Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit & Beta: Tịnh Hảo
Tháng tư, cả thành phố bắt đầu có những bông ngô đồng lất phất, không khí ban đêm vào mùa xuân ẩm ướt, xen lẫn mùi cây cỏ nồng đậm.
Phương Huỳnh đã xong tiết cuối cùng, mang khẩu trang, cùng Mẫn Gia Sênh chạy tới đại học D tụ tập với Cố Vũ La, ba người trên xe taxi, đến nhà hàng mà Tưởng Tây Trì đã đặt.
Trong phòng bao, bạn học của Tưởng Tây Trì đã ngồi xuống vây quanh một cái bàn tròn, vừa đúng còn dư lại ba chỗ. Trừ đội trưởng La Cẩm Trình ở trận đấu mô phỏng lần trước, còn có mấy đội viên lúc đó cùng đi theo, học tỷ Nhiếp Tuyết Tùng dịu dàng không có mặt, mà có một gương mặt lạ hoắc.
Tưởng Tây Trì giới thiệu người của hai bên với nhau, cuối cùng, chỉ vào gương mặt lạ hoắc kia nói: “Tô Di Duyệt, học tỷ, hiện tại đang học năm ba.”
Tô Di Duyệt trang điểm khéo léo, mặc bộ quần áo hợp thời nhất của nữ sinh.
Chị ấy luôn cúi đầu lướt điện thoại, nghe thấy Tưởng Tây Trì giới thiệu, mới vừa rồi giương mắt, nhưng mà ai cũng không thấy, chỉ nhìn Phương Huỳnh. Gần như đánh giá quan sát kỹ Phương Huỳnh, cười nói: “Cuối cùng hôm nay cũng gặp được, bạn gái nhỏ của học đệ.”
Phương Huỳnh không hiểu nụ cười giả lả như thật này của chị ấy có ý gì, chỉ là theo bản năng cảm thấy không thoải mái, nhàn nhạt nói: “Chào chị.”
Rất nhanh đã dọn món lên.
Mọi người đều là bạn cùng lứa tuổi, lúc đầu câu nệ sau đó liền tán gẫu với nhau. Mẫn Gia Sênh và Tô Di Duyệt vẫn còn độc thân, đương nhiên trở thành tiêu điểm của câu chuyện.
Phương Huỳnh ngồi kế bên Cố Vũ La và Tưởng Tây Trì, ăn đồ ăn một lát, bên trái tán gẫu hai câu, bên phải tán gẫu hai câu.
Phương Huỳnh nhỏ giọng hỏi Tưởng Tây Trì: “Sao hôm nay học tỷ Nhiếp Tuyết Tùng không đến vậy?”
“Hình như chị ấy xin phép nghỉ bệnh.”
“Bệnh à?”
“Cụ thể không rõ ràng, hình như là bệnh mãn tính, nghe nói thường cách một khoảng thời gian chị ấy sẽ phải xin phép một lần, chị ấy là nghiên cứu sinh của giáo sư Trương Chi Kính.”
“Trương Chi Kính là ai?”
Tưởng Tây Trì cười bất đắc dĩ, “Lần trước nói với cậu rồi, là phó viện trưởng đấy.”
“Ồ, là người chuyển cành ô liu cho cậu đó hả.”
Phương Huỳnh cúi đầu ăn, vừa ngẩng đầu, chợt phát hiện Tô Di Duyệt phía đối diện đang lấy tay nâng má như cười như không nhìn cô.
Khuỷu tay Phương Huỳnh nhẹ nhàng huých vào Tưởng Tây Trì, “Học tỷ kia của cậu nhìn tớ làm gì vậy? Coi trọng tớ à?”
Trên mặt Tưởng Tây Trì hiện ra vài phần lúng túng, thấp giọng nói: “Một lát nói với cậu.”
Tô Di Duyệt mở miệng, “Hai em chỉ lo trò chuyện với nhau, có phải hơi ngang nhiên ân ái không, mọi người đều vẫn còn độc thân đó.”
Có người phụ họa: “Đúng vậy, vừa vào cửa đã bắt đầu rồi.”
Tô Di Duyệt cười nói: “Bảo hai người họ ngồi tách ra, hôm nay là sinh nhật cũng không chịu trách nhiệm, cũng không quan tâm chiêu đãi khách.”
