Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
—
Chuẩn bị bước chân ra khỏi nhà thì Tô Văn Dương nhận được điện thoại của Liêu Phi, ngắn gọn thông báo Dịch Thiên và Mục Nhiên bị tai nạn, hiện tại đều đã được chuyển đến bệnh viện, mà quan trọng hơn là cha Dịch Thiên cũng đang trên đường tới đó.
Tô Văn Dương giật mình, xém chút nữa rơi điện thoại.
Liêu Phi còn phải mang người đi xử lí hiện trường, không tiện nói mọi chuyện kĩ càng. Tô Văn Dương cũng không hỏi nhiều, trực tiếp cầm chìa khóa nhảy vào xe, gọi vài ba cuộc điện thoại phân phó một chút, sau đấy dùng tốc độ nhanh nhất mà phi xe trên đường.
Lúc tới bệnh viện Dịch Hải Chiêu đã tới từ trước, ông bình tĩnh không nói lời nào đứng trước cửa phòng giải phẫu, rất nhiều người và bác sĩ đứng xung quanh, thư kí Giang theo ông vài chục năm đang cau mày gọi điện thoại gần cửa sổ.
Tô Văn Dương không dám quấy rầy, cúi đầu đứng một bên nghe bác sĩ báo cáo tình huống cho Dịch Hải Chiêu.
Dịch Thiên không bị nguy hiểm tới tính mạng, chấn thương nghiêm trọng nhất là vết rách lớn bên chân trái, vì mất máu quá nhiều nên mới ngất đi. Tình huống của Mục Nhiên thì nguy hiểm hơn, vỡ gan, thận bầm tím, phổi xuất huyết, khi được đưa tới hô hấp đã suy kiệt. Nếu không phải may mắn có túi khí an toàn cản lại một chút chỉ sợ đã sớm tử vong.
“Dựa theo quan sát từ hiện trường, vị tiên sinh này ngồi ở ghế phụ, khi hai xe chạm vào nhau đã nghiêng người bảo vệ Dịch thiếu gia, thế nên vùng bụng và thắt lưng mới có thể bị nghiêm trọng như vậy.” Bác sĩ nói xong, một người đứng bên Dịch Hải Chiêu giải thích, dừng một chút lại tiếp tục nói, “Tai nạn xảy ra trực diện, nếu không phải nhờ có vị tiên sinh này… e rằng thiếu gia…” Đoạn lén nhìn sắc mặt Dịch Hải Chiêu, không dám nói hết lời.
“Không cần biết các người dùng phương pháp gì, bằng mọi cách cứu sống người này cho ta.” Dịch Hải Chiêu cuối cùng mới mở miệng nói.
“Viện trưởng đã tới để xem xét tình hình.” Một bác sĩ khác tiếp lời nhưng cũng không dám cam đoan điều gì.
Lúc này thư kí Giang nghe xong điện thoại đi tới, nghiêm túc thuật lại, “Phía bên kia đã có kết luận là do cố tình gây ra tai nạn. Đối tượng cũng đã tử vong ngay lập tức, trên xe không tìm được giấy tờ tùy thân nào, hiện tại đang tiến hành xác định danh tính.”
Sắc mặt Dịch Hải Chiêu âm trầm đến dọa người, lạnh lẽo ra lệnh, “Tiếp tục điều tra!”
Thư kí Giang gật đầu, do dự một chút nói, “Cậu ba Ngô gia gần đây hình như không có động tĩnh gì.”
Dịch Hải Chiêu cười lạnh, “Đến nước này còn vọng tưởng muốn xoay người. Nếu việc này là do hắn lắm, ta thề Ngô gia chết không có chỗ chôn!”
Trong nháy mắt tất cả mọi người im lặng không dám hé răng.
Tô Văn Dương nhìn gương mặt có đến bảy tám phần giống với Dịch Thiên kia, nhè nhẹ thở ra. Gừng càng già càng cay, Dịch Thiên tuy âm hiểm khó lường nhưng vì còn trẻ nên khí thế và quyết đoán chỉ bằng một nửa cha hắn.
Chờ Dịch Thiên phẫu thuật xong, tình huống ổn định một lúc, Tô Văn Dương mới đi qua cung kính gọi Dịch Hải Chiêu một tiếng, “Chú Dịch.”
Dịch Hải Chiêu gật đầu, câu đầu tiên dĩ nhiên là hỏi cậu chuyện của Mục Nhiên.
