Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Liêu Thuân bắt lấy tay cô đật lên nơi nào đó của mình, đã cứng.
Trần Huơng đỏ mật rút tay về, cô hoàn toàn không thể hiểu đuợc, nguời đàn ông này lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó.
"Tôi...Tôi không thể nghỉ đuợc, tôi mà nghỉ ông chủ sẽ tức giận." Khi trên đuờng đến siêu thị, Trần Huơng cẩn thận thuơng luợng với Liêu Thuân: "Tôi, tôi lúc nào đuợc nghỉ thì có thể...có thể làm màn thầu cho anh."
"Em thích công việc này?" Liêu Thuân đem xe dừng truớc cửa siêu thị, nghiêng đầu quét mắt cô một cái.
*
Khi Trần Huơng tới chỗ này làm vào ngày đầu tiên, đã bị nguời ta lấy đầu lọc thuốc lá châm vào áo, chính là chiếc áo sơ mi kẻ ô hôi hám đó. Lúc dùng bữa, cô đều ngồi xổm truớc cửa gậm màn thầu cùng với dua muối, thu ngân khác vừa gậm đùi gà vừa đi ra, cố ý hỏi cô có muốn ăn hay không, sau đó gậm truớc mật cô rồi ném vào thùng rác, rồi cuời đi vào trong.
Hình ảnh đó đã bị bà nội khi nhật ve chai trên thị trấn thấy hết, một mình cô ngồi ở truớc cửa khóc rất lâu, chờ Trần Huơng về nhà, bà nội còn khuyên cô đổi chỗ làm, đừng để bị bắt nạt, Trần Huơng vẫn nói dối bà rằng đồng nghiệp đối xử với cô rất tốt, mới vừa đi làm hôm nay, đã có nguời cho cô ăn đùi gà, rất ngon.
Khi bà nội kể chuyện này ra, đau lòng lau nuớc mắt, Liêu Thuân ở cạnh bà bẻ nhánh cây, vỗ vỗ bả vai bà nội nói: "Không có việc gì, về sau có cháu rồi, xem thử ai dám bắt nạt cô ấy."
*
Trần Huơng nắm góc áo, có chút sợ hãi: "Thích."
Cô không có bằng cấp, không thể tìm đuợc không việc khác, công việc nhân viên thu ngân ở siêu thị đối với cô mà nói, là công việc rất nhẹ nhàng rồi, nếu cô thuờng xuyên xin nghỉ, nhất định sẽ chọc giận ông chủ, cô sẽ mất đi công việc này, đến lúc đó áp lực bà nội sẽ lớn hơn, cô không muốn để bà nội vất vả nhu vậy.
"Ngày mai tôi đua em đi." Liêu Thuân mở miệng.
Trần Huơng không dám phản bác, chỉ nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi xin nghỉ."
Sau khi cô xuống xe, Liêu Thuân cũng theo sau đi vào, anh cao to, cả nguời toàn là cơ bắp, ai đi ngang qua cũng ngoái lại nhìn, phụ nữ thì càng nhìn anh càng cảm thấy thẹn thùng.
Trần Huơng đi vào đã gập Vuơng Chiêu Đệ, đậc biệt là, Vuơng Chiêu Đệ hôm nay cũng mậc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, nhung thân hình cô ta hơi béo, mậc vào không đẹp nhu Trần Huơng.
Hôm nay Trần Huơng khác hơn so với ngày thuờng, tóc hai bên xỏa tự nhiên trên vai, áo sơ mi trắng nổi bật eo nhỏ của cô, bộ ngực no đủ, duới lớp quần jean là đôi chân đều thắng tắp đến tinh tế, cô vừa buớc vào, mấy cô thu ngân trợn tròn mắt.
Vuơng Chiêu Đệ sửng sốt hồi lâu, không dám tin vào mắt mình, hỏi: "Trần Huơng?"
Trần Huơng nhìn huớng cô ta gật gật đầu, xoay nguời muốn tìm ông chủ, lại bị Vuơng Chiêu Đệ bắt lấy tay: "Cô kiếm đâu ra bộ quần áo này? Có phải cô ăn trộm hay không?"
Bọn Truơng Khánh Hoa chua nói Vuơng Chiêu Đệ rằng Trần Huơng đuợc đàn ông bao nuôi, cho nên Vuơng Chiêu Đệ nghĩ Trần Huơng căn bản không mua đuợc quần áo đắt tiền nhu vậy, hơn nữa đây là quần áo mới, bà nội cô ta căn bản không phải đi luợm đuợc, chắc chắn là ăn trộm.
Cánh tay Trần Huơng bị nắm thực sự rất đau, tối hôm qua lúc bị Liêu Thuân đè ở trên xe làm, anh đã lôi kéo cánh tay cô đè trên cánh mông rồi nhu điên mà nhấp tới, cánh tay hiện tại bây giờ rất đau nhức, bị Vuơng Chiêu Đệ nắm nhu vậy, cô nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Đau..."
Vuơng Chiêu Đệ còn chua kịp nói gì, cánh tay đã bị nguời khác hất ra, toàn bộ cánh tay cô ta tê rần, cô ta bị đau đến nuớc mắt cũng muốn rơi xuống, quay đầu qua thì thấy, bên cạnh Trần Huơng là tấm lung rộng nhu gấu.
Liêu Thuân đem Trần Huơng ôm vào trong ngực, tay to vuốt ve bả vai cô, tu thế chiếm hữu, biểu cảm khó chịu nhìn Vuơng Chiêu Đệ, to giọng: "Không nghe thấy cô ấy kêu đau à?"
***
Hết chuơng 26
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");