Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại
Tôi lơ lửng ở phía trên và ngơ ngắc nhìn mọi thứ bên dưới.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là tôi đã chết.
Tôi cố gắng di chuyển, thân thể như thể bị gió thổi kéo ra một khoảng xa.
Nó trông rất nhẹ, ngay cả bụi cũng có thể kéo tôi đi.
Nhìn quanh người trong sự mới lạ, tôi nhìn xung quanh rồi chợt nhớ đây là nhà của tôi.
Chính xác mà nói thì là "nhà" của tôi và Sở Doanh.
Tuy rằng Sở Doanh không cảm thấy như vậy. Hắn luôn luôn coi nơi này là một khách sạn di động mà không cần phải trả tiền.
Tôi nhàn nhã bồng bềnh trôi đi, cảm thấy cảm giác như vậy rất tốt, ít nhất đã thoát khỏi cái chết nặng nề và đau đớn, mọi thứ bây giờ rất tốt.
Mặc dù tôi không thể nhớ mình chết như nào. Không có ấn tượng lắm.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động, là Sở Doanh trở về sao?
Tôi theo bản năng vội vàng lùi vào trong góc, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Sở Doanh đi vào, thuận tay mở công tắc đèn phòng khách.
Lúc này tôi mới nhớ tới hắn hình như không nhìn thấy tôi, lúc này mới chậm rãi thả lỏng thân thể, không duỗi thẳng lưng nữa.
Khuôn mặt mỹ lệ của hắn vẫn như cũ vẫn vô cảm, giống như cái gì cũng không thể lay động được hắn, hắn luôn lạnh lùng như vậy. Tôi nghĩ đến một thời điểm nào đó, không, là mọi thời điểm, khi hắn đối mặt với tôi với cùng một biểu cảm và thái độ thiếu kiên nhẫn.
Hắn sẽ nói, " Đã đủ chưa hả Giang Lăng?" Sau đó tôi sẽ im miệng, nhìn bóng lưng hắn nghênh ngang rời đi.
Ah, quả nhiên là hồi ức không đẹp lắm.
Tôi nhìn hắn bước vào phòng ngủ của chúng tôi với vẻ mặt lạnh lùng và lúc sau mới đi ra với một ít quần áo trên tay. Có thể là vì phát hiện tôi không có ở nhà, cho nên hắn ngoài ý muốn có chút thả lỏng người, ngũ quan cũng không cố ý ngưng động lại nữa, khôi phục bộ dáng thanh cao ôn hòa thường ngày của hắn.
Tôi thở ra một hơi, quả nhiên không nhìn thấy tôi a.
Sở Doanh đi tắm rửa, tôi nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, lại không còn tâm trí bất định như những đêm trước kia, mà là chậm rãi ngẩn người.
Tôi nhận ra tôi không thể chạm vào Sở Doanh, hắn cũng không thể nhìn thấy tôi, nhưng tôi vẫn ở đây. Và sau khi thử một chút, có vẻ tôi vẫn không thể nào rời khỏi căn nhà này quá xa.
Cảm giác rất lạ. Tôi không muốn cứ như thế này, đến chết vẫn bị mắc kẹt ở đây, một nơi không có nhiều kỷ niệm ấm áp và tốt đẹp.
Hơn nữa, nếu Sở Doanh biết tôi đã chết, nhất định sẽ rất vui vẻ, trên mặt sẽ lộ ra nụ cười sung sướng mà tôi chưa bao giờ thấy được, sau đó không chút do dự rời khỏi nơi này, đối với hắn mà nói rất ghê tởm.
Đến lúc đó có người khác chuyển vào, thì tôi nên làm gì a.
Thật khó để đối phó với những người như tôi, người luôn dư thừa dù đi đến đâu, cho dù là còn sống hay đã chết.
Đang lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, thì Sở Doanh đã mặc quần áo chỉnh tề, trên người mang theo hơi nước đi ra.
Bởi vì là ở nơi này, nên lúc nào hắn đều ăn mặc đầy đủ, sợ bị tôi bắt được một tia cơ hội có thể kéo hắn lên giường.
Kỳ thật dục vọng của tôi cũng không quá mãnh liệt, chỉ là muốn cùng Sở Doanh êm ả ở chung thêm một chút, nhưng hắn không muốn nghe tôi nói, càng không muốn nhìn thấy tôi, đôi mắt xinh đẹp mà tôi yêu đó lại tràn đầy thiếu kiên nhẫn cùng phiền não, muốn che giấu cũng không che giấu được.
