Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit & Beta: Tịnh Hảo
Nguyễn Học Văn nhanh chóng ra cứu viện, “Làm sao vậy?”
Phương Huỳnh vội kéo khoảng cách với Tưởng Tây Trì, “… Nó gọi bậy ạ! Ông ơi. Con anh vũ này rất biết vu oan cho người khác đấy, ông nên dạy dỗ nó đi ạ!”
Nguyễn Học Văn cười ha ha nói: “Không nên chấp nhất với động vật.”
Anh vũ: “Câm miệng! Câm miệng!”
“...” Nguyễn Học Văn bất đắc dĩ nói, “Chắc chắn câu này là do bà ngoại Ngô của cháu dạy.”
Phương Huỳnh thầm nghĩ, chính xác là do cháu vừa mới dạy.
Phương Huỳnh: “Đúng vậy, chắc là do bà Ngô dạy ạ.”
Sau khi xác nhận cục cưng được yêu chiều của mình an toàn thì không lo nữa, Nguyễn Học Văn vào nhà.
Tưởng Tây Trì nghẹn cười đến phổi cũng đau, bị Phương Huỳnh duỗi khuỷu tay ra đánh vào, lập tức thu lại nụ cười, ôm cô gái đang buồn bực vào lòng, thấp giọng nói: “Nửa đêm cậu đi xuống nhé.”
“Còn tới nữa hả? Mẹ tớ đã đề phòng rồi đó, có được không?”
Tưởng Tây Trì nở nụ cười, đưa tay vuốt ve lỗ tai của cô, giọng nói mang theo hơi nóng phả vào trong tai cô, “… Muốn đến như thế à?”
Phương Huỳnh ngứa đến co rụt cổ lại, trên cánh tay thoáng chốc nổi lên một tầng da gà, “... Ai muốn chứ? Tớ đâu có cứng.”
Tưởng Tây Trì: “...” Nếu cái này mà đã cứng, vậy chẳng phải tiêu rồi sao?
Ghét bỏ buông cô ra, tâm như tro tàn đi vào trong nhà.
Vừa đúng Đinh Vũ Liên tắm rửa xong, nhìn hai đứa nhỏ xấu hổ liếc mắt nhìn nhau, dặn dò nói: “Huỳnh Huỳnh, mau đi tắm rửa, không còn sớm đâu.”
Phương Huỳnh: “Dạ.”
Đinh Vũ Liên nhìn về phía Tưởng Tây Trì, cười nói: “Buổi sáng ngày mai hai con chơi tiếp nhé.”
Tưởng Tây Trì: “... Dạ.”
Ở nhà hai ngày, đều là thấy được nhưng ăn không được, khỏi nói Tưởng Tây Trì vô cùng buồn bực.
Trong trường hợp đó, anh chưa bao giờ là người biểu hiện cảm xúc của mình lên mặt, chỉ ở trong lòng yên lặng tính toán, khi nào thì cùng Phương Huỳnh trở về trường học.
Tưởng Tây Trì xin nghỉ không được mấy ngày, rất nhanh đã hết. Thừa dịp trước khi rời khỏi Mặc Thành, anh và Phương Huỳnh đến siêu thị, bổ sung một ít đồ dùng hằng ngày trong nhà, lại đi thăm La Tiêu một chuyến.
Học bổng ba năm của Phương Huỳnh, cộng thêm tiền lương dạy học thực tập, cũng đã bù được tiền học phí mà La Tiêu giúp đỡ trong ba năm thời trung học.
Tiệm net của La Tiêu làm ăn vẫn được, dù sao nam sinh đại học vẫn có nhu cầu tụm lại thành nhóm chơi game.
Anh ấy mở tiệm net nhàn rỗi hơn trước kia, tiền kiếm được cũng nhiều hơn, sau khi nghe ngóng tiền lương của Phương Huỳnh, nhất thời vô cùng ghét bỏ, “Làm luật sư gì chứ, anh mở tiệm net còn kiếm nhiều tiền hơn em.”
“Em là giải cứu những người khó khăn, anh là ăn mòn linh hồn của người khác, tính chất có thể giống nhau sao?”
