Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mối quan hệ giữa Ngô Hiện Yêu và Lê Khả chuyển biến tốt là vào thứ sáu của tuần thứ hai sau khai giảng.
Chiều thứ sáu không có tiết tự học buổi tối nên ai về nhà nấy.
Tiết cuối cùng, thu dọn đầy đủ sách vở, Ngô Hiện Yêu định bụng chuông vang lên sẽ lao ra khỏi lớp ngay. Tiếc thay, chân trái vừa nhấc được một bước, Lê Khả đang im ru đột nhiên cất tiếng gọi.
Nghiêng người quay đầu, Ngô Hiện Yêu nhìn cậu khó hiểu, ánh mắt ý bảo Lê Khả có rắm mau phóng.
Nhạy cảm nhận được tín hiệu từ mắt cô, nụ cười mỉm vì cái xoay người của Ngô Hiện Yêu bỗng chốc khựng lại. Buông xuống hàng mi khẽ run rẩy, ngẩng đầu lần nữa đã là tươi cười lấy lòng: "Cậu chờ tớ một chút được không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Lê Khả dọn dẹp xong đồ dùng thì bạn học gần như đã về hết. Chán nản, Ngô Hiện Yêu gác một chân lên bàn, mắt nhìn di động.
Xác định chỉ còn hai người, Lê Khả chậm rãi đến gần Ngô Hiện Yêu: "Thật xin lỗi."
Nghe tiếng xin lỗi, Ngô Hiện Yêu ngạc nhiên, ngẩng đầu: "Sao phải xin lỗi?"
"Tớ không biết. Nhưng dù là gì đi nữa thì cậu đừng giận tớ nữa được không?" Giọng nói Lê Khả có chút tủi thân xen lẫn lấy lòng.
Ngô Hiện Yêu mất tự nhiên, cô cho rằng biểu hiện của bản thân vẫn rất bình thường. Tuy khó chịu là thật, nhưng không liên quan đến Lê Khả.
Ngô Hiện Yêu cũng không giận Lê Khả, lạnh nhạt với Lê Khả chẳng qua là do mỗi lần nhìn cậu, cô lại nghĩ đến những lời đồn xấu hổ kia.
Nhưng ý muốn làm hòa và lấy lòng của Lê Khả lập tức khiến cô tràn đầy áy náy. Cứ thế, tính khí kỳ lạ của cô cũng nguôi dần.
Và rồi cả hai thiết lập quan hệ xã giao một lần nữa.
Sau khai giảng, Ngô Hiện Yêu không còn chuông tan học là lao ra khỏi phòng ngay, không còn đến giờ học mới có mặt.
Lúc này cô mới phát hiện bạn cùng bàn cũng thật trêu hoa ghẹo nguyệt.
Giữa tiết, lấy cớ hỏi bài, các nữ sinh muôn hình muôn vẻ vây chung quanh trước bàn Lê Khả. Lần nào Lê Khả cũng chỉ rũ mắt, không ngẩng đầu, cũng không từ chối. Thế mà các cô bạn vẫn nườm nượp kéo đến.
Trừ những lúc quá ầm ĩ, thật ra nhìn những cô gái nhỏ Ngô Hiện Yêu lại thấy vui mắt. Các cô luôn mang hằng hà đồ ăn vặt đến cho Lê Khả, dù cho cậu một mực không nhận.
Cho đến một ngày, phát hiện Ngô Hiện Yêu nhìn chằm chằm chiếc hộp tinh xảo trong tay nữ sinh trước mặt, Lê Khả mới phá lệ nhận lấy.
Chưa kịp cao hứng, cô nàng đã thấy Lê Khả móc tiền mặt trả tiền căn cứ theo giá thị trường.
Nhận lấy hộp đồ ăn, Lê Khả nhét nó vào hộc bàn, cúi đầu tiếp tục làm bài. Vốn đang chờ Lê Khả mở ra để bản thân vòi vĩnh chút đỉnh, thế mà cả một tiết Ngô Hiện Yêu vẫn chưa thấy cậu khui hộp.
Là kẻ cuồng chocolate,không chống cự nổi sự hấp dẫn, cuối cùng Ngô Hiện Yêu nặn ra một nụ cười nịnh nọt: "Bạn cùng bàn ơi, không biết chocolate này bán sao nhỉ?"
