Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1.
Mẹ ngủ rất lâu rồi, rõ ràng đã đến thời gian đưa tôi đến nhà trẻ, nhưng bà vẫn không tỉnh.
Tôi chạm vào cơ thể bà, nó rất lạnh và rất cứng.
Không có sự ấm áp và mềm mại thường ngày.
"Mẹ ơi, con đói rồi." Tôi lay bà thật mạnh, nhưng bà vẫn không mở mắt ra.
Trước đây bà không hề như vậy.
Trước đây chỉ cần tôi hơi rầm rì một chút là bà sẽ lập tức tỉnh dậy, ôm tôi vào lòng, dịu dàng dỗ dành tôi.
Nhưng hiện tại bà lại ngủ say như vậy.
Tôi kéo chăn lên đắp cho bà, sau đó trèo xuống giường lấy điện thoại gọi cho ba.
Ba đã mấy ngày liền không về nhà rồi, dì Lâm hàng xóm nói ánh trăng sáng của ông đã ly hôn và trở về vào tháng trước, ông không cần mẹ con tôi nữa.
Dì Lâm nói ngoại hình của mẹ và ánh trăng sáng rất giống nhau, chắc chắn ba coi mẹ là thế thân của ánh trăng sáng cho nên mới kết hôn với bà.
Tôi không biết ánh trăng sáng là cái gì, vì vậy tôi chạy đi hỏi mẹ.
Mẹ im lặng một lúc lâu rồi mới nói: Đó là thứ không có được, đó là quá khứ.
Tôi nghe không hiểu.
Tôi bắt đầu không thích trăng sáng.
Bởi vì nó đoạt mất ba của tôi.
2.
Vì để tôi không được chơi điện thoại, mẹ đã đặt mật khẩu điện thoại, tôi không thể gọi điện cho ba.
Tôi cầm điện thoại giơ lên trước mặt mẹ, điện thoại lại không tự động mở khóa giống như thường lệ.
Tôi nói với điện thoại: "Hey Siri, tớ sẽ không lén xem phim hoạt hình đâu, cậu mau mở khóa đi, tớ muốn gọi điện thoại cho ba."
Nhưng Siri lại không thèm để ý đến tôi.
Tôi đến gõ cửa nhà dì Lâm, cũng không có ai ở nhà.
Tôi đành phải trèo lại lên giường nằm bên cạnh mẹ, ngắm nhìn bà.
Mẹ rất xinh đẹp, ngủ cũng xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả tiên nữ trên TV.
Trước kia ba cũng thường xuyên ngắm nhìn mẹ khi bà ngủ, sau đó ông sẽ bế mẹ lên từ bên người tôi, ôm bà đến phòng ngủ của bọn họ.
Ba cắn mẹ giống như chú chó nhỏ vậy, mẹ sợ nhất là chó, nhưng bà lại không đẩy ba ra.
Sáng hôm sau, mẹ nhất định sẽ dậy muộn, luống cuống tay chân làm bữa sáng cho tôi và ba.
Người lớn luôn nói trẻ con không nhớ được gì, nhưng tôi lại nhớ tất cả mọi chuyện.
Tôi nhớ khi đó cho dù tay chân mẹ có luống cuống thế nào đi nữa, nhưng trong mắt luôn tràn ngập nụ cười.
Nhưng ba lại không cười, ông chỉ ngồi đó xem điện thoại, ăn sáng xong lập tức đến công ty, nhân tiện đưa tôi đến nhà trẻ.
Các cô giáo ở nhà trẻ đều thích ba đưa tôi đi học, tôi nghe thấy các cô nói ba tôi là người đẹp trai nhất trong số tất cả các phụ huynh, vừa cao ráo vừa tuấn tú, lại còn giàu có nữa, giống như minh tinh vậy.
Các cô còn nói ba tôi lạnh như băng, luôn lạnh nhạt với mọi người, nếu ông dịu dàng hơn một chút thì sẽ hoàn hảo hơn.
Tôi cảm thấy các cô nói không đúng, rõ ràng là ba của Tống Mộc Ân đẹp trai nhất.
Mỗi lần ba của Tống Mộc Ân đưa cậu ấy đến nhà trẻ đều sẽ cõng cậu ấy trên vai, đẹp trai biết bao nhiêu.
Còn ba tôi chỉ biết bế tôi từ trên xe xuống, để tôi tự mình đi vào nhà trẻ.
3.
Tôi lấy tấm ảnh trong tay mẹ ra, đây là tấm ảnh được chụp ở studio mấy ngày trước.
