Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit & Beta: Tịnh Hảo
Sau khi kêu to, Phương Huỳnh cũng sửng sốt theo, nhìn người đàn ông khôi ngô mặt đầy dữ tợn, lại nhìn cô gái chật vật, bị tóc dài rối tung che khuất nửa gương mặt.
Rốt cục, cô gian nan gọi lên hai cái tên: “Vạn Tử Lâm? Ngụy Minh?”
Tưởng Tây Trì cũng sửng sốt, chân đè ở ngực Ngụy Minh chuyển đi.
Ngụy Minh trở mình bò lên từ trên đất, hung tợn nhìn chằm chằm Tưởng Tây Trì, kéo ống tay áo Vạn Tử Lâm, hai người đứng sóng vai với nhau, giống như trong khoảnh khắc tạo thành liên minh.
Tính thích lo chuyện bao đồng của Phương Huỳnh lập tức vơi đi phân nửa, nhìn cảnh tượng lúc này, e rằng Vạn Tử Lâm, cũng sẽ không muốn cô quan tâm đến việc không đâu này.
Một trong những chuyện lúng túng nhất trong đời, có lẽ chính là bạn học nhiều năm trước gặp lại, đối phương thì quang vinh chói lọi, còn mình thì mò mẫm lăn lộn trong mặt đất.
Chênh lệch vì sự kéo dài của thời gian, rồi đột nhiên trong lúc đó biến thành một thanh kiếm đả thương người.
Hơn nữa, Phương Huỳnh mãi mãi nhớ rõ chuyện năm đó Ngụy Minh khi dễ Tưởng Tây Trì, cũng mãi mãi hận khi đó mình không có bất kỳ năng lực gì để lấy lại công bằng cho Tưởng Tây Trì.
Trong lúc yên lặng, Tưởng Tây Trì cũng có chung suy nghĩ giống cô, phủi bụi trên áo, nhặt túi nhựa trên mặt đất, kéo tay Phương Huỳnh, đi ra từ đám người đang vây xem.
“Phương Huỳnh!”
Phía sau chợt truyền đến tiếng la của Vạn Tử Lâm.
Phương Huỳnh quay đầu.
Cách đám người, Vạn Tử Lâm muốn nói lại thôi, vừa chạm ánh mắt xong lại rời khỏi, trong tiếng quát của Ngụy Mình, rốt cuộc cô ấy cúi đầu.
Lần gặp lại ngoài dự đoán này, làm nửa đường trở về, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì đều yên lặng.
Phương Huỳnh nhớ rõ hồi cấp ba, nghe nói Vạn Tử Lâm ở chung với “người xã hội đen” Ngụy Minh bị phát hiện, sau đó bị trường đuổi khỏi, tên của hai người kia, cũng hoàn toàn rời khỏi quỹ đạo của cuộc đời cô.
Trong chớp mắt, những chuyện của thời cấp hai, như mang theo hạt bụi sặc mùi người, xông vào mũi.
Trước lúc ngủ, Tưởng Tây Trì bỗng nhiên lấy điện thoại di động ra, mở trang web Taobao ra.
Phương Huỳnh tới gần, “Cậu muốn mua cái gì?”
“Máy báo động tùy thân.”
Phương Huỳnh tức cười, “Mua cái này để làm gì, trước đây cậu cũng cho tớ cái này, nhớ không?” Đúng là cái máy báo động tùy thân kêu inh ỏi kia, đã giải cứu tình cảnh rối rem của Tưởng Tây Trì lúc ấy.
“Ừm. Cái này cũng là đưa cho cậu. Sau này nếu cậu tăng ca, trước khi trở về gọi điện thoại cho tớ, tớ sẽ đón cậu.”
Phương Huỳnh hiểu, anh đang đề phòng người nhìn thấy vào ngày hôm nay, đã hoàn toàn là Ngụy Minh du côn.
Phương Huỳnh đặt máy báo động tùy thân ở trong túi, cảnh giác được một tháng, cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, cũng không còn gặp Ngụy Minh và Vạn Tử Lâm ở gần đấy.
Thứ hai đi làm, Phương Huỳnh đang sửa lại hồ sơ, luật sư Vương hướng dẫn cho cô trong sở luật sư đang đi tới, gõ bàn cô, “Phương Huỳnh, đến phòng khách gặp một vị khách.”
Phương Huỳnh kinh ngạc: “Em à?”
