Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngại có Phương Thiếu Phác ở đây, Đường Phương không thể giao ra thư từ chức. Buổi trưa bốn người ăn cơm ở Dật Cốc Hội trung tâm khu Bắc. Quản lý tự mình tới chào hỏi, đưa bốn phần bánh pudding nhân táo.
Phương Mẫn Nghi tò mò hỏi Miss Chung: "Chị Kelly, em ăn cơm ở Thượng Hải, có phải báo tên của chị là có thể miễn phí không?"
Miss Chung nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ em mới biết sao? Sam không nói cho em biết à?"
Phương Mẫn Nghi nhéo anh trai một cái: "Được lắm, vậy mà anh không sớm nói cho em biết! Đáng ghét!"
Phương Thiếu Phác cũng rất nghiêm túc: "Em có thể không trả tiền, ăn xong giúp người ta rửa bát nửa tháng là được."
Miss Chung cười không ngừng: "Mẫn Nghi quá ngây thơ nên mới dễ lừa gạt, Sam anh phải để ý con bé đấy, đừng để Phượng Hoàng nam bên ngoài, tôm tép nhỏ lừa đi đoá hoa cẩm chướng."
Phương Mẫn Nghi bĩu môi: "Chị Kelly, em nào có ngốc như vậy! Chị cũng không phải không biết anh em có bao nhiêu người bạn gái, đâu rảnh quan tâm em. Trừ khi có người đẹp nào như chị mới giúp anh ấy ổn định —— "
Phương Thiếu Phác bị em gái ruột đào hố vẻ mặt tự nhiên, vươn tay châm trà cho Đường Phương: "Nhà hàng này có gì đáng đề cử, chi bằng để cô gọi món."
Miss Chung liếc Phương Mẫn Nghi: "Em nhận lầm chị gái rồi, đối diện mới đúng."
Đường Phương lưu loát gọi bốn món nóng lạnh thêm bát mì cá hoa vàng.
"Canh đầu cá? Em không uống, tanh chết đi được." Phương Mẫn Nghi bĩu môi.
Đường Phương mỉm cười nhìn cô ta, từ chối cho ý kiến.
"Anh! Mì cá hoa vàng ở bên trong cũng là cá, tanh lắm." Phương Mẫn Nghi lườm anh ruột, tiếp tục đâm chọc.
Đường Phương nói với Phương Thiếu Phác: "Tôi chỉ chọn phần mình và Kelly. Số món ở đây cũng không nhiều. Anh và cô Phương muốn ăn gì thì gọi đi."
Trên bàn cơm tĩnh lặng, vẻ mặt Phương Mẫn Nghi xấu hổ, lẩm bẩm một câu: "Cái gì người đẹp, sức ăn lớn như vậy —— "
"Tham ăn là phúc." Vẻ mặt Phương Thiếu Phác sáng lên.
Đường Phương không có sự khoan dung với những đứa trẻ có tình cảm quá sâu nặng với anh em, cũng không hiểu Phương Mẫn Nghi tại sao đối với chính mình không tính xinh đẹp, bắn đại bác cũng không tới với Phương Thiếu Phác lại vô cùng có địch ý, bữa cơm này tất nhiên cũng không vui vẻ nổi. Cô nàng Phương tiểu thư hành động không đủ giáo dưỡng nhưng ngây thơ lại có thừa, trình độ lải nhải không thua gì Đường Tăng, bất giác làm nhà họ Phương mất hết mặt mũi. Phương Thiếu Phác vô tình che lấp, Miss Chung cố ý dẫn dắt, đều có đủ loại tâm tư. Đường Phương nghe xong ân oán nhà giàu, yên lặng coi nhà họ Phương cùng một loại giống Lý Gia Thành Hồng Kông, Hà Hồng Sân Macao, cảm giác không ngừng nảy sinh, lập tức sâu sắc cảm thán cho biên kịch phim truyền hình máu chó: chỉ sợ đám bọn họ cũng không dám vung máu chó như vậy.
