Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit & Beta: Tịnh Hảo
Hôm nay là ngày kết thúc kỳ thi, ngoài cổng người đến người đi, Phương Huỳnh tránh đám người, không gần không xa đứng. Nhìn thấy Tưởng Tây Trì đi ra, rất uể oải vẫy tay.
Tưởng Tây Trì bước đến gần, nắm tay cô, thương lượng: “… Thật sự muốn làm sao?”
Phương Huỳnh cười hì hì nói: “Thật sự, không thương lượng.”
Tưởng Tây Trì thở dài, lộ ra cực hạn cuối cùng của mình: “Ở trường học tớ sẽ không mang.”
Phương Huỳnh không dẫn Tưởng Tây Trì đến mấy tiệm nhỏ gì, mà là đến một cửa hàng đàng hoàng rất lớn.
Chuyện Tưởng Tây Trì đã đáp ứng cũng không quá gò ép, ngồi xuống trên ghế dài, chờ khử trùng chuẩn bị làm.
Chủ tiệm hỏi: “Bấm ở đâu?”
Tưởng Tây Trì nhìn về phía Phương Huỳnh.
Phương Huỳnh đi qua, ngón tay nhẹ nhàng nhéo nơi xương sụn mềm gần lỗ tai anh, “Nơi này.”
Chủ tiệm xác định được vị trí, khử trùng, giơ súng bấm lỗ tai lên.
Phương Huỳnh vội hỏi: “... Không đau chứ?”
Chủ tiệm nở nụ cười, “Nam sinh còn sợ đau à?”
Phương Huỳnh khẽ lui về sau một bước, vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Tưởng Tây Trì. Biểu tình anh lạnh nhạt, chỉ “a” một tiếng, khẽ chau mày.
“Xong rồi.”
Phương Huỳnh còn chưa có phản ứng kịp: “Xong, xong rồi?”
Nhìn sát vào, trên lỗ tai Tưởng Tây Trì đã có một cây kim inox.
Phương Huỳnh kinh ngạc, “Bây giờ bấm lỗ tai đã cao cấp như vậy à?”
Chủ tiệm cười nói: “Cháu cho rằng vẫn còn người dùng cây kim đâm thủng?”
Phương Huỳnh cẩn thận nhìn xem, hỏi lại Tưởng Tây Trì: “Đau không?”
“Không đau.”
Chủ tiệm dặn một số việc cần chú ý, không được thấm nước, chú ý khử trùng, mỗi ngày đều phải xoay cây kim một chút, vân vân. Cuối cùng chào hàng mấy món đồ trong tiệm, nhưng đều bị Phương Huỳnh khéo léo từ chối.
Đi ra cửa tiệm, trời đã gần hoàng hôn.
Trên lỗ tai Tưởng Tây Trì giống như có thêm một món đồ, cứ cảm thấy không được tự nhiên.
Phương Huỳnh trấn an anh: “Thật sự không sao đâu. Diện mạo mới là vấn đề.”
Chuyện không liên quan đến nguyên tắc, Tưởng Tây Trì vẫn luôn chiều theo Phương Huỳnh.
Hơn nữa sắp nghỉ hè, ngày thường cũng ít gặp nhiều người.
Trên đường trở về, Tưởng Tây Trì nói chuyện thực tập ở phòng thí nghiệm của Trương Chi Kính với Phương Huỳnh.
Phương Huỳnh không chỉ một lần nghe Tưởng Tây Trì nhắc đến tên của người này, trước đây có lên mạng kiểm tra sơ, lý lịch tuyệt vời lại phong phú, trong công việc cũng được coi là người có tài, có tiếng nói.
Mới năm nhất có thể được giáo viên ưu ái đến như vậy, mặc dù Phương Huỳnh đã quen với sự ưu tú của Tưởng Tây Trì, nhưng cũng không tránh được cảm thán một phen.
Mình cũng phải cố lên.
Thoáng chốc một tuần đã trôi qua, hai người chuẩn bị về nhà trước một chuyến, rồi sẽ lên kế hoạch thực tập và làm gia sư.
Buổi tối dọn dẹp hành lý xong, trước khi ngủ, Phương Huỳnh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “A Trì, cây kim trên lỗ tai cậu, hình như có thể tháo xuống thay thành đinh tai của mình rồi.”
