Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Muội Muội Ta Là Trắc Phi
  3. Chương 1
Trước /14 Sau

Muội Muội Ta Là Trắc Phi

Chương 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 1

Sau khi ta trở thành Thái tử phi, mỗi ngày đều phải đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương.

 

Chu Cẩm luôn luôn cung kính đi theo sau ta. Rõ ràng chỉ là trắc phi, nhưng cách ăn mặc của nàng ta lại chẳng hề kém cạnh ta chút nào.

 

Hoàng hậu nhìn thấy ta, liền phân phó thái giám dâng lên một cái khay, bên trên là mấy bình thuốc bổ có đề chữ "cống phẩm".

 

"Bổn cung có chút đồ ăn bồi bổ cơ thể." Hoàng hậu thân mật gọi ta: "Tịnh Thu, con cứ cầm lấy mà dùng."

 

Ta tạ ơn Hoàng hậu, nghiêng đầu nhìn Chu Cẩm.

 

Chu Cẩm khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười, thần sắc cùng cử chỉ không có gì không ổn. Hoàng hậu mỗi lần ban thưởng đều không có phần nàng ta, có khi ngay cả việc nàng ta quỳ xuống thỉnh an cũng bị cố ý lờ đi. 

 

Làm như vậy đều là bởi vì ta. Ta tuy là Thái tử phi, lại hiếm khi được cùng phu quân của mình chung chăn gối. Thái tử Lý Hoài Viễn đối với ta tuy giữ đủ lễ nghi, nhưng lại lạnh nhạt với ta về mặt tình cảm. 

 

Hắn đêm đêm cùng Chu Cẩm ngủ chung một chỗ, thành thân rồi mà số lần hắn ngủ cùng ta chỉ đếm trên đầu ngón tay. 

 

"Thành thân nhiều tháng rồi mà Thái tử chưa từng thân cận với Thái tử phi!" 

 

Trong cung lời đồn nổi lên bốn phía, các phi tần trong hậu cung đều nói ta là một người đáng thương. Hoàng hậu đau lòng ta, nhiều lần khuyên nhủ: "Con phải biết tranh thủ cho bản thân mình, đường đường là Thái tử phi sao có thể để trắc phi đè đầu cưỡi cổ?" 

 

Thấy ta không được Lý Hoài Viễn sủng ái, bà dường như còn sốt ruột hơn cả ta, mỗi lần gặp Chu Cẩm đều không cho sắc mặt tốt. Đối với việc này, Chu Cẩm chẳng hề để tâm. Nàng ta đang hưởng thụ sự thiên vị của Thái tử, người khác đối với nàng ta có tốt hơn nữa cũng không lọt vào mắt nàng ta.

 

Lúc này, Hoàng hậu ban thưởng xong, muốn giữ ta lại cùng dùng bữa trưa. Ngoài cửa có thái giám bẩm báo: "Thái tử điện hạ giá lâm!" 

 

Lý Hoài Viễn đến tẩm điện của Hoàng hậu, chính là vì tìm Chu Cẩm. 

 

"Nhi thần mấy hôm trước đã đáp ứng A Cẩm, hôm nay muốn dẫn nàng đi thả diều. Không ngờ nàng đến thỉnh an đã lâu mà chưa về, nhi thần không yên tâm, nên mới mạo muội đến làm phiền mẫu hậu." 

 

"Con chẳng lẽ là lo lắng ta khắc nghiệt với nó sao?" 

 

Hoàng hậu sắc mặt không vui nói tiếp: "Thái tử phi cũng chưa về, sao không thấy con quan tâm?" 

 

 

Thấy Lý Hoài Viễn nhìn qua, ta lộ ra vẻ mặt uỷ khuất. Lý Hoài Viễn mỉm cười với ta một cách áy náy. Hắn không vì câu hỏi của Hoàng hậu mà luống cuống, chỉ bình tĩnh giải thích: "Mẫu hậu hiểu lầm rồi. Tịnh Thu làm việc ổn trọng, biết chừng mực, nhi thần vô cùng yên tâm. A Cẩm tuổi còn nhỏ, tính tình mềm yếu, nhi thần tự nhiên là phải quan tâm nhiều hơn."  

 

Những lời nói tương tự như vậy hắn đã nói không ít lần, nhiều lần dùng để ứng phó Hoàng thượng và Hoàng hậu. Nhưng người sáng suốt đều biết, trong lòng hắn vốn không có ta.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /14 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dâu Tây Ấn

Copyright © 2022 - MTruyện.net