Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vạn Thanh ngồi đơ người nhìn chằm chằm vào chỗ hiển thị thời gian ở góc phải bên dưới màn hình được một lúc rồi.
Còn chưa đến giờ tan làm, thế mà sếp nhà mình đã chuồn mất?
Tuy xử lý xong hết công việc sau đó tan làm sớm không có gì đáng bàn cãi cả, nhưng mà người kia là Lục Trường Đình đấy, Lục Trường Đình mà hôm qua hẵng còn tăng ca dù đang mang bệnh đấy.
Nhóm chat công ty ào lên thảo luận nháo nhào, Vạn Thanh cũng đang nhàn, thế là vừa ngồi đợi đến giờ tan làm vừa lén ngó di động.
Ai đó bảo hình như hôm nay sức khỏe sếp có vấn đề, Vạn Thanh nghĩ thầm, hôm nay Lục Trường Đình còn chẳng ho lấy một cái, ăn cơm đúng giờ, uống thuốc đầy đủ, còn uống trà chanh mật ong tốt cho sức khỏe.
Trông tinh thần vẫn khá phấn chấn mà.
Có người nói hay sếp đi thăm đoàn phim của em gái, Vạn Thanh bụng bảo dạ, phán đoán này cũng coi như hợp lý.
Nhưng hình như đoàn làm phim Lục Trường Ngâm đang tham gia gần đây ở thành phố B chứ nhỉ? Ngày mai sếp vẫn có lịch làm việc, vừa đi vừa về, một tối sao kịp?
Ai đó khác lại lên tiếng, bảo chắc sếp đi hẹn hò.
Thế là các đồng nghiệp nữ trong nhóm chat nhắn tin rào rào, kêu hết nước hết cái.
“Tôi tưởng sếp Lục độc thân?”
“Không, tôi không cho phép, sếp Lục là của chung!”
“Ôi, cứ nghĩ đến cảnh sếp Lục bị heo nhà khác cuỗm mất, trái tim tôi như muốn vỡ thành trăm mảnh.”
“Tỉnh lại đi, tiên giáng trần như sếp Lục sẽ không lưu lại nhân gian này vì tình yêu đâu.”
“Hôm nay sếp Lục có hẹn với tôi ấy mà.”
“Lại một mống nữa lên cơn.”
“Úi, thật ra sếp Lục hẹn tôi đó bà con.”
“Cứ nằm mơ đi rồi gì cũng có.”
Vạn Thanh đọc đống tin nhắn càng ngày càng lệch lạc trong nhóm, vừa bật cười vừa lắc đầu.
Tổng giám đốc trẻ tuổi chưa lập gia đình, lại còn khôi ngô tuấn tú.
Cho dù ngày thường lúc ở công ty luôn nghiêm nghị, lạnh lùng, không dễ gần, nhưng sếp vừa giỏi giang vừa quyết đoán, xử lý công việc dứt khoát và nhanh gọn, làm người thì khiêm tốn, không huênh hoang, luôn giữ mình trong sạch, tránh xa tai tiếng.
Thế này bảo sao chuẩn gu người yêu trong mơ của các cô gái trẻ, cũng khó tránh khỏi chuyện các đồng nghiệp nữ trong công ty thích hóng chuyện tình cảm bên lề của sếp.
Đến cậu còn tò mò, rốt cuộc người như thế nào mới khiến Lục Trường Đình đem lòng thương mến nhỉ?
Nhóm chat công ty đang thảo luận tưng bừng, nhân vật chính của chủ đề này – Lục Trường Đình – lại chẳng hay biết gì cả.
Hắn không đi thăm em gái, cũng không đi hẹn hò, hắn chỉ tan làm sớm rồi về nhà họ Lục sau khi xử lý hết công việc thôi.
Công ty gia đình lợi ở chỗ, một khi người nắm chức vị cao trao quyền lại, là có thể ở nhà hưởng phúc, sống một cuộc sống an nhàn và thoải mái.
Lúc hắn mới về nước, bố Lục Thế Uyên đã vội chuyển quyền quản lý mấy công ty chi nhánh cho hắn.
Về sau ông ba giao tập đoàn nhà họ Lục vào tay hắn, bố còn tỏ vẻ tự đắc rằng mình có khả năng tiên đoán trước, chẳng hề nghĩ đến chuyện gánh vác hộ thằng con trai.
Bố hắn chỉ nói được câu nuôi con trai lớn là để mình được nghỉ hưu sớm, thậm chí chê hắn ở chung làm phiền thế giới hai người của ông với vợ nhà ông, đuổi thẳng cổ hắn ra biệt thự Phùng Xuân ở…
Ở nhà, địa vị gia đình của hắn dưới đáy, đương nhiên cao nhất là mẹ hắn – Liễu Hiệt Chi.
