Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit & Beta: Tịnh Hảo
Thời gian 10 năm dài đằng đẳng làm bạn với nhau, Phương Huỳnh đã sớm quen ở chung với Tưởng Tây Trì, giống như dòng nước chảy xiết.
Tình cảm giữa bọn họ, cao hơn cả tình yêu.
Được xây dựng trên sự cứu giúp nhau, được xây dựng bằng những vụn vặt trong cuộc sống hằng ngày, được xây dựng trên thói quen mở mắt ra hay nhắm lại đều cùng nhìn thấy đối phương.
Phương Huỳnh bị cảnh tượng bình thường như thế làm rơi nước mắt, muốn nói chuyện, nhưng vừa phát ra tiếng liền bắt đầu nghẹn ngào. Chính mình cũng không quen bản thân có cảm xúc cuồn cuộn như thế, nhất thời không biết làm sao, đành phải giơ tay lên che đôi mắt.
Tưởng Tây Trì thuận thế cầm chiếc hộp trong tay cô, lấy nhẫn ra, chậm rãi đeo cho cô.
Phương Huỳnh vội vàng nói: “Anh làm gì vậy… Em còn chưa đồng ý đó.”
“Vậy làm sao bây giờ.” Tưởng Tây Trì hôn lên ngón tay cô, “Nhẫn cũng đã đeo, nếu không thì đời này em chấp nhận trước đi.”
Phương Huỳnh cười ra tiếng, ngón tay khép lại liếc nhìn, “A Trì, cậu tầm thường quá.”
“Dễ hiểu thôi, dù sao tớ là khoa tự nhiên.”
Anh đứng lên, nắm tay Phương Huỳnh kéo cô ngồi dậy từ trên ghế, ôm vào trong lòng mình.
Hai người cứ dựa vào nhau như vậy, ai cũng không nói gì.
Hồi lâu, Phương Huỳnh lên tiếng trước, hỏi: “Anh đang nghĩ cái gì?”
“... Lần đầu tiên gặp em.”
“Lần đầu tiên của anh, và lần đầu tiên của em, không có giống nhau.” Phương Huỳnh cười nói, “Trước kia em thật sự nhìn thấy anh, anh ở phía đối diện chơi đàn ghi-ta, đánh đàn rất khó nghe.”
Tưởng Tây Trì: “...”
“Anh tiến bộ rất lớn, đừng chán nản, ít nhất bây giờ có thể dựa vào mấy chiêu này đến lừa em… ưm…”
Tưởng Tây Trì trực tiếp cúi đầu, chặn lại cái miệng líu ríu phá hư phong cảnh của cô.
Lại trở về trong phòng.
Lúc này hai người nằm nghiêng, Tưởng Tây Trì ôm sau lưng cô, động tác rất chậm rãi, tay ôm eo cô, hôn lên tóc cô.
Ý tứ tựa như rất thân thiết, không hề thừa thãi.
“Ngày mai đi lãnh giấy chứng nhận.”
Phương Huỳnh không nghe rõ: “Cái gì?”
“Ngày mai đi lãnh giấy chứng nhận, sau khi ăn sáng.”
Phương Huỳnh cười ra tiếng, “Ngày mai em phải đi làm đấy.”
“Xin phép.”
Anh vốn muốn, vào ngày sinh nhật sẽ thả bồ câu, bổ sung ngày sinh nhật cho cô, nhưng mà cứ lo lắng sinh nhật năm nay, lại xảy ra tình huống gì ngoài kế hoạch, dứt khoát chọn ngày không bằng đụng ngày.
Phương Huỳnh cười nói: “Được rồi, bỏ tiền thưởng siêng năng tháng này vậy, gắng gượng đồng ý anh.”
Sau khi chấm dứt, Phương Huỳnh nhắm mắt lại, một ngón tay cũng không muốn động, “... Còn phải tắm rửa, quá phiền.”
Tưởng Tây Trì cũng tạm thời không muốn động, ôm cô khẽ thở dốc.
Nhất thời an tĩnh.