Vốn dĩ ba có việc không muốn đi cùng chúng tôi, nhưng mẹ ngăn ông lại: "Chỉ chụp một tấm thôi, Nguyệt Nguyệt lớn lên có thể xem lại, nếu không... nếu không thì con bé thật sự đáng thương."
Tôi thấy trong mắt mẹ có nước mắt, nhưng bà cố kìm nén không khóc.
Cuối cùng ba vẫn đồng ý.
Trong ảnh tôi mặc váy công chúa được mẹ bế, bà dịu dàng dựa vào vai ba.
Ba không đẩy mẹ ra, ông yên lặng để cho mẹ dựa vào.
Trong ba người, chỉ có tôi là cười vui vẻ nhất.
Hôm qua trước khi đi ngủ, mẹ ôm tôi cùng nhau xem tấm ảnh này, bà hôn lên mặt tôi và nói: "Nếu như mẹ vẫn còn hữu ích một chút thì tốt biết mấy."
"Nguyệt Nguyệt, con phải dũng cảm lớn lên, đừng bao giờ sợ hãi."
Bà cũng mỉm cười, nhưng trên mặt lại là những giọt nước mắt.
Gần đây bà rất hay khóc, còn khóc nhiều hơn cả tôi nữa chứ.
Sau đó bà dỗ tôi ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy bà như đang van xin ai đó: "Còn chưa đến thời gian mà sao anh đã đến rồi... Để tôi gọi điện sắp xếp xong cho con gái tôi đã... Con bé mới có ba tuổi, cầu xin anh..."
Tôi không biết bà đang nói chuyện với ai, rõ ràng trong nhà chỉ có hai người chúng tôi.
Nhưng tôi buồn ngủ đến nỗi không nhấc nổi mí mắt nữa.
Lúc tỉnh lại, mẹ nằm bên cạnh tôi, chăn cũng không đắp kín, cho nên cơ thể mới lạnh lẽo như vậy.
Tôi dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay mẹ, hy vọng bà có thể ấm áp hơn.
Tiếc là không hề có tác dụng.
Một lúc lâu sau, điện thoại của mẹ đổ chuông.
Tôi đi tiếp, nhưng tiếng chuông lại ngừng lại.
Là do điện thoại hết pin.
Tôi sạc pin cho điện thoại, nhưng lại không có ai gọi đến nữa.
Tôi đói, kê chiếc ghế nhỏ đứng lên mở tủ lạnh ra, nhưng tôi chỉ với được một túi bánh mì.
Tôi còn muốn lấy cả sữa bò trong tủ lạnh nữa, nhưng chiếc ghế lại bị đổ, tôi ngã mạnh xuống đất.
"Mẹ ơi, đau quá." Tôi vừa khóc vừa đi tìm mẹ.
Mẹ vẫn chưa tỉnh lại.
Rõ ràng bà sợ nhất là tôi ngã bị thương.
Tôi khóc mệt ngủ thiếp đi bên cạnh mẹ, sau đó tôi nghe thấy giọng nói của ba trong mơ.
Không đúng, không phải là trong mơ, là ba thật sự trở về.
Tôi mở mắt ra, quả nhiên nghe được âm thanh nhập mật khẩu.
Cửa mở ra, nhưng ba không đi vào, chỉ có giọng của ông truyền đến: "Nhà trẻ của Nguyệt Nguyệt gọi điện đến nói con bé không đi học, anh về nhà xem thử, em đừng nôn nóng, vừa mới phẫu thuật xong đều sẽ như vậy, em đi hỏi bác sĩ trước xem sao, anh sẽ lập tức đến tìm em."
Ông đang nghe điện thoại, giọng điệu rất dịu dàng, ông chưa từng nói chuyện với tôi và mẹ như vậy.
Khi nói chuyện với chúng tôi ông luôn không có cảm xúc gì, đôi khi còn rất lạnh lùng.
"Ba." Tôi bò xuống giường từ bên cạnh mẹ, chạy ra ngoài.
Ba nhìn thấy tôi, nhíu mày lại: "Sao không mặc quần áo, mẹ đâu?"
Tôi dừng lại không dám bước tới, đứng ở cửa phòng ngủ nhỏ giọng nói: "Mẹ đang ngủ trên giường ạ."
Ông không đi gặp mẹ, chỉ lạnh giọng nói với mẹ: "Mạnh Dao, tôi cho cô thêm ba ngày để suy nghĩ, căn nhà này và xe đều để lại cho cô, ký đơn ly hôn càng sớm càng tốt cho cả tôi và cô."
