Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn - Tiểu Mạch S
  3. Chương 15: Mì Nissin (1)
Trước /30 Sau

Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn - Tiểu Mạch S

Chương 15: Mì Nissin (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đường Phương lần thứ ba lưu luyến không rời từ trong WC đi ra, cô cảm thấy có lẽ chắc Trần Dịch Sinh sẽ không hủy đi két nước bảo bối, sau ba lần triệt để trừ độc cô không ngại dùng lại.

Cảm ơn Trần Dịch Sinh, anh ta đã chia nhà tắm ra, tuy không có bồn tắm lớn trước kia, nhưng trên tường treo tấm sưởi. Đối với Đường Phương có tình yêu với tấm sưởi mà nói, mùa đông khi tắm phơi quần áo và khăn mặt lên đó, không khỏi quá dễ chịu thoải mái. Mà những thứ này, anh ta cũng không hủy đi được.

Về sau đều là của cô rồi.

Đường Phương xác định chính mình là con buôn tiểu thị dân điển hình, phụ lòng dạy bảo của thái hậu không chiếm tiện nghi người khác, mấu chốt còn phải xem "tiện nghi" đến cùng có bao nhiêu mê người. Cô mở chức năng ghi âm của điện thoại trong túi, mở âm lượng mức lớn nhất, ba phút tự động đổi thành vĩnh viễn.

Trần Dịch Sinh đang ở trong phòng bếp trở mình, rõ ràng còn mang theo hờn dỗi.

"Anh Trần, chúng ta nói chuyện phòng 102 nhé." Đường Phương biến thành nhẹ nhàng.

"Không thể, tôi đang chết đói." Trần Dịch Sinh nhìn về phía hai vợ chồng Tiểu Tống ngủ gà ngủ gật ở cửa ra vào, đôi mắt hoa đào toát ra vẻ gào khóc đòi ăn: “Có thể nhờ người nhà cô ra cửa hàng tiện lợi mua gì đó cho tôi ăn không?"

Triệu Sĩ Hành đứng dậy: "Tớ đi mua, hai người trò chuyện."

"Tiểu Tống ——" Đường Phương hô một tiếng.

"Vâng. Cô Đường! Làm sao vậy?" Tiểu Tống lại càng hoảng sợ, suýt chút nữa múa thanh treo rèm cửa.

"Tôi có đặt một cái rổ ở cửa phòng 202, phiền chị đi lên giúp tôi cầm xuống. Cám ơn."

Trần Dịch Sinh ngồi vào cái ghế khác: "Cô có đồ ăn? Phòng 202 cũng là của nhà cô à? Có muốn cho thuê không?"

"Có chút đồ ăn có thể lót dạ." Đường Phương giao chìa khóa 202 ra hiệu cho Triệu Sĩ Hành cầm lấy đưa cho Tiểu Tống, thuận tay ấn xuống nút đỏ trên màn hình điện thoại di động, bắt đầu ghi âm.

"Đúng rồi, anh Trần, tôi nhớ vị trí này ở phòng 102 vốn là có tường lấp kín, xin hỏi đi nơi nào rồi?"

"Tường?" Trần Dịch Sinh quay đầu nhìn, giật mình gật đầu: "Hủy đi rồi, cô không biết như vậy rất tốt sao? Phòng bếp có sáu mét vuông không quay nổi người."

Đường Phương nở nụ cười: "Anh Trần là một nhà thiết kế, còn là nhà thiết kế rất lợi hại. Huỷ tường đi chính là xếp đặt thiết kế của anh?"

"Tôi là nhà thiết kế, lợi hại là người khác nói đấy." Trần Dịch Sinh cũng không khiêm tốn: "Nhà của cô chỉ cần sửa lại chút mà thôi, không cần cám ơn."

"Vậy anh có biết thôn Vũ Cốc là kiến trúc lịch sử ưu tú không?"

"Biết rõ." Lông mày Trần Dịch Sinh giương lên, lộ ra tính trẻ con đắc ý: "Năm 2004 là lần thứ tư được bầu chọn, từ lần đầu đến lần thứ tư cha tôi đều tham gia bình chọn. Tôi còn bị ông kéo đến thôn Vũ Cốc chụp ảnh đấy."