Tưởng Tây Trì nghe hô hấp cô trầm xuống, nhìn cô, môi chạm vào lỗ tai cô, “A Huỳnh, ngủ à?”
Phương Huỳnh không lên tiếng.
Tưởng Tây Trì bất đắc dĩ cười, “Dù sao cũng phải dọn dẹp.” Nắm lấy tay cô, khoát lên vai mình bế dậy.
Phương Huỳnh rất không kiên nhẫn than thở một tiếng.
Tưởng Tây Trì trực tiếp bồng cô lên, đi tới phòng tắm.
Khi nước giội xuống, Phương Huỳnh mới tỉnh lại, ngáp một cái, thẫn thờ nhìn Tưởng Tây Trì.
“Lập tức xong thôi.” Tưởng Tây Trì rất nhanh đã thoa sữa tắm lên người cô, lấy nước xối sạch, dùng khăn tắm quấn lại, để cô về phòng ngủ trước, sau đó tự mình trở lại phòng tắm tắm rửa.
Kết quả chờ anh trở về phòng ngủ, vừa nhìn thì thấy Phương Huỳnh lại không ngủ, năm ngón tay khép lại, giơ lên cao, nhìn chăm chú vào chiếc nhẫm mang trên ngón tay.
“Còn chưa ngủ.”
Phương Huỳnh xoay người nhìn anh, cười đến có chút ngốc, “A Trì, thật tốt.”
“Anh biết anh tốt, không cần em khoa trương.”
Phương Huỳnh: “...”
Tưởng Tây Trì xốc chăn lên nằm xuống, giường lún xuống, “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải thức sớm đấy.”
Hôn một cái lên mặt cô, thấp giọng nói ngủ ngon.
Bảy giờ, Phương Huỳnh đã bị đánh thức.
Khi cô rời giường hay tức giận, nhất là lúc không ngủ ngon. Lần này, còn chưa có tức giận, Tưởng Tây Trì đã ném quần áo lên đầu cô, “Nhanh chút, cục dân chính phải làm việc rồi.”
Lúc này Phương Huỳnh mới nhớ tới, hôm nay còn có một chuyện lớn cần làm như vậy, không có thời gian tức giận, nhanh chóng mặc quần áo rửa mặt, lại đến văn phòng luật sư gửi đơn xin phép cho thầy.
Tưởng Tây Trì đã làm bữa sáng xong, hai người ăn xong rất nhanh liền ra ngoài.
Mấy đóa hoa trong tiểu khu đều đã nở, giữa sương mù trong buổi sáng tinh mơ, có một màu hồng nhạt lờ mờ.
Chút bất tri bất giác, mùa xuân như bao trùm cả thành phố.
Tưởng Tây Trì nắm tay Phương Huỳnh, “Đi thôi.”
“Ừm.”
Hai tay giơ hai ảnh chụp giấy hôn thú, gửi trong nhóm bạn bè, lập tức dẫn lên sóng to gió lớn.
Người phản hồi đầu tiên là Đinh Vũ Liên: “Hai đứa quỷ nhỏ kia, sao không nói với trong nhà? Chuyện kết hôn lớn như vậy, nói lãnh giấy là đi lãnh giấy?”
Phương Huỳnh trả lời bà: “Dù sớm hay muộn đều phải lãnh thôi, đúng lúc hôm nay tụi con đều tương đối rảnh.”
Đinh Vũ Liên rất nhanh đã gọi điện thoại tới chất vấn, nói là chất vấn, trên thực tế cũng không che giấu được sự vui mừng, sau khi hỏi rõ tình huống, đề tài rất nhanh đã được chuyển sang.
Tán gẫu vài câu chuyện nhà, điện thoại đã bị Ngô Ứng Dung cầm lấy, muốn nói chuyện với Tưởng Tây Trì.
Ngô Ứng Dung trực tiếp dạy dỗ: “Kết hôn đối với con gái mà nói, là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời, sao lại u mê hồ đồ đi lãnh giấy, đây không phải là để A Huỳnh chịu ủy khuất sao?”
Phương Huỳnh ở một bên nghe thấy được, vội vàng thay Tưởng Tây Trì thanh minh: “Bà à, cháu không ủy khuất! Là cháu vui vẻ!”