Tưởng Tây Trì cười cười, giọng nói lạnh nhạt: “Từ lúc cấp hai tụi em đã ngồi cùng nhau, vẫn luôn thế này, là thói quen.”
Phương Huỳnh nén giận, cũng cười nhìn Tô Di Duyệt, “Học tỷ có cần chiêu đãi gì ạ? Em giúp chị nhé? Em thấy đồ uống trong ly của chị hết rồi, rót cho chị thêm chút nữa nha?”
Tô Di Duyệt cười cười, “Sao có thể làm phiền em chứ, chẳng phải Tưởng Tây Trì sẽ đau lòng sao, chị chỉ đùa một chút thôi, các em cũng tham gia nói chuyện với mọi người nhiều một chút.”
Có người tiếp tục nói, “lên án” Tưởng Tây Trì quá “quản vợ nghiêm”: “… Ngày đó bận suốt đêm, tớ bảo Tưởng Tây Trì cùng tớ về ký túc xá ngủ, cậu ấy nói không, cậu ấy phải đi đại học C gặp bạn gái. Ôi, tớ bị người ta ân ái trước mặt, tình cảm của hai người cũng tốt quá…”
“Có vấn đề gì sao?” Mẫn Gia Sênh vùi đầu dùng bữa bỗng nhiên mở miệng.
Ánh mắt mọi người nháo nhào chuyển qua.
Mẫn Gia Sênh cười cười, “Bạn gái chính là để yêu thương mà.”
Tô Di Duyệt cười nói: “Cũng không phải nói có vấn đề gì, chỉ là không phải bây giờ nói nam nữ ngang hàng sao, tại sao nhất định phải là bạn nam nỗ lực, hơn nữa bận bịu mệt mỏi suốt đêm như vậy, có phải hơi không biết chăm sóc không…”
Mẫn Gia Sênh vẫn mỉm cười, “Làm sao chị biết A Huỳnh không nỗ lực? Chị có biết toàn bộ chi tiết hai người quen nhau không? Hơn nữa, Tưởng Tây Trì cũng có nói gì đâu, sao đến phiên người ngoài bận tâm cho cậu ấy. Không có cô gái nào, lại không hy vọng bạn trai của mình luôn đặt mình ở vị trí đầu tiên cả? Em không biết như vậy có gì sai, người cuối cùng sẽ bên cạnh Tưởng Tây Trì cả đời, sinh lão bệnh tử không rời không bỏ, cũng chỉ có A Huỳnh thôi.”
Không khí ngưng trệ một lát.
Tô Di Duyệt cười nói: “Mọi người đều đang đùa mà, không cần nghiêm túc như vậy.”
“À...” Mẫn Gia Sênh cười nhìn Tô Di Duyệt, “Em hơi ngốc, nên không dễ nghe ra sự khác nhau của nói đùa và nói thật, cho rằng có người không vừa lòng đối với chuyện tình cảm của Tưởng Tây Trì và A Huỳnh.”
Ai cũng nhìn ra bầu không khí không ổn.
Có người cười ha ha, chuyển đề tài, “Dùng bữa dùng bữa, nồi lẩu này tắt lửa rồi, ai gọi phục vụ đi.”
Vốn Phương Huỳnh không phải là người có tính khí tốt, nếu không phải vì mặt mũi của Tưởng Tây Trì, vào lúc Tô Di Duyệt mở miệng đã phát tác rồi.
Cũng may Mẫn Gia Sênh bề ngoài nhẹ nhàng, nhưng bên trong cũng khá nóng tính.
Ở dưới mặt bàn, Tưởng Tây Trì nắm tay Phương Huỳnh, dường như đang an ủi nên dùng một chút lực, “Em và Phương Huỳnh sẽ kết hôn, em đối xử tốt với cậu ấy là chuyện nên làm. Cứ mặc người ngoài nói thế nào, hư danh sĩ diện đều không quan trọng.”
Tô Di Duyệt cười cười, “Không nói chuyện này nữa, sao hai người lại nghiêm túc vậy, không phải chỉ đùa thôi sao.”
Một bữa cơm, bị Tô Di Duyệt làm cho không khí hết sức khó xử.
