Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại sư Trần Dịch Sinh thích việc hôm nay chớ để đến ngày mai, rốt cục không nhịn được gọi điện thoại cho Đường Phương.
"Đường Phương, tôi là Trần Dịch Sinh."
"À, chào anh." Đường Phương mơ mơ hồ hồ lên tiếng.
"Tám giờ tối thứ bảy cô có rảnh không?" Trần Dịch Sinh dùng lời Thượng Hải không chính tông tinh thần vô cùng phấn chấn nhiệt tình.
Đường Phương lại cảm thấy lời Thượng Hải của anh ta rất có tác dụng thôi miên, đầu óc gần như rơi vào trạng thái ngừng hoạt động, thuận miệng đáp một câu có.
"Vậy tám giờ cô đến 102, chúng ta từ từ nói chuyện với nhau." Trần Dịch Sinh cảm thấy vẫn là dùng lời Thượng Hải xen lẫn với tiếng phổ thông càng thoải mái hơn, "Đúng lúc để cho cô nhìn phòng ngủ, có ý kiến gì có thể tùy tiện đưa ra."
Miệng Đường Phương nhanh hơn tư duy, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, đã lại thuận miệng đáp một câu.
Trong ánh trăng mờ cảm thấy đối phương có lẽ nên nói lời tạm biệt rồi, nhưng vẫn không có tiếng cúp điện thoại. Đường Phương cố gắng căng mí mắt ra, muốn liếc mắt nhìn màn hình, lại nghe thấy Trần Dịch Sinh tung tăng như chim sẻ hỏi: "Đúng rồi, cha cô nhận được quà của tôi có phản ứng gì? Hình như ông đã sớm tắt điện thoại."
Đường Phương cảm thấy mắc nợ ngáp một cái, mơ hồ đáp: "À —— à, cha tôi à, tám giờ đã tắt điện thoại." Cô không hiểu sao có loại cảm giác thay nam sinh trường cấp hai đưa thư tình cho Lâm Tử Quân.
"Vậy nước hồ Baikal kia, ông có nói dùng làm gì không?" Trần Dịch Sinh rất chờ mong, giọng tha thiết lại vui mừng.
Đường Phương phản ứng còn hơi chậm chạp, thuận miệng đáp: "Không nói gì không làm gì, dùng để tưới hoa rồi."
Sau một khoảng chết lặng, Đường Phương tỉnh táo không ít: "À, tưới... lan Hồ Điệp, lan Hồ Điệp là loại lan rất cao cấp ——? A lô..."
Trần Dịch Sinh cúp điện thoại nằm trên ghế sa lon cực kỳ phiền muộn. Lão Chương nhận được nước, để nơi bắt mắt nhất ở trong hầm rượu. Lão Mã nhận được nước, đặt trước mặt Quan Âm. Tiểu Tô nhận được nước, làm thành khối băng hình tim màu lam nhạt... Bọn họ cũng đều cực kỳ đắc ý chuyển phát vòng bạn bè, khoe khoang là nước hồ Baikal Trần Dịch Sinh anh tặng. Lão Chương còn chụp màn hình lời khen và bình luận gửi cho anh: Có tên tuổi đại sư Trần cậu, lượt thích trong một tiếng phải lên đến 500! Cái này không phải nói nhảm mà là sự thật.
Nhưng ông chủ nhà Đường vậy mà dùng nước kia tưới hoa!
Lại suy nghĩ, Trần Dịch Sinh cảm thấy nhất định là anh không nói rõ ràng. Tầng băng đứt gãy những người khác nhanh chân chạy trốn, chỉ có anh mạo hiểm tính mạng, phí hết sức chín trâu hai hổ, lấy ra mấy khối băng màu lam tinh khiết nhất, cuối cùng hóa thành nước, biến thành món quà có ý nghĩa quý báu như vậy! Không được, anh phải nói rõ để cho ông chủ nhà xót xa hối hận cả đời, còn cả Đường Phương, người phụ nữ hoàn toàn không biết nhìn hàng, cô ta cũng đã bỏ lỡ100 triệu!