Có vật gì đó rơi xuống trong phòng ngủ, tôi tưởng rằng mẹ đã tỉnh, chạy đến xem thử.
Kết quả lại là điện thoại lúc sạc pin để không cẩn thận nên rơi xuống đất.
Tôi lại đi ra ngoài gọi ba, nhưng ông đã bước vào thang máy.
Tôi nhón chân lên muốn bấm thang máy đi xuống tìm ông, muốn nói với ông rằng gọi thế nào mẹ cũng không tỉnh.
Nhưng mẹ từng nói, trẻ con tuyệt đối không được đi thang máy một mình.
Có một lần tôi ham chơi đi thang máy xuống hầm để xe, mẹ tìm tôi rất lâu, sốt ruột đến mức khóc nấc lên.
Tôi về lại bên cạnh mẹ, nằm xuống, tôi không muốn mẹ khóc.
Lúc mẹ khóc nhìn rất đau lòng, còn lén trốn đi không để cho tôi nhìn thấy.
Tôi thích nhìn bà cười.
5.
Tôi ăn hết bánh mì rồi nên chỉ có thể uống nước.
Uống nước xong vẫn đói, mẹ lại vẫn chưa tỉnh.
Tôi nghĩ có lẽ mẹ bị ốm, lúc tôi bị ốm cũng ngủ triền miên, nhưng chỉ cần mẹ đút thuốc cho tôi là tôi sẽ khỏe lại.
Tôi đi tìm loại thuốc mà mình đã uống khi bị ốm để đút cho mẹ.
Mẹ không há miệng, tôi vất vả lắm mớt nhét được vào.
Tôi lại buồn ngủ, ngủ thiếp đi bên cạnh mẹ.
Lúc tỉnh lại nhà trẻ đã tan học, tôi đứng trên ban công nhìn xuống, Tống Mộc Ân được ba cậu ấy cõng trên vai, tay kia của ba cậu ấy nắm lấy tay người mẹ mập mạp của cậu ấy.
Tống Mộc Ân nói mẹ của cậu ấy không phải là mập, mà là mang thai, cậu ấy sắp có em trai em gái nhỏ rồi.
Tôi cũng muốn có em trai em gái nhỏ, như vậy chúng tôi có thể cùng nhau chơi đồ chơi, cùng nhau đến nhà trẻ.
Lúc dì Lâm đến chơi cũng nói với mẹ: "Nguyệt Nguyệt đã ba tuổi rồi, em với Tiểu Giang có thể sinh thêm một đứa nữa, nhà họ Giang bọn họ chỉ có mình cậu ấy là con trai, điều kiện của cậu ấy tốt như vậy rất dễ bị người khác nhớ thương, em vẫn nên sinh thêm một đứa nữa thì hơn."
Mẹ tôi nói: "Dùng con cái để ràng buộc tình cảm sẽ không bền vững, hơn nữa gần đây công việc của anh ấy cũng rất bận rộn."
Dì Lâm cười nói: "Bận rộn cái gì, tháng trước chị còn nhìn thấy hai đứa ở trong xe dưới hầm để xe..."
"Chị..." Mẹ tôi lập tức đỏ mặt, bịt tai tôi lại, "Nguyệt Nguyệt còn ở đây."
Dì Lâm nói: "Không sao, trẻ con cũng nghe không hiểu."
Tôi quả thật nghe không hiểu, sau khi dì Lâm đi tôi không ngừng hỏi mẹ bà và ba làm gì ở trong xe, có phải trốn tôi lén ăn đồ ăn ngon không.
Mẹ lại hỏi tôi: "Nguyệt nguyệt, con có muốn có em trai em gái không?"
Tôi gật đầu thật mạnh: "Muốn ạ, mau sinh em cho con đi, ngày mai có luôn được không ạ?"
Mẹ sờ sờ mặt của tôi: "Cũng tốt, Nguyệt Nguyệt có em trai em gái thì sẽ không cô đơn."
Mẹ từng nói với tôi từ nhỏ bà đã là cô nhi, rất sợ cô đơn.
Bà còn từng nói với tôi ở thế giới của mình, bà bị bệnh rất nặng, không thể sống hạnh phúc.
Có một vị tiên tên là Hệ Thống đã đưa bà tới đây, chỉ cần bà làm cho ba thích bà là bà có thể khỏe mạnh ở lại nơi đây, vĩnh viễn ở bên tôi và ba.
"Vậy ba có thích mẹ không?" Tôi hỏi bà.
Mẹ không trả lời tôi, dường như bà cũng không biết.