Tô Văn Dương không dám giấu, đương nhiên cũng không dám nói toàn bộ, kể qua loa bảy tám phần, việc Mục Nhiên kê đơn Dịch Thiên tuyệt nhiên một chữ cũng không đề cập tới.
Dịch Hải Chiêu nghe xong không nói gì, đơn giản phân phó, “Cậu ở đây, khi nào Dịch Thiên tỉnh lại thì gọi điện cho ta. Chuyện công ty bác cả sẽ xử lí, cậu cũng không cần lo lắng.” Dừng một chút lại nói tiếp, “Mẹ Dịch Thiên còn chưa biết chuyện, cũng không cần nói cho bà ấy vội. Đợi tình trạng nó tốt hơn tự ta sẽ nói chuyện với bà ấy.”
Tô Văn Dương gật đầu, “Cháu đã biết.”
Dịch Hải Chiêu không nói thêm gì nữa, cùng thư kí Giang li khai bệnh viện.
Lại đợi vài giờ nữa Dịch Thiên vẫn không tỉnh, Mục Nhiên vẫn còn trong phòng giải phẫu, cũng đã hai lần lâm vào nguy kịch. Đúng lúc này Hạ Húc Đông nghe được tin tức vội vã chạy tới, vừa thấy Tô Văn Dương liền túm lấy hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Văn Dương kể lại mọi chuyện cho gã.
Hạ Húc Đông biết tin Dịch Thiên không có sự gì, tâm thoáng dịu xuống một chút lại nghe được Mục Nhiên vẫn chưa được đưa ra, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, khó coi cười hỏi, “Hẳn là có thể cứu được đúng không?”
Tô Văn Dương mặt không đổi sắc nhìn gã, trả lời, “Trước khi ngài tới đã có hai lần nguy kịch.”
Hạ Húc Đông sửng sốt không nói nổi lời nào.
Giống như là ước gì được nấy, vừa vặn lúc này Từ Nhiễm gọi điện tới, vừa nhấc máy cô đã trực tiếp hỏi, “Tại sao em không gọi được cho Mục Nhiên? Cả điện thoại của Dịch Thiên cũng không liên lạc được?” Từ Nhiễm đã quy ước từ trước sáng và tối cậu đều phải gọi cho cô. Hôm nay không biết vì sao từ sáng tới giờ cô luôn cảm thấy bất an nên gọi trước, thế nhưng Mục Nhiên không nhấc máy, còn Dịch Thiên thì không liên lạc được.
Hạ Húc Đông không dám lừa Từ Nhiễm, nếu Mục Nhiên thực sự không cứu được mà đến lúc ấy cô mới được biết, khẳng định sẽ hận chết gã.
“Em nghe anh nói, trước tiên đừng hoảng hốt…” Hít vào một hơi rồi nói nhanh, “Dịch Thiên và Mục Nhiên bị xảy ra tai nạn hiện tại Mục Nhiên đang trong phòng cấp cứu tình trạng thực sự có vẻ không ổn lắm…”
Không có âm thanh nào trả lời.
Mãi tới khi Hạ Húc Đông có chút luống cuống, Từ Nhiễm mới nói, “Em lập tức trở về.” Tuy rằng đã tận lực khống chế nhưng gã vẫn nghe ra kích động trong thanh âm của cô. Gã cố gắng bình tĩnh an ủi vài câu, Từ Nhiễm cố ý không nghe, vội vàng cúp điện thoại.
Chập tối, Dịch Thiên tỉnh lại trước tiên, Mục Nhiên cũng vừa được chuyển từ phòng giải phẫu vào phòng cách li. Mặc dù cứu được người về nhưng bác sĩ đã nói không nên quá lạc quan, tùy thời sẽ bởi đủ loại biến chứng mà lâm vào nguy hiểm.
Dịch Thiên ngồi trên giường bệnh, Tô Văn Dương một câu cũng không dám giấu, kể lại tỉ mỉ mọi bệnh trạng của Mục Nhiên, kể cả chuyện cậu hai lần nguy kịch.
Dịch Thiên yên lặng nghe, trong mắt một mảnh tĩnh mịch, cái gì cũng đều không có.
Hắn lấy điện thoại, gọi cho Dịch Hải Chiêu một cuộc, sau đó mới nói với Tô Văn Dương, “Đưa tôi đi nhìn Mục Nhiên.” Hắn thoạt nhìn thực bình tĩnh, thanh âm cũng ổn định, nhưng phản ứng như vậy không hiểu sao ngược lại càng khiến Hạ Húc Đông không an tâm.