Trần Dịch Sinh lại gọi điện thoại cho Đường Phương, đối phương đã tắt máy. Cô cúp điện thoại của anh sau đó tắt máy, lần này anh cúp điện thoại của cô, cô lại vẫn lập tức tắt máy? Trần Dịch Sinh tức giận không ngừng đi lại trong phòng bếp, cầm rổ Đường Phương để lại nhấc lên rồi lại hạ xuống, cảm thấy trừ khi lại có người nấu một nồi mì ăn liền như vậy, mới có thể khiến cho anh nguôi giận.
Đường Phương nằm mơ, cô không ngừng trốn trong một tòa nhà, sau lưng vẫn luôn có một chậu nước đá không kịp chuẩn bị quay đầu sẽ dội xuống, cô lạnh đến mức hàm răng run lên, cuối cùng cô trốn vào trong một phòng, lũ lụt tràn vào bốn phương tám hướng... Sau khi tỉnh lại còn nhớ rõ loại cảm giác ướt đẫm lạnh như băng quần áo dính trên làn da, cực kỳ đáng sợ vô cùng chân thật, cô nhịn không được mê tín tra xét một phát, vậy mà báo trước cô sắp phát tài hoặc là sắp sinh em bé rồi.
Baidu quả nhiên còn gạt người hơn so với truyện cổ tích, rác rưởi! Phi! Đường Phương giận chó đánh mèo.
***
Cách thời gian bốn mươi tám tiếng đồng hồ Đường Phương đưa ra càng ngày càng gần, tuyến nghiệp vụ bên trên và weibo công ty đều không có động tĩnh gì. Mấy lần trong phòng làm việc Trương Vĩ gặp được Đường Phương, đều nhìn như không thấy. Ngược lại là Vivian có một lần trong hành lang gặp được Đường Phương, cười dịu dàng nói cho cô biết lượng tiêu thụ bánh bao súp đột phá hai mươi nghìn phần. Diễu võ dương oai cũng tốt, đưa ra cành ô-liu cũng thế, Đường Phương chỉ thản nhiên nói một câu: "Bán được càng nhiều, hậu quả càng hỏng bét."
Đến thứ sáu, buổi sáng Trương Vĩ gặp được Đường Phương ở công ty, không hề làm như nhìn không thấy nữa, lộ ra mỉm cười thắng lợi, đúng vậy, Đường Phương dù cô già miệng, tư thái thanh cao thế nào, còn không phải chỉ có thể không rên một tiếng nuốt sự khó chịu này. Cô nên biết sợ hãi, đến bên này cũng chỉ có thể cúi đầu ngoan ngoãn bị anh ta đè ép. Cô đã chạm vào vảy ngược, hoặc là chính mình rời đi, hoặc là dùng vũ lực giải quyết, tóm lại đều là cô chịu thiệt hại.
Đường Phương cũng không thèm để ý, người hiểu rõ cô mới biết cô đưa ra
deadline chưa từng không có tính toán gì hết đấy. Tuần này cô bận rộn nhiều việc,
xây xong một cái mộ cho bánh bao súp, xác nhận các ông chủ quản lý cổ vũ đơn
đặt hàng, lên tiếng hỏi đối phương có phải là hiểu lầm cô đề cử mới mua, giữ từng
ảnh chụp màn hình, gửi cho luật sư xác nhận có thể trở thành chứng cớ hay không.
Hai ngày ngắn ngủn, trong ngành cơ bản đều truyền ra, phần lớn kinh ngạc gà nhà
đá nhau, cũng có truyền thông thừa dịp mời Đường Phương đi ăn máng khác,
những người mua bánh bao súp không người nào không thể hiện trên weibo, bày
tỏ cô Đường thiếu bọn họ một nhân tình.