“Ùm, chỉ đích danh muốn gặp em.” Luật sư Vương cười nói, “Xem ra người mới đã có chút danh tiếng rồi đó!”
Phương Huỳnh cười nói: “Thầy Vương, thầy đừng chọc em chứ, tài năng của em vẫn còn cạn lắm.”
Khép hồ sơ lại, khóa máy tính, đi đến phòng khách.
Thoáng nhìn người bưng cốc nước, cẩn trọng ngồi trên ghế sofa, nhất thời Phương Huỳnh kinh ngạc, lại là Vạn Tử Lâm đã nhiều ngày không gặp.
Vạn Tử Lâm ngẩng đầu lên, ngập ngừng nói: “... Phương Huỳnh.”
Nỗi lòng Phương Huỳnh phức tạp, “... Cậu ăn sáng chưa? Chúng ta đổi nơi nói chuyện đi.”
Đối diện văn phòng luật sư có tiệm ăn, Phương Huỳnh gọi cho Vạn Tử Lâm một cái bánh dứa và một ly trà sữa.
Có lẽ Vạn Tử Lâm thật sự chưa ăn bữa sáng, ăn như hổ đói, chớp mắt đồ trong dĩa đã trống rỗng.
“Còn muốn gọi thêm không?”
Vạn Tử Lâm lắc đầu, “Không cần không cần, cám ơn... Một lát tớ sẽ trả tiền.”
Phương Huỳnh không tự chủ được quan sát Vạn Tử Lâm.
Trong trí nhớ, cô ấy là một cô gái rất ưa nhìn, khi học cấp hai đã biết cách ăn mặc, trang điểm, cho tới bây giờ, bên người không hề thiếu người theo đuổi. Đương nhiên cô ấy cũng tự cho mình rất cao, khi đó nói giỡn sau này muốn tìm người có tiền, làm thiếu phu nhân sống an nhàn sung sướng.
Mười năm, đã làm con người hoàn toàn thay đổi. Mơ hồ còn có thể nhìn ra được một ít ngọn nguồn năm đó, sắc mặt nhợt nhạt, mắt thâm quầng rất nặng, cô ấy đã từng tự hào về mái tóc dài của mình, bây giờ cũng khô vàng như rơm rạ.
Chủ yếu là, trên người cô ấy tỏa ra sự suy sụp và yếu dần, hoàn toàn không có tinh thần của cô gái trẻ tuổi vừa hai mươi.
“Cậu tìm tớ... Có chuyện gì?”
Vạn Tử Lâm lại không trả lời trực tiếp, “Là Khổng Trinh Trinh nói với tớ, cậu làm việc ở trong này. Cậu ấy nói đạ gặp cậu ở sân bay…”
“Ừm.”
Vạn Tử Lâm cúi đầu, rất bất an nhìn ra ngoài cửa sổ, “… Tớ muốn ly hôn.”
Phương Huỳnh dứt khoát hỏi: “Có phải Ngụy Minh thường xuyên đánh cậu không?”
Vạn Tử Lâm sửng sốt, không tự chủ được kéo tay áo, giấu toàn bộ tay vào trong.
“Cậu có biết năm đó cậu tìm Trương Quân tố cáo Ngụy Minh, làm cho Ngụy Minh nghĩ oan cho Tưởng Tây Trì không?”
“Tớ... Tớ biết, sau này tớ… có nhắc với Ngụy Minh. Anh ta nói anh ta cũng biết, chỉ là anh ta cố ý bới móc, muốn chỉnh Tưởng Tây Trì… Anh ta nhìn Tưởng Tây Trì không vừa mắt…”
Trong bụng Phương Huỳnh dường như nổi lên một cảm giác ghê tởm.
Cô mãi mãi không thể nào quên năm đó tự mình đứng ra giúp Vạn Tử Lâm, ngược lại còn bị cô ấy ghét bỏ xen vào việc của người khác.
Hai người kia...
Trong lòng cô đột nhiên chợt thoáng qua một suy nghĩ ác độc, hai người kia, thật đúng là một cặp đôi trời cho.
“Phương Huỳnh... Thực xin lỗi.” Vạn Tử Lâm cẩn thận nhìn cô, ánh mắt cô ấy chuyển về phía trước, lại cúi đầu, ngập ngừng nói: “… Khi đó cái gì cũng không hiểu, bị rất nhiều chuyện mê hoặc. Chắc cậu có thể nhìn ra, mấy năm nay tớ sống không tốt, tớ vì quyết định của mình mà trải qua nhiều đau khổ.”