La Tiêu cười, sờ điếu thuốc trong miệng, nhìn Tưởng Tây Trì, “Các em đi lĩnh giấy chứng nhận chưa? Khi nào tính làm tiệc rượu? Dù sao thì cũng phải phát cho anh một thiệp mời nhé.”
Tưởng Tây Trì: “...”
La Tiêu kinh ngạc, “Không có giấy chứng nhận, tính bẻ lái à.”
Phương Huỳnh chộp lấy gạt tàn định ném qua.
“Đừng, cái này mắc, thạch anh… có ý gì hả! Anh sốt ruột thay tụi em, còn không cảm kích…”
Ở tiệm net giết thời gian cho đến khi mặt trời xuống núi, thời tiết mát mẻ một chút, mới rời khỏi.
Trên đường trở về, mua một quả dưa hấu, khi hai người đi qua đầu cầu, điện thoại hai người chợt rung lên.
Lấy ra nhìn, thì bị kéo vào một nhóm chat của các bạn học thời trung học.
Từng tin nhắn bật ra, lớp trưởng trung học dùng sức thét to: “Họp lớp nhé! Tham gia thì đăng ký nào!”
Không hẹn mà cùng tắt tin nhóm.
Trong ngõ hẻm, vang lên tiếng bước chân của hai người.
Phương Huỳnh cảm khái: “Đã tốt nghiệp cấp ba bốn năm rồi.”
“Ừm.”
“Chúng ta ở cùng nhau sáu năm.”
“Ừm.”
“Quen nhau mười năm.”
“Ừm.”
Phương Huỳnh bỡn cợt nói: “... Còn chưa có lĩnh giấy chứng nhận.”
“...” Tưởng Tây Trì nắm lấy tay cô, “Bây giờ đi đến cục dân chính liền.”
Trong cuộc đời, anh không thể nào tha thứ cho việc mình nói được mà không làm được, tồn tại một vết bẩn như vậy.
Phương Huỳnh giật mình: “Cậu điên rồi, cục dân chính không tan làm à?”
“Cắm điểm suốt đêm.”
“Nhưng hộ khẩu của cậu không có ở đây.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Phương Huỳnh cười ha ha, một lát lại nghĩ đến cái gì đó, “A Trì... Cậu còn chưa có cầu hôn đó.”
“Cần sao?”
“Không cần thiết sao?”
Tưởng Tây Trì nhìn cô, “Tớ cảm thấy không cần thiết.”
Phương Huỳnh nhấc chân đá sang, Tưởng Tây Trì dễ dàng tránh thoát. Nhìn thấy Phương huỳnh đoạt mất túi dưa hấu to, định lấy trở về, nhanh chóng chạy về phía trước.
Phương Huỳnh vượt lên, “Đừng có để tớ đuổi kịp cậu!”
Hai người truy đuổi lẫn nhau, đụng vào Ngô Ứng Dung ở cửa nhà, lập tức dừng chân.
Ngô Ứng Dung: “Ôi chao, mấy tuổi rồi còn ẩu đả nhau.”
Phương Huỳnh: “Bà ơi, cậu ấy ăn hiếp cháu, cướp mất dưa hấu của cháu.”
Ngô Ứng Dung nhìn túi to vẫn còn êm đẹp trong tay cô.
Phương Huỳnh: “... Nhưng cháu tay chân nhanh nhẹn, không để cho cậu ấy cướp được.”
“... Hai đứa quỷ tụi cháu, mau đi tắm rửa thay đồ đi, chuẩn bị ăn cơm chiều rồi đấy, người toàn mồ hôi, thối chết!”
Phương Huỳnh nhìn về phía Tưởng Tây Trì: “Nghe thấy không, thối chết.”
“Nói cậu đấy.”
“Rõ ràng là nói cậu.”
Ngô Ứng Dong: “... Trời ạ, ngày mai hai đứa mau cút xéo.”
Ngày hôm sau, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì sợ bị đuổi ra khỏi nhà, nên đã mang hành lý đi ra sân bay.
Tưởng Tây Trì vẫn luôn là người đến sớm chứ không đến trễ, dẫn cô qua chỗ kiểm tra an ninh, còn tận một tiếng đồng hồ, liền tìm nơi giết thời gian.
Phương Huỳnh lấy ra một quyển tập từ trong túi, lấy bút vẽ một bàn cờ trên giấy, đánh cờ năm quân với Tưởng Tây Trì.