Triệu Sĩ Hành xen vào một câu: "Cô Đường, Dịch Sinh rất thích thôn Vũ Cốc, lúc đàn em khoá dưới của tôi đề cử cho cậu ấy, cậu ấy liếc mắt trúng ngay, rất có duyên phận."

Trần Dịch Sinh cười đến sáng lạn: "Cha cô rất thích tôi đấy. Sao ông không nghe điện thoại của tôi? Tôi còn mang theo quà cho ông mà."

Chậc? Năm đó 102 cho thuê cực kỳ thuận lợi, giá tiền cũng cao, ông Đường Tư Thành đánh giá khách thuê là chàng trai trẻ ngốc nghếch.

Đường Phương cười đến cổ quái, Trần Dịch Sinh cho rằng cô không tin: "Thật đấy, cha cô nói tôi là người đầu tiên đến thuê còn liếc mắt trúng ngay, đây cũng là căn phòng đầu tiên tôi đi xem sau khi về Thượng Hải. Cô nói có khéo hay không?"

Đường Phương gật đầu, kéo về chủ đề chính: "Vậy anh có biết điều lệ liên quan đến sửa đổi lắp đặt thiết bị kiến trúc lịch sử ưu tú không?"

Trần Dịch Sinh cười: "Cô lo lắng vi phạm luật hủy đi tường?"

"Anh không xin phép các ban ngành liên quan đúng không?" Đường Phương vẫn mỉm cười.

"Không có."

"Anh cũng không thông qua chủ nhà 102 đúng không?"

Trần Dịch Sinh nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên nhích người liếc túi Đường Phương cười: "Có phải cô đang ghi âm hay không?"

Tim Đường Phương đập rộn lên mặt nóng lên: "Không có."

Trần Dịch Sinh đứng dậy, Đường Phương phản xạ có điều kiện đè lại túi.

Hai người hai mặt nhìn nhau, mạch nước ngầm trào lên, lúc này nên chèn vào nhạc mở đầu “Mission Impossible”.

Một lát sau, Trần Dịch Sinh nhún vai: "Cô sợ cái gì? Chẳng lẽ tôi còn cướp điện thoại di động của cô?"

"Rất khó nói." Đường Phương cũng nhún vai khẽ cười: "Biết người biết mặt không biết lòng."

Triệu Sĩ Hành tâm thần bất an nhìn túi Đường Phương: "Cô Đường—— cô đây là ý gì?"

Đường Phương vẫn mỉm cười: "Tôi cho là có người muốn cướp túi giật tiền."

Trần Dịch Sinh đang lật đồ trong phòng khách lớn tiếng đáp lại: "Giật tiền? Muốn cướp tôi cũng cướp sắc được chứ?"

Nửa thanh treo rèm cửa đột nhiên xâm nhập không gian phòng khách. Trần Dịch Sinh quay đầu giải thích với chồng Tiểu Tống bảo vệ chính nghĩa: "Đừng kích động, tôi nói đùa thôi."

Nói thầm một câu "Ở đâu có thể cướp sắc ", Trần Dịch Sinh xoay người lấy ra một chồng bản vẽ, bày lên bàn, chỉ cho Đường Phương xem: "Đây là bản vẽ mặt phẳng nguyên bản khu nhà số 115 từ Cục quản lý bất động sản bảo tồn thôn Vũ Cốc. Cô cô hiểu bản vẽ mặt phẳng không?"

Đường Phương đã tìm được vị trí 102.

"Ở đây vốn không có tường, là nhà của cô tự thêm tường, có lẽ là để ngăn phòng bếp với phòng ăn. Không có trình báo qua." Trần Dịch Sinh đắc ý chống cằm nhìn về phía Đường Phương.

Đường Phương nhíu mày ngước mắt: "Ý của anh là anh hủy đi bức tường này không có vấn đề gì?"