Vạn Tử Lâm khóc thút thít, “... Tháng trước, Trinh Trinh lại đây gặp tớ, nhiều năm như vậy, cậu ấy là người bạn duy nhất còn giữ liên lạc với tớ, thật rất cảm kích cậu ấy, cậu ấy còn đồng ý tới gặp tớ. Tớ và cậu ấy nói chuyện rất nhiều, tớ rất hối hận… Tớ không muốn sống tiếp những ngày như vậy, tớ còn trẻ mà…”
Phương Huỳnh không nói một lời.
Vạn Tử Lâm cúi đầu gạt nước mắt, càng nói thì cảm xúc càng kích động, làm cho người ở bàn bên cạnh cũng nhao nhao nhìn sang.
Phương Huỳnh không nói chuyện, cũng không ngăn lại, nói không rõ mình đang có tâm tình gì.
Chán ghét có, đồng tình có, cảm khái cũng có.
Rốt cục, tiếng khóc của Vạn Tử Lâm dần dần ngừng, cầm giấy ăn trên bàn, lau mắt, rồi lau nước mũi, “… Bỏ đi, tớ biết, năm đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, tớ tìm cậu là ép buộc làm khó người khác.”
Cô ấy lấy túi của mình cầm ra phía trước, lớp da đã phai, không biết dùng bao lâu thời gian tìm trong túi nửa ngày, lấy ra một ví tiền, móc 50 đồng để lên bàn, sợ không đủ, còn để nhiều hơn 5 đồng.
Cô ấy đứng lên, bước chân có chút do dự, “... Đã làm chậm trễ thời gian của cậu. Còn có, giúp tớ nói lời xin lỗi với Tưởng Tây Trì.”
Gần đây Tưởng Tây Trì bị sai bảo cùng với mấy đàn anh, đàn chị trong lĩnh vực ứng dụng vật lý, giúp công ty khoa học công nghệ đồ dân dụng làm hạng mục bên ngoài. Loại hạng mục này, bình thường là người hướng dẫn sẽ mang nhiều lợi ích cho bọn họ hơn, tiền nhiều chuyện nhẹ, còn có thể tích góp kinh nghiệm.
Tưởng Tây Trì vốn không định tham gia, nhưng từ ngày sau khi gặp Ngụy Minh, anh liền nảy ra suy nghĩ muốn tìm một nơi cho thuê phòng an toàn hơn, bởi vậy cần dựa vào tiền thưởng để chi tiêu.
Sau khi thầy hướng dẫn xác nhận danh sách, thì cho bọn họ vào một nhóm.
Tưởng Tây Trì còn đang quan sát tình thế, thì thấy trên màn hình hiện ra một biểu cảm chào hỏi, anh nhìn cái tên kia, lập tức nảy ra ý rút lui, lén hỏi thầy hướng dẫn, có thể không tham gia không.
Thầy hướng dẫn gửi cho anh một nụ cười mỉm cực kỳ khiếp sợ.
“...”
Thầy hướng dẫn: “Vượt qua khó khăn đi. Bao nhiêu người muốn làm hạng mục này mà thầy còn chưa cho.”
Tưởng Tây Trì đành phải trả lời: “Em đã biết.”
Vào trong nhóm Tô Di Duyệt nói chuyện với người khác rất vui vẻ.
Tô Di Duyệt đang học tiến sĩ.
Không cùng một người hướng dẫn, lĩnh vực nghiên cứu lại khác nhau, bởi vậy tuy ở cùng ngôi trường, Tưởng Tây Trì và cô ấy không thường xuất hiện cùng lúc, nếu không phải trời xui đất khiến bị kéo vào chung nhóm hạng mục, anh cũng quên còn có một người như vậy tồn tại.
Sau khi người trong nhóm hạng mục làm quen nhau, rất nhanh đã triệu tập lần gặp mặt đầu tiên để phân công nhiệm vụ.
Chuyện lần trước bị trộm áo khoác, Tưởng Tây Trì không thể không phòng bị với với Tô Di Duyệt, nhưng cũng may khi họp, Tô Di Duyệt cũng không quá chú ý tới anh, chỉ vào lúc tan họp hỏi một câu là anh ngồi tàu điện ngầm hay là đi giao thông công cộng.