Tưởng Tây Trì nhường Phương Huỳnh đi trước.
“Cậu trước đi.”
Tưởng Tây Trì: “Tớ đi trước cậu sẽ không thắng được.”
Đương nhiên Phương Huỳnh không tin chuyện này.
Cuối cùng, mười ván đều thua.
Phương Huỳnh lâm vào trầm tư, “... Tớ nhớ trước đây chơi trò chơi cậu vẫn luôn thua tớ.”
Tưởng Tây Trì cười, “Tớ đã nói rồi, trước đây đều là nhường cậu, cậu còn tưởng thật.”
Phương Huỳnh: “...”
Tưởng Tây Trì: “Sợ đả kích lòng tự tin của cậu, cho nên giúp cậu tạo ra hiện tượng giả rằng thật ra cậu rất thông minh.”
Phương Huỳnh: “...”
“Bây giờ xem ra đã thành công.”
Phương Huỳnh cất “bàn cờ”, “… Còn đi lĩnh giấy chứng nhận gì chứ! Không kết hôn nữa!”
Tưởng Tây Trì sờ đầu cô, “Đừng nháo, trừ tớ ra, cậu còn để ý người khác sao?”
Phương Huỳnh: “... Tưởng Tây Trì, cậu thay đổi rồi.”
Hai người đùa giỡn một lát, Phương Huỳnh đoạt mất PSP của Tưởng Tây Trì, vào trò chơi chém quái cho hả giận.
Nhìn thấy trên màn hình hiện ra chữ “WIN”, rất vui vẻ, vừa nâng mắt định khoe lịch sử thành tích với Tưởng Tây Trì, chợt phát hiện đối diện có người đang nhìn cô.
Một cô gái trẻ tuổi, tóc đen dài thẳng, nhìn sang, mặt mũi cũng không tệ.
Phương Huỳnh quay đầu, sau lưng là tường, cho nên người kia quả thật là đang nhìn cô.
“A Trì.” Phương Huỳnh cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Người đối diện bàn bên kia, cậu giúp tớ nhìn xem, là có quen tớ sao? Tại sao nhìn tớ chằm chằm.”
Tưởng Tây Trì quay đầu, quan sát một lát, “... Không biết.”
“Kỳ quái, nhất kiến chung tình với tớ sao?”
Đang tự nói thầm, thì cô gái kia đã đứng lên, đi về phía này.
“Cái gì, tình huống gì vậy? Muốn bắt chuyện với tớ sao?”
Cô gái đứng ở bên cạnh bàn, cúi mắt cười nhìn Phương Huỳnh, “Phương Huỳnh, quả nhiên là cậu.”
Phương Huỳnh: “...”
Nhìn cô gái kia trong khoảng cách gần một lát, trong đầu cô đột nhiên hiện ra một cái tên, nhưng lại không kêu lên được.
“Tớ là Khổng Trinh Trinh, không biết sao?”
“Khổng...”
Khổng Trinh Trinh trong trí nhớ của Phương Huỳnh, là nữ sinh tóc ngắn thích nghịch điện thoại, lúc học trung học chỉ gặp nhau ở hành lang, lúc nào cũng là người đeo mắt kính thật to.
Cùng với hình ảnh trước mắt, thật sự không thể đặt cùng nhau.
Lần trước có qua lại, cũng đã là chuyện của bảy tám năm trước, huống hồ bất đồng với Vạn Tử Lam và Ngụy Minh, Phương Huỳnh cũng chưa có bất cứ xung đột trực tiếp nào với Khổng Trinh Trinh.
Liền mời cô ấy ngồi xuống, lễ phép trò chuyện.
Khổng Trinh Trinh cười nói: “Bây giờ tớ đang vẽ tranh, làm nghề tự do. Lần này đến thành phố A bàn chuyện.”
“... Tụi tớ đang ở thành phố A.”
“Phải không? Có thời gian thì tụ họp.”
“Được.”
Trong lòng mọi người đều hiểu, đây chỉ là thuận miệng nói một câu thôi.
Trầm mặc một lát, Khổng Trinh Trinh hỏi: “Các cậu thì sao? Bây giờ đang làm gì?”
