nước nhà đã có thể sánh bằng nước bạn rồi. Mẹ kiếp, nhắc đến lại thấy máu sôi bùng bùng lên, em gái ruột của mình mà còn ra tay sát hại kiểu đó, ngẫm nghĩ lại tôi thấy tôi bị vậy là quá nhẹ rồi…

Tôi lướt nhìn sang Lệ Dung, gương mặt kia của cô ấy đúng là phẫu thuật thẩm mỹ cho giống với Thuỳ Vân. Một phần dẫn đến việc Bảo Châu truy sát cô ấy cũng vì cô ấy đã phát hiện ra chuyện Bảo Châu hại chết Thuỳ Vân. Sau khi được ba tôi cứu sống, cô ấy thay da đổi thịt, mang một thân phận mới với cái tên Lệ Dung là con gái của ông chủ Lương rồi quay về từng bước từng bước đem Bảo Châu kéo xuống vực. Thật ra trên đời này cũng chỉ có một mình Bảo Châu tàn nhẫn độc ác như vậy chứ làm gì có ai có thể tàn độc ra tay với ruột thịt của mình, Lệ Dung cũng chính là như vậy, cô ấy cũng không thể giết chết Bảo Châu.

Có những thắc mắc đã lâu, nay sẵn dịp, tôi sẽ hỏi cô ấy luôn:

– Lệ Dung… có phải cô là người gửi điều tra về chuyện của Thu Tuyết để giúp tôi không?

Lệ Dung nghe tôi hỏi thì có chút ngạc nhiên, chỉ là sau đó cô ấy cũng không che giấu:

– Là tôi, sao cô phát hiện được vậy?

Tôi cười cười, cũng không phải là tôi thông minh bản lĩnh gì, mấy ngày trước Cảnh Đức có đến gặp tôi, chú ấy nói với tôi rất nhiều chuyện, bao gồm luôn cả chuyện đã từng gửi ảnh ly gián tôi và Cảnh Long. Lúc chú ấy nhận hết mọi việc với tôi, tôi thật sự rất sốc nhưng khi ngẫm nghĩ lại, tôi thấy như vậy cũng tốt, dù sao những thứ đó cũng đã chứng minh được tình cảm của Cảnh Long dành cho tôi. Tôi cũng có hỏi chú ấy về vụ của Thu Tuyết, khi chú ấy lắc đầu bảo không biết thì tôi đã nghĩ ngay đến Lệ Dung…

– Cô giúp tôi chuyên đó, tôi thật sự cảm ơn cô rất nhiều…

Lệ Dung khách sáo trả lời:

– Cô cũng giúp tôi lại chuyện của Thuỳ Vân, xem như mình huề đi. Vả lại cũng do tôi ăn may thôi, tôi vốn chỉ muốn theo dõi nhất cử nhất động của Bảo Châu, ai dè lại phát hiện ra thêm một Thu Tuyết. Nghĩ đến cô với Cảnh Long có thể sẽ gặp nguy hiểm, vậy là tôi giúp cô thôi. Là sẵn tiện thôi, không khó khăn gì đâu, cô đừng cảm kích tôi quá.

Tôi bỏ vài lọ mỹ phẩm vào trong túi nhỏ, tôi lại hỏi:

– Cảm ơn là phép lịch sự tối thiểu mà, cô để cho tôi cảm ơn cô đi. Nhưng mà Lệ Dung… cô định khi nào thì nói cho ba mẹ cô nghe về chuyện của cô? Tôi thấy công ty nhà chú Thành… sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Bảo Châu bị cô doạ thành ra điên rồi, lúc này cô không trở về thì đợi lúc nào nữa.

Cô ấy trầm mặt, giọng rất nhỏ rất buồn:

– Tôi chưa biết, trước mắt tôi vẫn quản lý công ty thay ba trong thời gian ông ấy cùng cô đi nước ngoài điều trị. Còn về công ty nhà tôi, có tôi hay không thì nó cũng không chống đỡ được. Thay vì cố sức kéo một thứ đã không còn cứu vãn được nữa, sao ta không thử buông tay để nó ra đi thoải mái nhẹ nhàng hơn. Ai cũng biết… công ty nhà tôi đã không thể cứu được nữa rồi.