Cô vươn tay bật đèn đã tắt, đến ngăn kéo lấy đinh tai hình xoắn lúc sinh nhật tặng cho Tưởng Tây Trì. Tháo cây kim xuống, lấy bông băng dính chút rượu cồn để khử trùng, đeo đinh tai lên.
Toàn bộ quá trình Tưởng Tây Trì không rên một tiếng, dáng vẻ như dê con đợi người làm thịt.
Sau khi Phương Huỳnh thay xong, nhìn anh, cười nói; “Đừng nên làm ra thế này, thật sự rất đẹp đó.”
Tưởng Tây Trì không tin, nhưng nếu như một chuyện nhỏ có thể dỗ được Phương Huỳnh vui vẻ, anh cũng chẳng sao cả.
Buổi chiều ngày hôm sau, hai người đến hẻm Kiều Hoa ở Mặc Thành.
Đã qua nửa năm, liền cảm thấy con hẻm nhỏ càng cũ đi, sâu xa và tĩnh mịch, giống như trong một đêm, những tiếng ồn ào thời tuổi thơ và thời trẻ tuổi đột nhiên đã đi xa rồi.
Nhưng trong nhà lại không có sự thay đổi quá lớn. Mấy cây dành dành của Nguyễn Học Văn trồng đã nở hoa, có một mùi thơm ngát.
Phương Huỳnh cùng Tưởng Tây Trì vào cửa, không nhìn thấy người, gọi một tiếng. Ngô Ứng Dung và Đinh Vũ Liên đi ra từ phòng bếp.
Ngô Ứng Dung vô cùng vui vẻ, đến gần quan sát hai đứa nhỏ thật tỉ mỉ, nói ốm quá.
“Không ốm, cháu còn béo lên bốn cân đấy.”
“Cháu đừng bạt bà. Bốn cân đi đâu rồi hả?” Ngô Ứng Dung xoa cánh tay của cô, “Đứa nhỏ ở bên ngoài không dễ gì ăn ngon.”
Ngô Ứng Dung “Kiểm tra” Phương Huỳnh xong, vừa cẩn thận đánh giá Tưởng Tây Trì.
Bà chú ý tới trên lỗ tai của Tưởng Tây Trì có mang gì đó, “Ồ, quá thời thượng đấy, Phương Huỳnh giúp cháu làm à?”
Phương Huỳnh cười hì hì, “Bà cảm thấy đẹp không ạ?”
Ngô Ứng Dung gật đầu, “Cũng được, đừng nhuộm cái đầu màu vàng trở về là được.”
Tưởng Tây Trì: “Sẽ không đâu ạ.”
Phương Huỳnh xúm lại, thấp giọng cười nói: “Có thể thử xem, vàng không được, thì còn có đỏ, cam, xanh, tím.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Lúc ăn cơm, hai người nói kế hoạch nghỉ hè, trong nhà cũng đều cố gắng giúp đỡ.
Ngô Ứng Dung có chút cảm khái, “Hai cháu đỡ lo như thế, thật sự làm chúng ta không thể giúp được gì.”
Phương Huỳnh cười nói: “Không có đâu ạ, không phải bà phụ trách vỗ béo cho cháu sao?”
Ngô Ứng Dung cười rộ lên, “Chuyện này không làm khó được bà.”
Cơm nước xong, mọi người ăn một miếng dưa hấu, xem TV một lát, đến 10 giờ rưỡi, mỗi người trở về phòng ngủ.
Nửa học kỳ không gặp, đương nhiên hai mẹ con Đinh Vũ Liên và Phương Huỳnh có rất nhiều lời muốn nói.
Phương Huỳnh nói sơ những chuyện xảy ra trong nửa học kỳ này cho Đinh Vũ Liên nghe.
Đinh Vũ Liên thỏa mãn thở dài.
Khoảng cuộc sống áp lực, đau khổ, giống như vực sâu kia, cuối cùng cũng đã qua.
Trầm mặc một lát, Đinh Vũ Liên chạm vào bả vai Phương Huỳnh, “Bé con, mẹ hỏi con một chuyện.”
“Dạ?”
“Con và Tây Trì...”
Phương Huỳnh vội nói: “Không có.”
Đinh Vũ Liên nửa tin nửa ngờ, “... Thật sự không có?”