Vậy nên chuyện come-out này, Lục Trường Đình quyết định tâm sự với Liễu Hiệt Chi trước.
Xác định tình cảm mình dành cho Thẩm Lệ xong, điều hắn cần làm là giải quyết sạch vấn đề bên mình, sau đó mới theo đuổi Thẩm Lệ mà không phải lo nghĩ nhiều.
Hắn đã từ chối Hướng Vãn, theo lẽ cũng nên trình bày rõ với bố mẹ trong nhà.
Lục Trường Đình đứng trước cửa phòng đọc sách của Liễu Hiệt Chi một lúc lâu mới giơ tay lên gõ cửa.
Liễu Hiệt Chi xuất thân từ Lầu Minh Nguyệt.
Bà là hòn ngọc quý của chủ gánh hát Lầu Minh Nguyệt.
Gốc gác này, bảo tốt cũng được, mà không tốt cũng chẳng sao.
Hai mươi mấy năm trước, Lầu Minh Nguyệt vẫn chưa trở thành nhà hát lớn nhất thành phố S, mới chỉ là gánh hát Minh Nguyệt quy mô nhỏ.
Liễu Hiệt Chi học bình đàn từ khi còn bé, cực có tiếng ở gành hát Minh Nguyệt, thế nên có rất nhiều người đến thưởng thức vì nghe danh bà.
Lục Thế Uyên thời còn trẻ vừa gặp Liễu Hiệu Chi đã đem lòng nhớ thương, bèn đi gánh hát Minh Nguyệt cổ vũ cho người ta cả mấy tháng trời, thế nhưng chẳng dám hẹn gặp mặt giai nhân vì sợ mình quá đường đột.
Về sau hai người có duyên tình cờ gặp gỡ ở đền Nguyệt Lão trên núi Đình, từ đó mới bắt đầu quen nhau.
Tên của Lục Trường Đình là lấy từ núi Đình, đủ thấy Lục Thế Uyên yêu thương và quý trọng Liễu Hiệt Chi nhường nào.
Chuyện gặp nhau một cách tình cờ này hắn từng tò mò và đi hỏi riêng Liễu Hiệt Chi xem có phải không, bà chỉ cười, bảo giao cái duyên cho ông trời, chẳng bằng bản thân tự nắm trong tay đâu con à.
Vì thế, hắn cũng muốn nắm chặt duyên phận của hắn và Thẩm Lệ trong lòng bàn tay.
Chiều nay, Liễu Hiệt Chi tiếp điện của mẹ Hướng bên kia, đã biết chuyện của Lục Trường Đình với Hướng Vãn rồi.
Giờ thấy con trai về nhà thì không lấy làm ngạc nhiên cho lắm.
Điều khiến bà hơi bất ngờ là Lục Trường Đình có lòng mua bánh ngọt bà thích ăn.
Con trai cất giọng rất trịnh trọng, như thể sắp nói với bà mình đã yêu đương chứ chẳng phải chuyện không hợp với cô gái đi xem mắt: “Mẹ, con có chuyện muốn nói ạ.”
“Con nói đi.” Liễu Hiệt Chi đặt sách đang cầm xuống.
Lục Trường Đình cân nhắc xem nên diễn đạt ra sao: “Con đã thử quen với con gái nhà họ Hướng rồi ạ, cô ấy rất tốt, vừa đoan trang vừa phóng khoáng, vấn đề ở chỗ con.”
“Việc này mẹ đã biết.” Liễu Hiệt Chi đáp lời đầy dịu dàng: “Không sao hết, nếu con cảm thấy không hợp hay không thích, cứ nói thẳng với bố mẹ, đừng miễn cưỡng bản thân.”
Lục Trường Đình nhìn bà, ôn tồn: “Nếu lý do đến từ vấn đề xu hướng tính dục của con, mẹ cũng sẽ không ép con ạ?”
Liệu Hiệt Chi sững người, chuyện này đến đột ngột quá, nhất thời bà chưa theo kịp.
Bà quan sát tỉ mỉ con trai càng ngày càng trưởng thành và chững chạc hồi lâu, mới nở nụ cười nhẹ: “Bất kể là vấn đề xu hướng tính dục của con, hay chuyện con thích và không thích, bố mẹ đều không bắt ép con.”
“Mẹ và bố hi vọng con lấy vợ, sinh con, nhưng đó chỉ là mong muốn của bố mẹ, điều này không có nghĩa rằng con phải lấy vợ, sinh con.”
