Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vừa vào cửa, một tấm thảm hoa văn kéo dài đến phòng khách.
Triệu Sĩ Hành quen thuộc lấy ra dép lê, lúc để tới chân Đường Phương, ngẩng đầu có chút áy náy: "Xin lỗi, chỗ Dịch Sinh không có dép lê nữ."
Đường Phương bình tĩnh lấy túi bọc giày chống thấm nước từ trong túi ra, bọc vào ủng đi mưa bên ngoài, cố ý lườm Trần Dịch Sinh.
Trần Dịch Sinh quả nhiên như người môi giới nông dân ngồi xổm nhìn cô một chút: "Cái này là đồ bọc giày WS không thấm nước trong truyền thuyết? Thật sự không thấm nước? Có chống trượt không?" Anh ta cởi mũ lưỡi trai xuống tò mò hỏi: "Có đắt lắm không? 2000 hay là 3000?"
Ha ha, xem ra trong mắt Trần Dịch Sinh “cái gì cũng biết” là địa vị xã hội quyết định địa vị kinh tế. Lúc nhận định cô là công nhân vệ sinh, đồ cô mặc chính là hàng A, biết rõ cô là chủ nhà, đã cảm thấy là chính hãng rồi.
Đường Phương đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống anh ta: "Hàng taobao, hình như 28 tệ. Anh cần link không? Gửi cho anh ngay."
Trần Dịch Sinh nháy mắt mấy cái, bán tín bán nghi, không chắc Đường Phương đang trêu chọc anh hay là nghiêm túc, sau một lúc lắc đầu: "Cái này không tốt. Tôi không muốn."
Triệu Sĩ Hành nhịn cười ho một tiếng: "Chúng ta đi vào ngồi xuống nói chuyện."
Vợ chồng Tiểu Tống kiên trì gác trước cửa. Đường Phương ngẩng đầu ưỡn ngực lướt qua Trần Dịch Sinh, đi vào phòng khách.
Trần Dịch Sinh hai bước đã đuổi kịp Đường Phương: "Nào, ngồi bên này."
Excuse me?
Trần Dịch Sinh cười hì hì: "Phòng khách quá nhiều người, ồn ào."
Bảy tám công nhân đáng dán từng mảnh ngọc phỉ thúyvà gốm sứ lên tường, lò sưởi trong tường đơn giản quy mô, gần như không có bất kỳ tạp âm, Đường Phương suy đoán Trần Dịch Sinh căn bản không xin phép lắp đặt thiết bị, nói thành dọn nhà là có thể lừa dối rồi.
Một người đàn ông nước ngoài lớn tuổi bụng to vẫy tay với Đường Phương: "Này! Ngồi đây!" Lập tức xê dịch bờ mông cũng không nhỏ, nhưng chả có tí chỗ trống nào.
Triệu Sĩ Hành bước nhanh tiến lên kéo ghế dựa, vẽ rắn thêm chân giải thích một câu: "Xin lỗi, cái ghế sô pha kia hơi đắt, sợi tổng hợp không có chống nước."
Bờ mông cô còn ẩm ướt lắm... mưa đạn hiện lên trước mắt Đường Phương, vừa mới cảm thấy hòa nhau một lần, lập tức lại bị đánh một cái.
Trần Dịch Sinh nhanh tay lẹ mắt lót một chiếc khăn mặt lên ghế, mắt hoa đào lóe sáng môi mỏng nhếch lên: "Cái này hút nước."
Đường Phương nhìn chiếc khăn hình con vẹt, giật giật khóe môi: "Cảm ơn, anh thật săn sóc, tôi còn tưởng rằng anh sẽ lấy ra băng vệ sinh đấy."
Triệu Sĩ Hành đang cầm thành cốc trượt tay.
“Tôi thực sự có ý định đó." Trần Dịch Sinh cúi đầu kéo ra ngăn kéo: "Lần này đi Nga đều dùng hết rồi."
What? Đường Phương ngẩn người.
May mà trong ngăn kéo không có băng vệ sinh, chỉ có mấy túi trà và kẹo.
