Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiết Thanh minh mưa ào ào, trên đường người đi đường như mất hồn. Đối với người Thượng Hải cần đi tảo mộ mà nói, thường thường khi còn chưa quét mộ, hồn cũng đã mất ngay trên đường cao tốc rồi.
Nhà Đường Phương không phải người gốc Thượng Hải. Ông Đường Tư Thành là người Nam Thông Như Đông, không bao lâu rời quê hương nhập ngũ, hiện tại bà nội Đường vẫn còn khoẻ mạnh, mặc dù có hai người bác trai và một bác gái ở Như Đông tận hiếu, nhưng ngày lễ ngày tết vẫn phải đi một chuyến, còn phải thay thím Đường Hoan ở Nhật Bản bịa đủ lý do, miễn cho bà cụ lại lấy nước mắt rửa mặt.
Ông ngoại Phương Đạo Ninh và bà ngoại Mai Dục Hoa của Đường Phương đều là người Tô Châu, sau trăm tuổi đều vào phần mộ tổ tiên ở Tây Sơn. Hai nhà Phương Mai đều là gia tộc lớn, có không ít thân thích trước và sau giải phóng đều đến Thượng Hải, trước kia ở thôn Vũ Cốc, bà con còn thường đi lại, mấy chục năm sau đều đã dời đi nơi khác, chỉ còn lại có nhóm wechat "Người một nhà tương thân tương ái " luôn náo nhiệt. Nhóm cô cậu ở Tô Châu tràn đầy nhiệt tình, hận không thể biến hậu hoa viên Thượng Hải thành cửa trước sảnh nhà Đường Phương. Hái trà búp Minh Tiền, thanh minh đạp thanh, cây sơn trà tháng năm, cây dương mai tháng sáu, cây quýt tháng mười, cua Thái Hồ tháng 11, khiến cho Đường Phương luôn hoài nghi ở bên trong đó có vị bề trên nào là cán bộ kỳ cựu cục du lịch Tô Châu về hưu.
Ở bên trong gia tộc tất nhiên không thể thiếu nhất là video và ảnh chụp con cháu toàn gia, dù là giấy khen trong cơ quan, cũng gửi vào để nhận khen ngơi. Một luồng sóng ảnh chụp tuấn nam mỹ nữ và tư liệu kết hôn hiện lên, các vị bề trên nhiệt tình sẽ không quên đám con cháu chưa kết hôn, thực tế sẽ vô cùng chiếu cố Đường Phương: "@ Đường Phương người nam này cũng làm ở Thượng Hải với Tiểu Vĩ, các cháu làm quen kết bạn thử xem sao."
Ngoài ngoi lên lãnh bao tiền lì xì, Đường Phương ở bên trong vĩnh viễn chỉ có ba biểu lộ: khen ngợi, cám ơn, mỉm cười.
Đường Phương thuận miệng qua loa ứng phó với Phương Thiếu Phác tất nhiên không phải nói thật, năm nay cô nhận ý chỉ của thái hậu ở lại Thượng Hải xem mặt, ba ngày bốn cuộc.
Vào thời gian làm việc trước nghỉ lễ, Đường Phương có vô số giấc mơ linh tinh, một chút cũng không nhớ, bị giày vò mệt mỏi, sáng sớm nhìn túi mắt nặng trĩu sắp che hết mắt, khóe môi phát hỏa nổi mụn, vội dùng thêm chút che khuyết điểm. Trong phòng khách bên ngoài đã ầm ầm rồi.
"Thỏi vàng thỏi bạc đâu rồi?" Bà Phương Thụ Nhân cầm danh sách trong tay ra so: "Bảo hôm qua ông lấy ra, ông lại không nghe."
"Đã có đã có, ở đây ở đây." Ông Đường Tư Thành từ bên trong phòng để đồ xách ra hai túi to đùng màu xanh da trời: "Ui!!! Bà nhìn xem, đã bảo tôi mua từ đầu tháng ba rồi mà, nhét ở tận bên trong cùng, tìm cũng không thấy."