Đầu những năm tám mươi nhà họ Phương ở Sán Đầu làm giàu bên trên dựa vào quan hệ, bên dưới dựa vào đội thuyền, khom lưng lẩn trốn hải quan, làm bất cứ công việc nào có thể ra tiền, toàn những đồng tiền bất chính. Đúng lúc đang làm ăn phát đạt, lúc này mới mở hiệu ăn, chậm rãi chuyển hình trở thành tập đoàn ăn uống. Chỗ tốt của làm ăn uống là tiền mặt lưu thông khắp nơi đều hợp pháp, tiếp đó làm bất động sản, mua đất bán nhà, càng làm càng lớn, gần vài chục năm đều đầu tư tài chính và bất động sản.
Thân phận của Phương Thiếu Phác ở nhà họ Phương có chút lúng túng. Mẹ anh ta vốn là vợ cả của ông chủ Phương, hiếu thuận cha mẹ chồng hiền lương thục đức dốc sức liều mạng sinh con, chưa bao giờ quan tâm những lá cờ tung bay bên ngoài của chồng, năm năm sinh ra ba người con gái, ông chủ Phương đột nhiên nói muốn ly hôn, bởi vì bà hai bên ngoài mang thai con trai, còn là song thai, phải cho danh phận. Bà cả Phương không còn cách nào khác, ngoan ngoãn ly hôn, mang theo ba con gái dời đi, dù sao lái xe người giúp việc, ăn dùng chi tiêu vẫn là nhà họ Phương cung cấp. Không ngờ chuyển ra một tháng, bà Phương phát hiện mình mang thai Phương Thiếu Phác. Phương Thiếu Phác cứ như vậy từ "con trai trưởng" bi hạ xuống thành "con vợ kế", nếu đặt ở bên trong tiểu thuyết xuyên không, nhân vật nam chính báo thù, lời kịch chuyên dùng: "Tôi muốn tự tay cầm trở lại đồ đạc của chính mình!"
Chỉ tiếc bà cả Phương đã biến thành phòng ngoài là phụ nữ Triều Châu truyền thống tựa như mì vắt, nước mắt lưng tròng thề thốt Phương Thiếu Phác thật sự là máu mủ nhà họ Phương. Bà hai nhà họ Phương chim khách chiếm tổ ngoài sáng trào phúng trong tối châm ngòi, cũng may ông chủ Phương chắc chắn vợ mình không có khả năng xảy ra chuyện gì với Lão Vương bên cạnh, nhận con trai, nhưng chỉ có thể nuôi dưỡng bên ngoài.
Bà hai ở bên trong thượng vị cho Phương Thiếu Phác thêm hai người anh, rất nhanh lại thêm hai người em. Tuy bà cả Phương mất đi danh phận chính thất, nhưng vẫn dính được chút mưa móc, lại sinh cho ông chủ Phương thêm hai vị thiên kim. Phương Mẫn Nghi là nhỏ nhất. Phương Mẫn Nghi vừa ra đời, giá trị vài miếng đất trống trên tay ông chủ Phương lập tức tăng lên. Ông chủ Phương hết lòng tin theo phong thuỷ lập tức đón bà Phương và năm con gái một trai bên ngoài ngũ trở về nhà lớn, tạo thành đại gia đình Triều Sán đặc sắc hài hòa một chồng hai vợ mười con.
Phương Thiếu Phác tốt nghiệp trung học đã bị đưa đi Anh học trường tư, tránh chướng mắt người khác. Ông chủ Phương biết một cốc nước phải san bằng, cho dù mua xe hay là mua túi, hai bà vợ mỗi người đều một phần, màu sắc giống nhau như đúc. Mỗi con trai tốt nghiệp đại học, mỗi người nhận 20 triệu USD phát triển độc lập ba năm, dựa vào phần tiền lời lại dựa theo năng lực xác định phần kế thừa sản nghiệp gia tộc.