Ba rưỡi chiều Phương Thiếu Phác tới, mang theo pizza vịt quay và trà sữa của nhà mình cho tất cả mọi người trong văn phòng tạp chí, dẫn đến mọi người không ngừng hoan hô hét lên. Trong văn phòng có người sáng suốt lén kề tai nói nhỏ với Hà Khải Văn: "Phương công tử đây là chứng tỏ đang theo đuổi cô Đường sao? Xin cô Đường ngàn vạn lần rụt rè, về sau trà chiều của chúng ta đã có bảo đảm."
Hà Khải Văn giận tái mặt: "Đừng nói nhảm, cô Đường không bị tiền bạc cám dỗ." Nhưng lúc Phương công tử nhìn cô Đường, con mắt sáng lên, từng tế bào toàn thân đều đang cười. Cậu ta cũng thầm mến người, cậu ta hiểu chứ.
Phương Thiếu Phác dựa vào hai con vật nuôi đáng yêu Xú Xú và Tiểu Tam kéo gần khoảng cách với Đường Phương, nói chuyện làm việc tự tại tùy ý hơn rất nhiều. Anh ta đi văn phòng Miss Chung nói mấy câu, đi ra chiếm lấy ghế chỗ Đường Phương tiếp khách, cho cô xem bố trí tiệc tối, lại nhắc tới mấy người trong giới mỹ thực đều rất chờ mong cô đi, không thiếu được ngoài sáng trong tối lại thổi phồng Đường Phương một phen.
"Ngày hôm qua Thịnh Gia còn nói, lúc trước Mã Vân tổ chức tiệc, bỏ ra năm sáu triệu, tiền đều tiêu vào trang trí bồn cây cảnh, cảm giác như ăn cỏ, không nhận ra không thấy người đối diện, mấy món ăn còn không bằng cô làm." Phương Thiếu Phác tò mò hỏi: "Bọn họ từng nếm đồ cô làm sao?" Biết viết còn có thể nấu, linh hồn thú vị, tràn đầy sức sống, anh ta thật sự là có ánh mắt, Phương Thiếu Phác nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của Đường Phương, tự động bổ não dáng vẻ Đường Phương nấu cơm. Ừ, tốt nhất chỉ làm cho anh ta ăn.
Đường Phương liếc anh ta: "Hai năm trước thầy Quan mở một phòng bếp tư nhân, mời chúng tôi đi thử đồ ăn, không có ý ăn uống chùa, mọi người tùy tiện làm vài món ăn coi như góp tiền. Thịnh Gia đã ở đẳng cấp đó, khen người dưới nào mà không khoa trương giống như đoá hoa?"
"Vậy chừng nào thì cô tùy tiện làm vài món ăn cho tôi nếm thử?" Phương Thiếu Phác chống cằm nghiêng đầu, cười mập mờ.
Đường Phương bỏ qua một bên đề tài này, chỉ pizza và trà sữa trên bàn: "Chúng ta bây giờ về công là quan hệ hợp tác, về tư là bạn bè. Về sau mời anh đi tay không đến."
Phương Thiếu Phác sờ mũi: "Một chút đồ ăn cũng không được sao? Tôi cũng không phải đến quảng cáo mà."
"Tôi không phải thần tượng, không cần tiếp ứng." Ánh mắt Đường Phương lộ ra vui vẻ: "Loại chuyện dò xét này, chỉ thích hợp với Tứ công tử nhà anh theo đuổi ngôi sao nữ."
Phương Thiếu Phác cười ra tiếng, thở dài giảm xuống âm thanh: "Bức tường lửa này của cô cũng quá cao rồi. Tốt xấu gì cũng ăn một miếng, uống một ngụm, tôi cũng không phải muốn cô miệng mềm đồng ý gả cho tôi."