Phương Huỳnh đánh chết cũng sẽ không nói ra sự thật, nhưng không còn cách nào khác, tự nhiên nói dối trước mặt Đinh Vũ Liên, đành phải “dạ” một tiếng.
Đinh Vũ Liên nhắc đến chuyện này, đương nhiên là có dụng ý của bà.
Hai đứa nhỏ không ở gần, nhưng tình cảm hợp nhau, nhất thời sẽ không có chừng mực, đều là chuyện thường xảy ra.
“... Con gái phải chú ý bảo vệ mình, không được nghe lời ngon ngọt bên tai.”
Đinh Vũ Liên hạ quyết tâm, nói thẳng ra kiến thức về sinh lý cho cô.
Phương Huỳnh nghe thấy mà mặt đỏ tai đỏ, lúc Đinh Vũ Liên hỏi “hiểu chưa”, lúng ta lúng túng đáp “hiểu ạ”.
Người lớn có thói quen ít thức khuya.
Thoáng chốc, Đinh Vũ Liên đã ngủ.
Phương Huỳnh lấy điện thoại di động ra, chỉnh chế độ im lặng, lén gửi tin nhắn cho Tưởng Tây Trì: “Mẹ tớ lên lớp tớ.”
Không nghĩ tới Tưởng Tây Trì cũng không ngủ, rất nhanh đã trả lời cô: “Lên lớp gì? Dì… có phải đã biết rồi hay không?”
Phương Huỳnh liếc nhìn Đinh Vũ Liên nằm bên cạnh—— bà ngủ rất sâu, tiếng động bình thường không dễ đánh thức bà.
Phương Huỳnh tay chân nhẹ nhàng bước xuống giường, mũi chân chạm vào dép lê cạnh giường, mang vào, lại nhẹ nhàng bước xuống lầu.
Sau một lúc lâu Tưởng Tây Trì không nhận được tin trả lời, trong lòng có chút không yên, không khỏi hỏi: “Ngủ?”
Ngay sau đó, trong màn hình bật ra tin nhắn của Phương Huỳnh: “Mở cửa.”
Anh sửng sốt một chút, nhanh chóng bật sáng đèn bàn, mở cửa ra.
Phương Huỳnh chuồn vào như con cá trạch, đưa tay khép cửa, “Hừ.”
Tưởng Tây Trì không khỏi hỏi một câu, “Có phải dì Đinh…”
“Không có.” Phương Huỳnh ngồi xuống bên mép giường anh, bỏ dép lê ra, hai chân lắc lắc đung đưa, “… Giảng cho tớ nghe… kiến thức sinh lý vệ sinh khỏe mạnh.”
Tưởng Tây Trì không lên tiếng.
Phương Huỳnh cười nhìn anh, “Tớ cảm thấy... tớ không thể che giấu, khuynh hướng lệch lạc với cậu.”
Tưởng Tây Trì vốn định đến bên mép giường ngồi xuống, nghe Phương Huỳnh nói như vậy, nhanh chóng kéo ra khoảng cách, ngồi ở bên bàn học, “... Đừng nháo.”
Phương Huỳnh nhìn Tưởng Tây Trì phía đối diện, cười nói: “Cậu trốn xa như vậy làm gì? Đây là ở nhà, tớ sẽ không làm thế với cậu đâu.”
Tưởng Tây Trì: “...”
“Ngồi lại đây, tớ ngủ không được, nói chuyện với cậu một lát thì đi ngủ.”
Tưởng Tây Trì còn đang suy nghĩ sự thật giả trong lời nói của cô.
Phương Huỳnh nằm trên giường, rất nhàn nhã bắt chéo chân.
Một lát, Tưởng Tây Trì đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô.
Phương Huỳnh quay đầu liếc nhìn, chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh, đưa tay chọc chọc lưng của anh, “Cậu cũng nằm xuống đi.”
Tưởng Tây Trì suy nghĩ, suy cho cùng đây cũng là đang ở trong nhà mình, chắc Phương Huỳnh sẽ bớt phóng túng, cân nhắc một lát, liền nằm xuống.
Phương Huỳnh quay đầu lại, nhìn anh.
Bỗng nhiên đưa tay, nhéo nhéo, tháo đinh tai trên lỗ tai anh xuống.