Đường Phương từng viết về đồ ăn nhà hàng Triều Châu, rất không may đó là một hạng mục Phương Thiếu Phác mạnh mẽ tràn trề đầu tư. Phương Thiếu Phác ném 20 triệu USD vào thị trường tàn khốc, rất nhanh đã thấy đáy, trơ mắt nhìn hai người anh trai tiếp nhận sự nghiệp bất động sản Hoa Đông Hoa Bắc, một người em trai làm công ty điện ảnh và truyền hình phong thủy sinh khởi, phim văn nghệ khắp nơi cầm giải thưởng, phim chiếu mạng, điện ảnh lớn và ip cổ trang mãnh liệt thu tiền, người em trai khác đầu tư quỹ ngân sách đã thành công đưa xí nghiệp nhà họ Tam lên sàn chứng khoán, thậm chí một công ty cả năm doanh thu chỉ vẻn vẹn 20 triệu nhân dân tệ cũng sắp lên sàn chứng khoán.
Ông chủ Phương cảm thán: đàn ông tướng mạo và chỉ số thông minh quả nhiên là trái ngược đấy.
Bà cả Phương ăn chay niệm Phật rất nhiều năm, lòng dạ bình thản, lại khuyên Phương Thiếu Phác cam chịu nhận mệnh.
Đường Phương nghe đến đó, vừa buồn cười lại không muốn cười. Ai ngờ Phương Mẫn Nghi vẫn tiếp tục đào hố cho người thân.
Năm trước không biết ngọn gió nào thổi, ông chủ Phương bỗng nhiên bị mời đi uống trà, gặp không được người, uống bao lâu trà ai cũng không có tin chính xác. Năm vị công tử và các chú cậu nhà họ Phương đã mất đi người cầm lái, không có phương hướng. Đến cuối năm, tất cả ngân hàng lớn gọi điện thoại đến thương lượng, cho dù như thế nào cũng phải trả hết khoản vay, sang năm lại vay quay vòng, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, vụ điều tra càng thêm bất lợi đối với ông chủ Phương.
Ở bên trong năm vị Phương công tử cũng chỉ có Phương Thiếu Phác không đồng ý trả khoản vay, trứng chọi đá, vừa kiếm tiền vừa vay. Đợi tết âm lịch trôi qua, ngân hàng trở mặt, một phân tiền cũng vay không nổi, còn mắc nợ 6,7 tỷ.
Phương Mẫn Nghi trừng mắt: "Chị Kelly! Chị biết chị dâu thứ tư của em không? Cái con hát gọt mặt độn ngực ấy, lúc kết hôn còn xào nhiệt, biết rõ trong nhà đến đường cùng rồi, vậy mà cô ta còn nói ‘Aiz, chút tiền nhỏ này cũng không đủ dính kẽ răng, còn không sớm tính toán.’ Mọi người còn chưa nghĩ ra cách, cô ta đã chạy tới Hồng Kông mua một cái đồng hồ 120 vạn! Lại mua một cái túi 37 vạn!"
Đối với biểu cảm nghẹn họng nhìn trân trối của Đường Phương, Phương Mẫn Nghi hết sức hài lòng, cô ta tức giận bất bình nói: "Các người biết không? Lúc ấy trong thẻ em chỉ còn lại có 17 vạn! Đời này chưa từng nghèo như vậy! Cho nên đáng đời cô ta bị anh tư đá, con hát vô tình, sớm nên ly hôn rồi."
Đường Phương cũng đã nghe nói tới tên ngôi sao này, thường thấy cô ta viết một số bài ủng hộ nữ quyền trên weibo, rất có tên tuổi, không nghĩ tới dĩ nhiên là con dâu trước nhà họ Phương, còn có đoạn phía sau truyền kỳ như vậy.
Cũng may chống cự không lâu, nhà họ Phương nhận được thông báo, giao nộp 10 triệu là có thể đón ông chủ Phương về. Khi đó trên tay ai có10 triệu tiền mặt chứ? Bán đất cũng không ai dám tiếp. Phương Thiếu Phác quyết định thật nhanh chuyển nhà hàng trong tay mình cho nhà họ Tam, mang theo 10 triệu đón cha về nhà. Ông chủ Phương đúng là Định Hải thần châm (*), nhà họ Phương gia rất nhanh "qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai", bất động sản bán đi hơn nửa, tiền mặt trôi chảy lưu thông, địa vị năm vị công tử cũng có thay đổi kì lạ.