Tưởng Tây Trì vốn đã sắp xếp hoạt động, cũng không có tâm tư, ăn bánh ngọt xong cũng chuẩn bị rời khỏi, anh vốn chỉ muốn cùng trải qua với Phương Huỳnh, không biết sao sinh nhật bị tiết lộ ra ngoài, bạn cùng phòng còn có bạn bè trong xã đoàn đòi cùng nhau góp vui, không thể từ chối.
Vừa qua khỏi chín giờ, thời gian còn sớm.
Bốn người bạn cùng học cấp hai, tìm một nơi để đánh bài.
Mọi người từ quen nhau từ cấp 2 đến giờ, biết tận gốc rễ, chơi với nhau càng vui vẻ, tâm tình không thoải mái của Phương Huỳnh cũng mất đi.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh tiễn Cố Vũ La về đại học D trước, rồi sẽ tiễn Mẫn Gia Sênh về ký túc xá, hai người dạo sân thể dục bên cạnh ký túc xá.
Hàng rào bảo vệ của sân thể dục có một lỗ bị thủng vừa một người, Phương Huỳnh dẫn Tưởng Tây Trì tiến vào.
“... Không có cửa sao?”
“Có, nhưng cậu không cảm thấy chui lỗ kích thích sao? Có cảm giác đang làm chuyện xấu.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Đến sát bên sân thể dục, ở chỗ thính phòng từ cửa sau.
Lúc này Phương Huỳnh mới tặng quà cho Tưởng Tây Trì.
“Bây giờ có thể xem không?”
“Xem đi.”
Mở gói to ra, là một chiếc áo khoác màu bạc, một hộp nhỏ lớn cỡ bàn tay.
Tưởng Tây Trì giũ áo khoác ra, đứng dậy, mặc vào người thử.
Phương Huỳnh giúp anh kéo khóa kéo, “Rất hợp với cậu.”
“Ừm.” Tưởng Tây Trì cúi đầu nhìn, “Sau này để cậu chọn quần áo.”
Phương Huỳnh cười hì hì, bỗng nhiên có chút muốn trêu cợt anh, nhưng lời không nói ra, tự mình hơi ngượng ngùng, thấp giọng, thấp đến không thể nghe thấy hỏi: “... Quần lót cũng giúp cậu chọn sao?”
Mặt Tưởng Tây Trì nóng lên, làm bộ không nghe thấy, luống cuống tay chân gỡ hộp ra.
Bên trong là một bông tai, hình dáng ngoằn ngoèo.
“Cảm thấy thật đặc biệt.” Phương Huỳnh kiễng chân lên, sờ vành tai anh, “Cậu mang bông tai rất đẹp đó…”
“Không được đâu...”
“Sao thế?”
“... Giống con gái.”
Phương Huỳnh trừng anh, “Đây là thành kiến.”
Tưởng Tây Trì nở nụ cười, “Được được được, cậu quyết định.”
Phương Huỳnh lấy bông tai ra, chỉ vào cái vòng ngoằn ngoèo, “Không có điểm bắt đầu, không có điểm cuối...”
“Thì sao?”
Phương Huỳnh sờ sờ mũi, xoay đầu đi, thật ngượng ngùng, “... Giống như tớ thích cậu.”
Giây tiếp theo, đã bị Tưởng Tây Trì ôm vào trong lòng.
Giọng nói kề sát vào lỗ tai cô, “Tớ cũng thích cậu.”
Lẳng lặng ôm một lát, Phương Huỳnh kiễng chân lên, chủ động hôn anh.
Tưởng Tây Trì cất hộp vào trong túi, hai tay ôm eo Phương Huỳnh.
Xa xa không biết có ai đang thổi sáo, tiết tấu xa xăm nhẹ nhàng, từng tiếng hòa vào trong gió đêm.
Thật lâu, Phương Huỳnh lùi lại, vùi đầu vào lồng ngực Tưởng Tây Trì, trong giọng nói hết sức run run, “A Trì...”
“... Hả.”
“Ký túc xá sắp đóng cửa.”
Tưởng Tây Trì dừng một chút, “Ừm.”
Ai cũng không nói chuyện.
Chỗ lồng ngực, cô hít thở rất nhẹ mang theo hơi nóng.