Tô Văn Dương do dự, “Vết khâu của ngài…”
Dịch Thiên không nói gì, tự mình chống lên tủ đầu giường muốn đi xuống. Tô Văn Dương và Hạ Húc Đông bị dọa sợ, nhanh chóng chạy tới ngăn cản, Dịch Thiên đẩy tay bọn họ ra, bình tĩnh ra lệnh một lần nữa, “Đưa tôi đi nhìn Mục Nhiên.”
Tô Văn Dương không dám khuyên nữa, đi tìm xe lăn đỡ Dịch Thiên lên, đẩy hắn tới trước phòng bệnh của Mục Nhiên.
Mục Nhiên nằm trên giường, an tĩnh giống như đang ngủ say. Phổi cậu bị tổn thương nặng nhất, toàn bộ hô hấp phải duy trì bằng máy móc.
Xuyên qua cửa sổ bằng kính, Dịch Thiên yên lặng nhìn ngực Mục Nhiên phập phồng theo từng nhịp, giống như muốn dùng ánh mắt đem Mục Nhiên khắc vào trong lòng.
Một lúc lâu sau, hắn vươn tay đặt nhẹ lên cửa kích, ngón cái khẽ nhúc nhích, như có như không khẽ khàng vuốt gương mặt cậu.
Tô Văn Dương cùng Hạ Húc Đông nín thở nhìn hắn, không ai dám gây ra tiếng động.
Cũng không biết qua bao lâu, ngay tại lúc Tô Văn Dương nhịn không được muốn khuyên nhủ Dịch Thiên trở về, hộ sĩ bên trong phòng bệnh đột nhiên chạy vọt tới trước giường Mục Nhiên. Bà ấy đưa lưng về phía ngoài cửa, bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Không quá vài giây sau, từ phía hành lang bên kia có thể nghe thấy tiếng những bước chân vội vã, mơ hồ có tiếng người nói, “Bệnh nhân đã ngừng hô hấp,” sau đó một đám người dùng tốc độ nhanh nhất khử trùng rồi chuẩn bị vào phòng bệnh.
Dịch Thiên có chút mộng mị nhìn Mục Nhiên bị mọi người vây quanh, rồi đột nhiên giống như điên rồi dùng sức đấm mạnh lên cửa kính, run rẩy gọi to, “Mục Nhiên!”
Hắn liều mạng dùng hết khí lực để đứng lên rồi lập tức ngã xuống, Hạ Húc Đông và Tô Văn Dương vội vàng vươn tay muốn giúp hắn đứng lên hắn lại càng giãy dụa, thanh âm đã xen lẫn tiếng khóc nức nở, một lần lại một lần gọi tên Mục Nhiên.
Vết khâu trên đùi lại toạc ra, máu nhiễm đỏ cả sàn nhà trắng toát.
Động tĩnh quá lớn thu hút các bác sĩ y tá khác chạy tới. Dịch Thiên hoàn toàn không phối hợp, vết thương rách lớn còn muốn bò về phía trước. Hạ Húc Đông và Tô Văn Dương không có biện pháp nào khác, chỉ có thể ghì chặt hắn lại, đợi bác sĩ tới đây cho hắn thuốc an thần.
Dịch Thiên bị áp chế trên mặt đấy, mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào người bên trong lớp cửa kính, nước mắt trào rơi, liên tiếp một tiếng lại một tiếng gọi tên người đó, bi thương mà tuyệt vọng, cơ hồ khiến người ta không đành lòng.
Chờ tới khi hắn hoàn toàn yên tĩnh trở lại, bác sĩ mới đưa hắn về một lần nữa khâu lại vết thương.
Lưng áo Hạ Húc Đông đã muốn ướt đẫm, nặng nề thở ra một hơi. Mẹ nó, từ bé đến lớn, bản thân gã cũng không thể biết được đã bao nhiêu năm, rốt cuộc hắn mới gặp Dịch Thiên khóc qua.
Ngẫm lại bộ dáng ngày hôm nay của Dịch Thiên, không hiểu vì sao gã lại thấy sợ hãi.
Nếu Mục Nhiên không sống nổi, quả thực gã không dám tưởng tượng Dịch Thiên sẽ như thế nào…