Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
—
Khi Dịch Thiên tỉnh lại sắc trời chỉ vừa mới rạng, ngày hôm qua hắn uống hơi nhiều, hiện tại đầu vẫn còn đau, quay mòng mòng không nghĩ được gì. Trong lòng hình như đang ôm ai đó, vốn tưởng là Mục Nhiên, đến khi cúi đầu mới phát hiện ra là Giản Ninh.
Dịch Thiên giật mình rút tay lại, dùng sức day huyệt thái dương, gân xanh trên trán đều nhảy dựng lên. Giản Ninh bị động tác của hắn làm tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở mắt, đến khi tầm nhìn thấy rõ đối phương thì khẽ ngây người, có điều rất nhanh thản nhiên cười cười ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi, “Cậu tỉnh rồi? Có khó chịu chỗ nào không?”
Dịch Thiên không trả lời, cố gắng nhớ lại mọi chuyện tối ngày hôm qua. Hắn nhớ rõ bọn họ tới bar uống rượu, sau đó thì mình say bí tỉ, trong đầu đều là mấy hình ảnh mơ hồ lướt qua, cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn mang máng nhớ được khi trở về có nhìn thấy Mục Nhiên, nhưng tại sao hiện tại Giản Ninh lại ở trên giường hắn?
Dịch Thiêng ngẩng đầu nhìn Giản Ninh, nghiến răng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Giản Ninh trông hắn tức giận liền cố ý muốn đùa giỡn, kéo áo xuống để lộ ra dấu hôn trên xương quai xanh, nháy mắt vô tội nói, “Cậu thử nói xem đã xảy chuyện gì?”
Dịch Thiên trầm mặt không hỏi lại, mạnh mẽ xốc chăn xuống giường. Vì ngồi dậy quá nhanh mà trước mắt đột nhiên tối sầm một chút, hắn cũng không quản mà vội vã chạy ra khỏi cửa. Hắn thật sự bị kích động, thậm chí còn không đủ tỉnh táo để nhận ra quần áo hai người vẫn còn mặc ở trên người, có chỗ nào giống như mới phát sinh quan hệ.
Mục Nhiên ngủ không sâu, nghe được tiếng mở cửa liền tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã thấy Dịch Thiên lao ra từ phòng ngủ, cậu vội vàng đứng lên, thu gọn cẩn thận áo khoác vào túi, lúc này mới chỉnh tề đứng nhìn anh.
Dịch Thiên thấy cậu cước bộ giảm dần, cuối cùng chậm rãi đi bộ xuống lầu.
Hắn không biết Mục Nhiên có biết chuyện tối qua hay không, nhưng hắn căn bản không muốn phát sinh nhiều rắc rối với Giản Ninh. Trong đầu hắn nghĩ đến muôn vàn câu trả lời nếu Mục Nhiên chất vấn, còn có phải xử lí chuyện này như thế nào… Hắn có chút khẩn trương, nhịp thở cũng rối loạn, chính là trên mặt một chút biểu tình cũng không đoán ra.
Chờ hắn đi xuống lầu xong, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy túi to bên chân Mục Nhiên, mơ hồ thấy được bên trong là một ít quần áo. Nháy mắt gương mặt hắn đanh lại, lãnh thanh hỏi, “Cậu muốn làm gì?”
Mục Nhiên chú ý tới ánh mắt Dịch Thiên, nhanh chóng cầm túi đi tới trước mặt anh, sợ anh nghĩ cậu trộm đồ vật trong nhà nên cậu lấy hết mọi thứ trong túi ra để anh nhìn rõ, bối rối giải thích, “Tôi không lấy đồ nào cả.” Đoạn xoay người chỉ lên bàn, “Chìa khóa và điện thoại Tô tiên sinh đưa tôi đều để ở đó…”
Dịch Thiên nhìn bộ dáng cẩn trọng sợ hãi của cậu, trái tim mãnh liệt nảy lên, đồng tử co rút, hô hấp khó khăn. Hắn dùng lực hất túi quần áo của Mục Nhiên ở trước mặt, khó thở rống lớn, “Con mẹ nó ai hỏi cậu cái này?”
Mục Nhiên không hề dự liệu Dịch Thiên lại phản ứng lớn như vậy, nhẹ buông tay để túi rơi trên mặt đất. Cậu khom lưng nhặt thuốc từ bên trong rơi vãi ra, đứng dậy quẫn bách nói, “Dịch Thiên, anh có thể nói với những người bên ngoài một tiếng không? Bọn họ nói nếu anh không đồng ý tôi không thể ra ngoài.” Mục Nhiên cho rằng Dịch Thiên sinh khí vì cậu vì sao vẫn còn ở đây không chịu đi, nhanh chóng giải thích một chút.