Cho nên lần nào tôi đều phải kéo hắn làm loại chuyện này, bởi vì chỉ có thời điểm này, trong mắt hắn mới lộ ra biểu tình khác, mờ mịt, thất thố, sợ hãi, đắm chìm, giống như biển sâu, lôi kéo tôi càng thêm trầm mê.
Hãy để tôi có ảo ảnh rằng tôi được yêu.
Tôi rất sợ Sở Doanh rời khỏi tôi, lại sợ hắn phát hiện ra tình yêu ghê tởm và hèn mọn của tôi, vì vậy mỗi tuần tôi ép hắn phải đến đây ít nhất là ba ngày.
Trong ba ngày ấy, không phải làm tình thì cũng trầm mặc không nói lời nào với nhau. Tôi luôn luôn như vậy, ngu ngốc và ngu ngốc, tôi sẽ không thể làm hài lòng hắn. Hiện tại người đã đến, tôi lại chỉ có thể dùng hình dạng một linh hồn để bồi bên cạnh hắn, thậm chí không thể chạm vào hắn.
Trong quá khứ, chỉ cần nhìn như thế này thôi, tôi cũng đã rất hạnh phúc. Niềm vui đê hèn mọc lên từ mảnh đất trong trái tim, nó phát triển rồi đơm hoa kết trái, giọng nói trôi nổi của tôi lơ lưng trong không trung, tôi sẽ hỏi em gái của Sở Doanh có ổn không, cha mẹ hắn có cãi nhau nữa không, cho dù hắn không muốn nghe những điều này.
Nhưng tôi không có gì khác để nói, chỉ có thể nói những câu vô nghĩa ngày qua ngày, làm những việc chỉ có kẻ ngốc mới làm.
Nhưng hiện tại tôi nhìn Sở Doanh, nội tâm lại bình tĩnh dị thường. Tôi chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh lùng từng khiến tôi thương nhơ cả ngày lẫn đêm, nó thật sự rất đẹp, tôi lớn như vậy rồi vẫn chưa từng thấy ai có thể so sánh được với hắn. Tôi sớm chiều thường xuyên ở cùng hắn, nhưng lại cách xa hàng vạn dặm.
Tôi nhận ra rằng mình thực sự đã chết rồi. Không chỉ thân thể mà cả trái tim cũng vậy.
Sở Doanh ngồi trên ghế sa lon, biểu tình có chút ẩn nhẫn. Hắn đã nhìn đồng hồ nhiều lần và có lẽ hắn đã tự hỏi khi nào tôi mới về. Nhưng hẳn là hắn không muốn tôi trở về, tôi nhìn sắc mặt cùng ánh mắt mâu thuẫn của hắn, chợt nở nụ cười.
Đừng chờ đợi nữa.
Tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa đâu, Sở Doanh.
Đồng hồ tích tắc đi đến mười giờ, Sở Doanh tựa hồ ý thức được gì đó, hắn lấy điện thoại di động ra, cau mày bắt đầu gọi điện thoại.
Tôi cũng đang suy nghĩ điện thoại di động của tôi đã đi đâu.
Tiếng bíp bíp vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nhiều giây trôi qua vẫn không có ai nghe máy.
Sở Doanh lạnh lùng cúp máy. Tôi thấy hắn thở phào nhẹ nhõm.
Điều này đã từng xảy ra trong quá khứ, có thể là tôi đã bị bạn bè chuốc đến say, hoặc tắt tiếng điện thoại khi tôi đi xã giao trong công việc.
Nhưng lần này thật sự không phải vì thế.
Tôi phiêu lãng đến bên cạnh Sở Doanh, chân giẫm lên sàn nhà, nhưng lại không có cảm giác gì. Tôi nhìn kỹ vào khuôn mặt không biết gì của hắn.
Sở Doanh bỗng nhiên đứng lên, tôi giật mình. Nhưng ngay lập tức, hắn đi xuyên qua thân thể trong suốt của tôi.
Tôi nhìn bóng lưng hắn, do dự một chút, vẫn đi theo.
Gió bên ngoài có chút lạnh, bởi vì tôi nhìn thấy Sở Doanh theo bản năng rụt cổ lại. Hắn làm cái gì cũng rất đẹp, cho dù là nhíu mày xoa xoa cánh tay, cũng là bộ dáng nhã nhặn tuấn tú.