Đợi thu thập xong đồ chất ở cửa trước, sữa đậu nành trên bàn cũng đã lạnh bánh quẩy cũng không còn giòn nữa. Đường Phương dặn dò cha mẹ: "Cha me xuất phát sớm một chút, cao tốc Thượng Hải chắc chắn đông muốn chết. Tử Quân nói đi S58 tốt hơn một chút, trực tiếp đi thẳng đến lối ra xuống Tây Sơn. Mẹ đi theo chỉ dẫn đừng gấp, chậm rãi lái."
Ông Đường Tư Thành ngồi bên cạnh ghế tài xế cảm giác mình gánh nặng đường xa: "Để tôi xem bản đồ. Bà chuyên tâm lái xe."
"Ông ít lải nhải là được." Bà Phương Thụ Nhân xé bánh quẩy nhúng vào sữa đậu nành: "Đường Đường con không được quên sáng nay hẹn gặp mặt Tiểu Trương đấy. Kết thúc xem mặt gọi điện thoại cho me."
"Bảy giờ, phòng Cao Đảo, đừng có quên." Đường Phương qua loa ăn hết hai phần đặt đũa xuống: "Thanh đoàn trứng mặn chà bông trong tủ lạnh, là cho bà ngoại đấy. Me nhớ đặt hoa giúp con."
"Biết con hiếu thuận rồi." Bà Phương Thụ Nhân đứng dậy cầm quyển sách đưa cho Đường Phương: "Quyển sách này con cầm lấy tùy tiện xem, tạm thời nước tới chân mới nhảy cũng tốt đấy."
Bên trên bìa mặt hoa hồng đỏ bốn chữ màu đen to tướng: Găp gỡ đàn ông. Đường Phương nhìn thấy ngón tay thái hậu cố gắng tránh đi "Kéo dài thời gian với đàn ông mới là chuyện đứng đắn ", bất đắc dĩ nhận lấy.
"Tuy tác giả này còn chưa kết hôn, nhưng viết rất có lý đấy. Phụ nữ lúc nên ỏn ẻn thì ỏn ẻn, không nên làm thì đừng làm..."
Đường Phương vội vàng trốn đi ra cửa. Ở bên trong từ điển của cô lại không có chữ ỏn ẻn và đừng làm, tuyệt đối là thái hậu thân sinh đấy.
Lúc đợi thang máy, còn mơ hồ có thể nghe được trong phòng truyền đến tiếng bà Phương Thụ Nhân phàn nàn: "Ông nhìn xem, ngày hôm qua rõ ràng chị dâu hai ở trong nhóm khoe khăn lụa màu tím, hôm nay lại thay đổi, rõ ràng muốn đụng hàng với tôi, phiền nhất chính là chị ta. Này, năm ngoái Đường Đường mua cho tôi cái khăn lụa caro kia ông để ở đâu rồi hả? ..."
Trên đường số 10 chứng kiến một quý bà trang điểm long trọng kết khăn thành đóa hoa, khăn lụa hoa theo tàu điện ngầm càng không ngừng rung rung, Đường Phương cúi đầu không nhịn được cười.
Vội vàng chạy tới công ty, trong phòng trà nước một đống đồng nghiệp đang ồn ào.
Đường Phương lấy cốc nước, khẽ đụng trợ lý Hà Khải Văn đang ngẩn người: "Này, cậu còn chờ cái gì nữa? Hôm nay sao náo nhiệt như vậy?"
Hà Khải Văn ngẩn người kịp phản ứng: "Chào buổi sáng cô Đường, không có việc gì. Nghe nói nhà July lấy được phòng đền bù, tận mười hai phòng đấy."
Đường Phương lại càng hoảng sợ: "Nhiều như vậy sao?"
Hà Khải Văn hơi ảm đạm, yên lặng cúi đầu. Đường Phương xoay người khuấy cà phê, nhìn thấy July trong đám người mặt mày hớn hở, cũng không giấu được niềm vui vẻ. Bên kia ồn ào đòi buổi trưa mời đi ăn ở Thúy Viên, cô bé thoải mái đồng ý.
"Cô Đường, Kevin, buổi trưa cùng đi nhé?" July nghiêng đầu nhiệt tình mời.
Đường Phương khẽ cười: "Cảm ơn, chúc mừng nha. Tôi đang bận chạy bản thảo, mọi người đi đi."