Đường Phương mắt trắng bệch, tránh nặng tìm nhẹ nói chuyện phiếm kéo không khí về khoảng cách an toàn: "Tôi mới không mắc mưu đâu, ở bên trong tiệc tối nhiều đồ ăn ngon như vậy, tôi phải giữ lại bụng. Anh gửi ảnh tới sớm, buổi trưa tôi đã ăn ít đi."
Phương Thiếu Phác cười như hoa đào, chỉ cảm thấy đôi mắt của Đường Phương là đôi mắt dễ nhìn nhất, khiến lòng anh ta ngứa ngáy. Đường Phương nhìn mặt anh ta yên lặng niệm chú kim cô: bảo vệ phòng cháy phòng hoa đào nát.
Bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ, là Trương Vĩ hầm hầm tiến vào văn phòng tạp chí, đi thẳng về phía Đường Phương.
"Hèn hạ!"
"Vô sỉ!"
"Hạ lưu!"
Phương Thiếu Phác cau mày bỗng nhiên đứng lên. Hà Khải Văn vội vàng chạy tới. Trong văn phòng có người bị sặc trà sữa ho khan.
Trương Vĩ lấy điện thoại ra, muốn cho thấy tại sao lại có sáu từ này, đã thấy Đường Phương đứng trước bàn làm việc, rất lạnh nhạt khoanh hai tay ở trước ngực.
"Bắn ngược cho anh!" Đường Phương vẻ mặt bình tĩnh: "Anh mới hèn hạ, anh mới vô sỉ, anh mới hạ lưu. Bắn ngược lại sẽ không có hiệu quả." Không lý do bị mắng, không thể nhẫn nhịn, nhịn sẽ sinh ra ung thư.
Ngoài Hà Khải Văn được Đường Phương tay cầm tay dạy tất cả bí quyết bắn ngược nguyền rủa thô tục, tất cả mọi người ngẩn người tại chỗ, kể cả Trương Vĩ.
Người phụ này! Đây là cái thao tác quỷ gì?! Lại ra bài không giống rồi.
Trong văn phòng phát ra tiếng cười vang. Phương Thiếu Phác cảm thấy mình đào được không phải là đá quý, mà là mỏ kim cương, Đường Phương ơi là Đường Phương, sao cô thú vị như vậy.
Trương Vĩ thở hổn hển nhiều lần, mở video trên weibo ra. Là buổi sáng hôm đó Đường Phương hỏi, không biết bị ai lén quay lại, chỉ thấy được bóng lưng Đường Phương, mặt Trương Vĩ lại rất rõ ràng. Câu chữ cũng rất tinh tế: "Bởi vì thú vị".
Người chuyển phát cũng thật khéo, đúng là thầy Quan mở phòng bếp mỹ thực tư nhân làm người phóng khoáng lạc quan, chỉ viết một câu "Từng thấy người lừa người, chưa thấy qua lừa cả người nhà, tướng ăn quá khó nhìn. Rất hiểu rõ cô gái này." Lời bày tỏ lớp lớp.
Trước mắt chuyển phát hơn 100, bình luận hơn bảy mươi, lượt thích hơn chín mươi, nhưng nghĩ kĩ, nếu để mấy Đại V chuyển phát, rất có thể sẽ phát nổ.
Phương Thiếu Phác giật mình, trách không được anh ta mua bánh bao súp Đường Phương còn đen mặt, không phải ngại anh ta mua ít, mà là vuốt mông ngựa lại vỗ vào đùi ngựa. Đau lòng Đường Phương bị xếp đặt, lại mừng thầm có cơ hội kéo cô đến bên cạnh mình.
Đường Phương xem xong, ngẩng đầu: "Trương Vĩ, anh còn rất ăn hình đấy." Bây giờ nhìn video, biểu lộ của Trương Vĩ rõ ràng sớm đã có chuẩn bị.