“Bố mẹ tôn trọng tất cả những điều của con.” Liễu Hiệt Chi ngừng một chốc rồi mới nói tiếp, “Nhưng cũng không hẳn là bố mẹ có thể thản nhiên tiếp thu chuyện con thích đàn ông…”
Bà đã chuẩn bị sẵn tâm lý, bởi suy cho cùng Lục Trường Đình ở nước ngoài lâu, luôn độc thân, thậm chí đến bạn bè giới tính nữ cũng không có… Nhưng đoán chỉ là đoán, nghe lời chứng thực từ chính miệng con, giờ đây bà vẫn thấy hơi khó tiếp nhận.
Vả lại trước khi nói những điều này, Lục Trường Đình còn đồng ý đi xem mắt với Hướng Vãn.
Bà chợt nghiêm giọng: “Con nói mẹ nghe, nếu con đã thích đàn ông, cớ sao lại đồng ý đi xem mắt?”
Lục Trường Đình cúi gằm mặt: “Con nghĩ hay mình cứ thử như bố và mẹ, lấy vợ rồi sinh con, theo con đường mà bố và mẹ hi vọng con đi.”
Hắn không muốn quy lỗi sai của mình cho lần giận lẫy Thẩm Lệ, bởi trên thực tế khi ấy suy nghĩ của hắn rất mâu thuẫn.
Hắn nghĩ lâu lắm, tự hỏi mình thích Thẩm Lệ hay không, liệu có thể mặc kệ ánh mắt của thế tục chăng, gánh nổi tất cả những áp lực và bảo vệ em ấy vẹn toàn chứ?
Thực ra đến giờ hắn vẫn chưa khẳng định được, rốt cuộc mình thích phụ nữ hay đàn ông.
Hắn chỉ chắc chắn một điều rằng, hắn thích Thẩm Lệ.
“Mẹ ơi…” Lục Trường Đình khom tấm lưng thẳng tắp xuống, “Con xin lỗi ạ.”
Liễu Hiệt Chi nghe hiểu lời con mình chưa thốt ra.
Lục Trường Đình đang nói với bà rằng, con từng thử, đã suy nghĩ kĩ và đưa ra quyết định, con muốn bước lên một con đường khác.
Mặc cho người đời đàm tiếu, mặc cho kết cục chẳng lành.
“Không cần phải xin lỗi, con đâu có lỗi, con à.” Liễu Hiệt Chi nâng tách trà lên uống một ngụm.
Trông bà rất điềm nhiên, ngữ khí cũng bình tĩnh, chỉ là cánh tay đang cầm tách cứ run run.
Bà vẫn muốn nói tiếp gì đó, nhưng nghĩ mãi, mấy điều “Còn về như cũ được không?”, “Con biết đường này khó khăn thế nào chứ?”,… Lục Trường Đình hiểu hết.
Con mình đã quyết định, còn come-out, tức là con đã suy nghĩ hết tất cả những chuyện này rồi, sau đó mới nói với mình.
Con giãi bày cho họ, vì muốn nhận được sự khoan dung và tiếp nhận, chứ không phải mắng chửi và tranh cãi.
Bà day day ấn đường, cảm giác mệt lả và cạn sạch sức lực chạy thẳng vào lòng: “Mẹ hơi mệt, chúng ta chọn ngày khác nói chuyện được không con?”
Lục Trường Đình im lặng một chốc, cuối cùng vẫn không cố đấm ăn xôi tiếp tục thảo luận chủ đề này: “Mẹ nghỉ ngơi nhé, hôm khác con lại về thăm mẹ.”
Vốn hắn nên ở lại ăn bữa cơm, nhưng vừa come-out xong, bố mẹ có thoáng đến đâu đi chăng nữa gặp chuyện đột ngột như vậy vẫn cần thời gian để tiếp thu dần.
Lúc này hắn ở lại ăn cơm chỉ làm Liễu Hiệt Chi thấy ngột ngạt và bí bách, thà không ở lại thì hơn.
Ra khỏi nhà, Lục Trường Đình chạy xe về biệt thự Phùng Xuân.
Hắn gọi một bữa đồ ăn ngoài phong phú, ăn no uống đủ xong đi tắm rửa và ngủ luôn.
Hắn bận bịu lâu lắm rồi, giờ hòn đá lớn treo nơi tim tạm thời rơi xuống đất, cuối cùng cũng được ngủ đẫy một đêm.
Hết chương 20.
Lời tác giả
Tính cách Lục Trường Đình là quyết định xong phải hành động luôn, kiểu làm chuyện gì cũng phải trong tầm khống chế của mình.
Hơn nữa, trong lòng hắn nghĩ rằng Thẩm Lệ cũng thích mình (Tuy cách nghĩ này hơi tự luyến), thế là hắn bắt đầu “mua nhà gần trường” (khum phải, xí xóa nhé), thế là hắn come out trước.