– Nhưng công sức cả đời của ba cô… cô đành lòng sao?

Lệ Dung cười gượng:

– Đành hay không đành thì cũng phải chấp nhận, tôi chỉ cố gắng khi thấy còn tia hy vọng, nếu đến một tia hy vọng cũng không còn… vậy thì tôi cũng sẽ không ngu ngốc mà lao đầu cố sức đâu…

Nói đến đây, cô ấy dừng một chút rồi mới nói tiếp:

– Cũng giống như việc… tôi biết Cảnh Long không có một chút tình cảm yêu thích nào dành cho tôi… thế nên tôi từ bỏ…

Tôi sững sốt, thật sự tôi chưa từng nghĩ Lệ Dung sẽ nói với tôi những lời này. Tôi biết, tôi biết là Lệ Dung có tình cảm với Cảnh Long, thế nhưng tôi không nghĩ là cô ấy sẽ bộc bạch với tôi như vậy…

Thấy tôi sững sờ, Lệ Dung khẽ cười, cô ấy dịu giọng nói:

– Cái gì không phải của tôi thì có tranh cũng không tranh được, như chị gái tôi… dùng bao nhiêu thủ đoạn cuối cùng cũng không tranh được một góc tình cảm gì của anh ấy. Cô đó An An, tốt số như vậy, không cần tranh giành, không phải yêu đơn phương thế mà lại được hưởng tất cả. Thật ra, tôi thật sự rất tiếc cho hai người, đoạn tình cảm của hai người quá đẹp, quá hạnh phúc đi…

Tôi biết cô ấy nói những lời này đều là những lời chân thật, gần 1 tháng qua sống chung nhà với Lệ Dung, tôi mới thấy cô ấy vốn dĩ là con người rất đơn giản, chỉ có tính tình là quá sức mạnh mẽ và quật cường. Nếu cô ấy nói bỏ là bỏ, nói theo là theo, cũng không giống với kiểu người nói một đằng làm một nẻo. Thế nên khi cô ấy thổ lộ tình cảm dành cho Cảnh Long, tôi chỉ ngạc nhiên chứ không đến mức khó chịu, bởi vì tôi hiểu được tính của cô ấy mà…

Tôi lại sắp thêm vài thứ vào túi vải, tôi cười, giọng có chút gượng gạo:

– Cũng đã qua rồi, bởi vì tình cảm của bọn tôi quá mức chân thật, quá mức đẹp đẽ… thế nên tôi chọn cất giữ thay vì đem ra phân chia. Cô cũng biết đó, nếu không thể được thì sẽ không cố chấp. Cái đạo lý này, cô là rõ hơn tôi mà.

– Nhưng cô với anh ấy là yêu nhau, không giống với tôi chỉ có mình tôi đơn phương anh ấy. Cô bỏ anh ấy đi như vậy, cô có thấy tiếc không? Làm sao tìm đâu được một người yêu cô nhiều như anh ấy nữa?

Tôi rũ mắt, giọng đầy khổ sở:

– Không tìm được thì cũng không cần tìm, tôi vốn dĩ cũng không muốn tìm ai đó thay thế vị trí của Cảnh Long trong lòng tôi. Tôi đã từng hỏi anh ấy, nếu quan hệ của tôi và nhà họ Huỳnh trở nên căng thẳng, anh ấy sẽ chọn tôi hay là nhà họ Huỳnh… anh ấy trả lời với tôi rằng, anh ấy có thể dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, cũng không để ai ức hiếp được tôi. Thế nhưng sự căng thẳng ở đây cũng không phải là căng thẳng vai vế địa vị, nó biến đổi thành ân oán thù hận rồi… anh ấy cũng chỉ có thể chọn 1 trong 2, mà tôi, tôi lại không muốn ép anh ấy. Với lại cô cũng thấy đó… Cảnh Long chọn gia đình chứ không phải chọn tôi.

Lệ Dung thở dài ra một hơi, cô ấy tiếc nuối nói:

– Tôi hiểu được thù hận trong lòng cô là như thế nào, tôi đã từng trải qua nên tôi hiểu… chỉ là, cô để Cảnh Long ở lại, đối với cô hay đối với anh ấy đều là một loại cực hình.

