Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trời đã qua Lập Hạ, bóng cây xanh rậm rì, bờ tường trong con hẻm nhỏ nở đầy tường vy, cành lá tươi tốt.
Sạp hoa quả cạnh đầu hẻm đã bán quả anh đào với dưa hấu rồi.
Ánh nắng chảy qua kẽ lá và cành cây, vương vụn trên nền đất.
Chàng trai đứng trước sạp hoa quả đang khom người chọn những trái anh đào đỏ tươi mọng nước.
Trái nào cũng tròn ủm, có trái hơi ươm vàng, chàng trai chọn rất kỹ, được non nửa túi thì đưa cho ông lão bán sạp cân.
Lúc trả tiền di động vang lên, thấy tên hiển thị, đôi mắt ai đó tràn ý cười.
Nhận điện, nghe thấy giọng nam đầu bên kia, đôi môi cũng khẽ cong.
“Tôi đang ở con hẻm cạnh trường.” Y nhận chiếc túi đựng anh đào, quay người đi vào con hẻm, “Ừ, thấy anh rồi.”
Cuối tuần, khu quanh trường vắng vẻ hơn hẳn, thân hình cao và thẳng của người đàn ông đứng cạnh cổng trường càng hút mắt.
Trong mắt Lục Trường Đình, Thẩm Lệ đang đi về phía hắn cũng cuốn lấy ánh nhìn người ta giống vậy.
Sao sơ mi và quần bỏ đơn giản mặc lên người em ấy lại đẹp thế nhỉ, khuôn mặt tuấn tú kia và bước chân nhẹ tựa gió bay làm tất thảy khung cảnh xung quanh như phai dần thành phông nền.
Lục Trường Đình ngắm em đang bước từng bước đến.
Đợi người ta đến trước mặt, Lục Trường Đình mới ngắt điện thoại: “Đến lâu rồi hả?”
“Mới thôi.” Thẩm Lệ giơ túi anh đào cho hắn nhìn.
Quả anh đào đỏ thẫm tròn mọng còn dính nước, ánh lên dưới cái nắng mặt trời, “Mua chút anh đào này.”
Lục Trường Đình nhìn thời gian: “Nếu tôi không đến trước giờ, em còn phải đợi bao lâu nữa chứ.”
Giờ hẹn là mười hai giờ, hiện tại mới mười một giờ bốn mươi phút, tính ra chắc Thẩm Lệ đến trước giờ tận nửa tiếng…
Thẩm Lệ cười: “Không muốn để anh đợi mà.”
Y chẳng nỡ để Lục Trường Đình chờ đợi.
Lục Trường Đình nhìn em, giọng điệu có chút chẳng biết làm sao cho phải: “Đi nào, đi ăn cơm thôi.”
“Bếp ăn của bà nội” vẫn như ngày nào.
Bàn và ghế dài bằng gỗ, phong cách bài trí cổ xưa, hình các món ăn lẫn nước đường treo thành một hàng trên tường, trà cụ và bát sứ đều hằn vết tích bị gột rửa bởi tháng năm dong dài.
Dáng vẻ nơi đây hơi khang khác so với trong ký ức, nhưng trông kiểu gì cũng thấy thân quen.
Lục Trường Đình đi đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ trong tiệm như một thói quen, Thẩm Lệ ngồi xuống phía đối diện hắn.
Ông lão hơi còng bước tới, khuôn mặt nở nụ cười hòa ái, hỏi hai người muốn gọi món gì.
Lục Trường Đình nhìn thực đơn trên tường, hỏi ý kiến Thẩm Lệ xong thì gọi ba món ăn gia đình bình thường, thêm một rau trộn với hai nước đường.
Thẩm Lệ hỏi nhỏ ông lão, xin mượn phòng bếp để rửa anh đào.
Sau khi được đồng ý, y đứng dậy vào nhà bếp, lúc ra tay cầm cái hộp nhựa dùng một lần đựng anh đào đã rửa sạch sẽ.
Cổ tay y vẫn ươn ướt, chiếc dây đỏ ngấm nước sẫm màu lại, càng làm bật nước da trắng và đường tĩnh mạch màu xanh nổi lên.
Lục Trường Đình nhìn chằm chằm cổ tay người ta mãi mới rút hai tờ giấy đưa sang.
“Cảm ơn nhé.” Thẩm Lệ nhận giấy ăn lau tay, cười mời ông lão nếm thử anh đào.
Lục Trường Đình nhìn Thẩm Lệ hỏi thăm và trò chuyện cùng ông lão với vẻ khá thân quen, lòng thấy hơi thắc mắc.
Tốt nghiệp ngần ấy năm, cho dù hồi còn đi học Thẩm Lệ hay đến thì cũng không tới mức thân thiết với ông lão nhường này nhỉ.
Ông lão cầm mấy quả anh đào, bước tập tễnh vào trong bếp, sau đó cười tít mắt bưng nước đường với một đĩa đồ ăn vặt qua: “Tặng hai đứa bánh đậu xanh này, ăn ngon miệng nhé.”
