Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn - Tiểu Mạch S
  3. Chương 8: Thanh đoàn
Trước /30 Sau

Mùa Xuân Nhỏ Ở Thành Lớn - Tiểu Mạch S

Chương 8: Thanh đoàn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đi vào có phải là quý ông hay không, Đường Phương vẫn không thể xác nhận, nhưng anh tuấn thậm chí là đẹp trai thì hoàn toàn có thể xác nhận.

Thật lâu chưa thấy qua trai đẹp, Đường Phương cố gắng bình tĩnh đứng dậy.

Miss Chung và vị này kề sát mặt chào hỏi, cười giới thiệu: "Sam, vị này chính là người cậu adore đã lâu Fang Tang. Chúng ta coi như cùng có chung nhận thức, nhưng cậu không thể nạy đi linh hồn viết lách của tôi, nếu không tôi nhất định sẽ trở mặt với cậu, ngay cả friend cũng không thể làm." Câu cuối cùng lại là tiếng Quảng Đông.

Đường Phương chú ý tới lúc kề sát mặt, bàn tay anh ta khẽ đặt sau lưng Miss Chung, giữ vững khoảng cách hai ba cm.

Anh ta cười ha ha, tiếng Quảng Đông vô cùng sành sỏi: "Tôi vĩnh viễn làm friend nha." Anh ta quay đầu nhìn về Đường Phương chớp mắt phải: "Tôi cố gắng nạy ra, Kelly chị dùng sức giữ, mới càng lộ ra có thành ý đúng hay không?" Tiếng phổ thông cũng rất tiêu chuẩn.

Phóng điện này tuyệt đối vượt qua 220 Volt, anh ta làm đến tự nhiên tùy ý, không chút lỗ mãng. Đường Phương bị phóng điện tim chậm một nhịp.

Miss Chung cười đập vào cánh tay anh ta: "Thôi... Được rồi!" Nhìn ra hai người rất quen thuộc.

Anh ta vươn tay: "Đường —— Phương? Chào cô, tôi là Phương Thiếu Phác."

"Xin chào, anh Phương. Tôi là Đường Phương." Đường Phương thoải mái vươn tay.

Quả là rất gentleman. Độ mạnh yếu không nặng không nhẹ, thời gian không dài không ngắn, bàn tay khô ráo ôn hòa, không có móng tay dài. Ánh mắt chân thành tha thiết thân thiết.

"Đường trong Đại Đường, Phương trong hào phóng ?" Phương Thiếu Phác cười thêm chú thích tên cho Đường Phương: "Khéo quá, chúng ta dùng chung một chữ Phương."

Đường Phương trừng mắt, lập tức tự nhiên hào phóng mỉm cười: "Thật ra tôi là người rất hẹp hòi."

Có một loại mỉm cười gọi nụ cười của Đường Phương, ánh nắng chiếu sáng quyết không ngả ngớn.

Người như vậy ngưỡng mộ cô, còn ngưỡng mộ thời gian rất lâu? Đường Phương cảm thấy lá bùa thái hậu ban thưởng đang phát ra ánh sáng lúc này rung đùi đắc ý trong túi xách.

"Kelly, chị còn nhớ nhà tôi ở Thượng Hải từng kinh doanh một nhà hàng đồ ăn Triều Châu không?" Tư thế Phương Thiếu Phác ngồi cũng rất đẹp, một cánh tay đặt trên thành ghế, lỗi lạc tùy ý.

Miss Chung suy nghĩ: "Đã từng nghe nói qua, bảy tám năm trước? Hình như có một nhà hàng năm tầng như vậy. Khi đó cậu còn đặc biệt xin phép nghỉ về nước, là muốn ngăn cơn sóng dữ?"

Đường Phương im lặng, mặt mỉm cười, biết có lẽ bon họ nhắc đến nhà hàng đó, cô từng viết một bài về nhà hàng đó nhưng không thu một đồng nào.