"Chân tôi dễ đổ mồ hôi, hiếm khi giày khô ráo. Lúc chảy máu cấp cứu cũng rất có tác dụng." Trần Dịch Sinh cười: "Cô dùng hẳn ARCTERYX, thế mà một chút thưởng thức bên ngoài đều không có?"
Cô Đường trước mắt chưa bao giờ quan tâm loại thưởng thức này, cô quan tâm chính là "Nhìn phải chuyên nghiệp, bề ngoài phải xịn, mới khen được."
Đường Phương lại không phản bác được.
***
Hai tiếng sau đó, vợ chồng Tiểu Tống canh cửa ngồi xổm trên mặt đất, đã không ngừng ngáp mười cái.
Trong phòng chia thành hai bên rõ ràng, một bên phòng khách khí thế ngất trời, một bên phòng bếp lạnh giá.
Đường Phương cảm giác sự kiềm chế của mình đạt đến độ cao trước nay chưa từng có. Cô ôm hai cánh tay, ngồi thẳng, mặt không biểu cảm, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Trần Dịch Sinh và Triệu Sĩ Hành. Chiếc khăn mặt dưới môn quả thực hút nước rất tốt.
Bàn ăn dài hơi nghiêng, Triệu Sĩ Hành im lặng vẽ trên Ipad Pro, tự lập kết giới, yên tĩnh như gà.
Trần Dịch Sinh đeo thạch cao như kiến thợ cần cù trong phòng khách, không ngừng đi tới đi lui, nghe điện thoại nhắn tin, cùng giám sát trao đổi tiếng Anh khẩu âm Đông Âu với ông chú người nước ngoài, lại chỉ điểm công nhân thi công chi tiết. Năm sáu công nhân động tác nhanh chóng, ngọc phỉ thuỷ gốm sứ được gắn ở lò sưởi trong tường còn cao hơn so với Đường Phương.
Trần Dịch Sinh thỉnh thoảng đi đến bên cạnh Triệu Sĩ Hành cho vài câu ý kiến, lập tức lại cười hì hì chào hỏi Đường Phương: "Xin lỗi, bọn họ lập tức làm xong ngay, rồi chúng ta mới nói chuyện được. Cô cứ uống trà trước."
Xong ngay lập tức, sau vài chục lần lập tức, lập tức chính là ngày mai rồi.
Tuy Đường Phương đã đen mặt, nhưng không nóng vội, chỉ thản nhiên đáp một tiếng: "Ừ".
Cô từ chối lời đề nghị thay đổi thời gian của Triệu Sĩ Hành, kiên trì phải đợi lò sưởi trong tường xong nói chuyện. Nếu là đàm phán, cũng không có kỹ xảo gì, chỉ cần so sức chịu đựng mà thôi. Ai nóng nảy trước sẽ thành bị động. Đường Phương vì tiền vì phòng, kiên nhẫn vô cùng lớn.
Nhưng mỗi lần cúi đầu trông thấy cốc thuỷ tinh Oiva Toikka đã ngâm túi trà xanh đến lần thứ ba trước mặt, Đường Phương không khỏi có chút một lời khó nói hết. Cô suy đoán Triệu Sĩ Hành có lẽ mới là người thiết kế phòng 102. Dù sao nhà thiết kế có thể tỉ mỉ khó bắt bẻ đến mấy, cũng khó mà quan tâm đến khách khứa sẽ uống loại trà gì. Triệu Sĩ Hành cũng trốn không thoát trách nhiệm liên quan hủy đi tường.
Đường Phương cẩn thận quan sát Triệu Sĩ Hành. Anh ta cao hơn một chút so với Trần Dịch Sinh, đeo kính mắt hơi có chút lỗi mốt, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, bởi vì chiếc kính mắt mà biểu lộ ra sự khiêm tốn trung thực không có cá tính, rất giống siêu nhân Clark trước khi biến thân, mặc bộ quần áo bình thường, điểm sáng duy nhất là đôi bít tất màu đen trên chân, lúc ngồi không lộ ra một đoạn mắt cá chân nào.