Thẩm Lệ cảm ơn ông lão rồi đẩy đĩa bánh qua trước mặt hắn: “Bánh đậu xanh mới lấy từ tủ lạnh ra đấy, anh ăn thử đi.”
“Em có vẻ thạo nhỉ.” Mỗi miếng bánh đậu xanh vừa đủ một miệng.
Lục Trường Đình thử xong, hỏi bâng quơ, “Lúc đi học thường hay ra đây hả?”
Thẩm Lệ cúi đầu uống ngụm nước đường, quấy nhẹ thìa sứ trắng trong bát chè nấm tuyết với đậu đỏ xay: “Học sinh trung học Số Một ai mà chẳng từng ghé qua tiệm này.”
Lục Trường Đình không tìm được chỗ sai nào từ nụ cười khuôn mẫu mà gượng gạo ấy, nhưng đồng thời sự nghi hoặc trong lòng hắn càng thêm chất chồng.
“Tôi nghĩ mãi cũng chẳng hiểu nổi sao mình không quen em.” Hắn đã nghiền ngẫm vấn đề này từ rất lâu.
Học cùng khóa, cùng một tầng, Thẩm Lệ còn hoạt bát, khéo léo và giỏi giao tiếp, tại sao hắn chẳng quen biết hay nhớ ra…
“Bình thường mà.” Thẩm Lệ cười dửng dưng, “Tôi hồi cấp ba khác bây giờ nhiều.”
Y nói: “Hồi cấp ba tôi không có nhiều bạn bè, tính tình trầm, còn hơi tự ti, tóm lại là kiểu người lẩn khuất trong đám đông ấy.”
Cũng là kiểu người có sự tương phản lớn nhất với Lục Trường Đình.
Kẻ chìm trong bóng tối luôn vươn mình về phía ánh sáng.
Vậy nên y cất bước lao tới vầng sáng kia, để rồi vùi bản thân trong sâu thẳm…
Lục Trường Đình nghe, thấy hơi ngạc nhiên: “Khó tưởng tượng ra lắm.”
Rất khó để tưởng tượng ra vẻ lặng im, ít nói và đôi phần tự ti ở Thẩm Lệ.
Liệu dáng vẻ ấy ra sao nhỉ?
Hắn tò mò, hỏi: “Thế vì lý do gì em lại mở quán bar?”
Mở quán bar đồng nghĩa với việc phải biết niềm nở đón khách.
Tính cách em ấy như vậy, làm công việc này chắc khó khăn lắm.
“Thực ra trước kia ‘Cô Tửu’ cũng là một quán bar, chủ ở đó là bạn mẹ tôi.
Có điều chú ấy không giỏi kinh doanh, nên khách khứa chẳng được bao nhiêu.
Đúng lúc nhà chú gặp chuyện cần dùng tiền gấp, thế là muốn nhượng lại quán.” Thẩm Lệ nói, “Vừa khéo đại học tôi học chuyên ngành quản lý, cuối cùng mượn tiền mẹ với đi vay thêm rồi mua đứt quán luôn.”
Còn nguyên nhân khác, là vì Lục Trường Đình từng tán gẫu với đám bạn rằng, “Thừa kế sản nghiệp gia đình mệt chết đi được, về sau tôi sẽ mở một quán bar, làm kẻ nhàn rỗi uống không người mời, say chẳng ai hay.”
Lục Trường Đình thời thiếu niên chỉ mong làm kẻ giàu sang nhàn tản, tính tình vừa chẳng màng danh lợi vừa không thích gò bó.
Song cuối cùng, hắn vẫn nghe lời gia đình, ra nước ngoài học cao, kế thừa sản nghiệp.
Gần như mỗi bước hắn đi đều không thoát khỏi hình bóng sự sắp đặt của người nhà.
Sinh ra trong nhà họ Lục, đây là trách nhiệm của hắn.
Thẩm Lệ chẳng biết làm cách nào mới kéo gần được khoảng cách với người ta, giữa cơn lạc lối sau khi tốt nghiệp đại học, sau rốt y quyết đinh thực hiện ý niệm như trò đùa kia của anh.
Mở một quán bar vậy, để anh ấy uống không người mời, say có người chăm.
Những năm này, dưới bàn tay kinh doanh của Thẩm Lệ, “Cô Tửu” dần phát triển thành quán bar cao cấp có danh tiếng nhất thành phố S.
Tiền vốn đã trả hết, lợi nhuận kiếm được cũng luôn khá khẩm.
Y thay đổi từ trầm tính, kiệm lời thành giỏi giao tiếp, làm quen và kết được thêm rất nhiều bạn mới, bao gồm cả người nhà họ Lục.
Hầu như mỗi bước đi của y đều đang tiến về phía Lục Trường Đình.