(*) trụ cột
Phương Thiếu Phác bị phái đi Châu Phi làm hai mỏ kim cương, lại phụ trách khai phá buôn bán bất động sản ở Luân Đôn, ngành ăn uống vẫn thuộc anh ta quản lý, nhưng tài chính tăng lên rất nhiều. Ông chủ Phương nói, vẫn là ăn uống tốt, tiền mặt lưu thông có bảo đảm. Tiếp theo nhà họ Phương lại đầu tư bất động sản ở Melbourne Toronto Bangkok, một lòng bước ra Châu Á hướng về thế giới. Phương Mẫn Nghi chỉ cái nhẫn trứng bồ câu thanh tú trên tay cho Đường Phương và Miss Chung: "Đây là quà sinh nhật anh trai tặng em. Anh, năm nay em muốn có nhiều kim cương hơn!"
Đường Phương nhịn cười nhìn về phía Phương Thiếu Phác, trong lòng Phương tiểu thư, anh ruột cô ta chắc chắn có thể tùy tiện xách rổ nhặt được vô số kim cương ở bên trong mỏ, so với nhặt trứng gà còn dễ dàng hơn.
Giọng Phương Mẫn Nghi càng hào hứng: "Em định dùng để nạm cái túi Loewe màu hồng nhạt kia, chị Kelly, chị nói có xứng hay không?"
Chiếc túi giống như dấu chấm tròn kết thúc câu chuyện nhà giàu ân oán.
Thang cuốn tự động đi lên, Phương Thiếu Phác đụng phải Đường Phương trước người. Đường Phương quay người lại, nhìn thẳng Phương Thiếu Phác cách một bậc thang.
Phương Thiếu Phác cười hỏi: "Mẫn Nghi không biết giữ miệng, việc xấu trong nhà kể khắp nơi, hôm nay ngại quá."
Đường Phương cười: "Mọi nhà đều có chuyện riêng, anh cũng không dễ dàng." Ngay cả chuyện xấu trong nhà cũng dám thẳng thắn lộ ra ngoài, so với bánh bao súp long trọng hơn nhiều.
"Thật ra là tôi là người bình thường vô tích sự, vẫn còn là kẻ ăn bám, chưa từng lấy mục đích kết hôn để yêu đương." Phương Thiếu Phác cong mắt lên: "Hiện tại hoàn toàn thực sự muốn thành gia trước rồi an tâm lập nghiệp, cô có muốn thử với tôi không."
Đường Phương bật cười: "Tôi không có sở trường gì, anh đây là đang làm gì? Thực sự không cần." Phương công tử nhà của anh thật đúng là có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa đấy.
Phương Thiếu Phác không tức giận chút nào, đi lối tắt khác: "Vậy trước tiên chúng ta làm bạn bè. Đúng rồi, có rảnh tới nhà tôi xem Tiểu Tam?" Thấy vẻ mặt Đường Phương quái dị, anh ta vội giải thích: "Là con chó tôi nuôi, avatar đầu con chó Akita Tiểu Tam, bởi vì tôi xếp thứ ba. Nó tám tuổi rồi, không làm ầm ĩ đâu. Aiz! Cẩn thận thang máy."
Đường Phương suýt chút nữa lảo đảo ngã, được Phương Thiếu Phác giúp đỡ, trong đầu hiện lên một câu từng gặp trên mạng: Một người nếu như mời bạn đến nhà anh ta xem chó, thực tế là muốn trêu chọc bạn; nếu như mời bạn đến nhà anh ta xem mèo, thật sự chỉ là xem mèo.
Hơn nữa, Phương công tử anh nói chó Akita không làm ầm ĩ, là so với cây gỗ mục bên cạnh sao?