Rất nhiều ý nghĩ hiện ra, hồi lâu, Tưởng Tây Trì nói: “... Tớ đưa cậu trở về ký túc xá.”
Phương Huỳnh sửng sốt.
Ám chỉ rất đầy đủ, lời nói lại rõ ràng, dù sao đi nữa cô cũng nói không nên lời.
Tưởng Tây Trì nắm tay cô, lùi lại một chút, xách túi quà lớn, “Đi thôi.”
Phương Huỳnh khẽ cắn môi, không lên tiếng bị Tưởng Tây Trì nắm, mãi đến khi đến lầu dưới ký túc xá của mình.
“... Cậu trở về đi, chắc ký túc xá của các cậu đã đóng cửa.”
Tưởng Tây Trì hơi tránh ánh mắt của cô, “... Không sao, nói dì mở cửa là được rồi.”
Phương Huỳnh yên lặng một lát, nhẹ nhàng tránh tay Tưởng Tây Trì ra, “... Được rồi, vậy cậu trở về chú ý an toàn, đến nơi thì gửi tin nhắn nói với tớ.”
“Ừm.”
Phương Huỳnh khó nén sự thất vọng, “... Ta đi lên đây.”
“Ừm.”
Phương Huỳnh đứng yên tại chỗ một lát, cũng không biết rốt cuộc mình đang chờ cái gì.
Cuối cùng, cắn răng một cái xoay người đi ra cửa.
Cũng không quay đầu.
Tưởng Tây Trì vẫn luôn nhìn cô vào ký túc xá mới xoay người sang chỗ khác, thở dài.
Mẫn Gia Sênh đang giặt quần áo ở toilet, nhìn thấy Phương Huỳnh qua đây, vô cùng kinh ngạc, “Cậu… cậu trở về ngủ à?” diendannlquydonn~~~~
Cảm xúc Phương Huỳnh nhạt nhẽo lên tiếng.
“Tớ còn nước ấm, cậu cần không?”
Phương Huỳnh giội nước, rửa mặt, giọng nói nặng nề nói cảm ơn.
Mẫn Gia Sênh nhìn cô, “Cãi nhau với Tưởng Tây Trì à?”
Phương Huỳnh lắc đầu, “Không có.” Khóa vòi nước lại.
Qua ngày sinh nhật, Tưởng Tây Trì bọn họ phải tham gia trận đấu, càng tiến vào trong thì càng căng thẳng luôn chuẩn bị trạng thái chiến đấu.
Lời nói lần trước của Tô Di Duyệt, suy cho cùng vẫn làm Phương Huỳnh có chút không thoải mái, nghĩ ngợi một lát, cũng cảm thấy mình không quan tâm lắm, bởi vậy, trong khoảng thời gian này Tưởng Tây Trì bận rộn, cô cũng không để anh qua đây, tự mình đạp xe qua tìm anh.
Thường xuyên qua lại, cũng đã quen với người trong đội rồi.
Lúc này, Phương Huỳnh mới biết Tô Di Duyệt là đội trưởng của đội bọn họ, trình độ chuyên môn không tính là cao, nhưng rất có khả năng tổ chức, quen biết cũng rộng.
Hôm nay trời âm u, áp suất thấp, hình như sắp đổ mưa.
Buổi chiều Phương Huỳnh không có tiết, sau khi ăn cơm trưa xong thì gọi điện cho Tưởng Tây Trì, nói sẽ qua đó tìm anh.
“Buổi chiều tụi tớ phải ở trong phòng thí nghiệm làm mô phỏng tham số môi trường, có thể tớ sẽ không quan tâm đến cậu được, chờ kết thúc, buổi tối tớ sẽ qua tìm cậu.”
“Không sao, đúng lúc tớ qua thư viện vật lý của các cậu tự học.”
Tưởng Tây Trì trầm ngâm một lát, “Được, trên đường chú ý an toàn.”
Phương Huỳnh đã quen thuộc với khoa lý, liền trực tiếp đến phòng thí nghiệm học sinh tự quản để tìm người.
Phương Huỳnh bước nhẹ, rón rén đi vào phòng thí nghiệm nhìn xung quanh một vòng, nhưng không phát hiện Tưởng Tây Trì.