Trần Dịch Sinh chỉ vào bản vẽ: "Hoàn toàn không có vấn đề. Trước kia, số 115 chỉ có một gia đình ở, lúc trước phòng tiếp khách 102 cũng có thể làm phòng khiêu vũ, rộng rãi, ánh sáng đủ, chiều sâu cũng đủ. Về sau bị người linh tinh chiếm được, mò mẫm làm bừa. Phòng tiếp khách nơi nào có khí than và ống nước? Bọn họ đào khoét sàn nhà cũ, đặt đường ống, cho nên chỗ này mới có hai loại gạch. Cô xem ở đây, hiện tại bức tường giữa phòng ngủ và phòng khách cũng là nhà cô thêm về sau, nguyên bản không có. Bức tường mới là chỗ thừa."

Anh ta nhìn đôi mắt đen kịt của Đường Phương, không được tự nhiên gãi gãi đầu: "Trước kia hỗn loạn, các căn nhà cũ lớn ở Thượng Hải đều bị người linh tinh vào ở, không phải nói nhà các cô linh tinh."

Đường Phương nhìn bản vẽ gật đầu: "Năm 1924 ông ngoại tôi mua số 115 thôn Vũ Cốc. Ở đây đều mang họ Phương, về sau chỉ còn lại có gian phòng 102 này, sau đó ông bà ngoại mới lại mua thêm 202."

Trần Dịch Sinh ngẩn người, đứng thẳng: "Người nhà cô trở lại rồi. Tôi ăn chút gì đó đã."

Triệu Sĩ Hành nhẹ giọng hỏi một câu: "Cô Đường, ý cô là định thu mua cả tòa nhà 115?"

Đường Phương liếc anh ta: "Trông tôi giống người có tiền sao?"

"Giống, người càng có tiền càng keo kiệt, ha ha, tôi đi xem có gì ăn không đã, cô Đường cũng đói bụng phải không? Không bằng vừa ăn vừa nói chuyện. Nhưng cô yên tâm, Dịch Sinh lắp đặt thiết bị nhà của cô chắc chắn sẽ không có vấn đề." Triệu Sĩ Hành tranh thủ thời gian rời xa ánh mắt kèm theo công dụng phi mũi tên của cô Đường.

Một tay Trần Dịch Sinh cực kỳ nhanh chóng bày hết đồ trong rổ lên bàn ăn, gọi Triệu Sĩ Hành: "Có mì ăn liền, có thịt hộp, còn có trứng gà. Cậu tới úp mì đi. cô Đường cũng ăn một gói nhé?"

Đường Phương lấy điện thoại di động ra, tắt ghi âm đi, quan sát bản vẽ bảo tồn để chuẩn bị thẩm tra xác minh. Cô đi đến bên cạnh bàn ăn, mỉm cười nói với Trần Dịch Sinh: "Tôi không đói bụng, cám ơn. Nhưng số thức ăn này đều họ Đường, không phải người linh tinh có thể tùy tiện đụng."

Trần Dịch Sinh giơ hai tay đầu hàng mắt cong cong cười: "Được rồi, tôi phục cô rồi. Phòng ở họ Phương, đồ ăn họ Đường, được chứ?"

Đường Phương ghét bỏ nhìn Triệu Sĩ Hành đừng lại động tác đang xé gói mì: "Còn có, mì Nissin của tôi, không phải dùng để úp, chỉ dùng để nấu."

Huỷ đi tường không vi phạm luật, như vậy việc cấp bách là đàm phán với Trần Dịch Sinh, lúc anh ta rời đi phải để lại đồ, thứ nào có thể quy ra tiền đều phải để lại. Đường Phương từ trước đến nay thức thời tự hiểu rõ.

Ăn mì của tôi là không phải có thể ở lâu, tính toán giá cả một chút, sau đó sớm chút xéo đi.

"Tôi có mì, anh có nồi không?"

Trần Dịch Sinh và Triệu Sĩ Hành nhìn Đường Phương mỉm cười dịu dàng, sau lưng nổi lên một tầng nổi da gà.

