Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyển đến thành phố A, Dương Khải Thiên dùng tiền mình đã tiết kiệm được để thuê một căn nhà nhỏ, cậu còn xin được một công việc ở hiệu sách. Từ Hạ Nhiên đang mang thai, bụng càng lúc to lên, sức khỏe lại không tốt nên chỉ có thể ở nhà, cậu nhận sửa quần áo để kiếm thêm tiền.
Từ Hạ Nhiên nhìn vào tấm lịch treo trên tường, tính đi tính lại thì cũng đã hai năm rồi. Bao nhiêu chuyện ập đến quá đỗi bất ngờ, cậu cũng quên mất ngày tháng trôi qua từ lúc nào. Mẫn Nhi bây giờ chắc đã biết nói, biết đi, được anh thương yêu hết mực. Anh đâu biết được mình còn có hai đứa trẻ sắp chào đời chứ.
Dương Khải Thiên đi làm về, hôm nay cậu lãnh lương nên mua đồ về nấu cho Từ Hạ Nhiên.
- Hôm nay em nấu canh sườn cho anh nhé. Em bé đạp có mạnh không?
- "Có, rất mạnh. Sau này nó sẽ khỏe lắm."
Dương Khải Thiên mang đồ vào bếp và chuẩn bị nấu ăn. Từ Hạ Nhiên tiếp tục may vá lại quần áo mà khách nhờ sửa. Căn nhà của hai người nằm trong khu ổ chuột, lần đầu đến đây, vào con đường này thì khá chật vật trong việc tìm kiếm nhà. Vì sợ nhiều khi Cố Mộc Hoàn có thể tìm hai người, nên Dương Khải Thiên quyết định chọn ở đây, vừa an toàn lại không tốn kém.
Tiền kiếm được từ công việc trong hiệu sách không khá khẩm hơn, Dương Khải Thiên phải làm bốc vác để có thể lo đủ. Thời tiết dạo này trở nên nóng bức, sức khỏe của Từ Hạ Nhiên bình thường đã yếu, vì trời nóng nên cậu cũng bị sốt, không thể tiếp tục sửa đồ được nữa.
- Hạ Nhiên, anh chờ em đi làm về sẽ đưa anh vào bệnh viện.
Từ Hạ Nhiên lắc đầu, vết thương ở cổ họng do trúng độc lần trước lại tái phát, Dương Khải Thiên có tập nói cho cậu nhưng vẫn chưa khả quan lắm.
- Không...không cần...đâu...
- Anh đang có thai, như vậy không được.
Tiền của hai người đã dần cạn kiệt, phải trả tiền nhà và mua thức ăn. Dương Khải Thiên đành ăn ổ bánh mỳ khô cứng và uống nước lọc để có sức.
Nằm trên chiếc giường cũ, Từ Hạ Nhiên không còn chút sức lực nào để ngồi dậy. Không có tiền mua thuốc, chỉ mới ăn một chút cháo, bệnh tình ngày càng chuyển biến xấu đi. Cậu bắt đầu chìm vào cơn mê...
- Hạ Nhiên...
Diệp Tuyết Hoa bước đến, cô mặc một bộ quần áo trắng trông thật tinh khiết. Từ Hạ Nhiên nhìn thấy cô, cậu vui mừng chạy đến.
- Tuyết Hoa! Cậu trở về với tớ rồi...
- Tớ chỉ đến thăm cậu một chút thôi. Cậu đừng lo, tớ sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cậu mà.
Đó là câu nói mà Diệp Tuyết Hoa thường nói đi nói lại, cô sẽ bảo vệ cho người bạn thân của mình.
- Cậu đến một mình à? Còn Hạo Phong, dì Châu, An Niệm nữa, họ đâu rồi?
- Dì Châu và An Niệm không đến được, chỉ có một mình tớ. Còn Hạo Phong...
- Hạo Phong ra sao?
Diệp Tuyết Hoa hai mắt có vẻ buồn bã, nhưng rồi cô mỉm cười hiền hậu.
- May quá, Hạo Phong vẫn còn sống...nhưng anh ấy tàn phế rồi...hai chân của anh ấy không còn lành lặn nữa...
Sắc mặt của Từ Hạ Nhiên có chút bàng hoàng. Tôn Hạo Phong vẫn còn sống sao? Diệp Tuyết Hoa nói tiếp:
- Hạo Phong sẽ trở lại tìm cậu, và minh oan cho cậu, hãy yên tâm...
Thân ảnh của Diệp Tuyết Hoa dần dần mờ nhạt đi. Từ Hạ Nhiên níu giữ cô lại nhưng không kịp nữa, cô đã rời đi rồi...
...
- Cậu ấy đã hạ sốt rồi, không sao đâu.
- Cảm ơn bác sĩ, không có anh thì...
Dương Khải Thiên đang nói chuyện với bác sĩ. Sau khi đi làm về, nhìn thấy Từ Hạ Nhiên nằm bất động trên giường nên cậu rất hoảng sợ. May là gần đó có bác sĩ, nên cậu đã đưa anh đến và kịp thời chữa trị cho Từ Hạ Nhiên.