Tôi đột nhiên nhìn về phía bầu trời xa xăm, giọng tôi khàn khàn, nghe như có mùi vị của nước mắt:

– Cô biết không… anh ấy không bỏ được gia đình… tôi… tôi cũng không buông được cố chấp. Sau này trở đi, bọn tôi sẽ sống vì nhau, vì tâm tư và ước nguyện của nhau… chỉ tiếc một điều là… bọn tôi sẽ không sống cùng nhau nữa. Có những chuyện, biết là đau lòng đó nhưng dần dà rồi cũng sẽ quen, có ai trưởng thành mà không mang trong người nhiều vết sẹo đâu hả Lệ Dung?!

Vết sẹo thôi mà, tôi chịu được, chỉ cần anh ấy cảm thấy nhẹ lòng thì nhiều vết sẹo hơn nữa tôi vẫn chịu được!

_____________________

8 giờ sáng ngày hôm sau, tại sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất.

Ngồi một chuyến xe dài từ hơn 4 giờ để đến thành phố, mãi đến bây giờ mới tới được sân bay. Sau khi làm thủ tục nhận vé các thứ, giờ bay cuối cùng cũng đến. Lệ Dung bịn rịn ôm lấy ba, cô ấy khóc đến đỏ mắt vì lo lắng. Ba tôi sức khỏe không quá tệ nhưng cũng không quá tốt, đi theo tôi sang Singapore còn có cả cậu với dì của tôi nữa mới có thể đảm bảo đủ người chăm nom. Tôi dặn dò bà ngoại ở nhà đừng lo lắng, ở đây tôi có dì có cậu, mọi chuyện sẽ tốt thôi. Tôi hứa sẽ đem ba tôi trở về an toàn và lành lặn, hứa được là phải làm được.

Giờ bay đã đến, tôi đứng trông về phía cửa, cũng không biết trông chờ vào điều gì, chỉ thấy trong lòng vô cùng hồi hộp. Chỉ là, khi bản thân tôi còn trông chờ thì điện thoại lại rung lên, báo hiệu có tin nhắn đến. Tôi mở điện thoại lên xem, lại thấy tin nhắn đến từ hai chữ “Chồng Yêu”, trong đó viết:

“Chiếu cố bản thân thật tốt nhé em, phía trước với em là bầu trời, phía sau em mãi mãi vẫn là anh… anh yêu em!”

Hai mắt tôi dần đỏ lên, vậy là… anh ấy sẽ không đến, anh ấy cuối cùng vẫn lựa chọn không đến.

– Đông Nghi, đi thôi con…

Cậu tôi vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi, tôi lấy lại tinh thần, chào tạm biệt mọi người lần nữa rồi theo sau cậu đi vào cửa soát vé. Bước chân bước trên nền nhà sạch bong mà lòng tôi nặng trĩu đến lạ thường, cảm giác đau lòng kèm theo mất mát khiến tôi như muốn ngã quỵ xuống tại chỗ. Con người nói miệng thường rất hay, đến khi đối diện với thực tại mới cảm thấy bản thân mình yếu đuối và hai mặt đến dường nào. Cuối cùng cũng không thể có được nhau, vất vả thế nào cũng không thể ở bên cạnh nhau…

Ba tôi nắm lấy tay tôi, ông khẽ hỏi:

– Con nhớ Cảnh Long phải không?

Tôi không trả lời, chỉ thành thật gật gật. Ba tôi lại an ủi vỗ về tôi, ông nói:

– Chia lìa không sợ, chỉ sợ lòng người đứt đoạn thôi con… thời gian rồi sẽ trả lời tất cả… mạnh mẽ lên con nha.

Tôi gật gật đầu, ngước đôi mắt đỏ hoen nhìn về chiếc máy bay vừa cất cánh, một giọt nước mắt lặng thầm vừa rơi xuống…

Cảnh Long, nhớ phải sống tốt, em thật sự… rất rất rất yêu anh!

Chuyến bay đi chưa biết ngày trở lại, người ở lại mong mãi mãi bình an!

HOÀN CHÍNH VĂN – DPV

28/06/2021.

Quảng cáo
Trước /42 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bên A Xin Đừng Hắc Hóa!

Copyright © 2022 - MTruyện.net