“Tớ đến làm việc ở sở luật sư, Tưởng Tây Trì học nghiên cứu ở đại học A.”
Khổng Trinh Trinh cười nhìn họ, “Khi nào thì kết hôn?”
“Còn sớm quá, không gấp gáp.”
“Nhớ phát thiệp mời nhé.”
“Được.”
Trò chuyện nhạt nhẽo mấy câu, Khổng Trinh Trinh nâng cổ tay nhìn đồng hồ tay, kéo vali rời khỏi trước.
Phương Huỳnh nhìn bóng cô ấy, “Sao hồi cấp hai tớ không phát hiện, thì ra cậu ấy đẹp như vậy.”
Tưởng Tây Trì không có phản ứng gì.
Tay Phương Huỳnh nâng má, liếc mắt nhìn anh, “Hồi cấp hai cậu ấy từng thích cậu, cậu còn nhớ không?”
“Không nhớ.”
“Giả bộ.”
“Thật sự không nhớ rõ.” Tưởng Tây Trì nghiêm túc, “Lúc đó chỉ lo quan tâm đến cậu.”
“Hở?”
“Cậu rất phiền, cứ tỏ ra mạnh mẽ.”
Phương Huỳnh cười ra tiếng, “Cậu mới phiền, cả ngày cứ nghiêm mặt giả bộ mạnh mẽ.”
Rõ ràng là chuyện đã lâu, nhưng hồi tưởng lại giống như là vào ngày hôm qua.
Di chuyển tới lui ba bốn tiếng, cuối cùng đã đến nhà.
Bây giờ bọn họ vẫn đang ở gần trường học, nhưng đã chuẩn bị chuyển sang nơi hơi gần trung tâm một tí, tiện cho sau này Phương Huỳnh đi làm.
Một căn nhà nhỏ cho thuê, ở hơn ba năm, đối với Phương Huỳnh mà nói, đã không khác gì là nhà. Mấy năm nay, vật giá đang tăng, tiền thuê đang tăng, bạn bè bên cạnh cũng đến rồi đi.
Chỉ có Tưởng Tây Trì, vẫn ở bên cạnh cô.
Phương Huỳnh đặt hành lý xuống, mệt đến nằm liệt trên ghế sofa, rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Nơi có vòi sen trong phòng tắm có tấm rèm ngăn cách, miễn cưỡng xem như chia cách nơi ẩm ướt với nơi khô.
Vào lúc đang thoa sữa tắm, nghe thấy cửa phòng tắm mở ra, một lát, vang lên tiếng nước ào ào.
Phương Huỳnh khẽ kéo kèm ra, đã thấy Tưởng Tây Trì đang ở bồn rửa mặt, giội nước lạnh rửa mặt.
“A Trì.”
“Hừm?”
Phương Huỳnh đột nhiên giơ vòi hoa sen lên, giội lên người anh.
Tưởng Tây Trì: “...”
Anh bị giội toàn thân, trực tiếp xăn tay áo, kéo rèm tắm lên, tiến vào góc chật hẹp. Đoạt lấy vòi hoa sen trên tay cô đặt lên trên giá, để nước cứ như vậy giội xuống.
Lật cánh tay cô lại bắt lấy, ấn lên trên vách tường gạch men sứ, “… Đêm qua đã nghĩ cách trừng trị cậu.”
Phương Huỳnh quay đầu lại, nhìn anh cười, “... Tốt.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Quần áo cũng không cởi, cứ như vậy đi vào.
Mình thì không mảnh vải, Tưởng Tây Trì lại quần áo chỉnh tề, vải dệt cọ lên da trên lưng cô, cảm giác này rất kỳ quái, kỳ quái lại tươi mới.
Nước ấm làm phòng tắm nổi lên một tầng hơi nước.
Phương Huỳnh bị ép chặt sau lưng, không có nơi có thể né tránh một tí.
Con mắt đều đỏ, quay đầu cầu xin tha thứ, “... Tớ sai rồi.”
Tưởng Tây Trì hôn cô, động tác không một chút chậm dần, “Sai ở đâu?”
Hơi nóng làm trong đầu cô cũng lờ mờ theo, “Không biết.”
“... Không biết, vậy tiếp tục suy nghĩ.”