Một phú nhị đại không thể không nghe lệnh hơn nữa phải cố gắng nịnh bợ và nhà thiết kế tài giỏi, vừa tức vừa thở dài vừa đáng thương. Nếu như hai người này thật sự là quan hệ công thụ, Đường Phương cũng không thấy kỳ quái.
Đồng hồ trên tường chỉ mười hai giờ.
Lò sưởi cuối cùng cũng xong, đám công nhân đâu vào đấy thu dọn tàn cuộc. Trần Dịch Sinh lại tiếp một cuộc điện thoại, đi đến trước cửa sổ bát giác hạ thấp giọng. Triệu Sĩ Hành đứng dậy, từ trong túi móc ra một xấp nhân dân tệ.
"Còn có một lò sưởi trong tường, phiền anh cuối tuần này chuyển đến nhà Chương tổng. Peter anh đếm một chút đi, sáu vạn."
Đường Phương chống cằm, suy nghĩ ngược lại ba vạn thực sự không đắt. Ba tuần sau biến thành lò sưởi trong tường second-hand rồi. Cô tính toán trừ hao mòn mất bao nhiêu tiền Trần Dịch Sinh mới bằng lòng không hủy đi cái lò sưởi trong tường này. Thượng Hải mùa đông lạnh lẽo ẩm ướt, cô vốn muốn đổi thành lót thảm điện, tính toán một chút cũng phải mất hai ba vạn, đổi thành cái lò sưởi trong tường này đẹp đến mức làm cho người ta thần hồn điên đảo không muốn tính toán, không thể ngừng khen.
Giọng Anh Mỹ của Triệu Sĩ Hành êm tai hơn nhiều so với khẩu âm Đông Âu của Trần Dịch Sinh.
Peter cười nhận lấy tiền, gật đầu, thả ba cọc tiền lại trong tay Triệu Sĩ Hành: "Ba vạn là giá cả hai lò sưởi trong tường, Dịch Sinh giúp tôi bận rộn là vinh hạnh của tôi."
Trần Dịch Sinh cúp điện thoại, quay người cười hỏi: "Một vạn rưỡi một cái, Triệu Sĩ Hành cậu ngốc vì có quá nhiều tiền à?"
Triệu Sĩ Hành ngẩn người. Đường Phương trợn tròn mắt, trong lòng có ngọn lửa nhỏ từ từ bốc lên. Vì cái lò sưởi trong tường này, cô có thể đàm phán càng có kỹ xảo hơn một chút.
Người đàn ông thân mật ôm Trần Dịch Sinh: "Dịch Sinh, rất cảm ơn, nếu không tôi chở hai cái lò sưởi trong tường này về Czech sẽ tổn thất hơn mười vạn, cám ơn. Cậu yên tâm, cậu đặt mười cái tôi đã sắp xếp công nhân bắt đầu đi làm rồi, tháng tám có thể chuyển đến Thượng Hải. Gia tộc bọn tôi đều vô cùng cảm tạ cậu, nếu cậu tới Czech, nhất định phải liên hệ với tôi."
Trần Dịch Sinh cười vỗ cánh tay ông ta, khen ngợi hiệu suất xử lý của ông ta, chụp mấy góc khác nhau của lò sưởi, gửi cho bên khác.
Điện thoại lập tức vang lên.
Đường Phương nhìn Trần Dịch Sinh lại bắt đầu đi tới đi lui trong phòng khách, cô nhìn đến đầu choáng váng hoa cả mắt.
"Đúng, màu giống của tôi."
"Nói nhảm, đương nhiên là đẹp mắt rồi."
"Mười hai vạn không trả giá. Anh ngại thì tôi lập tức gửi ảnh cho cô Bùi."
"Đúng, bao vận chuyển và lắp đặt. Peter tự mình đi qua giám sát."
Đường Phương nghẹn họng nhìn trân trối, lãi ròng 700%, con buôn Trần Dịch Sinh đầu cơ trục lợi hai đầu này cũng quá đen tối. Nghĩ đến Triệu Sĩ Hành trợn mắt bịa đặt thuê tiếp ba tháng, lại nhìn ghế sô pha màu cam B&B Tufty-Too, một ánh sáng chợt lóe lên trong đầu Đường Phương.