Vào lúc định ra ngoài gửi tin nhắn, chợt nhìn thoáng qua cái bàn phía trước, Tô Di Duyệt đang nằm sấp ngủ, khoác một chiếc áo khoác nhìn rất quen mắt.
Phương Huỳnh nghi ngờ mình nhìn sai, đi vào trong hai bước, nhìn kỹ.
Đúng là quà sinh nhật cô tặng cho Tưởng Tây Trì.
Phút chốc như bị đóng băng, bừng bừng lửa giận.
Kiềm chế vài lần, cuối cùng vẫn yên lặng rời khỏi phòng thí nghiệm, lập tức đi tới lầu một. Xuống lầu rất nhanh, dậm đùng đùng là cả tòa nhà giống như đang chấn động.
Khi ngồi trên tàu điện ngầm, nhận cú điện thoại của Tưởng Tây Trì, hỏi cô có đến không.
“Không.” Giọng điệu Phương Huỳnh gắng gượng, “Hôm nay không đến, có việc.”
Bên kia yên lặng một lát, “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì... Cậu cứ làm chuyện cậu trước đi, tớ làm xong sẽ liên hệ với cậu.” Phương Huỳnh trực tiếp cúp điện thoại.
Đến đại học C, trên đường trở về ký túc xá, Phương Huỳnh lại có chút ảo não, có phải mình hơi “lố” không.
Trên hành lang, Phương Huỳnh chạm mặt với mẫn Gia Sênh.
Mẫn Gia Sênh đang định đi tự học, vội vàng dừng bước, “A Huỳnh, có chuyện cậu biết không?”
“Hả?”
Mẫn Gia Sênh nhìn cô, hơi ấp úng, “Cậu và Tưởng Tây Trì vẫn luôn thành thật với nhau, chắc cậu ấy từng nói với cậu, nếu đã nói rồi, tớ sẽ không nhiều chuyện nữa.”
“Cậu nói đi.”
“Chuyện năm trước vừa khai giảng, Tưởng Tây Trì đã được học tỷ của một xã đoàn để ý, cậu biết không?”
“Ừm, bạn cùng phòng đã từng nói với tớ.”
“Vị học tỷ kia.” Mẫn Gia Sênh hơi do dự, quan sát vẻ mặt của Phương Huỳnh, “… Chính là Tô Di Duyệt, người gặp vào buổi sinh nhật lần trước.”
Phương Huỳnh sửng sốt.
“... Tưởng Tây Trì không nói với cậu à?”
Phương Huỳnh không lên tiếng.
Mẫn Gia Sênh vội nói: “Cậu hỏi Tưởng Tây Trì một chút, tớ thấy không phải cậu ấy cố ý muốn mời Tô Di Duyệt đâu, chắc chắn cậu ấy không phải là người như thế.”
Hai tay Phương Huỳnh đặt vào trong túi, bỗng nhiên xoay người.
“A Huỳnh! Cậu đi đâu vậy?”
“Chạy bộ.”
Mẫn Gia Sênh sửng sốt, “Bên ngoài đang mưa đó!”
Hình như Phương Huỳnh không nghe thấy, đi nhanh đến cầu thang, lại dậm lên bậc thang, đùng đùng đi xuống lầu.
Mẫn Gia Sênh lo lắng, nhanh chóng theo sau.
Phương Huỳnh đi rất nhanh, thật sự đi về phía sân thể dục. Đã thấy cô chui vào cái lỗ ở trên lưới hàng rào, kéo mũ áo khoác lên, che trên đầu, liền vọt vào giữa mưa phùn.
“A Huỳnh!”
Mẫn Gia Sênh cũng chạy theo, bật dù đứng ở bên cạnh đường chạy, “… A Huỳnh! Cậu đừng chạy! Dính mua sẽ bị cảm đó!”
Mưa bụi khắp nơi, sắc trời xám trắng.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, đến vòng thứ tư...
Cuối cùng Phương Huỳnh ngừng lại, đến trước mặt cô ấy, trực tiếp cởi áo khoác ra, lau mồ hôi trên mặt.
“Không có gì, tớ tin cậu ấy.”
“A Huỳnh...”
“Đi thôi.”