Tiền Hạnh Mai bộ phận hành chính quang quác hô: "July cô không biết miệng Đường Phương rất kén ăn à, năm ngoái cô ấy còn ở weibo công chúng thảo luận vịt quay Thúy Viên mất thiêng, dầu muốn chết. Tôi không sợ dầu, tôi ăn thay cô ấy. Kevin à, cậu cũng đừng bị lây cô Đường kén ăn, nhất định phải tới nhá, hiện tại không nắm chặt nịnh nọt July, về sau sẽ có người khác xếp hàng đấy."
Mặt Hà Khải Văn đỏ lên. Công ty không nghiêm khắc giống các công ty tư nhân khác, chưa bao giờ có văn bản cấm yêu đương nơi văn phòng, cậu ta theo đuổi July đã mấy tháng rồi, ngày hôm qua còn mượn hoa hiến Phật đưa thanh đoàn, nhưng cô bé chưa nói đồng ý cũng không cự tuyệt, thoáng cái bị trêu chọc trước công chúng, có chút khó chịu nổi.
Gian phòng đột nhiên yên lăng, không ít người ngầm hiểu cười, mặt July càng đỏ hơn.
Đường Phương khẽ cười: "Mary, miệng cô nên ăn nhiều vịt quay một chút, nếu không thì không có gì chắn được. Trêu chọc người ta một câu, Kevin của chúng tôi cũng bị miệng của cô làm chết đuối dưới sông rồi."
Tiền Hạnh Mai đập cánh tay Đường Phương, cười đến lắc lư cả người: "Chẳng lẽ cậu ta không biết bơi sao? Thế này cũng chìm chết cậu ta rồi hả? Cô là bao che khuyết điểm nhất, đáng ghét!"
Tiếng cười chậm rãi tản đi. Đường Phương bỏ cốc xuống, nghĩ đến nhân dân Gia Định thực bà nó hạnh phúc, đáng tiếc thôn Vũ Cốc là kiến trúc lịch sử ưu tú, vĩnh viễn cũng sẽ không thể phá bỏ và dời đi nơi khác.
Tiền Hạnh Mai đã đi ra ngoài lại lộn trở lại, chọc Đường Phương: "Này, Thúy Viên đó, thực sự không đi à?"
Đường Phương liếc cô ta: "Không đi, tiểu cô nương người ta một tháng được có sáu nghìn năm, bị các người ăn tươi một nửa. Các người thật không biết xấu hổ. Còn cô không biết quản dao trong miệng sao? Biết rõ Kevin nhà chúng ta xuất tiền xuất lực bỏ thời gian, cô đã đùa giỡn còn muốn chọc dao găm?"
"Tôi có lòng tốt được chứ?" Tiền Hạnh Mai liếc mắt: "Không phải trong lòng tiểu cô nương nhà người ta suy nghĩ quá nhiều sao, vừa muốn nắm chặt cậu ta nhưng cũng không ngừng ngấp nghé chỗ tốt. Mấy tháng rồi, theo đuổi không phải cũng tốn mấy nghìn rồi sao? Cả tay còn chưa cho cậu ta nắm. Nói thật có phải tốt không, cô ta sẽ để ý Hà Khải Văn nhà các cô ở Nam Tiểu Ninh khu Dương Phổ sao? Aiz, cô biết làm sao có được mười hai phòng không? Cười chết người rồi, nhiều năm trước đã nghe nói đến giải toả, nhà cô ta thất cô bát dì đều chuyển hộ khẩu vào, ngay cả anh rể của mẹ cũng chuyển vào, liều mạng không, vì chút phòng ở, một chút mặt mũi cũng không cần? Ăn uống mệt mỏi thế nào cũng có thể tưởng tượng ra."
Đường Phương chăm chú suy nghĩ: "Là có chút khó coi. Nhưng đổi lại là tôi cũng sẽ làm như vậy."
"Đường Phương làm sao cô có thể làm ra loại chuyện này?" Tiền Hạnh Mai thấp giọng cười: "Chỉ có loại tiểu thị dân Anlage mới làm ra được."
Đường Phương thở dài: "Cô Tiền, xem ra cô còn chưa đủ hiểu rõ tôi. Tôi tục tằng yêu nhất cô Tiền, thứ hai yêu cô Phòng."