Trần Dịch Sinh cúi đầu nhìn điện thoại, giọng điệu không kiên nhẫn: "Anh chuyển mười lăm vạn cho tôi làm gì vậy?"
"Cái trang viên cứt chó của bạn anh, đã nói không nhìn là không nhìn, đồ nhà quê."
"Đến thôn Vũ Cốc mời tôi ăn một bữa cơm? Anh cho tôi là "con vịt" lên sân khấu sao? Bách Phú Cần ở sông Hoài đóng cửa đã bao lâu anh không biết? Anh cho rằng anh là mẹ tôi thay tôi tiếp khách? Anh có biết tôi rất kén chọn không!"
Câu sau nhanh hơn cao hơn câu trước.
Đường Phương dù chán ghét anh ta, cũng không khỏi bật cười ra tiếng, vươn tay che miệng ho hai tiếng, quay sang dựng thẳng tai. Peter mang theo công nhân đi qua vợ chồng Tiểu Tống, cười vẫy tay nói bye bye với cô.
Trần Dịch Sinh dừng chân lại, nhìn Đường Phương: "Một lúc anh ta mua 60 chiếc xe của anh, liên quan gì tới tôi?"
"Ơn cứu mạng?!" Trần Dịch Sinh đột nhiên lại đi vô cùng nhanh, khiến tai Đường Phương ù cả lên.
"Xe hậu cần của các anh đến chậm hơn hai ngày! Tôi lái quá nhanh? Cứu viện từ thị trấn đấy, con đường bảy tiếng đồng hồ các anh đi mười lăm tiếng, là bò đến đấy sao? Lái về lại mất 17 tiếng đồng hồ, còn không biết xấu hổ nói ơn cứu mạng? Moá nó tôi sắp phải uống nước tiểu để sống rồi. Có thể ăn tuyết? Đúng nha, sao tôi không nghĩ tới có thể ăn tuyết..."
Trần Dịch Sinh im lặng một lúc.
Đường Phương lấy tay che mặt, không nhịn được cười.
Trần Dịch Sinh rống lên như chuông: "Này, Lão Chương, bây giờ anh tới thôn Vũ Cốc, đến đây, tôi cho anh xem GPS và tuyến đường anh cung cấp, anh tới nói cho tôi biết làm như thế nào tôi mới không rơi vào cái hố tuyết kia! Các người dùng cái gì phá GPS! Tôi sớm nói phải lắp GARMIN—— "
Đường Phương rất khó liên hệ đồ ngốc Trần Dịch Sinh trước mặt với người xin ké thuốc kia.
Rất rõ ràng người này không chỉ có tiền có bệnh da mặt dày, còn là kẻ thích đùa giỡn.
Trần Dịch Sinh lại ngừng lại, nhìn màn hình điện thoại di động, ngẩn người, hỏi Triệu Sĩ Hành: "Anh ta cúp điện thoại của tớ?!"
"Dịch Sinh, cô Đường còn đang chờ ——" Triệu Sĩ Hành khó xử.
Trần Dịch Sinh không để ý tới anh ta, gọi lại.
"Anh ta dám tắt máy!" Anh ta lườm Triệu Sĩ Hành nổi trận lôi đình: "Trên thế giới này có người dám cúp điện thoại của tớ còn tắt máy không nhận? & $#@*% "
Đường Phương chỉ nghe ra được mấy câu cuối của anh ta là khẩu âm Tây Bắc.
Triệu Sĩ Hành yên lặng nhìn Đường Phương, Lão Chương không phải là người đầu tiên làm như vậy, cô Đường này còn mắng cho cậu máu chó xối đầu đây này.
Đường Phương làm như không có việc gì đối mặt với Trần Dịch Sinh, khí thế cường đại, mang theo khinh thường không nói gì. Triệu Sĩ Hành cảm thấy cô Đường giống như nguyên soái Mộc Quế Anh trên sân khấu kinh kịch, sau lưng là lá cờ viết bốn chữ to "Liên quan gì tôi".