Cô cầm áo khoác, đi ra khỏi cửa.
Mẫn Gia Sênh đi nhanh đuổi kịp phía trước, muốn che ô cho cô, “A Huỳnh, cậu nói chuyện với Tưởng Tây Trì đi.”
Bước chân Phương Huỳnh rất nhanh, vẫn là câu nói kia, “Tớ tin cậu ấy.”
Sau đó, Phương Huỳnh vẫn như mọi ngày đến tìm Tưởng Tây Trì.
Nhưng trong lòng lại có một vướng mắc lớn, là nguyên nhân chủ yếu ngăn cản cô thẳng thắn nói vướng mắc này ra, là Tưởng Tây Trì giả vờ không hiểu ám chỉ của cô trong ngày sinh nhật đó, từ chối cô, vẫn luôn là một cái gai đâm trong lòng cô, nếu năm trước đến thành phố lân cận, anh còn có lý do, vậy tại sao lần này lại cố tình từ chối?
Cô vẫn luôn có tính cách ăn ngay nói thẳng, nhưng ngày Tưởng Tây Trì từ chối, lại làm cô hết sức khó chịu.
Bình thường thì vẫn tự nhiên, nhưng dù sao cũng là nữ sinh.
Nói về thể diện thì không thể nén giận được.
Tuần cuối cùng vào tháng tư, môn phần mở đầu luật hình sự làm trắc nghiệm một lần.
Trong lòng Phương Huỳnh có việc, học tập cũng bị ảnh hưởng một chút, thành tích không được như ý lắm, tâm tình càng thêm phiền muộn.
Ngày mai Tưởng Tây Trì phải thi đấu, đã theo đội xuất phát đến Đế Đô.
Buổi tối Phương Huỳnh gọi điện thoại cho Tưởng Tây Trì, nghe thấy tiếng cười khoa trương của Tô Di Duyệt, trong lòng càng giống như có một cây kim đâm vào.
“Tưởng Tây Trì, hỏi cậu một vấn đề.” Chính cô cũng không cảm thấy được, mình gọi cả tên lẫn họ của anh.
“Hả?”
Phương Huỳnh dựa lưng vào cửa sổ ở cuối hành lang, “Có phải cậu cảm thấy tớ quan tâm không đủ không.”
“Không có.”
“Tớ nói rồi nếu quá muộn, cậu có thể không cần đến thăm tớ.”
“Cậu đã nói.”
“Là tự cậu kiên trì muốn đến.”
Tưởng Tây Trì trầm mặc một lát, “... Cậu không muốn tớ đi sao?”
Phương Huỳnh phiền chán gãi đầu, “Tớ không có ý này... Bỏ đi, cậu chuẩn bị thi đấu, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Không để Tưởng Tây Trì nói thêm cái gì, cô trực tiếp cúp điện thoại.
Trong hành lang vắng vẻ trống không, thấp thoáng từ ký túc xá hai bên truyền đến tiếng cười.
Phương Huỳnh ngây ngốc một lát.
Di động rung lên, là Tưởng Tây Trì gọi tới.
Cô không nhận, sợ mình sẽ nói bừa, sẽ giận dỗi nói ra gì đó làm đôi bên hiểu lầm nhau, trực tiếp gửi tin nhắn, nói mình đã ngủ.
Cuộc thi phiên tòa thất bại, tuần kế tiếp, Phương Huỳnh không thể không bổ sung phần thời gian phân tâm lại.
Tưởng Tây Trì thi đấu đã trở lại, đoàn đội của họ được giải nhất, còn được đăng lên báo. Quy mô thứ hạng của trận đấu này rất cao, cụ thể Phương Huỳnh cũng không rõ lắm. Cô dành chút thời gian, nhìn ảnh chụp đăng lại của từng người trên mạng, Tưởng Tây Trì đứng bên cạnh đội, Tô Di Duyệt với tư cách là đội trưởng nên đứng ở chính giữa, nhưng lại đứng kế Tưởng Tây Trì.
Điều này làm cho trong lòng cô vô cùng không thoải mái.
Nhưng mà, ròng rã một tuần, Tưởng Tây Trì đã trở về trường học, nhưng vẫn bận đến không thấy bóng người.