Tiền Hạnh Mai thoáng đụng cô một phát: "Cút! Ai cần cô yêu tôi! Nhưng cũng không có gì lạ, mười hai phòng nhỏ toàn ở trong góc xó xỉnh, gần Côn Sơn, điện thoại đều mở đầu là 0512, phòng mất giá, tiền thuê tối đa một tháng là một nghìn năm, mười phòng mới bằng một phòng nhà cô."
Đường Phương không nhịn được cười ra tiếng: "Cho nên loại người như cô á, đáng đời. Thích muốn chết còn ghét bỏ muốn chết. Ăn không được nho chê nho chua."
Tiền Hạnh Mai suy nghĩ: "Cũng đúng."
Buổi trưa trong văn phòng đoàn người phần phật như vòi rồng đi, đến hơn hai giờ mới lại cuồn cuộn trở lại. Hà Khải Văn đưa cho Đường Phương cốc hồng trà Starbucks: "Cô Đường, 50% đường, nhiệt độ bình thường, đúng không?"
"Ừ, cám ơn." Đường Phương nhận cà phê, người bên cạnh đều cho rằng cô thích uống cái này, cô cũng không sửa, có ý tốt, xin nhận tấm lòng.
"Vịt quay Thúy Viên thật sự quá nhiều dầu." Cậu ta lặng lẽ hỏi: "Em đã từng xem bài về Thúy Viên cô viết trước kia, viết rất tốt. Nhưng tại sao lần trước cô Đường lại nói không nên ăn vịt quay?"
Đường Phương nhấp một ngụm cà phê, 50% đường, cũng ngọt phát ngán: "Hình như tôi chỉ nói vịt quay Thượng Hải không bằng Bắc Kinh thôi. Món Tàu truyền thống rất khó bảo toàn khẩu vị và tính ổn định. Trong phòng bếp chỉ có thể giải quyết nguyên vật liệu và thống nhất phương thức nấu nướng, nhưng một bước xử lý cuối cùng là ở đầu bếp, vẫn sẽ làm cho khẩu vị chênh lệch quá nhiều."
Thấy cậu ta như có điều suy nghĩ, Đường Phương cười từ trong ngăn kéo lật ra một xấp phiếu cà phê cho cậu ta: "Hơn nữa khẩu vị mỗi người cũng khác biệt, bình thường tôi ăn thanh đạm, mới cảm thấy dầu."
Hà Khải Văn ngồi thẳng lui một bước không chịu cầm, gãi đầu có chút thẹn thùng: "Một ly cà phê em mời được."
Công ty cùng vào bốn thực tập sinh, bằng cấp cậu ta cũng không có ưu thế, nhưng lại tiến bộ nhanh nhất nhất thu hoạch tối đa. Đường Phương chỉ thị công việc rõ ràng, trong quá trình lúc nào cũng đưa ra ý kiến, không chút nào giữ riêng, cho dù là thuộc bổn phận chức trách của cậu ta hay là giao tiếp cùng những ngành khác, đều kiên nhẫn đưa ra đề nghị, vừa mới bắt đầu ngay cả đề cương phỏng vấn cậu ta cũng đã biết dùng bút đỏ gạch những chỗ không thích đáng, cùng mấy vị ông chủ khác "Chỉ nhìn kết quả không hỏi quá trình" phong cách một trời một vực. Câu ta là trợ lý thứ ba Đường Phương dẫn dắt, hai người trước thực tập xong xuất sư, làm việc hiện tại cũng được coi là phái ngôi sao mới thực lực, bọn họ chỉ cần đến đường Nam Kinh Tây, đều đi lên mời Đường Phương uống ly cà phê, tôn xưng một tiếng cô Đường hoặc chị Đường Phương.
Đường Phương làm một động tác ném rổ tiêu sái, xấp thẻ cà phê vững vàng rơi vào trong ngực Hà Khải Văn: "Mary cho, nói xin lỗi cậu. Cô ấy nói năng chua ngoa dao găm tim, nhận lấy đi." Thẻ cà phê hoàn toàn chính xác thật sự là Mary cho đấy.
Hà Khải Văn cầm xấp cà phê muốn nói lại thôi, chỉ biết nói cám ơn.
Qua không lâu, Hà Khải Văn lại chạy tới xin chỉ thị: "Cô Đường, bên weibo gửi tin nhắn đến, nói muốn xin sử dụng bài viết bánh bao súp của cô. Tôi gửi tin nhắn cho cô rồi. Các cô ấy vẫn sẽ đề tên cô, cuối cùng thêm một đoạn bài xã luận ngắn có được hay không."