Từ Hạ Nhiên ho khụ khụ, ngực của cậu cảm thấy hơi khó thở. Dương Khải Thiên vuốt ve lưng của cậu. Bác sĩ đề nghị:
- Cậu ta đang có thai, cậu nên đưa cậu ấy đến bệnh viện sớm để tiện chăm sóc, sắp đến ngày sinh rồi.
- Tôi cũng biết vậy, nhưng chúng tôi đang khó khăn...
- Cứ đưa cậu ấy đến đó, nếu cần thì tôi sẽ giúp đỡ hai người.
- Thật vậy sao? Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm. Cảm ơn nhiều lắm.
Khi vị bác sĩ kia rời đi, Dương Khải Thiên bắt đầu thu dọn những vật dụng cần thiết vào cặp mình. Cậu đỡ Từ Hạ Nhiên ngồi tựa vào tường.
- Chúng ta phải đến bệnh viện thôi.
- Anh...
- Anh đừng cố chấp nữa, anh phải vì con của mình chứ. Em sẽ vay tiền để trả viện phí.
Từ Hạ Nhiên biết không thể cản được Dương Khải Thiên, cậu đành ngồi im và làm theo.
Vừa bước vài bước vào chiếc taxi đậu trước hẻm, Từ Hạ Nhiên bắt đầu cảm thấy bụng mình bắt đầu đau. Cơn đau dần dữ dội hơn.
- Argggg...
- Chết thật! Vỡ ối mất rồi.
Từ Hạ Nhiên ôm bụng kêu đau, cậu sắp sinh mất rồi. May mắn là đã ngồi vào trong xe, tài xế liền phóng xe chạy thật nhanh đến bệnh viện, bây giờ trời đã gần khuya nên ngoài đường rất vắng vẻ.
Từ Hạ Nhiên siết chặt tay của Dương Khải Thiên vì quá đau.
- Anh cố lên! Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi!
- Đau...đau...
Từ Hạ Nhiên được y tá đưa vào phòng để bắt đầu sinh. Dương Khải Thiên đứng ở bên cạnh và để cho cậu nắm chặt tay mình. Bác sĩ đang sát khuẩn cho cậu và chuẩn bị bông băng, kéo,...
- Đau...a...
- Anh cố lên, có em ở bên cạnh anh đây.
Bác sĩ nói:
- Khi nào tôi nói rặn thì cậu rặn, được chứ.
Trán của Từ Hạ Nhiên ướt đẫm mồ hôi. Bác sĩ kêu lên:
- Rặn!
- Argggggg...
- Thêm một chút nữa, hít thật sâu vào.
Dương Khải Thiên nói nhỏ vào tai cậu:
- Anh cố lên, em bé sắp ra rồi đó.
- M...Mộc...Hoàn...
Cổ họng của Từ Hạ Nhiên nghẹn đi, cậu thều thào gọi tên anh trong cơn đau đớn.
- Rặn đi Hạ Nhiên! Còn một chút nữa thôi!
- Hạ Nhiên! Anh nghe em nói không? Cố lên!
Từ Hạ Nhiên rặn thêm một lần nữa. Một tiếng khóc vang lên, giọt nước mắt lăn dài trên má của cậu.
- Con trai! Thằng bé đáng yêu quá.
Từ Hạ Nhiên ngất đi, Dương Khải Thiên vỗ vào mặt để cậu tỉnh lại. Cậu lại tiếp tục đau.
- Chỉ còn thêm một lần nữa, anh cố lên đi. Thằng bé đáng yêu lắm.
Tiếng khóc của con trai như tiếp thêm sức mạnh cho Từ Hạ Nhiên, cậu dùng hết sức lực còn sót lại để rặn.
- Không ổn rồi! Xuất huyết rồi!
- Nước ối đang cạn, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Dương Khải Thiên sợ hãi, khuôn mặt của Từ Hạ Nhiên đang trở nên tím tái đi.
- Hạ Nhiên! Hạ Nhiên!
- Anh...anh mệt...
- Anh không được gục ngã ngay lúc này, Hạ Nhiên.
- Mau đi! Tình hình đang rất xấu!
Rặn thêm một lần nữa. Từ Hạ Nhiên ngất lịm đi, tay cậu buông xuôi không còn cử động. Tiếng khóc lại vang lên, một bé trai nữa, nhưng lần này không nghe bác sĩ kia vang lên vui mừng nữa. Dương Khải Thiên nhìn đứa bé thì hốt hoảng:
- Trời ơi!
Một nửa khuôn mặt của nó đen xám như than thật kì dị, xấu xí...
- Cậu ấy đuối sức vì mất máu quá nhiều, mau xử lý và mang máu đến truyền.
Dương Khải Thiên nhìn hai đứa trẻ một lần nữa, chúng đều có nét mặt rất giống Cố Mộc Hoàn. Nhưng điều nổi bật nhất, đôi mắt của cả hai đều được di truyền bởi Từ Hạ Nhiên...