Phương Thiếu Phác dịch về phía cô: "Đúng, ném vào hơn ba nghìn vạn, chưa đến hai năm đã trôi theo dòng nước. Hoàn toàn không nghĩ tới kinh doanh kém như vậy, thu hoạch duy nhất là nhờ phúc của Đường Phương, lên một lần “Một tuần Thượng Hải”, hai tháng kia làm ăn rất khá đấy."

Đường Phương tỉnh táo tổng kết: "Người Thượng Hải lúc ấy còn chưa hiểu được thưởng thức đồ ăn Triều Châu; thứ hai diện tích nhà hàng quá lớn, chi phí kinh doanh đồ ăn Triều Châu rất cao. Đáng tiếc." Hai năm qua lẩu thịt bò sán Triều Châu rất được Thượng Hải hoan nghênh.

Ánh mắt Phương Thiếu Phác sáng lên: "Về sau tôi vẫn xem chuyên mục mỹ thực cô viết. Lúc làm việc ở Hồng Kông còn nhờ bạn bè gửi báo cho tôi. Cô vô cùng am hiểu khiến tình cảm và đồ ăn không có chút khe hở, tình cảnh sinh động, luôn khiến tôi rất có cảm xúc."

Mặt Đường Phương nóng lên: "Anh Phương khen trật rồi." Anh ta đẹp trai, biết phóng điện, vui lòng ca ngợi biết nói chuyện phiếm, thật khó có được.

Phương Thiếu Phác hơi nghiêng người về phía trước, mang theo ba phần uất ức: "Tôi đều viết bình luận ở weibo của cô, nhưng cô chưa bao giờ chú ý tới tôi."

Tim Đường Phương đột nhiên đập nhanh hơn, cười chuyển mắt đi chỗ khác: "Xin lỗi, lần sau nhất định chú ý."

Phương Thiếu Phác cười với Miss Chung: "Cảm ơn Kelly đồng ý dắt mối, không bằng tối nay cùng uống một chén chúc mừng?"

Đường Phương để ý làn da Phương Thiếu Phác đúng là màu lúa mì, hốc mắt lõm, ngũ quan sâu xa, đường cong mặt nghiêng trôi chảy, chợt nhìn có chút giống vị ngôi sao hành động kia.

Lần đầu tiên gặp được người khác phái dễ nhìn còn trực tiếp nhiệt liệt ca ngợi cô như thế, hơn nữa rất rõ ràng, anh ta ngưỡng mộ chính là tài hoa của cô.

Tài hoa cũng đâu có nghĩa là linh hồn?

"Một chút thành ý đều không có." Miss Chung đứng bên cạnh máy pha cà phê nghiêng người liếc Phương Thiếu Phác: "Nhắc trước ba ngày mới gọi là mời, cái này của cậu gọi là lôi kéo áp bức mới đúng? Làm sao cậu biết chúng tôi có thời gian hay không? Cho dù có thời gian thì tại sao nhất định phải uống một chén với cậu? Dựa vào dáng vẻ đẹp mắt của cậu?"

Hiếm khi Miss Chung nói chuyện với người không mang theo từ tiếng Anh. Đường Phương vừa mới có chút lấn cấn lập tức bỏ đi.

Phương Thiếu Phác cười lắc đầu: "Được, vậy tôi đây nhắc trước ba ngày, hẹn vào thứ ba tuần sau nhé. Đường Phương, cùng ăn cơm trưa nhé?"

Đường Phương bởi vì cục diện rối rắm ở thôn Vũ Cốc đối với ngày tháng vô cùng mẫn cảm, lại mơ hồ cảm thấy quan hệ mập mờ của anh ta và Miss Chung, lập tức thuận miệng tiếp một câu: "Thứ ba là thanh minh —— "

Trong văn phòng yên tĩnh, máy pha cà phê ầm ầm.

"Kì nghỉ định kì, ngày mai đi làm, chủ nhật thứ hai thứ ba được nghỉ ba ngày." Đường Phương vẽ rắn thêm chân: "Xin lỗi, tôi phải đi tảo mộ —— "

Phương Thiếu Phác nhìn Đường Phương một lát, đột nhiên cười đến lắc lư cả người: "Đường Phương, cô rất thú vị. Vậy thứ tư thế nào, Kelly?"