Tưởng Tây Trì: “Bà nghe thấy chưa ạ, A Huỳnh nói cô ấy vui vẻ.”
Phương Huỳnh trừng Tưởng Tây Trì, đưa tay véo anh, “… Được tiện nghi còn khoe mã.”
Cuối cùng, Ngô Ứng Dung tránh không được muốn hỏi bọn họ có chuẩn bị tiệc rượu không.
“Cháu và A Huỳnh quyết định tạm thời chưa làm, tụi cháu vẫn còn nhỏ, công việc còn chưa ổn định.”
Ngô Ứng Dung cười nói: “Ha, sao lúc lãnh giấy không biết mình còn nhỏ?”
Cúp điện thoại, Tưởng Tây Trì quay đầu lại nhìn Phương Huỳnh, bỗng nhiên làm như thật nói: “Bà ngoại nói không đúng.”
“Hả?”
“Bà nói kết hôn là chuyện quan trọng nhất trong cược đời em.”
“Sao không đúng, không phải rất đúng sao?”
Tưởng Tây Trì nhìn cô, “Mỗi ngày ở bên cạnh anh đều rất quan trọng.”
“...”
Phương Huỳnh không nghĩ tới, Tưởng Tây Trì nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu như vậy, dễ dàng chọc trúng cô.
Sau khi đối phó với trong nhà xong, thì có mấy nhóm người bùng nổ.
Mẫn Gia Sênh: Quá đáng!
Biên Du: Đúng vậy!
Mẫn Gia Sênh: Lì xì đâu?
Lương Yến Thu: Hừ! Các cậu mới sáng sớm đã gây chuyện! Không để tụi tớ vào mắt!
Cố Vũ La: Chúc mừng.
Rất nhanh, Mẫn Gia Sênh lại chụp màn hình quăng cho Tưởng Tây Trì, là trong một nhóm nào đó ào ào kêu rên vì tin tức nam thần kết hôn.
Tưởng Tây Trì gửi mấy bao lì xì vào trong nhóm, trấn an lời kêu ca đang sôi sục, sau đó khóa di động, không quan tâm mấy tin tức này.
Phương Huỳnh cũng không rảnh quan tâm, cứ theo lẽ thường đi làm.
Lương Yến Thu ở gần đây, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ.
Cuối tuần, nhất định phải đến trong nhà họ ăn bữa cơm.
Lần đầu tiên Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh đến chung cư xa hoa của Lương Yến Thu thăm hỏi, bị cuộc sống xa hoa của cậu làm ngây người.
Tầng chung cư rộng lớn sáng sủa, dựa má vào cửa kính có thể nhìn thấy con sông.
Phương Huỳnh không nhịn được hỏi: “Chung cư này cậu thuê bao nhiêu vậy?”
Lương Yến Thu cười nói: “Dù sao tiền lương củahai người cộng lại cũng không đủ, cần gì phải hỏi để làm mình thêm thương cảm chứ.”
Phương Huỳnh: “...”
Lương Yến Thu không tự mình nấu cơm, trực tiếp gọi đồ ăn, bảy tám món nổi tiếng của khách sạn năm sao, mặn chay kết hợp, phủ kín một bàn.
Tưởng Tây Trì: “Cậu có ý gì? Thị uy?”
Lương Yến Thu cười hì hì nói, “Sao có thể chứ! Đây không phải là thấy Phương Huỳnh gả cho cậu sau này phải chịu ủy khuất, cho nên muốn khao cậu ấy sao?” Cánh tay cậu khoác lên vai Tưởng Tây Trì, “Lão Trì à, chuyên ngành của cậu học có thể dựa vào đó không? Sao tớ nghe nói các cậu nghèo túng, cậu không thể thấy Phương Huỳnh thành thật thì khi dễ cậu ấy chứ.”
“Liên quan đến cậu sao.”
Ăn một bữa cơm phô trương lãng phí xong, bốn người tụ lại chơi mạt chược, vận may của Phương Huỳnh cực tốt, thắng liên tiếp năm ván.