Đường Phương đang bận rộn với bản thảo bìa tháng sáu, nhớ tới ngày hôm qua đã đồng ý với Miss Chung, khẽ gật đầu: "Bảo họ chuyển qua đi, cái này coi như việc tư, phiền cậu xem giúp tôi."
Rất nhanh, July tuyến nghiệp vụ bên trên làn váy bồng bềnh tiến đến, dịu dàng cười cười nói nói: "Kevin, bản thảo cho anh. Cô Đường viết rất tốt, tôi đọc mà nước miếng trào ra, phiền cô Đường ký sau khi xác nhận."
Hà Khải Văn nhìn thấy cô bé, hơi xấu hổ, cúi đầu kiểm tra bản thảo. July ở bên cạnh cậu ta câu có câu không trò chuyện, khiến cho cậu ta có chút tâm hoảng ý loạn.
Rất nhanh bản thảo đưa đến trước mặt Đường Phương.
"Xem qua rồi hả?" Đường Phương tra hai giọt thuốc nhỏ mắt.
"Đã đối chiếu, cắt đi một đoạn cảm xúc về cha mẹ. Cuối cùng bỏ thêm một video dạy làm bánh bao súp, video và video bản quyền xác nhận tài liệu văn bản em đều gửi cho cô rồi."
Đường Phương nhìn thấy trên nhuận bút xác nhận 5000, bình thường tiền nhuận bút của cô chỉ có 500 cho bài hơn 1000 chữ, phần bài này chỉ có hơn 3000 chữ, đối phương cũng chi đậm thât.
Ký xong, Đường Phương cười nói với July: "Vivian của các cô thật sự là cẩn thận chu toàn hào phóng, cám ơn."
July cũng cười: "Bài của cô Đường, PV cùng UV (*) đều luôn rất cao. Chị Vivian để cho tôi tới chào hỏi, thật sự là chúng ta quá nghèo rồi, nếu không thì còn phải thêm số không nữa đấy. Còn có đây là tiền nhuận bút sau thuế, sẽ nhập vào sổ sách."
(*)UV: Unique Visitor - Khác với Visitor (khách truy cập). Unique Visitor - là một khách truy cập duy nhất tính theo WAN IP (địa chỉ ip trên mạng, mỗi moderm mạng có 1 ip duy nhất do nhà cung cấp cấu hình). Chỉ số nà các bạn có thể xem trên Google Webmasster Tools , được hiểu như khách truy cập tuyệt đối. Số liệu này có liên quan đến các nhà xuất bản trang web và các nhà quảng cáo, tương đương với thuật ngữ “Reach” sử dụng trong các phương tiện khác.
PV: Page Visitor lượng viếng thăm trang web
Đường Phương chưa bao giờ quan tâm cái gì V, nghĩ đến bên kia hào phóng như vậy, không lỗ mới là lạ, nhưng có nghèo hay không thì chịu, tap chí đang cố gắng tăng thu giảm chi đây này. Không khỏi khiến cho người ta phỏng đoán hậu trường Miss Chung chỉ sợ thật sự không mạnh bằng Vivian bên cạnh. Cũng không biết tuyến trên muốn đăng lại bài của cô, còn cho tiền nhuận bút lớn như vậy là dụ dỗ hay lấy lòng đây, hay vẫn là ám chỉ Vivian mới là thiên lý mã của Bá Nhạc. Công ty nhỏ tổng cộng mới có khoảng 50~60 người, Đường Phương dựa vào tay nghề ăn cơm, chẳng muốn nhiều hơn nữa.
Quả nhiên trước khi tan việc 5000 đã vào tài khoản của Đường Phương. Đường Phương đang làm việc ở bên trong nhóm liền phát năm hồng bao, lại cho Hà Khải Văn một mình 500, thu được các loại biểu tượng "Cám ơn bà chủ".
Lời tác giả:
Phương Thiếu Phác: Đường Phương, cô là tiểu yêu tinh gạt người.
Đường Phương: Ừ, nghe các độc giả nói anh đã từng là lão quân y...
Phương Thiếu Phác: ! ! ! Tác giả cô đi ra cho tôi!