Ha ha, anh mới thú vị, cả nhà anh mới thú vị. Đường Phương tức giận chính là mình không đủ tỉnh táo tự kiềm chế.

Miss Chung đi trở về trước bàn làm việc mở ra lịch trình của bà: "Thứ tư tôi OK, Fang, cùng đi nhé?"

Đường Phương đứng dậy, lễ phép mỉm cười: "Vâng. Xin lỗi, tôi còn có bản thảo phải làm, hai người từ từ trò chuyện."

Miss Chung một tay chống cằm cười tươi như hoa: "Chờ một chút, Fang, hôm nay Sam tới thật ra là muốn mời cháu tới làm bình luận viên mỹ thực."

Phương Thiếu Phác móc ra danh thiếp, mỉm cười dâng hai tay: "Đường Phương, tôi dùng thành ý cá nhân mời cô tham dự. Bảng xếp hạng tháng chín ở Thượng Hải đã công bố, tháng sau bắt đầu thử đồ ăn."

Đường Phương hoàn toàn bất ngờ, năm ngoái tạp chí cũng nhận được thư mời của bọn họ, cô với tư cách đại biểu đã tham gia hai lần tiệc rượu. Cô đưa ra có mấy nhà hàng chất lượng không tốt, khó coi, cũng không cần xếp vào danh sách thử đồ ăn, sau đó nhận được thư thông báo chấm dứt hợp tác, còn cả thẻ mua sắm 1000 tệ của siêu thị Ole, phiếu ưu đãi 2000 tệ của nhà hàng. Đường Phương nhớ rõ chính mình giao hết một lượt cho Miss Chung, Miss Chung mỉm cười nói cô quá nghiêm túc rồi.

Nhưng mà sau đó khi bảng xếp hạng công bố ra hoàn toàn gây ra tranh luận rất lớn. Mấy nhà hàng bị Đường Phương đưa ra dị nghị hoàn toàn trở thành trò cười trên mạng.

Nhìn ra cô do dự, Phương Thiếu Phác sờ lên mũi: "Năm ngoái chúng tôi làm hoàn toàn không quá lý tưởng, bọn họ cũng có khó xử, có một số là ngành tương quan cực lực đề cử đấy."

Đường Phương thực sự cầu thị nói: "Cảm ơn, có thể nhận được lời mời là vinh hạnh của tôi. Nhưng tôi tương đối bắt bẻ đối với nhà hàng, đánh giá cũng tương đối cay nghiệt, không biết có thể phù hợp kỳ vọng thậm chí mang đến phức tạp cho các anh hay không."

Phương Thiếu Phác cười nhướn mày: “Đánh giá của cô cho tới bây giờ đều không phải cay nghiệt, mà là chân thành. Đường Phương, tôi rất phản cảm những kẻ khéo léo đưa đẩy đối với đồ ăn, còn sử dụng những từ ngữ phức tạp không có chút ý nghĩa nào bình luận, biết là nếp sống, nhưng tôi vô cùng chán ghét những thứ này. Vị giác và phương thức biểu đạt của cô chân thật, trực tiếp, đúng là điều chúng tôi khuyết thiếu và nhu cầu cấp bách đấy. Tôi nhớ cô từng nói: Cho dù chải chuốt thế nào đều không che dấu được nguồn gốc đồ ăn. Đúng không?"

Hai người nhìn nhau một lát.

Đường Phương thừa nhận, cô bị đánh động.

"Để cho tôi suy nghĩ mấy ngày, thứ tư sẽ trả lời anh thuyết phục có được không nào?"

Phương Thiếu Phác lưu loát sảng khoái: "Vậy trưa thứ tư ăn cơm gặp nhé? Kelly, phiền chị chọn một nhà ưa thích đi, tôi mời. Đúng rồi, tôi có mang theo chút quà gặp mặt, nghe nói hiện tại rất nổi tiếng, hương vị cũng không tệ. Nếu như cô có thể viết bình luận thì thật tốt quá. Tôi muốn nghe cô đánh giá."