Cô Đường này giống như vừa rồi vẫn là bình thường hơn.

Có nồi là tốt nồi, cá thờn bơn trong nồi Mauviel, nước sôi ùng ục. Bên cạnh là chiếc chảo 26 cm, thịt hộp Spam cắt không dày không mỏng, dầu xì xì bốc lên. Bốn quả trứng rán, lòng đỏ trứng chao qua chao lại.

Đường Phương bỏ mì vào trong nồi, ấn hẹn giờ.

Trần Dịch Sinh nghển cổ nhìn, có chút tiếc nuối: "Trong rổ cô có trứng gà, tại sao lại không có rau chứ? Kể ra có cải dầu Quảng Đông thì tốt. Không cần nhiều, hai cây là tốt rồi. Tôi không thích ăn mì với trứng rán lòng đào, cô giúp tôi rán kĩ một chút."

Tôi thấy anh mới giống cải dầu ấy! Đường Phương vô cùng muốn đập chảo vào mặt anh ta.

"Bỏ đi."

"Hả?"

Đường Phương dùng đũa lật thịt và trứng, lời nói anh chết đi đổi thành ngoài cười nhưng trong không cười: "Cẩn thận bị dầu bắn vào."

Trần Dịch Sinh rụt người: "Aiz, cô cũng cẩn thận một chút, tôi đi bật chút nhạc." Trực tiếp từ mười hai phần quen thuộc biến thành ba mươi sáu phần quen thuộc.

Triệu Sĩ Hành lưu loát rửa dao và thớt gỗ, lấy ra hai bát to rửa sạch, cẩn thận từng li từng tí đặt ở trong tay Đường Phương, nịnh nọt dùng ngôn ngữ Thượng Hải: "Con gái Thượng Hải đều không xuống phòng bếp, nhìn tay nghề của cô Đường thật tốt, ngay cả thịt hộp đều cắt rất cân xứng. 0.8 cm? Chắc chắn chưa đến 1cm. Làm phiền cô rồi, cảm ơn cô nha."

Đường Phương liếc xéo anh ta. Triệu Sĩ Hành lập tức ngậm miệng lại, nhưng giữ vững trận không lùi bước, thò tay rút ngắn khoảng cách với hai cái bát còn 0.8 cm.

"Thật ra tôi không phải muốn gạt cô." Triệu Sĩ Hành lần nữa lấy hết dũng khí: "Cô xem đấy, nhà cô còn có 202, có thể cân nhắc tiếp tục cho Dịch Sinh thuê 102 không?"

Trong phòng khách vô tuyến phục cổ xuất hiện khúc nhạc ghita dạo.

Đường Phương tập trung tư tưởng suy nghĩ nghe ngóng, nhìn về phía Triệu Sĩ Hành: "Such a fool."

Triệu Sĩ Hành sửng sốt ba giây: "—— Tôi sao?"

Trong phòng khách Trần Dịch Sinh cười ha ha, dao động theo tiết tấu: "Cô ấy nói là tên bài hát này. Nhưng cậu cũng là thật khờ, nếu không sao ở nước Mỹ cậu lại giúp đỡ loại sói mắt trắng như Quý Diên Tùng? Ăn ở dùng của cậu còn lừa được cậu!"

Máy hẹn giờ vang lên. Ba phút đã đến.

"À, hoá ra nấu ăn còn phải căn giờ như vậy?" Triệu Sĩ Hành bình tĩnh, cảm thấy cô Đường này giống như một quyển sách dày, thật sự nhìn không thấu.

"Bản mẫu cải tạo phòng 102 này, có phải trải qua tay rất nhiều khách hàng? Còn phải bán đi rất nhiều đồ dùng trong nhà và đồ không dùng đến? Chỉ tiếp tục thuê ba tháng các anh tốn thất rất lớn nha?"

Đường Phương hỏi mây trôi nước chảy.

Triệu Sĩ Hành hóa đá tại chỗ.

Quảng cáo
Trước /30 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tru Tiên Diệt Đạo

Copyright © 2022 - MTruyện.net