Phương Huỳnh không dám hỏi anh đang bận cái gì, anh nói bận, cô bảo anh làm việc trước đi, không cần lo lắng.
Câu nói nhiều nhất chính là, đã trễ rồi, hôm nay đừng đến.
Tưởng Tây Trì vẫn tới, nhưng mà gặp mặt một lần, không thể nói rõ mấy câu liền đi.
Trong lòng Phương Huỳnh áy náy, ngày hôm sau sẽ chủ động đi qua tìm Tưởng Tây Trì.
Lời hứa hẹn trong lúc đó, dần dần lại có cảm giác trách nhiệm trả nợ “bạn tới tôi đi”.
Điều này làm cho Phương Huỳnh không biết làm sao, lại không biết thay đổi thế nào.
Tối thứ sáu, Phương Huỳnh tự học ở thư viện.
Mùa xuân mưa nhiều, rồi biến mất không dấu vết
Thư viện sắp đóng cửa, Phương Huỳnh vừa mới rời đi, vừa ra khỏi cửa thì nước mưa đổ xuống.
Cô đang định gọi điện thoại cho Mẫn Gia Sênh, chợt nhìn thấy một bóng người trong bóng tối, đạp những giọt mưa trên đất vội chạy tới.
Cô liếc nhìn cũng có thể nhận ra, là Tưởng Tây Trì.
Đến gần, Tưởng Tây Trì thở dốc một hơi, nghiêng ô qua, “Ngày mai có tiết không?”
“Ngày mai là thứ bảy mà.”
“Ồ, tớ đã quên...” Tưởng Tây Trì nắm lấy cánh tay cô, “Dẫn cậu đến một nơi.”
“Đi đâu?”
“Đến thì biết.”
“A Trì...”
Tưởng Tây Trì không giải thích thêm, “Đi thôi, đến lại nói.”
Hình như anh rất vội, trên vai dính ướt một mảnh, hơi nóng trên người hòa vào sự ẩm ướt của giọt mưa.
Tưởng Tây Trì dẫn cô, bước thấp bước cao từ cửa phía tây trường học ra ngoài, đi bộ bảy tám phút, đến một nơi ở tại tiểu khu.
Bóng cây trầm xuống, mưa xuân rơi rả rích, cô bị anh nắm lấy, trong lòng có một loại bình tĩnh đã lâu.
Quẹo bảy tám lần, vào tầng thang máy của một tòa dân cư.
Tưởng Tây Trì thu ô lại, ấn số “9”.
Thang máy dừng ở lầu 9, Phương Huỳnh bị Tưởng Tây Trì nắm đi ra ngoài, đứng ở cửa số 902.
Anh đưa ô cho Phương Huỳnh, sờ túi tiền, lấy ra một chiếc chìa khóa, mở cửa, nâng tay ấn mở công tắc cạnh cửa.
Ánh sáng phát ra.
Một gian phòng khách nhỏ gọn gàng sạch sẽ, có kệ giày dựa vào tường, đặt hai đôi dép lê.
Phương Huỳnh ngây ngẩn cả người.
Tưởng Tây Trì đưa dép lê cho cô, “Vào đi.”
Phương Huỳnh choáng váng, bị Tưởng Tây Trì mang vào phòng, lại nhìn phòng bếp nhỏ, toilet cùng phòng ngủ.
Cuối cùng, lại về tới phòng khách, Tưởng Tây Trì chỉ vào sofa và bàn trà giới thiệu với cô: “Diện tích không lớn, nhưng đủ cho hai chúng ta ở, vật dụng trong nhà là chủ nhà để lại, nếu cậu không thích, chúng ta có thể đổi…”
Phương Huỳnh có chút không theo kịp, “... Cậu chờ một chút.”
Tưởng Tây Trì cúi đầu nhìn cô, “Sao thế?”
“Đây là cậu thuê?”
“Ùm. Trận đấu kia có tiền thưởng rất cao, tụi tớ mỗi người một phần…”
“Tuần này cậu chính là đang…”
“Tìm phòng xem phòng.”
Trước mắt Phương Huỳnh hiện lên một tầng sương mù, “… Tại sao không nói với tớ?”
“Không nắm chắc nhất định có thể lấy được giải nhất, sợ cậu vui vẻ rồi hụt hẫng.”