Đường Phương nhìn hộp thanh đoàn trứng mặn chà bông Hạnh Hoa Lầu trong tay, bất giác nhướn mày: "Anh đang chúc tôi tết thanh minh vui vẻ sao? Tôi có nên nói cảm ơn hay không."

Phương Thiếu Phác sờ lên mũi nén cười: "Không cần cám ơn, tôi nhờ trợ lý mua, cũng không phải tự mình đi xếp hàng."

Lúc rời khỏi phòng, Đường Phương qua khe cửa trông thấy Miss Chung lười biếng tháo búi tóc, mái tóc quăn dài rơi xuống vai, như những móc câu mỏng, ở Hàn Quốc mở khóe mắt trong cũng vẫn giống như móc mắt ra. Cốc cà phê dưới máy pha cà phê dường như đã bị lãng quên.

Đường Phương trở lại trước bàn làm việc, nhìn danh thiếp trên tay, thuận tay đính lên ván gỗ mini, mở hộp thanh đoàn ra, thò người ra gõ tấm ngăn, mời trợ lý thực tập sinh của mình: "Kevin, trà chiều, cầm đi."

"Oa ——!" Chàng trai hai mươi mốt tuổi cười vui mừng, cẩn thận từng li từng tí nhẹ giọng hỏi: "Có tiện cho em xin thêm hai cái không? Em đi sắp xếp đội, chưa kịp mua."

Cậu ta đang theo đuổi một cô gái trẻ phòng nghiệp vụ tuyến trên.

Đường Phương liếc: "Cho cậu một hộp đi vuốt mông ngựa đủ rồi chứ?"

"Cám ơn bà chủ!"

Đường Phương nhìn bóng lưng cậu ta đi văn phòng bên cạnh, tay chân dài, cố gắng bình tĩnh, không khỏi cười lắc đầu. Tuổi trẻ thật tốt, sức lực mạnh mẽ, đáng tiếc chỉ có tác dụng trong thời gian có hạn.

Trong hành lang truyền đến tiếng cười của Miss Chung.

Anh chàng Phương Thiếu Phác đẹp trai xuất hiện ở cửa ban biên tập tạp chí, vẫy tay với Đường Phương, cười đến còn có điện hơn so với sức trẻ. Trong văn phòng lập tức bạo động.

Đường Phương đứng dậy hơi khom người, mỉm cười nhìn bọn họ rời đi.

Tuy cuộc sống thường ngày máu chó hơn so với tiểu thuyết, nhưng chưa bao giờ là ngôn tình phấn hồng, người đàn ông anh tuấn nhiều tiền sẽ không đi đến bên cạnh bạn tà mị hung hăng ngang ngược đọc lên lời kịch: "Cô gái, cô thu hút sự chú ý của tôi." Cũng sẽ không có tổng giám đốc bá đạo đưa mã số két vào trong di động của bạn.

So với không tự mình hiểu lấy còn đáng sợ hơn chính là tự mình đa tình.

Đường Phương chưa bao giờ thiếu tự mình hiểu lấy.

Lời tác giả:

Phương Thiếu Phác: Tác giả là đồ vô dụng!

Tác giả: Ngày hôm qua tôi quyết định được người chơi số một rồi, xem cho thật kỹ.

Triệu Sĩ Hành: Ha ha, dù sao tôi họ Triệu. . . . .

Tác giả: Ngày hôm qua tôi quyết định người chơi số một rồi, xem cho thật kỹ.

Trần Dịch Sinh: Có người nói tôi đã bị knock-out rồi, tác giả cô thấy thế nào?

Tác giả: Người chơi số một, xem thật kỹ.

...

Đường Phương: Tôi rất biết tự mình hiểu lấy đấy.

Quảng cáo
Trước /30 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Copyright © 2022 - MTruyện.net