"Thật không nghĩ tới cô còn làm được ra loại chuyện đào góc tường công ty nhà mình." Trương Vĩ quay người quét quanh văn phòng: "Vị nào nhìn tuyến trên chúng tôi không vừa mắt, có thể nói rõ ràng, hòm thư tổng giám đốc cũng luôn mở, dùng loại thủ đoạn hãm hại ác liệt sau lưng này, tổn hại không chỉ là danh dự weibo, còn là danh dự tạp chí và công ty. Còn có quyền hình ảnh và quyền cá nhân của tôi. Hi vọng người chủ động quay video này đứng ra, xóa video xin lỗi, nội bộ chúng ta giải quyết."
Trong văn phòng ồn ào bàn tán, không ít người lấy điện thoại di động ra xem.
Trương Vĩ nhìn chằm chằm vào Đường Phương: "Có người lật lọng, muốn lấy thêm một chút tiền, thật ra nói thẳng thì tốt rồi, còn bày ra một bộ thanh cao, sau lưng làm loại sự tình này có ý nghĩa sao? Xin lỗi, tôi đã luyện thành sắt thép, không để mình bị xoay vòng vòng."
Đường Phương hít sâu một hơi: "Trương Vĩ trong lòng anh có cứt, nhìn cái gì cũng đều là cứt. Video không phải tôi sắp xếp, nhưng bất kể là ai quay, tôi cũng cảm ơn người đó gặp chuyện bất bình mở rộng chính nghĩa, cảm tạ anh ta có một trái tim làm rõ sai trái, cám ơn."
Mặt Trương Vĩ đỏ lên, vừa muốn mở miệng, lại bị Phương Thiếu Phác đụng phải đầu gối.
"Xin lỗi xin lỗi." Phương Thiếu Phác vươn tay muốn đỡ, tất nhiên là sẽ không thực sự dìu hắn ta.
Trương Vĩ vội vàng không kịp chuẩn bị suýt chút nữa quỳ gối trước mặt Đường Phương, hắn ta một tay bắt được mép bàn làm việc của Đường Phương, cái cằm lại đụng vào pizza vịt quay, làn da thoáng cái bóng nhẫy.
Đường Phương nhịn cười, không nghĩ tới Phương công tử hộ hoa còn rất tiện tay.
"Sorry, là tôi không cẩn thận đụng vào anh." Phương Thiếu Phác xông về phía trước, đặt tay ở trên bờ vai Trương Vĩ, thò người ra rút khăn giấy trên bàn Đường Phương, cốc trà sữa không đậy kín nắp, giội vào toàn thân Trương Vĩ còn chưa kịp đứng lên.
"Aiz! Xin lỗi." Phương Thiếu Phác luống cuống tay chân rút giấy lau cho Trương Vĩ, đáng tiếc giấy trên bàn Đường Phương chỉ có hạn, mặt và đầu cổ Trương Vĩ toàn là dầu mỡ và giấy vụn, còn có trà sữa như sông nhỏ róc rách chảy xuống.
"Rất xin lỗi, may anh là sắt thép luyện thành, chắc chắn không sao." Phương Thiếu Phác mặt mày cong cong: "Anh là anh Trương nhỉ? Tôi là Phương Thiếu Phác bạn Đường Phương, rất hân hạnh được biết anh."
Miss Chung và Vivian đồng thời xuất hiện trong phòng làm việc, một người phía sau mày kiếm mắt sáng khuôn mặt lạnh lùng, dáng cao như cây tùng, bước tới, thản nhiên vươn tay: "Sam, đã lâu không gặp."
Phương Thiếu Phác vừa mừng vừa sợ cầm chặt tay của anh ta lắc vài cái: "Chu Đạo Ninh? Sao anh lại chạy tới nơi này?" Anh ta nhìn Miss Chung chớp mi, cười: "Xem ra truyền thuyết nói đúng không có lửa làm sao có khói."
"Đường Phương." Chu Đạo Ninh vươn tay, "Đã lâu không gặp."