Phương Huỳnh nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn không nhịn được, mang theo tiếng khóc nức nở mắng: “... Tên khốn kiếp.”
Tưởng Tây Trì cười cười.
Phương Huỳnh nhào qua ôm lấy anh, “... Tớ cho rằng...”
“Cho rằng cái gì?”
Phương Huỳnh lắc đầu.
Đến lúc này, tất cả ưu tư đều mất hết. Cô tin Tưởng Tây Trì, tuyệt đối sẽ không làm bất kỳ chuyện gì làm cô không vui.
Tưởng Tây Trì vỗ lưng cô, hơi mệt mỏi, nhưng lại cảm thấy hài lòng. “… Sau này không cần chạy tới chạy lui.”
“... Tớ không sợ mệt, chỉ sợ cậu mệt.”
“Ở chung một chỗ với cậu tớ mới cảm thấy an tâm.”
“... Tên khốn kiếp.” Cô mắng xong một câu, chưa hết giận, ngẩng đầu cắn lên môi anh.
“Ây...” Tưởng Tây Trì đẩy đầu cô ra, “Cắn thật à.”
“Cái gì cũng không nói với tớ...”
“Tớ muốn để cậu trực tiếp nhìn thấy kết quả.”
“Đừng có giỡn.”
Tưởng Tây Trì cười cười.
Bốn mắt nhìn nhau.
Có một sự yên lặng vi diệu, Tưởng Tây Trì đưa tay, chạm vào má Phương Huỳnh.
Rõ ràng không lạnh, nhưng khi ngón tay anh chạm vào, Phương Huỳnh lại khẽ run lên một cái.
Trong lòng có một loại dự cảm không yên.
Tưởng Tây Trì gọi một tiếng “A Huỳnh”, cúi đầu, chạm vào môi cô.
Mới đầu chỉ là chạm, dần dần càng sâu.
Phương Huỳnh giống như có lực, trút ra hết những tâm tình ứ đọng trong khoảng thời gian này, liều mạng quấn quýt.
Bên ngoài tiếng mưa lớn dần, vỗ vào kính cửa sổ.
Tưởng Tây Trì hô hấp dồn dập, kéo Phương Huỳnh giống như tức giận muốn ăn anh ra, thở dốc một hơi, “Còn có...”
Phương Huỳnh nhìn anh.
“Có chuyện, tớ muốn giải thích một chút.” Tưởng Tây Trì nhìn đôi mắt cô, trầm giọng nói, “Lần đó, đi đấu ở thành phố lân cận, ở khách sạn, thật là lúc đó mới nảy ra ý. Sinh nhật tớ ngày đó, không phải cố ý... Tớ lo lắng thật lâu, không muốn… không muốn sau này để cậu hồi tưởng lại, lần đầu tiên của chúng ta là ở khách sạn...”
Phương Huỳnh há miệng, nhưng mà Tưởng Tây Trì không để cô nói chuyện, bàn tay khẽ dùng lực trên eo cô, để cô gần thêm bước nữa, mãi đến khi không thể nào gần hơn, cúi đầu trực tiếp hôn xuống, “… A Huỳnh, tớ mặc kệ…”
Cơ thể Phương Huỳnh không tự chủ được run lên một cái.
Không nói chuyện, đưa tay ôm chặt cổ anh.
Giọng nói cô run run: “... Vậy thì mặc kệ.”
“... A Huỳnh.”
Phương Huỳnh sắp không nghe thấy giọng nói của mình, trong ngực giống như dâng lên từng cơn thủy triều, vừa đau vừa trướng.
“Ưm...”
Một tiếng này giống như mang theo một lưỡi câu nhỏ, làm suy nghĩ của Tưởng Tây Trì hoàn toàn rối loạn.
Nước mưa tạt vào cửa sổ đùng đùng, bóng cây lắc lư trong màn đêm, điên cuồng đong đưa không ngừng.
Bọn họ lần đầu mới quen, hiểu nhau yêu nhau... mấy năm nay quý trọng và khát vọng, kích nổ một lần.
Trong khát vọng run rẩy và sự tò mò, kinh sợ thăm dò, lại đòi hỏi.
... Mãi đến khi hòa vào nhau.