Cũng nhiều năm như vậy, Tưởng Tây Trì tin Tô Di Duyệt không đến mức còn có loại tâm tư khác với anh, anh cũng không tự kỷ đến mức này.
Rời khỏi phòng học, anh gọi điện thoại cho Phương Huỳnh, biết cô đã về nhà trước.
Anh ở cổng tiểu khu mua chút hoa quả, cầm chìa khóa mở cửa, mới phát hiện trong phòng không bật đèn.
“A Huỳnh?”
Trong bóng tối truyền đến “ừm” một tiếng.
Anh vội vàng bật đèn, đã thấy Phương Huỳnh đang buồn bã ỉu xìu nằm sấp ở trên ghế sofa, bước anh qua, quay đầu cô lại quan sát.
“Không có việc gì...” Phương Huỳnh thuận thế nằm trên đầu gối anh, “Tâm tình tớ không tốt.”
“Làm sao vậy?”
“Nghề nghiệp của tớ là luân lý, phải chịu khiêu chiến với cảm xúc của riêng mình.”
Tưởng Tây Trì cười một tiếng, “Nói tiếng người.”
Phương Huỳnh dừng một lát, “... Hôm nay tớ gặp Vạn Tử Lâm.”
Tưởng Tây Trì ngẩn ra, lập tức cảnh giác, “Gặp lúc nào? Ở đâu? Ngụy Minh có ở đó không? Nói với cậu cái gì?”
Phương Huỳnh lắc đầu, “... Cậu ấy đến văn phòng luật tìm tớ, hy vọng tớ có thể giúp cậu ấy khởi tố ly hôn, bốn năm nay, cậu ấy gặp bạo lực gia đình do Ngụy Minh.”
Tưởng Tây Trì trầm mặc.
“... Trên lý tớ không hẳn từ chối, nhưng trong lòng tớ cảm thấy… đây là cậu ấy gieo gió gặt bão. Khi tớ thực sự nghĩ như vậy, thật ra tớ lại đồng tình với cậu ấy… Cậu hiểu, tớ cũng từng…”
“Tớ hiểu.”
Phương Huỳnh chôn mặt ở trên đùi anh, giống như đang phát tiết “a” một tiếng, “… Tớ rối rối quá!”
Tưởng Tây Trì kéo cô ngồi dậy từ trên ghế sofa, ôm vào trong ngực, “… Trong lòng cậu đã có đáp án.”
Phương Huỳnh giương mắt trừng anh, “Có đáp án hồi nào? Sao tớ không biết? Cậu nhìn lén à?”
Tưởng Tây Trì cười cười, “Đứng lên ăn trái cây, ăn xong rồi, tớ còn phải nói rõ với cậu một chuyện.”
Phương Huỳnh ngồi dậy, lập tức hứng thú, “Chuyện gì?”
Tưởng Tây Trì nói rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Lão đại Phương Huỳnh mất hứng, “... Có thể không tham gia không?”
“... Vậy tớ phải nói với thầy hướng dẫn, cũng không phải không được.”
“Giao cho tớ quyết định, xảy ra tình huống gì, cậu còn có thể đẩy trách nhiệm lên đầu tớ, Tưởng Tây Trì, không nghĩ tới cậu là người gian xảo như vậy.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Phương Huỳnh đấu tranh thật lâu, “Như vậy đi, cậu giúp tớ quyết định, tớ giúp cậu quyết định.”
Cô làm như thật, lấy một cuốn tập từ trong túi ra, xé một tờ giấy, rồi xé thành hai nửa, đưa cho Tưởng Tây Trì một nửa, “Thời gian thi ăn ý đã đến! Mỗi người chúng ta viết hai đáp án, đầu tiên, viết cái mà mình thấy đối phương sẽ thay mình quyết định, thứ hai, viết cái mà mình quyết định dùm đối phương.”
“Có ấu trĩ hay không?”
“Cậu quản tớ à?”
Tuy nói như vậy, Tưởng Tây Trì vẫn ngồi xuống thảm trải sàn, nằm bò trên bàn trà nghiêm túc chăm chỉ viết đáp án.
Phương Huỳnh kéo dài giọng nói: “... Không được nhìn lén đó.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Rất nhanh đã viết xong, Phương Huỳnh đếm “Một hai ba”, hai người đồng thời mở giấy ra.
Tưởng Tây Trì viết là: Tham gia; tiếp nhận.
Phương Huỳnh viết là: Tiếp nhận; tham gia.