Thành công chờ đến lúc Ngô Hiện Yêu chủ động mở lời, Lê Khả kìm nén xúc động muốn cười trộm, nghiêng đầu nhìn cô, lấy ra hộp quà trước ánh mắt chờ mong của đối phương. Trông thấy ánh mắt đáng yêu của Ngô Hiện Yêu dính chặt trên chocolate, Lê Khả cố gắng bình ổn trái tim đang đập loạn nhịp.
Cậu nhẹ nhàng đưa hộp chocolate cho Ngô Hiện Yêu.
"Alipay? WeChat?"
"WeChat" Lê Khả háo hức mở ra mã QR trên WeChat của mình.
Kế hoạch ban đầu chỉ là dùng chocolate để dụ dỗ Ngô Hiện Yêu nói chuyện, nào ngờ còn được thêm WeChat, trái tim Lê Khả càng đập dữ dội.
"Cậu lầm rồi, trả tiền không phải bằng mã QR này." Nói rồi, cô lấy điện thoại di động của Lê Khả để chuyển tiền qua.
Lê Khả:...
Thanh toán hoàn tất, đã không còn gánh nặng tâm lý, Ngô Hiện Yêu vui vẻ mở hộp ra.
Nhìn giao diện nhật ký phát sáng đến gai mắt kia, Lê Khả bực dọc cất di động, tức tối lấy bài thi vật lý trút giận, đồng thời tự hỏi còn biện pháp nào để tăng thêm thiện cảm.
Học lại một học kỳ, Ngô Hiện Yêu tự nhủ phải ra sức cày cấy.
Ngồi cạnh học sinh giỏi nhất khối quả thật rất áp lực, Ngô Hiện Yêu đau đầu nhìn đề toán trước mặt. Cùng là một đề, cô viết được một nửa, Lê Khả thì đã làm sạch sẽ và chuyển sang vật lý.
Không biết có phải do học tra trên thế giới trời sinh đều có cảm giác kính sợ với học bá hay không, Ngô Hiện Yêu cảm thấy bản thân không xứng để Lê Khả lãng phí thời gian giảng đề.
Cân nhắc chốc lát, Ngô Hiện Yêu lặng lẽ nhìn về phía Vương Khải Văn - người quen cách một lối đi nhỏ.
Cầm lấy bài thi, cô kéo ghế đến trước bàn Vương Khải Văn rồi ngồi xuống: "Bạn học Vương biết giải đề này không?"
Vương Khải Văn nhìn Ngô Hiện Yêu đang cười tủm tỉm, nghi hoặc ra tiếng: "Học thần kế bên cậu không hỏi, lại tới đây hỏi tớ á?"
"Trời ạ, tớ không xứng để Lê Khả phí thời gian, cậu biết làm mà hẻn?"
Vương Khải Văn nhìn Ngô Hiện Yêu đầy bất lực: "Sao cứ có cảm giác cậu đang vũ nhục tớ ấy nhỉ?"
Ngô Hiện Yêu đáp trả cậu bằng ánh mắt "Tin tưởng bản thân, đừng hồ nghi."
Thời điểm Ngô Hiện Yêu đứng dậy, Lê Khả đã lẳng lặng nhìn hết thảy.
Nhìn dáng vẻ tự tại vui cười của Ngô Hiện Yêu khi ở cùng Vương Văn Khải, cậu đè nén cảm xúc chua xót đang cuồn cuộn trào dâng.
Ép buộc giọng nói bản thân trở nên dịu dàng, cậu khẽ dò hỏi: "Sao cậu không hỏi tớ, toán tớ học tốt hơn cậu ấy mà."
Nghe Lê Khả nói, Ngô Hiện Yêu kinh ngạc nhướng một bên lông mày: "Cậu nghe hả? Tớ tưởng cậu đang tập trung học bài. Với lại trình độ này của tớ Vương Văn Khải kèm là đủ rồi."
"Tớ có thể." Lê Khả mở miệng.
"Cái gì?"
"Tớ có thể giảng đề cho cậu. Cậu không cần đi tìm người khác." Lê Khả nhoẻn miệng cười, bổ sung: "Với cả tớ ngồi ngay bên cạnh cậu, vậy không phải càng tiện hơn sao."
"À, được thôi, cảm ơn cậu." Ngô Hiện Yêu ngơ ngác gật đầu.
Cứ ngỡ bạn cùng bạn ưa quạnh quẽ, ngờ đâu thực chất là đứa trẻ tốt tính thích đoàn kết tương thân tương ái.
_______________________________________
Bên kia 1 chương dài quá, tui qua đây edit 🥲
Mn còn nhớ Lê Khả hơm:>