Dịch Thiên nghe cậu nói vậy càng thêm tức giận, vươn tay giữ lấy gói thuốc, “Ai nói sẽ cho cậu rời đi?” Vừa vặn lúc này Giản Ninh đi ra, đứng ở trên lầu nhíu mày hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mục Nhiên nhìn thấy Giản Ninh, có chút gấp gáp nắm chặt gói thuốc trong tay, hạ giọng cầu xin, “Dịch Thiên, phiền anh nói với bọn họ một tiếng đi.”
Tâm can Dịch Thiên gấp đến bốc hỏa, nhưng hắn lại không biết nên nói gì. Nghĩ tới chuyện tối qua, nhưng lời muốn nói đều bị chặn ở yết hầu.
Lúc này Giản Ninh xuống tới nơi, giúp giữ Dịch Thiên lại, “Cậu bình tĩnh một chút.” Y đã nghe Lục Xa nói qua Dịch Thiên thường xuyên đối xử thế nào với Mục Nhiên, liền cho rằng hắn đang cố ý gây phiền toái cho cậu.
Đến lúc này Mục Nhiên nửa khắc cũng không ngốc nổi nữa, cậu nguyên tưởng chỉ cần chờ Dịch Thiên tỉnh lại, đem đồ vật trả lại tất cả, cảm ơn anh sau đó có thể thanh thản mà rời đi, hoàn toàn không ngờ tới anh lại có phản ứng mãnh liệt đến thế.
Mục Nhiên không biết mình lại làm sai cái gì, từ khi tỉnh táo trở lại cậu vẫn luôn như vậy. Đã tận lực cẩn thận để không gây phiền toái nào thêm cho Dịch Thiên, nói chuyện trước sau e dè chừng mực, chỉ sợ không cẩn thận khiến anh sinh khí. Nhưng chính là vô luận cậu làm gì, đều như cũ khiến anh khó chịu.
Mục Nhiên không còn dám ở lại lâu, cậu không hi vọng Giản Ninh nghĩ mình còn muốn dây dưa với Dịch Thiên liền nhanh chóng nói tạm biệt, sau đó xoay người như chạy đi.
Dịch Thiên giằng tay Giản Ninh ra, vài bước đã đuổi kịp Mục Nhiên, hắn không nói gì chỉ tóm lấy cậu kéo đi ra ngoài. Mục Nhiên bị tha lôi không đứng vững, chỉ có thể cố sức theo kịp anh. Cậu tránh né muốn giật tay ra, Dịch Thiên lôi cậu đến huyền quan lấy chìa khóa xe, không quay đầu lạnh tanh nói, “Cậu không phải còn muốn chạy hay sao? Đi, tôi con mẹ nó thành toàn cho cậu.”
Giản Ninh vốn muốn đuổi theo, nghe lời nói ấy thì dừng cước bộ. Trực giác nói cho y biết Dịch Thiên sẽ không làm hại Mục Nhiên, chính là biểu hiện của hắn hết sức kì quái. Giản Ninh ngẫm lại phản ứng sau khi tỉnh dậy của Dịch Thiên, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ bất an.
Mục Nhiên bị Dịch Thiên cường ngạnh kéo vào gara, ném vào ghế phụ cạnh tay lái. Dù cậu có nói gì anh cũng không để ý tới, càng giãy dụa càng bị ghìm chặt lại.
Mục Nhiên mặt đỏ rần vì tức giận, mở miệng thanh âm đều có chút run rẩy, “Anh… Anh muốn làm cái gì?”
Anh lạnh lùng liếc cậu một cái, “Cậu không phải muốn đi sao?”
Mục Nhiên sửng sốt, xoay người kéo cửa xe, cúi thấp đầu nói, “Tự tôi sẽ đi.”
Dịch Thiên không cản cậu, dùng khóa tự động khóa cửa xe lại, mặt không đổi sắc khởi động xe.
Mục Nhiên không mở cửa được, có chút quẫn bách quay đầu nhìn anh, gằn giọng nói, “Tự tôi sẽ đi”
Dịch Thiên không để ý tới, đánh tay lái lái xe ra khỏi gara. Mục Nhiên dần cảm thấy khó thở, cơ hồ muốn vươn tay ngăn lại, nhưng bị biểu tình lạnh lẽo của anh làm nản lòng thu tay về. Cậu không biết anh muốn đưa cậu đi đâu, cũng không có cách nào biết anh đang nghĩ cái gì. Nhưng biết làm sao được, dù sao thì từ trước tới nay anh đối với cậu, hô đi là phải đi, bảo làm cái gì thì phải làm cái đấy, chưa bao giờ đối đãi với cậu như “con người”. Dù cậu có nguyện ý hay không, có chấp nhận hay không, Dịch Thiên chưa từng để ý tới.