Trần Dịch Sinh suy nghĩ, thao tác trên màn hình một lát, ngẩng đầu lên giọng từ âm u chuyển sang nhiều mây: "Tớ trả ba vạn cho cậu."
"Hả?" Triệu Sĩ Hành khẽ giật mình.
"Năm ngoái trong cửa hàng 4S của Lão Chương gặp cái gì Ngô ấy, muốn làm cái gì trang viên, trước đó đã mời JAD làm xếp đặt thiết kế, nói như đống shit. Cậu đi Nam Kiều nhìn hiện trường một cái thay anh ta, dứt khoát nhận lấy, vừa vặn tức chết Quý Diên Tùng. Đúng rồi, nhớ mang cả chục túi cà phê trà kẹo ở công ty cậu tới."
Sao có người một tối có thể uống túi trà ngâm đến ba lần thế này... Trần Dịch Sinh phiền muộn nhìn Đường Phương.
Khuôn mặt Triệu Sĩ Hành vốn trắng bệch bỗng nhiên đỏ lên, rất giống chiếc quần đỏ của siêu nhân.
Đường Phương yên lặng nhìn Trần Dịch Sinh, lượng tin tức quá lớn cô phải xử lý một chút.
Ông chủ Ngô nhà Diệp Thanh, hàng năm đều mua xe thưởng cho cán bộ, đám bạn anh ta cũng rất trâu bò~~ nhà xếp đặt thiết kế, ở nước ngoài còn chưa trở lại. Hoá ra người này họ Trần tên Dịch Sinh. Thượng Hải không khỏi cũng quá nhỏ rồi.
Mà Quý Diên Tùng trùng hợp là khách hàng của Lâm Tử Quân. Lâm Tử Quân từng cầm một tờ tạp chí nói cho cô biết: Người này đã kết hôn có con, tướng mạo trung bình, thạc sĩ đại học kiến trúc Top 5 thế giới, nhà thiết kế Top 3 trong nước, giành được rất nhiều giải thưởng, còn xuất bản sách, vậy mà lại tán tỉnh cô ấy ở cửa WC.
Mặt người dạ thú cặn bã nam. Đường Phương nhớ rõ Lâm Tử Quân đánh giá như thế, bởi vậy ấn tượng vô cùng khắc sâu.
Lại cúi đầu nhìn túi trà nổi lơ lửng trong cốc thủy tinh, Đường Phương ngẩng đầu nhìn Trần Dịch Sinh thuận tay lấy trà từ Triệu Sĩ Hành, giáng một gậy chết tươi một thuyền nhà thiết kế:
Một đám chó má sụp hố cát, không, là bãi cát.
Câu chuyện nhỏ
Diệp Thanh: Đường Đường, nghe nói cậu quen đại sư Trần.
Đường Phương: Cậu nói cái tên Dịch Sinh kia - Trần keo kiệt? Oscar nợ anh ta một tượng vàng, một con Husky hiếm thấy lẫn vào nhân loại, đồ ngu ngốc không nhận ra nhãn hiệu AIGLE, tùy thân mang theo băng vệ sinh ? Không biết.
Trần Dịch Sinh quay đầu hỏi: Cô ấy đang nói ai?
Triệu Sĩ Hành: Cậu.
Phương Thiếu Phác: Cậu.
Chu Đạo Ninh: Cậu.
Lâm Tử Quân: Có phiền hay không, nhanh lên đến anh ra bài rồi!
Trần Dịch Sinh: Giục cái gì mà giục! Tôi nhị —— nhị bính! (*)
Triệu Sĩ Hành, Phương Thiếu Phác, Chu Đạo Ninh: Chúc mừng, một pháo ba nổ.(**)
Đường Phương đi một vòng: Ôi!!! Cùng một màu, chạm hồ, trộn lẫn màu, tắc ở lạt tử (***), đáng đời.
(*), (**), (***) các thuật ngữ chơi mạt chược