Y cố gắng để bản thân trở nên giỏi giang hơn, sành sỏi hơn và thật mạnh mẽ.
Có lẽ đây cũng coi như ý nghĩa tích cực của tình yêu thầm kín này nhỉ?
Lục Trường Đình uống ngụm nước đường, ánh nhìn hơi mang vẻ dò xét: “Vậy trước kia em thật sự không biết tôi à?” Hắn chêm thêm một câu như đang pha trò, “Học sinh trung học Số Một cùng khóa chắc không ai là không biết tôi đâu.”
Thẩm Lệ trầm ngâm một hồi.
Gió ngoài cửa sổ ghé qua, lồng theo tiếng cười của đám trẻ con đang vui đùa trong hẻm, tiếng lá cây rì rào, tiếng ve sầu giấu trong bóng cây xanh.
Dường như vạn vật khắp đất trời đang đan dệt thành tấm lưới, vây siết lấy y.
“Biết chứ.” Y trả lời khẽ khàng, “Sao lại không biết được.”
“Chỉ là chuyện này có gì đâu mà nhắc.”
Lục Trường Đình nghe ra hàm ý trong lời y: Bạn cùng khóa học chung trường cả đống ra đấy, cái gốc gác chẳng đáng là bao này bám víu nổi chút quan hệ nào ư? Hơn nữa, y cũng chẳng thiết tha mối liên hệ ấy.
Con người này, cứ khiến hắn rung động hết lần này đến lần khác.
Lục Trường Đình cười xòa: “Thế ấn tượng của em về tôi ngày trước là gì?”
Nhớ đến Lục Trường Đình thời thiếu niên, giọng điệu Thẩm Lệ chợt dịu dàng: “Trông nết người rõ đứng đắn, thực tế thì khá phóng khoáng và ngang ngạnh.”
“Tôi nhớ từ bé đến lớn mình đều là học sinh ba tốt mà.” Lục Trường Đình nhướng mày, “Sao trong mắt em lại thành phóng khoáng với ngang ngạnh thế này.”
Làm gì có học sinh ba tốt nào yêu sớm.
Đôi con ngươi của Thẩm Lệ hơi sầm xuống, tiếp lời hắn: “Ừ, nhìn rất ngoan và có khuôn phép.
Nhưng tôi cảm thấy, sự khuôn phép của anh là nhờ được giáo dục đúng đắn, còn dáng vẻ khi thả mình mới là bản tính.”
Lục Trường Đình cười khẽ: “Tôi của hiện tại thì sao?”
Thẩm Lệ ngước mắt lên nhìn hắn, ánh cười dịu dàng chạy qua đôi mắt: “Trưởng thành và chững chạc lên so với ngày xưa.”
Cũng biết cách kiềm chế cảm xúc và bản tính cá nhân hơn nhiều.
Lục Trường Đình nhìn em, mãi sau mới cười hỏi: “Vậy liệu em có cảm thấy cuối cùng tôi tiếp quản sự nghiệp của gia đình mà chẳng hề kháng cự, là điều đáng thất vọng không?”
“Không đâu.” Thẩm Lệ trả lời tức thì, “Mỗi người có con đường mà người ấy phải đi, người thì nhàn hạ cả đời, người thì cung cúc tận tụy.
Tôi cảm thấy, kiểu người ở vế sau càng khiến người ta kính phục.”
Y nói tiếp: “Dù là phóng khoáng và ngang ngạnh hay trưởng thành và chững chạc, với tôi, dáng vẻ nào của anh cũng đẹp.”
Cuộc đời mỗi người luôn có rất nhiều những điều không theo ý muốn.
So với mọi người, Lục Trường Đình là kẻ không đi theo ý muốn của mình hơn cả.
Cho nên hắn chỉ đành kiềm nén và trưởng thành dần qua năm tháng… Bởi gia nghiệp mấy đời nhà họ Lục còn phải tiếp tục truyền thừa từ bàn tay hắn.
Một Lục Trường Đinh như vậy sao lại khiến người ta thất vọng chứ.
Rõ ràng là trác tuyệt đến mức làm trái tim y chất đầy cảm xúc mang tên mến mộ kia mà.
“Lời này coi như em đang khen tôi nhé.” Lục Trường Đình cười, uống ngụm nước đường, vị ngọt đưa từ đầu lưỡi tràn xuống tận trái tim.
Đôi mắt hắn chan chứa dáng vẻ điềm đạm của Thẩm Lệ, lẫn với trái tim quyện đầy cảm giác yêu thích.
Hắn ngẩn ngơ tựa như không rõ giờ là mùa hạ hay mùa xuân, chỉ cảm thán có lẽ mùa đẹp nhất chính là khoảnh khắc ngay lúc này.
Ánh mặt trời vừa hay thật ấm áp, làn gió nhẹ nhàng chẳng hề khô hanh, Thẩm Lệ ngồi đối diện cùng trò chuyện với hắn, không giây phút nào tuyệt vời bằng hiện giờ.