Tôi hẳn là sẽ thưởng thức nó, hơn nữa sẽ thấy đau lòng, nếu ở bên cạnh hắn, tôi nhất định sẽ ôm hắn vào trong ngực, thay hắn ngăn chặn cơn gió kia.
Nhưng khi tôi nhìn cảnh này, trái tim tôi thực sự bình tĩnh. Điều này không bình thường.
Nhưng cái gì mới là bình thường? Linh hồn đã chết tôi còn sót lại trên thế giới?
Tôi cảm thấy sau khi chết, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách tôi và người sống. Họ là những người còn sống, có nhịp tim đập, có hơi ấm và cảm xúc, nhưng tôi dường như đã mất đi những gì nên có để được sống với tư cách của một con người.
Ngay cả tình yêu dành cho Sở Doanh.
Tôi chưa bao giờ thắc mắc về điều này trong quá khứ. Tôi tin tưởng sâu sắc cho dù tôi chết, linh hồn của tôi cũng sẽ tìm thấy Sở Doanh, sau đó giống như khi còn sống mà âm thầm bảo vệ hắn, cho đến khi hắn không cần mới thôi.
Bây giờ tôi nhận ra rằng chúng tôi đã không cùng một loài nữa, thì tình yêu đó cũng không cần thiết.
Ý tôi là Sở Doanh sẽ không cần nó.
Tôi không biết tình yêu của tôi dành cho Sở Doanh có cần thiết đối với tôi hay không. Rốt cuộc, nó đã cứu tôi và phá hủy hoại tôi hoàn toàn.
Tôi và Sở Doanh quen nhau từ khi nào vậy? Trong khi suy nghĩ về vấn đề này, tôi đã đi theo kịp hắn và người tài xế taxi mà hắn gọi.
...... Tôi vừa phát hiện ra rằng tôi có thể rời khỏi ngôi nhà đó.
Tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Tôi và Sở Doanh quen biết nhau rất sớm. Chỉ mới năm tuổi, hay sáu hoặc bảy tuổi? Kỳ lạ thay, lúc trước những điều này tôi đều nhớ rõ ràng, nhưng đến bây giờ trong trí nhớ rất mơ hồ, giống như bị che khuất bởi sương mù, cố ý ngăn chặn không cho tôi hiểu.
Nhưng tôi vẫn biết. Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã thích Sở Doanh, tình cảm sâu sắc như vậy xuyên suốt cuộc đời tôi, đốt cháy trái tim tôi nóng bỏng như sắt thép. Sau đó nó lại bị người ta nhiều lần ném xuống mặt đất, giống như đồ sứ vỡ hết lần này đến lần khác, lại lung tung ghép lại một lần nữa.
Tóm lại, tôi thích Sở Doanh xinh đẹp như một tiểu vương tử. Vào thời điểm đó, gia đình hắn cũng giống như gia đình tôi, điều hành một doanh nghiệp gia đình hàng đầu, sau đó chúng tôi đã trở thành bạn bè.
Tôi đã đuổi đi tất cả bạn bè xung quanh hắn, khi còn bé tôi không cho phép người khác đến gần hắn.
Nhớ lại điều này, tôi bật cười, từ nhỏ tôi đã là một người xấu, sẽ vọng tưởng những thứ không thuộc về riêng mình.
Nhưng sau đó a, nhà tôi đã thôn tính doanh nghiệp Sở gia, tiểu vương tử trong nháy mắt mất đi tất cả hào quang tàn thành bụi bặm. Khi tôi tìm thấy hắn ở nhà hắn, hắn đang khóc, vừa khóc và kéo ống quần của người đàn ông và phụ nữ nói rằng cha mẹ đừng rời đi.
Tôi chỉ nhớ rõ lúc ấy tôi cực kỳ đau lòng, nghe nói cha mẹ Sở Doanh là bởi vì phá sản mà muốn ly hôn, tôi vội vàng chạy về nhà đem chú lợn vàng nhỏ mà tôi nuôi nhiều năm đập nát, rồi chạy đó nhưng chỉ nhìn thấy một biệt thự trống trải, tôi không còn tìm được bọn họ nữa.
Kể từ đó, gia đình họ không bao giờ xuất hiện nữa và gia đình tôi đã trở nên giàu có hơn, một trong những món quà khi tôi tốt nghiệp đại học là một chiếc Maybach đời mới.