Dịch Thiên biết Mục Nhiên hạ quyết tâm muốn ra đi, nếu cường ép giữ cậu trong nhà sẽ càng khiến tình huống của bọn họ không cứu vãn nổi, cho nên hắn muốn mang cậu ra ngoài, cố tình muốn ở trên đường hảo hảo cùng cậu nói chuyện.
Hắn hiện tại đã thanh tỉnh không ít, bắt đầu linh mẫn suy xét mọi việc. Đêm qua dù đã say mèm nhưng đối với loại việc đó không hề có ấn tượng, huống chi thân thể là minh chứng tốt nhất, có phát tiết hay không nhất định phải có cảm giác. Dịch Thiên hoài nghi hắn căn bản không hề phát sinh quan hệ với Giản Ninh.
Quay đầu nhìn Mục Nhiên im lìm không nói một tiếng nào, hắn hắng giọng, mở miệng hỏi, “Đêm qua đã xảy chuyện gì?”
Mục Nhiên sửng sốt một chút, sau đó trả lời, “Anh uống say, Giản tiên sinh giúp đưa anh về.”
Dịch Thiên nhíu mày, “Sau đó?”
Mục Nhiên cười khổ, anh là ngại cậu không đủ chật vật còn muốn nhục nhã cậu sao? Mục Nhiên nhắm mắt, chậm rãi nói, “Chúng tôi đưa anh về phòng ngủ, sau đó… anh cùng Giản tiên sinh…” Cậu dừng một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh Dịch Thiên ở trên người Giản Ninh hôn môi, nhất thời không biết phải nói thế nào.
Dịch Thiên ban đầu thấy bộ dáng không quan tâm của Mục Nhiên thì tưởng cậu không biết, không nghĩ rằng cậu đã nhìn thấy mọi chuyện, hắn trào phúng cười, giúp cậu hoàn thành câu nói, “Sau đó tôi cùng y ở trên giường, cậu liền li khai đúng không?”
Sắc mặt Mục Nhiên tái nhợt, tay nắm chặt lại, không nói một câu nào.
Dịch Thiên thấy cậu như vậy biết mình đoán không sai, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo, “Cậu không phải thích tôi sao? Thích đến mức không tiếc kê đơn chụp ảnh, sống chết uy hiếp tôi ở cùng một chỗ. Hay là phải nói, kì thật cậu thích nhìn tôi với người khác ở trên giường hơn?”
Mục Nhiên trừng lớn mắt quay đầu nhìn Dịch Thiên, đôi môi trắng bệch run nhè nhẹ, không thốt nổi một tiếng.
Dịch Thiên lại không chú ý tới phản ứng của cậu, cười lạnh như tự nói với mình, “Sau đó sáng hôm sau liền bày trò muốn đi, giống như ngày trước trả ảnh chụp cho tôi, không lâu lại như khất cái mà bò đến…” Trong lòng hắn lẫn lộn vừa buồn lại vừa đau, cả người không còn lí trí, từng câu từng câu đả thương người khác.
Mục Nhiên xoay đầu nhìn phía trước, yên lặng nghe những lời anh nói. Trên mặt cậu không có biểu tình gì, sắc mặt lại trắng đến dọa người, ánh mắt cũng một mảnh tro tàn không tia sáng.
Cậu chậm rãi mở miệng, thanh âm nhẹ bẫng, “Dịch Thiên, tôi biết anh không tin tôi. Nhưng tôi xin thề…” Nhịn xuống nghẹn ngào trực trào ở lồng ngực, gằn rõ từng âm thanh run rẩy, “Nếu tôi còn quấn lấy anh, tôi chết không được tử tế.”
Dịch Thiên ngay lúc nói xong đã hối hận, hiện tại nghe thấy Mục Nhiên nói thế, vừa hoảng lại vừa giận, trên trán nổi gân xanh dữ tợn nói, “Con mẹ nó cậu câm miệng lại cho tôi!”
Đúng lúc này xe bọn họ băng qua ngã tư, phía trước đột nhiên có một chiếc xe lao tới. Đường này vốn là đường một chiều, Dịch Thiên căn bản không hề nghĩ tới sẽ có xe ở hướng đối diện.
Hắn thậm chí không có thời gian để lo lắng, cơ hồ theo bản năng bẻ quặt tay lái về phía bên phải, để phần bên người lái trượt ra đằng trước.
Thế nhưng vẫn không đủ nhanh so với Mục Nhiên.
Thời khắc hai chiếc xe đâm vào nhau, trong nháy mắt, cậu lao người qua ôm lấy anh.
Dùng thân mình hứng trọn lấy tất cả.