Phương Huỳnh cười nói: “Cám ơn nhé, xem như là các cậu tặng bao lì xì cho tớ.”
Liếc nhìn Lương Yến Thu và Cố Vũ La, tựa như nói giỡn hỏi: “Các cậu định khi nào hả?”
“Tụi tớ là công dân tự do thế kỷ mới từng được giáo dục bậc cao, đề cao việc kết hôn muộn sinh muộn, không giống các cậu, đúng không? Tiểu Cố?”
Cố Vũ La không lên tiếng.
Lương Yến Thu có chút ngượng ngùng, sờ mũi, “... Cái kia, ai sờ bài hả?”
Cơm chiều vẫn là ăn ở nhà Lương Yến Thu, ăn xong, Tưởng Tây Trì và Lương Yến Thu mở một ván trò chơi, Phương Huỳnh cùng Cố Vũ La nhìn Lương Yến Thu khen cảnh sông không dứt miệng.
“Gần đây như thế nào?”
Cố Vũ La cúi mắt: “Không có gì thay đổi.”
“Cậu đã nói ý nghĩ trong lòng với Lương Yến Thu chưa? Cậu nên biết cậu ấy đang lo lắng cái gì.”
Cố Vũ La thấp giọng nói: “Không phải Lương Yến Thu là người không chịu trách nhiệm, có lẽ cậu ấy… chỉ lo lắng mình không phụ trách nổi.”
Phương Huỳnh cười, “Đã là người lớn rồi, tại sao nhất định phải một người phụ trách một người khác.”
Cố Vũ La nhìn cô.
“Nói chuyện với cậu ấy đi, tính cách của cậu, không phải là không đến tường Nam thì không quay đầu sao?”
“Khen tớ hay chê tớ vậy?”
“Khen cậu mà.”
Tưởng Tây Trì và Lương Yến Thu chơi mấy ván trò chơi, nhìn thời gian không sớm lắm, liền chuẩn bị đi về.
Lương Yến Thu ngồi ở trên thảm nhung dài, cũng không tính giữ lại, cũng không định tiễn khách, chỉ tùy ý vẫy tay, cười nói: “Sau này thường đến chơi nhé.”
Cố Vũ La đưa hai người đến cửa, đóng cửa, xoay người, lập tức đi đến trước mặt Lương Yến Thu, từ trên cao nhìn cậu.
Lương Yến Thu bị cô nhìn chằm chằm làm trong lòng có chút rụt rè, vội vàng đứng lên, “Tiểu Cố, sao vậy?”
“Trước đây tính cậu cứ hay sợ hãi, nhiều năm như vậy cũng không thay đổi chút nào.” Cố Vũ La không nói gì, xoay người đi về phía ban công.
Lương Yến Thu ngây ngốc đứng tại chỗ.
Mặt sông bát ngát, mấy chiếc thuyền đang đậu ở trên, chiếu sáng nước sông tối đen.
Cố Vũ La đứng yên thật lâu ở trên sân thượng, nhìn chằm chằm mấy ngọn đèn, không biết suy nghĩ cái gì.
Gió trên mặt sông thổi làm cô hơi lạnh run, đang định xoay người lại, cửa ban công bị đẩy ra.
Lương Yến Thu đứng ở đằng kia, trong miệng ngậm một cây chocolate như điếu thuốc, cười hì hì nhìn cô, “Không lạnh sao.”
Cố Vũ La không để ý đến cậu, cúi đầu đi vào bên trong, khi đi qua trước mắt cậu, cánh tay bị bắt lấy.
Ngẩng đầu, chống lại ánh mắt sâu thẳm không nhìn ra biểu cảm nào của Lương Yến Thu.
Yên tĩnh một lát, Lương Yến Thu lại cười nữa, ghé sát vào cô: “Chocolate, ăn không?”
Cậu thu tay lại, nhìn Cố Vũ La nhai xong nửa thanh chocolate, cúi đầu hôn xuống.
Gió trên sông bỗng nhiên nổi lên, chôn vùi tất cả thanh âm.
“Tiểu Cố, tớ sợ...”
“Không có gì phải sợ.”