“A Trì...”
Gọi một tiếng mang theo hàm ý, lại đột nhiên làm trong đầu Tưởng Tây Trì hiện ra một số chuyện không tốt.
Phòng của anh, Phương Huỳnh thường đi vào đi ra, lúc học cấp 2, cũng nằm ngủ trưa ở đây.
Nhưng bây giờ, có chút không giống.
Trong đôi mắt, khuôn mặt Phương Huỳnh được ánh đèn bàn chiếu rọi vào vô cùng ôn nhu.
Anh đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút ngứa.
Phương Huỳnh còn đang vuốt ve lỗ tai của anh, vô ý thức, lại làm anh không tự chủ được ngừng hô hấp lại.
Hai người đều không nói chuyện.
Qua hồi lâu, Phương Huỳnh định đứng lên, trở về trên lầu ngủ.
Cổ tay đột nhiên bị Tưởng Tây Trì bắt được.
Anh lật người lại, mang theo sức nặng cơ thể đè xuống, bàn tay che kín miệng cô, kề sát lỗ tai cô, trầm giọng nói: “… Một lát không được kêu.”
Phương Huỳnh trừng lớn mắt.
Còn chưa kịp nói chuyện, Tưởng Tây Trì đã buông lỏng tay ra, cúi đầu xuống, hung hăng hôn cô.
Khắp nơi vắng vẻ, bên ngoài thấp thoáng vang lên tiếng nước sông Lục Xích chậm rãi chảy xuôi.
Phương Huỳnh cắn chặt môi, một chút âm thanh cũng không dám phát ra.
Nhưng mà, lần này hoàn toàn là do Tưởng Tây Trì làm chủ, tất cả mánh khóe, đều giống như cố ý muốn làm cô phát ta âm thanh vậy.
Anh ngẩng đầu lên từ giữa chân của cô, nâng tay lau hơi nước lộ ra nơi khóe mắt. Đứng dậy mở vali ra, lấy ra đồ bảo hộ ở bên trong, tối hôm qua khi thu dọn hành lý, Phương Huỳnh muốn chọc anh cố ý ném vào.
Giờ phút này, Phương Huỳnh thật sự cảm nhận được cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống.
Tưởng Tây Trì rất nhanh đã trở lại trên giường.
Đây là kích thích trước này chưa từng có đối với hai người.
Sợ bị phát hiện, lại bởi vì nơi này là nơi sinh sống nhiều năm của Tưởng Tây Trì.
Phương Huỳnh không dám lên tiếng, cắn một ngụm lên vai anh, mang theo tiếng khóc nức nở, run rẩy thấp giọng gọi anh: “A Trì...”
“Hả?”
“Chậm một chút... Chậm một chút được hay không?”
“Được.”
Anh đồng ý xong, động tác lại ngược hoàn toàn với lời cầu xin của Phương Huỳnh.
Cuối cùng, anh chợt thấy bả vai tê rần —— là do Phương Huỳnh đang cắn xuống.
Nhưng không quan tâm.
Dừng lại, thở hổn hển nhìn Phương Huỳnh.
Cô thật sự khóc.
Tưởng Tây Trì ôm Phương Huỳnh người ướt sũng vào trong lòng, nghe cô khóc lên án: “Tên khốn kiếp.”
Tưởng Tây Trì cười một tiếng, “Hơn nửa đêm chạy vào trong phòng tớ, phải có giác ngộ này.”
Phương Huỳnh đưa chân đá anh, “... Cậu học cái xấu.”
“Cũng là do cậu dạy.”
Hôm nay Phương Huỳnh hoàn toàn bị vây vào tình thế không thuận lợi.
Tưởng Tây Trì chỉ dấu răng trên vai bị cô cắn, “Cái này, còn đau hơn bấm lỗ tai.”
Phương Huỳnh cười ra tiếng, còn nói: “Xứng đáng.”
Bình ổn hô hấp xong.
Phương Huỳnh mệt không muốn động, “Tớ phải trở về trên lầu.”
“Ừm.” Tưởng Tây Trì cũng không buông cô ra.
Qua vài phút, “Tớ thật sự phải trở về trên lầu.”
Tưởng Tây Trì tắt đèn, không để cô đi, “... Buổi sáng năm giờ thì trở về.”